Máu tươi xương trắng, có thể xây dựng một đất nước nhưng cũng có thể hủy diệt một đất nước.
Lâu quốc binh bại như núi đổ, tốc độ sụp đổ khiến cho toàn bộ Thiên
Trạch đại lục đều sợ ngây người. Theo lý, cho dù hoàng đế Lâu quốc bệnh
nặng, thái tử Đạp Vũ công tử của Lâu quốc cũng giỏi mưu lược, Lâu quốc
cũng chưa tính là triều chính ngu dốt, quan lại hủ bại, vì sao lại chịu
không nổi một kích đã thua trong tay kẻ phản tặc .
Duyệt Nhi cũng không hiểu, mày nàng nhíu lại, cuối cùng cũng hỏi Đạp Vũ những nghi vấn trong lòng.
Giữa gian mày Đạp Vũ hiện rõ nét mỏi mệt và bất đắc dĩ, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu và ánh mắt mang nét u buồn không hiểu chuyện của Duyệt Nhi, Đạp Vũ bảo: “Duyệt Nhi, muội không hiểu. Muội cho rằng lần này thật sự do
Quảng Hiền vương làm suy sụp Lâu quốc sao? An quốc…. Diệp quốc…” Đạp Vũ
dừng lại, lắc đầu, nói mấy chuyện đó, Duyệt Nhi cũng không hiểu.
Duyệt Nhi à một tiếng, trên mặt cũng không còn nụ cười tươi vui như ngày xưa, lúc này nàng và Đạp Vũ đang trên đường đến tẩm điện của phụ hoàng.
Khi bước vào cổng điện to lớn huy hoàng kia, Duyệt Nhi có chút hoảng hốt,
mặc kệ bên ngoài hoảng loạn như thế nào, hoàng cung thế nhưng vẫn luôn
duy trì vẻ bình yên tĩnh lặng giả tạo như thế, chẳng trách những vị vua
mất nước đều chỉ nguyện ở trong Kim Loan điện, chẳng buồn ra khỏi đó để
quan sát thế giới bên ngoài.
Lâu đế im lặng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, ngay cả hơi thở cũng mỏng manh như thể sắp tan biến, nếu không phải ông mắt vẫn mở, từ ái nhìn hai đứa con bảo bối thì chỉ sợ sẽ làm cho người ta
vừa nhìn qua đã tưởng là người chết.
Mặc dù đã nhiều lần nhìn thấy dáng vẻ này của phụ hoàng, nhưng giờ này ngày này, Duyệt Nhi vẫn nhịn không được, lòng tràn đầy nghẹn ngào và chua
xót: “Phụ hoàng…” Trong trí nhớ của nàng, phụ hoàng luôn anh dũng uy
nghiêm nhưng không thiếu sự từ ái, vậy mà giờ đã trở nên gầy yếu như
thế.
Lâu đế nhấc tay lên một cách khó khăn, xoa đầu Duyệt Nhi đang quỳ gối
trước giường, trong mắt lấp lánh chút ý cười: “Công chúa bảo bối của
trẫm…” Quả thật, ông không thể cho con cái của mình một cuộc sống thanh bình, ông khiến Đạp Vũ, Duyệt Nhi gặp cảnh đất nước sắp sụp đổ, có lẽ
cuối cùng vẫn là sai lầm của ông, lúc trước không nên làm vậy.
Ông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi, nhìn nàng ông nhớ đến một gương
mặt khác trong trí nhớ, chính là hoàng hậu đã qua đời của ông, nếu biết
hôm nay Quảng Hiền Vương làm chuyện như vậy, hẳn nàng sẽ mỉm cười nơi
cửu tuyền chứ?
Ông thu hồi suy nghĩ, nghỉ một lát mới mở mắt ra, nhìn Đạp Vũ và Duyệt
Nhi: “Đạp Vũ, hôm nay Lâu quốc sụy đổ, đừng tự trách, ngay cả khi con
cố gắng xoay chuyển tình huống, cho dù cố gắng cũng không thể thắng nổi
những thế lực kia. Cả đời phụ hoàng làm rất nhiều chuyện sai trái, nếu
đây là báo ứng, phụ hoàng cũng chấp nhận, cả đời này, chẳng qua chỉ hy
vọng hai đứa yên vui không lo.”
Đạp Vũ và Duyệt Nhi kinh hãi trong lòng, không thể ngờ phụ hoàng lại nói
như thế, nhất thời hai người nhìn nhau, không biết trả lời thế nào.
