Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 50: Chương 50: Vũ Trụ Nhỏ Của Duyệt Nhi Bùng Nổ




Tức Mặc Ly xác định Thất Mệnh đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nói với Khổng Tước: “Dùng linh lực bảo hộ y, theo ta.” Dứt lời liền mạnh mẽ ôm lấy Duyệt Nhi, nhanh chóng bay về hướng Doanh Châu. Khổng Tước liều mạng gật đầu, rõ ràng có thể dùng linh lực nâng Thất Mệnh lên nhưng lại trực tiếp ôm lấy y, hai bàn tay liên tục truyền linh lực.

Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi đi thẳng tới thọ yến trên đại điện, đứng trên đài cao cũng không thấy Ôn Do liền ôm Duyệt Nhi vòng quanh tiên sơn, dùng thần thức cẩn thận dò xét. Duyệt Nhi mím chặt môi, Tử Tẫn ấn trên trán lại từ từ hiện lên. Tức Mặc Ly liền vội vàng đưa tay truyền linh lực, áp chế nó lại.

Chúng tiên trên đại điện thấy Lạc Thủy Thượng Thần vội vã ôm Duyệt Nhi xuất hiện rồi lại vội vàng rời đi, thoáng nhìn trên xiêm y phấn hồng của Duyệt Nhi đều là vết máu, lại thấy Khổng Tước và Thất Mệnh phía sau thì trong lòng đều hết sức kinh ngạc, dáng vẻ như vậy, đại sự không ổn rồi. Nhưng hiện nay cũng không có cách nào đi theo nhìn xem, chỉ có Ôn Chi Hàn và Chỉ Thủy kinh hãi, cũng vội vàng đuổi theo.

Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi dừng lại ở Trích Nguyệt Sơn, đáp xuống bên dưới. Cái mũi nhỏ của Duyệt Nhi ngửi thấy mùi hương ở đây không giống những nơi khác, liền biết nơi này là nơi nào. Bàn tay nhỏ bé siết chặt tay áo Tức Mặc Ly, hàm răng trắng cắn đôi môi mỏng đến suýt bật máu.

Tức Mặc Ly đưa tay nhẹ nhàng vuốt làn môi nàng, thanh âm như suối trong chảy qua ngọc thạch đều là thương tiếc: “Đừng cắn.”

Nói rồi liền ôm lấy nàng đáp xuống bên dưới, Ôn Do và Thược Dược tiên tử đang ngồi ở băng đá nói chuyện, thấy Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi bước đến, lại cẩn thận nhìn qua dáng vẻ Duyệt Nhi, trong lòng có chút kinh ngạc.

“Duyệt Nhi cô nương, sao bộ dạng lại như vậy?”

Duyệt Nhi từ trong lòng Tức Mặc Ly nhảy xuống, nghe thấy giọng nói của y, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt thay đổi, đôi mắt to sáng ngời trong suốt như hổ phách tràn ngập lửa giận và hận ý, cơ hồ muốn đem Ôn Do đâm thành một tổ ong vò vẽ.

Thanh âm mềm mại ngọt nào lần đầu tiên mang theo hận ý lạnh lẽo: “Bớt ở chỗ này giả mù sa mưa đi, ngày đó vừa mới nói không dám, hôm qua ngươi lại làm cái gì? Gần hai trăm mạng người Bồng Lai tiên sơn chúng ta cứ như vậy bị các ngươi tàn sát, ngươi là đồ ngụy quân tử!”

Ôn Do bị lời nàng nói khiến cho sắc mặt biến đổi: “Duyệt Nhi cô nương, tại sao lại nói đến hai trăm mạng người? Doanh Châu chúng ta vốn không hề gây ra chuyện này!”

Khi đó Ôn Chi Hàn và Chỉ Thủy cũng đã tới, nghe thấy Ôn Do nói vậy, Ôn Chi Hàn cũng gấp gáp: “Duyệt Nhi, không được nói bậy, Doanh Châu chúng ta sau khi thương lượng với nàng tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy.”

Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi hừng hực lửa giận: “Tốt lắm, các ngươi đừng nghĩ đến hủy thi diệt tích. Không ngại hỏi thủ hạ của ngươi đi!” Ôn Chi Hàn vội vàng truyền người thuộc Quản Hình Sát đến, lại được báo cáo rằng: “Thật sự có việc này, đêm qua chúng thần nhận được khẩu dụ của sơn chủ, bảo giết Thất Mệnh cùng toàn bộ đệ tử của Bồng Lai trong Danh Hưu Thành.”

Tin tức này chấn động đến độ Ôn Do và Ôn Chi Hàn đều sững sờ không nói được lời nào, Thược Dược tiên tử bởi vì kinh hãi mà vẻ mặt cũng lo lắng.

Tức Mặc Ly bước lên định trấn an nàng nhưng Duyệt Nhi lại tránh đi, phẫn nộ nói: “Doanh Châu sơn chủ, xem ngươi còn nguỵ biện hay không! Trừ ngươi ra còn có ai có thể hạ lệnh tàn sát nhiều đệ tử như vậy. Hôm nay ta sẽ thay Thất Mệnh thúc thúc và những đệ tử vô tội này đòi lại công đạo!”

Chỉ Thủy và Tức Mặc Ly theo bản năng bước tới trước một bước, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi đã quay lại: “Mấy người tránh ra, thù của ta, để ta báo!”

Dứt lời bàn tay nhỏ bé liền lấy cây trâm hình tiểu hổ trên tóc xuống, đặt ở trước mặt, trong nháy mắt cây trâm đã hóa thành một cây trượng lưu ly cao hơn nàng một cái đầu, quanh thân trượng là luồng ánh sáng màu tím, lấp lóe bạch quang. Ai nấy đều mở to mắt, chăm chăm nhìn tuyệt thế thần binh thượng cổ này, Duyệt Nhi từ đâu mà có ? Nàng đây là muốn động thủ thật?

Bàn tay nhỏ bé của Duyệt Nhi nắm lấy thân trượng vung lên: “Doanh Châu sơn chủ, ra tay đi.” Nói rồi thân thể nhỏ nhắn đã bay lên lao về phía trước, tốc độ nhanh như điện chớp, nháy mắt liền đến trước mặt Ôn Do. Ôn Do vội vã đẩy Thược Dược tiên tử đang ở bên cạnh ra, cấp tốc triệu binh khí Kim Trám Phủ vung lên, “Ầm” một tiếng cùng trượng của Duyệt Nhi va chạm vào nhau. Uy chấn lớn như vậy khiến tiên thụ và bàn đá xung quanh đều không chịu nổi uy lực của hai luồng sức mạnh, nháy mắt vỡ thành mảnh vụn bắn ra bốn phía.

Khổng Tước vội vàng tạo một kết giới bao quanh mình và Thất Mệnh, đứng sau lưng Tức Mặc Ly cách đó không xa, một tay Tức Mặc Ly vẫn đang chậm rãi truyền lực của thiên địa sang Thất Mệnh nên nàng không dám đi quá xa.

Chỉ Thủy bất chấp những mảnh vỡ đang bay tới, sốt ruột vô cùng, mắt Duyệt Nhi không nhìn thấy, thêm vào đó thể chất nàng lại không thần không tiên, không yêu không ma, không người không quỷ, căn bản không nhìn ra tu vi là gì, hôm nay lại cùng với Ôn Do thân có tu vi tiên đế đánh nhau, nghĩ thấy chính là không muốn sống nữa, lại nhớ tới Duyệt Nhi nói để chính mình giải quyết, trong lòng càng gấp hơn, nhưng lại không dám tiến lên. Ôn Chi Hàn và Chỉ Thủy suy nghĩ gần như giống nhau, trên mặt đều là vẻ lo lắng. Lúc này cả hai bất giác nhìn sang Tức Mặc Ly.

