Bên ngoài Ô Điệp Châu, vài nhóm người đã người đổ ngựa ngã. Khi Ôn Chi Hàn
dẫn theo chúng đệ tử của Doanh Châu nhanh chóng tiến về Ô Điệp Châu thì
cũng vừa vặn đụng phải Hoa Tuyên Tịch đang vội vã như lửa đốt tới mông
dẫn đệ tử Bồng Lai đi tới, đôi bên kẻ thù gặp nhau, cực kỳ ngứa mắt,
đang chuẩn bị hỗn chiến một phen, không ngờ hai vị sơn chủ lại ra nghiêm lệnh: Không tìm thấy người thì tuyệt đối không được sinh sự. Ai nấy chỉ đành ngoan ngoãn từ bỏ, ủ rũ đi tìm một tiểu cô nương nghe nói là có
hai lỗ tai màu tím.
Cả một tháng nay, bọn họ đều không thu được bất kỳ tin tức gì của Duyệt
Nhi, nếu như bình thường thì cần gì phải dùng đến biện pháp tìm người
giống như bắt cá giữa biển lớn như vậy, trực tiếp lần theo khí tức thì
liền có thể tìm thấy. Tiếc rằng Duyệt Nhi lần này bị Cốc Quân Tinh dùng
Ma thừng bắt trói, khí tức trên người cùng cảm ứng đều không chút dấu
vết, ngay cả pháp lực cũng không sử dụng được, những thứ trên người
Duyệt Nhi mà người bên ngoài có thể căn cứ vào đó tìm thấy nàng như ấn
chú, hơi thở hay pháp thuật đều bị Cốc Quân Tinh- tên bắt cóc đầu óc cẩn thận này loại trừ.
Sắc mặt ba người Cửu Kiếm, Thất Mệnh và Khổng Tước càng lúc càng nghiêm
trọng, hoàn toàn không cảm ứng được một chút khí tức và tung tích của
Duyệt Nhi.
Mày Cửu Kiếm bắt đầu nhíu lại: “Dù gì cũng không thể cứ giấu giếm như vậy
mãi được, chủ thượng đã ở Tiên giới cùng đám người kia đối đầu, lần này
nhà họ Sư đó thật sự là chịu ra vốn, cũng không biết tìm được sự trợ
giúp ở nơi nào, thế nhưng dám phái người đến bên ngoài Thần giới giết
chủ thượng. Hiện giờ đang là thời khắc nguy cấp, ai, thật là rối mà,
thôi đi, Duyệt Nhi cô nương tìm không thấy, chung quy cũng không thể cứ
mãi giấu người như vậy.”
Trong lòng Khổng Tước có một suy nghĩ không may, run rẩy nói: “Hiện giờ một
chút khí tức cũng không có, liệu có khi nào…” Đôi mày Thất Mệnh không hề giãn ra, nghe thấy lời này trong lòng càng nặng nề : “Thế gian có thể
có nhiều cách thức che giấu đi khí tức của một người, đừng nói
bậy…”Khổng Tước liền vội vàng im miệng, không dám đưa ra suy đoán không
lành nào nữa. Cửu Kiếm thi triển chú pháp, khéo léo truyền tin đến cho
Tức Mặc Ly.
Duyệt Nhi cô nương một tháng trước bị một vị Ma quân của Ma giới dẫn đi, trước mắt vẫn chưa xuất hiện.
Cửu Kiếm không dám dùng từ bắt cóc, lỡ may dùng từ không rõ sợ sẽ kích động chủ thượng của nàng.
Tức Mặc Ly ở Tiên giới xa xa khi vừa nhận được tin thì sát ý trên người
trong nháy mắt liền bộc phát, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo, hay cho
Cửu Kiếm! Hơn một tháng trước? Nàng ta gan thật! Trước mắt còn chưa xuất hiện? Tức Mặc Ly chỉ thấy trong lòng nảy sinh một cảm giác hỗn loạn
trước nay chưa hề có, hoàn toàn không thể khống chế được suy nghĩ muốn
giết người của bản thân. Phất Dung và Ngưng Không cũng nhận được tin,
hiện giờ đứng cách sau lưng Tức Mặc Ly không xa, cảm nhận được lãnh ý và sát ý mạnh mẽ, đều có chút kinh ngạc vô cùng.