Lâu đế chăm chú nhìn Đạp Vũ một lúc mới nói: “Ở ngọn núi nhỏ sau Du Nhiên
điện, tìm một hòn non bộ dưới tán cây ngô đồng, đi thẳng ba bước, rẽ
trái sẽ thấy một khối đá nhỏ gồ lên, ấn nhẹ vào đấy thì có thể mở được
cơ quan mật đạo. Nếu ngày đó đến, đừng để ý chuyện khác, làm theo lời
phụ hoàng, hai đứa đều nhớ kỹ chưa?”
Duyệt Nhi nén nước mắt, nắm lấy bàn tay không còn sức lực của Lâu đế, nhưng vẫn nhịn không được rơi vài giọt lệ: “Phụ hoàng…”
Lâu đế chỉ nhẹ nhàng nắm tay nàng, không nói nữa, nhìn Đạp Vũ bảo: “Đừng
để ý thế tục như thế nào, nếu con có thể bảo vệ Duyệt Nhi cả đời bình
an, thì cứ đặt con bé dưới đôi cánh bảo vệ của con. Chớ để sau này hối
hận không kịp.”
Đạp Vũ kinh hãi trong lòng, trông thấy ánh mắt dường như đã hiểu rõ hết mọi chuyện của Lâu đế, đành phải nhẹ nhàng gật đầu, cụp mắt xuống.
Đây quả thật là một tháng giày vò, đế đô vốn bình an của Lâu quốc rơi vào
tình cảnh lòng người hoang mang, dường như tất cả đã trở nên náo loạn,
có thể bỏ trốn thì bỏ trốn, không thể trốn thì mỗi ngày đều than khóc,
suy cho cùng người chịu nỗi khổ chiến loạn vẫn là những bá tánh thường
dân.
Đạp Vũ đã vài ngày không hề chợp mắt, ngày hôm qua, phòng tuyến cuối cùng
của đế đô đã bị đột phá, ý chí chiến đấu của các tướng quân bảo vệ thành đều không cao, rõ ràng là có ý đầu hàng hoặc tự sát, cái gọi là loạn
trong giặc ngoài, không gì hơn điều này.
Duyệt Nhi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Đạp Vũ, lòng càng cảm thấy khó chịu,
trước nay ca ca luôn phong độ, cử chỉ nhẹ nhàng, thong dong tao nhã,
hiện giờ lại có dáng vẻ mệt mỏi như thế.
Đạp Vũ thấy Duyệt Nhi yên lặng nhìn mình hồi lâu, khẽ cười nói: “Không có
việc gì. Mấy ngày này muội phải ngoan ngoãn ở trong Du Nhiên điện, không được đi đâu hết, có biết chưa?” Duyệt Nhi không dám lại đưa ra yêu cầu
đi theo chaàng, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Ca ca huynh phải đi đâu à?”
Đạp Vũ vén lọn tóc rũ xuống của Duyệt Nhi: “Ra đế đô nghênh chiến.” Giờ
phút này dường như binh lực của cả nước đều tập trung bên ngoài đế đô,
binh lính không có ý niệm chiến thắng, nếu đánh sẽ bại, là hoàng tử duy
nhất của Lâu quốc, cho dù chàng hy vọng Duyệt Nhi mạnh khỏe vô tư,
nhưng cũng không an tâm để một mình nàng ở bên ngoài, huống chi, tình
thế hiện giờ, cho dù chàng muốn đưa nàng đến một nơi khác cũng đã không có khả năng.
Duyệt Nhi cúi đầu, biết giờ phút này nói gì đều chỉ là dư thừa. Bảo vệ quốc
gia của mình chính là tín ngưỡng của một vị hoàng tử.
Thật lâu sau, Duyệt ngẩng đầu lên: “Ca ca, muội chờ huynh trở về.” Theo
nàng biết, quân lực đế đô vẫn còn sức chiến đấu. Nếu có thể bảo vệ đế
đô, cùng Quảng Hiền Vương phân chia Lâu quốc, trước hết cứ sóng đôi
giằng co, sau này thống nhất cũng không phải là điều không thể.
Đạp Vũ gật đầu, lại nhìn Duyệt Nhi trong chốc lát: “Nhớ ăn cơm thật no, ngủ cho thật tốt. Nếu ca ca chưa trở về, muội cứ nghe theo lời phụ hoàng,
chạy đi, có biết không? Ca ca sẽ đi tìm muội.” Mắt Duyệt Nhi đỏ lên,
cũng không dám khóc trước mặt Đạp Vũ , Đạp Vũ ca ca đã mệt mỏi vì lo
nghĩ nhiều việc, không thể để huynh ấy lại lo lắng cho mình?
