Lúc Duyệt Nhi mang theo hơn mười vạn tiên binh không hề bị tổn hại ra khỏi
Yêu giới, Ngọc Hoàng đại đế đã dẫn theo một đám người ra tiếp đón.
Nhàm chán đứng trước ngự giá nghe chúng tiên ca công tụng đức, nét mặt Duyệt Nhi hết sức buồn bực.
Chờ một vị lão tiên mới vừa nói xong, Duyệt Nhi vất vả lắm mới chen vào
được: “Yêu giới cũng không quy thuận Tiên giới, vì sao lại ca ngợi ta
như vậy?” Tiên giới có phải đã hiểu lầm gì đó hay không?
Duyệt Nhi là người không thuộc về lục giới, cho nên Yêu giới mới đầu hàng,
nếu Duyệt Nhi đưa họ quy thuận Tiên giới, Yêu tộc sao có thể theo? Hơn
nữa, nàng vốn cũng tính giữ lại để mình chơi, Yêu giới có nhiều binh
tướng như vậy, sau này nếu có chuyện gì có thể sẽ hữu dụng, hiện tại
nàng đã giao cho Thất Mệnh, Hoa Tuyên Tịch và Ôn Chi Hàn quản lý. Ngọc
đế hành động như vậy là có ý gì?
Sắc mặt Ngọc Hoàng đại đế biến đổi, theo lý Duyệt Nhi dẫn binh lính Tiên
giới đi, lại mang danh hào Uy Vũ Đại tướng quân, nếu thắng được không
phải tất cả đều thuộc về Tiên giới thì là gì? Chẳng lẽ nàng muốn giữ
lại cho mình? Nghĩ thế, nét mặt của Ngọc đế chuyển sang nghiêm túc bảo:
“Uy Vũ Đại tướng quân lập công lớn cho Tiên giới chúng ta, nhất định
phải luận công ban thưởng. Sau này Trẫm sẽ phái người đi trấn giữ Yêu
giới.”
Duyệt Nhi sớm đã không còn kiên nhẫn, giờ phút này cau mày nói: “Yêu giới là
của ta, chính là của ta.” Chính là của nàng, sao lại nói nhiều lời vô
nghĩa như thế chứ.
Ngọc Đế vừa định nói tiếp, bất chợt lúc này nam tử ở phía sau Duyệt Nhi bước ra, tuấn mỹ vô song, mặt như quan ngọc, ý cười hoà nhã vui vẻ, tựa như
gió xuân thổi qua mặt, phe phẩy quạt ngọc vô cùng lịch thiệp tao nhã,
ngay cả giọng nói cũng ôn tồn lễ độ nói không nên lời, người vừa mới
bước ra thì không khí xung quanh dường như cũng yên tĩnh đi mấy phần, y
cười nói: “Ngọc Đế đừng sầu lo. Ngài đã phong cho tiểu ái đồ của ta là
Uy Vũ đại tướng quân của Tiên giới, Yêu giới là của nàng, nhất định cũng không có vấn đề gì. Hay là Ngọc Đế còn muốn mang binh đánh một trận
nữa?”
Ý là Duyệt Nhi sẽ không làm gì Tiên giới của các ngươi, hiện giờ có thể yên tâm dẫn binh lính của các ngươi cút xéo đi.
Lúc này trong lòng Ngọc Đế đang rối bời, vốn Duyệt Nhi một mình tự ý điều
binh vẫn có chỗ không đúng, hiện giờ còn muốn thu Yêu giới cho bản thân
mình thì càng không ổn hơn. Nhưng khi ông nhìn về phía Đạp Vũ thì thật
sự vô lực, vị Thần Quân này nổi danh là cưng chiều tiểu ái đồ như bảo
vật. Lần này ngài ấy để ý nói chuyện với ông cũng xem như đã cho ông một công đạo, quả thật ông cũng thấy ngại không muốn dây dưa kéo dài chuyện này nữa.
Sau khi cân nhắc thật lâu, Ngọc Đế đành nói: “Có lẽ mười mấy ngày nay Uy Vũ Đại tướng quân đã vất vả, vậy thì nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại
qua mấy ngày sau rảnh rỗi thì thương lượng tiếp, tạm thời Yêu giới do Uy Vũ Đại tướng quân quản lý.” Chúng tiên thấy Ngọc Đế đã nói như thế,
đành phải lùi sang một bên.
Duyệt Nhi ngồi trên lưng Long Đằng vô cùng buồn ngủ, chớp chớp mắt mấy cái,
nghe thấy câu nói này của Ngọc Đế cũng chẳng buồn hành lễ với ông ta đã
điều khiển Long Đằng bay về hướng Bồng Lai tiên sơn cách đó không xa.