Chẳng qua chỉ trong khoảnh khắc, Tức Mặc Ly liền hạ lệnh: “Phất Dung Ngưng
Không trấn giữ ở đây tiếp ứng, không thể có bất kỳ sơ suất nào.”
Phất Dung Ngưng Không phát hiện điều gì đấy, vừa định ngăn cản thì bóng dáng chủ thượng của họ sớm đã biến mất ngay trước mắt. Nếu như Sư gia muốn
cùng Tức Mặc gia phân cao thấp, tranh nhau đến ngươi chết ta sống, mắt thấy đã đến giai đoạn mấu chốt, thế nhưng chủ thượng của họ lại vội
vàng đi tìm Duyệt Nhi cô nương? Phất Dung Ngưng Không đưa mắt nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt đối phương đều là vẻ bất đắc dĩ cùng nghiêm trọng.
Hôm nay, Duyệt Nhi đang ngẩn người ngồi trước bàn đá mà phát ngốc, Cốc Quân Tinh đứng bên cửa, cũng nhìn khung cảnh bên ngoài, không biết là đang
nghĩ gì.
Bàn tay nhỏ nhắn của Duyệt Nhi cầm viên Mẫu Đơn Nhan, bỗng dưng nảy sinh một chủ ý: “Nè!”
“Tên ta là Cốc Quân Tinh”
Duyệt Nhi cười nói: “Cốc Quân Tinh, tên này khó đọc quá. Ta có viên Mẫu Đơn
Nhan. Ta cho ngươi, ngươi thả ta ra, được không?” Vừa nói vừa quơ quơ
viên Mẫu Đơn Nhan trong tay trước mặt Cốc Quân Tinh.
Cốc Quân Tinh cười mỉa một tiếng: “Hiện giờ nàng đã bị ta bắt, ta đây nếu
cần viên Mẫu Đơn Nhan, chẳng phải quá đơn giản ư? Còn cần nàng ở đây ra
điều kiện với ta?” So với Mẫu Đơn Nhan, thứ y càng muốn chính là Ma Ảnh
Châu. Vật này là thứ mà y muốn có nhất, đại diện cho địa vị cùng quyền
thế chí cao vô thượng, cũng tượng trưng cho kiêu hãnh và tự tôn của bản
thân đã bị đánh mất mấy vạn năm.
Duyệt Nhi bị lời này chặn lời. Buồn bực từ trong túi càn khôn móc tiên quả ra, “rốp” một tiếng cắn một miếng to.
Lại tức giận phừng phừng nói với Cốc Quân Tinh: “Cuối cùng sẽ có người đến cứu ta.”
Cốc Quân Tinh thầm nghĩ nhóc con này ăn nói thật quá ngay thẳng, mang theo ý tứ sâu xa hừ một tiếng, đưa mắt nhìn nơi nào đấy.
Chỉ thấy bên dưới ngã rẽ nơi mái hiên, bỗng dưng xuất hiện một nam tử.
Toàn thân người đó y phục đỏ rực, mái tóc màu đỏ tung bay chỉ được buộc
lỏng lẻo bằng một sợi đai vàng, ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ, đặc biệt là
đôi mắt tà mị, đưa mắt nhìn khiến người thất hồn lạc phách. Dung mạo
khuynh quốc khuynh thành điên đảo chúng sinh, nhưng cử chỉ và thần thái
của y lại không hề khiến người cảm thấyy giống như nữ tử, chỉ đơn thuần
cảm thấy y quá đẹp mà thôi. Có lẽ là bị vết thương nào đấy, sắc mặt có
chút nhợt nhạt, cước bộ cũng hơi lảo đảo. Giờ phút người đó này vội vã xông vào phòng, sau khi nhìn thấy tiểu cô nương mà lòng luôn tâm tâm
niệm niệm, trái tim treo lơ lửng cũng thả lỏng.
“Tiểu Duyệt Nhi, ta đến rồi!”