Đạp Vũ thở dài, áp chế xúc động muốn hôn nàng, vội vàng xoay người thản
nhiên bước ra ngoài điện, tới cửa điện, vẫn nhịn không được quay đầu
lại, Duyệt Nhi còn ngồi trong đình, yên lặng nhìn chàng, gương mặt ánh
lên nước mắt.
Đã nhiều ngày nay, mỗi buổi tối Duyệt Nhi đều mơ thấy âm thanh phản quân
xông vào hoàng cung, nơi nơi đều là ánh lửa cùng máu tươi, nơi nơi đều là tiếng thét chói tai, tiếng gào kêu khóc. Khi nàng từ trong giấc
mộng tỉnh dậy thì thường đứng ở tòa đình cao nhất trong Du Nhiên điện
nhìn về phương xa, hy vọng có thể nghe thấy một chút tin tức của ca ca.
Lúc hừng đông lại đến tẩm điện của phụ hoàng, rồi thì ngẩn ngơ cả
ngày,nhưng phụ hoàng ngay cả sức lực mở mắt cũng chẳng còn, nàng chỉ
đành ngồi ở bên giường, một lần lại một lần gọi phụ hoàng, phụ hoàng
thế nhưng lại chưa từng trả lời nàng.
Đúng đêm mười lăm trăng tròn, Duyệt Nhi nhìn vầng trăng rằm trên bầu trời,
trong lòng vô cùng nặng nề. Trằn trọc nằm trên giường, lăn qua lộn
lại, luôn có cảm giác vô cùng lo lắng, không biết nên làm thế nào cho
phải. Ca ca ở bên ngoài đế đô, phụ hoàng đang mê man…Nàng thở dài, nhắm
mắt lại, bắt buộc chính mình phải ngủ.
Đêm đã khuya, trong cung đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai, giống như
cơn hồng thủy dữ dội, nhanh chóng tràn đến, càng ngày càng nhiều tiếng
thét và tiếng khóc la, nơi nơi đều là tiếng người bỏ chạy hoảng loạn, mơ hồ có thể thấy được phía ngoài kinh đô Bình An là những ánh lửa sáng
rực và tiếng kêu khóc.
Vệ Khởi và Vệ Duy nhanh chóng đi vào Du Nhiên điện, nhưng không tìm thấy
Duyệt Nhi, trong lòng kinh hoảng, vội vàng phân công nhau đi tìm.
Duyệt Nhi tóc cũng chưa kịp vấn liền chạy về phía tẩm điện của phụ hoàng, dọc đường đều là tiếng la hét khóc lóc của cung nữ, bọn họ ai nấy mang
theo tay nải cất chứa rất nhiều kim ngân tài bảo trong cung, một đám đều chỉ lo chạy ra khỏi cung,có mấy người chạy vội vội vàng vàng đẩy ngã
Duyệt Nhi xuống mặt đất, chỉ đồng tình nhìn Duyệt Nhi rồi cũng tiếp tục
cất bước bỏ chạy mà chưa từng quay đầu lại.
Vào thời khắc này, cả hoàng thất Lâu quốc hoàn toàn sụp đổ, ngay cả hoàng
đế, lúc này cung nữ đã lấy hết vàng bạc tài bảo đáng giá, nếu không phải ngày thường Lâu đế, Đạp Vũ thái tử và Duyệt Nhi công chúa đối xử với
cung nhân rất tốt, không thì chỉ sợ lúc này các nàng sẽ độc ác trả
thù một phen.
Duyệt Nhi một lần rồi lại một lần đứng lên, có cung nữ sống trong cung nhiều
năm chú ý tới nàng vội vàng khuyên nàng: “Công chúa, người chạy vào
trong để làm gì? Trốn nhanh lên! Mau rời khỏi đây, mạng sống quan trọng
hơn.” Thấy Duyệt Nhi vẫn không quan tâm mà cứ đi vào trong thì nàng ta
cũng không khuyên nhủ nữa mà một mình bỏ chạy.
Duyệt Nhi vội vàng chạy đến tẩm điện của phụ hoàng, chỉ thấy cửa điện mở
toang, bên trong hoàn toàn hỗn loạn, Duyệt Nhi bối rối chạy vào, vội
vàng vén màn kim sa.