Khi tới Bồng Lai, Hoa Tuyên Tịch dẫn theo các trưởng lão ra nghênh đón vị
tiểu tổ tông này. Tiếc rằng hình như tâm trạng của tiểu tổ tông không
tốt lắm, đôi mắt to tròn vô tình, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có vẻ không
vui, mọi người nhất thời không rõ vì sao, thấy nàng đi thẳng đến Phù Hoa Sơn, cũng chẳng hề làm phiền quấy nhiễu bọn họ.
Đạp Vũ theo sau Duyệt Nhi, gương mặt vẫn luôn nở nụ cười, cũng chẳng có biểu hiện rõ ràng gì.
Màn đêm buông xuống.
Trong Phù Hoa lầu, Duyệt Nhi đang ngoan ngoãn ngồi trước bàn chờ Cửu Kiếm
cùng Khổng Tước dọn thức ăn xong mới chậm rãi bắt đầu ăn.
Lúc ăn nàng mới phát hiện ra một vấn đề, vội quay sang bên cạnh hỏi: “Đạp Vũ sư phụ đi đâu vậy?” Sao đột nhiên không thấy ?
Cửu Kiếm và Khổng Tước lắc đầu, làm sao các nàng biết được hành tung của Đạp Vũ Thần Quân.
Giờ phút này ở một nơi u ám trên Phù Hoa Sơn.
Đạp Vũ dựa vào một gốc cây lớn, ngón tay vẽ lên những bức tranh trong khoảng không.
Không trung truyền đến một cuộc đối thoại, bởi vì màn đêm đã buông xuống nên
cũng không thấy rõ ảo ảnh trong không trung, chỉ nghe giọng nói từ trong đó truyền ra.
Một giọng già nua uy nghiêm nói: “Đạp Vũ, hiện giờ đang ở Tiên giới à.”
Ngữ điệu đầy khẳng định, Đạp Vũ gật đầu, giọng nói chứa đựng sự nghiêm
túc hiếm thấy: “Phải”
Xuyên qua ảo ảnh, loáng thoáng có thể nhìn thấy một ông lão đang ngồi trên
ghế, bởi vì quá mờ nên cũng không thấy rõ hình dáng bối cảnh xung quanh, chỉ cảm thấy trong đó lộ ra một chút uy phong tự tại.
Hình như ở bên kia ông ta cười hai tiếng mới nói: “Mấy chục năm trước ngài
vì tiểu cô nương kia mà trái lệnh, hiện giờ vừa trầm tu xong, vượt qua
khiển trách đã nhanh chóng chạy đến Tiên giới, vội vã hoàn thành nhiệm
vụ kia hay là vội vã đi gặp nàng ta?”
Trong lòng Đạp Vũ kinh hãi, nhưng nét mặt nghiêm túc vẫn treo nụ cười hòa
nhã, còn có chút lễ phép cung kính, nói: “Đương nhiên là vì hoàn thành
nhiệm vụ, Đạp Vũ sao lại là người vướng bận nhi nữ tình trường? Chẳng
qua chỉ là một tiểu cô nương thôi mà.”
Ông lão không nói gì, dường như đang suy xét lời nói của Đạp Vũ, nửa ngày
mới lên tiếng: “Ta mặc kệ ngài như thế nào, tiểu cô nương này vốn không nên tồn tại. Lần trước Thần kiếp được ngài và Tôn. . . . . . đã sửa
mệnh cách của nàng ta, chuyện này tạm thời không bàn đến. Tóm lại, không thể để cho nàng ta chen vào thế giới của ngài ấy. Bây giờ ngài mau
chóng giải quyết tiểu cô nương này đi. Nhưng mà. . . . . .”
Ông ta ngừng một chút, lại nói: “Nếu ngài thật sự thích tiểu cô nương này,
dùng phương thức khác cũng không phải không thể có được nàng ta. Dù sao
chỉ cần nàng ta biến mất khỏi thế giới của ngài ấy là được.”
Đạp Vũ một thân thanh y, vẫn đang phe phẩy chiếc quạt, chỉ tiếc không nhìn
rõ sắc mặt, nói: “Đương nhiên.” Ông lão thấy Đạp Vũ không nói thêm gì
thì cũng không nói nữa, vung tay lên, ảo ảnh liền biến mất.
Đạp Vũ nhìn về phía lầu các ở trung tâm Phù Hoa Sơn, lờ mờ có thể nhìn thấy ánh sáng của mấy ngọn đèn, tựa như có một tiểu cô nương ngoan ngoãn
đang ngồi trên ghế, cười ngọt ngào với mình, giọng nói nhu mềm tràn đầy ỷ lại: “Đạp Vũ sư phụ. . . . . .”
Cực kỳ yêu thích? Dùng phương thức khác? Phương thức nào? Chiếm làm của riêng sao?
Đạp Vũ khẽ cúi đầu, mái tóc ngày thường luôn buộc ngọc quan chỉnh tề nay
lại có vài sợi rũ xuống trước mắt, dung nhan tuấn mỹ lại mang thêm vài
phần ưu thương.