Lâu đế đã không còn hơi thở, trên ngực là một tờ giấy mà ông dùng tay mình đè lên: “Nghe lời phụ hoàng, đi mau!”
Duyệt Nhi che miệng , một giọt nước mắt to bằng hạt đậu lặng lẽ rơi xuống,
chạm vào mặt Lâu đế lần cuối cùng, rồi xoay người chạy như bay về hướng
Du Nhiên điện.
Mấy tháng lo lắng và ưu sầu cho đến tối nay, mặc dù trong lòng sớm đã dự
đoán hơn trăm ngàn lần, nhưng khi chứng kiến tận mắt vẫn không thể chịu
đựng được, chính tai nghe thấy những âm thanh rung động thương tâm tuyệt vọng. Duyệt Nhi rơi lệ ướt cả vạt áo, lại chỉ nhớ rõ đi mau đi mau, chỉ nhớ rõ cây ngô đồng phía sau Du Nhiên cung.
Mái tóc đen mượt giờ đã rối tung, quần áo của Duyệt Nhi cũng bẩn hết, còn
có vài chỗ rách., cuối cùng lúc chạy về Du Nhiên điện thì gặp được Vệ
Duy.
Vệ Duy nhìn thấy Duyệt Nhi công chúa tựa như búp bê trắng mịn luôn được
nâng trong lòng bàn tay, hiện giờ quần áo rách nát, trên mặt đầy nước
mắt thì thiếu chút nữa không nhận ra. Kéo tay Duyệt Nhi, xoay người
chạy vào Du Nhiên điện.
Đạp Vũ điện hạ đã nói với chàng và Vệ Khởi về mật đạo kia, hiện giờ sứ
mệnh của họ là bảo vệ tính mạng của vị tiểu công chúa này.
Vừa bước vào cửa điện thì có vài bóng người nhanh chóng bay đến.
Vệ Duy kinh hãi, rút kiếm ra chặn. Chàng đã có tu vi cao nhất của kỳ
Nguyên Anh, nhưng đối phương chỉ có tu vi khoảng sơ kỳ Nguyên Anh.
Chàng vội hét lên: “Duyệt Nhi công chúa, đi mau!”
Duyệt Nhi là người không có chút tu vi nào, trong lòng biết giờ phút này
không thể làm phiền Vệ Duy, đành phải vội vã chạy ra phía sau Du Nhiên
điện.
Ba người vừa thấy Duyệt Nhi chạy đi thì vội vàng tấn công nhanh hơn, Vệ
Duy lại lui một bước vào trong điện,vẫn không chịu thua.
May mà phong cách kiến trúc của Du Nhiên điện theo lối trấn nhỏ Giang Nam,
hành lang gấp khúc uyển chuyển, dựa theo dòng nước mà xây, Duyệt Nhi mới có nhiều không gian để chạy trốn.
Duyệt Nhi chạy đến ngọn núi nhỏ sau Du Nhiên điện, đưa mắt nhìn đã thấy cây
ngô đồng mà phụ hoàng nói, vội vàng chạy tới. Còn chưa tới được cây thì
cả người cũng đã bị đá bay đi, Duyệt Nhi lăn vài vòng trên mặt đất mới
va vào một gốc cây lớn rồi ngừng lại. Ngước mắt nhìn lên, không biết
khi nào, phía trước đã có hai hắc y nhân đang đứng.
Trong đó có một người khinh miệt nhìn Duyệt Nhi: “Người như vậy cũng đáng để
chúng ta giết?” Tay trói gà không chặt, được nuông chiều từ bé, không
hề có tu vi, cũng đáng cho hai người ở tu vi cao nhất kỳ Nguyên Anh giết sao?
Tuy rằng trong lòng hắc y nhân kia cũng có cùng suy nghĩ với kẻ vừa nói
nhưng vẫn bảo: “Đừng nhiều lời như vậy, ngươi ra tay đi.”
Tuy hắc y nhân khinh miệt không phục, cũng chỉ đành bước đến trước mặt
Duyệt Nhi, nâng kiếm lên cao, lại buông xuống: “Ngươi làm đi, giết tiểu
cô nương đáng yêu như vậy, ta không ra tay được.”
…
Cuối cùng cũng có một người bước đến, đồng tình liếc nàng một cái, đưa kiếm về phía cổ họng Duyệt Nhi.
‘Đinh’ một tiếng, lúc thanh kiếm đang đâm đến thì bị một hòn đá búng gãy.