Còn nhớ ngày nào năm nào, còn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng trong tay, cảm
giác tiếp xúc mềm mại trơn mượt, lúm đồng tiền như hoa nói: “Sư phụ của
ta đối xử với người khác rất tốt.”
Ha ha, Đạp Vũ cúi đầu cười hai tiếng.
Duyệt Nhi mới vừa uống xong trà súc miệng thì Đạp Vũ đã đứng trên thất thải tinh vân dừng lại trước đình, nghe thấy âm thanh y đang tiến đến ngồi
xuống bên cạnh, nàng quay mặt cười nói: “Đạp Vũ sư phụ, lúc nãy người
đi đâu vậy? Con cũng ăn xong rồi.”
Đạp Vũ nhìn dáng vẻ no nê thoải mái của nàng, vươn tay vuốt ve lỗ tai nàng: “Tiểu ái đồ không đợi sư phụ?”
Duyệt Nhi ngượng ngùng le lưỡi: “Mọi người ai cũng chẳng thèm ăn giống con, Mặc Ly hình như cũng không ăn gì.”
“Tiểu ái đồ, thế gian có câu ‘trăng treo trên ngọn liễu, người hẹn ước chiều
hôm’, giờ phút này chính là lúc thích hợp nói chuyện trước hoa dưới
trăng mắt đưa mày lại, nàng nàng ta ta, chàng tới thiếp tới, ừ, được
rồi… Thích hợp bồi dưỡng tình cảm thầy… đừng dùng nét mặt vô tội nhìn vi sư.”
“Cho nên. . . . . .” giọng nói ngọt ngào của nàng cất lên, nàng không tìm ra được trọng điểm trong câu vừa rồi.
“Cho nên, tiểu ái đồ cùng ta đi đến Phù Hoa Đình ngắm trăng có được không?” Biết ngay là cô hổ nhỏ này rất chậm hiểu.
Bởi vì trong lòng Duyệt Nhi rất nhớ Mặc Ly mà có chút phiền muộn, nghe Đạp Vũ nói thế thì ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Đạp Vũ dắt tay nàng, đang định đạp không đi đến Phù Hoa Đình thì Cửu Kiếm và Khổng Tước vội vàng theo kịp, gần đây mấy người Thất Mệnh đều đang
bận rộn chuyện Yêu giới, chỉ còn Cửu Kiếm và Khổng Tước đi theo Duyệt
Nhi, lúc này thấy Đạp Vũ nắm tay Duyệt Nhi đi, đương nhiên không thể
ngăn cản, chỉ có thể đi theo.
Đạp Vũ lại quay đầu, cây quạt không biết đã khép lại từ lúc nào, cười nói:
“Hai thầy trò chúng ta muốn nói chuyện riêng, hai người các ngươi cũng
không cần đi theo, cẩn thận như vậy làm gì? Còn không yên lòng về ta
sao?”
Cửu Kiếm và Khổng Tước liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng không hẹn mà đồng
nhời nhìn về phía Duyệt Nhi, Duyệt Nhi thấy Đạp Vũ nói như vậy, cũng gật đầu nói: “Cửu Kiếm, Khổng Tước tỷ tỷ, hiện giờ linh lực của ta đã dư
sức có thể tự bảo vệ, không cần theo sát ta nữa, đây là núi Bồng Lai,
còn có Đạp Vũ sư phụ, làm sao có thể xảy ra chuyện gì? Các tỷ đều đi
nghỉ đi.”
Cửu Kiếm và Khổng Tước nghe thế thì chỉ có thể bất đắc dĩ lui xuống. Cô hổ nhỏ đơn thuần này, không phải các nàng sợ chuyện gì, nhưng trong lòng
vẫn cảm thấy có chút không ổn, có điều không thể nói rõ đó là gì. Bình thường Đạp Vũ rất gần gũi với Duyệt Nhi, nhưng mà mọi người đều biết,
Đạp Vũ thần quân yêu đồ đệ như mạng, gần gũi như vậy cũng không có gì
đáng ngạc nhiên, huống chi bình thường ánh mắt Đạp Vũ nhìn Duyệt Nhi
cũng không có gì khác thường.
Cửu Kiếm và Khổng Tước lắc đầu, cuối cùng đều quyết định không suy nghĩ
lung tung nữa, hai người yên tâm đi về hướng tòa lầu đối diện đã chuẩn
bị chỗ cho các nàng. Cửu Kiếm nhất thời hứng khởi, quyết định từ trong
túi càn khôn lấy ra mấy điển tịch bìa nam nam, lôi kéo Khổng Tước cùng
nhau nghiên cứu.
Đạp Vũ nắm tay Duyệt Nhi, thoải mái bước từng bước đến Phù Hoa đình.