Chỉ thấy đôi đồng tử tựa lưu ly của Tức Mặc Ly vẫn bám sát không rời Duyệt Nhi, như thể vốn dĩ không hề rảnh rỗi mà quan tâm đến những việc khác. Một vài mảnh vỡ khi bay đến xung quanh y đều hóa thành tro bụi, một bàn tay siết lại thật chặt, chỉ đợi Duyệt Nhi vừa gặp nguy hiểm liền phóng đến.

Chỉ Thủy và Ôn Chi Hàn đều âm thầm thở dài, kế đó lập tức khẩn trương quan sát hai người đang giao đấu.

Cơ thể nhỏ nhắn của Duyệt Nhi không hề chậm chạp một chút nào, tuy rằng mắt nàng không nhìn thấy, nhưng linh thức và các giác quan khác quả thực rất linh mẫn, bình tĩnh tự nhiên vung trượng cùng Ôn Do giao đấu, sát ý trong mắt cùng vẻ phẫn nộ trên khuôn mặt khiến thân ảnh của nàng có phần tiều tụy. Mọi người chưa từng trông thấy Duyệt Nhi như vậy nên nhất thời đều ngơ ngác. Tình hình này, nhìn xem, Duyệt Nhi dường như không hề giống một búp bê nhỏ bé yếu ớt như thể vừa đụng sẽ vỡ, bình thường vẫn nằm vùi trong lòng Tức Mặc Ly.

Sau chừng nửa nén hương, ngoại trừ Tức Mặc Ly thì nét kinh ngạc trên mặt những người khác càng ngày càng hiện rõ. Từ đầu khi Duyệt Nhi có thể cùng Ôn Do chống lại mấy chiêu, bọn họ nghĩ đấy là vì Ôn Do cố tình nhường nàng nên không đành lòng nặng tay. Hiện giờ xem ra hoàn toàn không như họ nghĩ.

Trong lòng Ôn Do lại càng ngạc nhiên, lúc vừa bắt đầu đúng là y không đành lòng ra tay quá nặng khi phải đánh nhau với một tiểu cô nương thoạt nhìn khả ái mảnh mai như hoa này, thế nhưng qua vài chiêu liền phát hiện bản thân đã hoàn toàn sai lầm. Y chỉ có thể dùng toàn lực mà giao chiến với Duyệt Nhi, tiểu cô nương này thoạt nhìn hoàn toàn vô hại, vậy mà lại có tu vi cao thâm nhường ấy, pháp lực cao nhường ấy, sức mạnh lớn nhường ấy, linh lực giống như dùng hoài cũng không cạn kiệt!

Nhưng Duyệt Nhi không có tâm tư suy nghĩ nhiều đến thế, nàng tập trung tinh lực, dùng linh thức cảm giác tất cả sự vật bên ngoài, lỗ tai lắng nghe những âm thanh dù là rất nhỏ, thân ảnh mảnh mai xinh đẹp như hư như ảo giữa không trung, mái tóc dài đen nhánh theo xiêm y phấn hồng buông xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức lạnh lẽo, chiêu thức đơn giản quyết đoán, hoàn toàn không có một chút khoe khoang giả vờ hoa lệ, vung lên đâm tới đều là một kích trí mạng, cho dù ai cũng có thể cảm giác được nàng có bao nhiêu sát tâm.

Hoa Tuyên Tịch nhận được tin tức của Thất Mệnh thì một đường gió bụi vội vàng chạy tới Doanh Châu, vừa đến đã thấy cảnh tượng như vậy, từ trong nỗi thống khổ bi thương khi tổn thất gần hai trăm đệ tử phục hồi lại tinh thần, nuốt nuốt nước miếng, ngập ngừng đến bên cạnh Khổng Tước, hỏi: “Người kia, đang cùng Doanh Châu sơn chủ đánh nhau là chủ tử của ta?” Khổng Tước cũng tương tự như vậy khó nén ngạc nhiên, hết lắc lắc đầu lại gật gật đầu, cuối cùng chỉ nói: “Ừ…Chắc là vậy…”

Trái tim nhỏ bé của Hoa Tuyên Tịch run rẩy, phản ứng nhanh nhẹn, thân thủ mạnh mẽ, chiêu thức quả quyết, sát ý mãnh liệt, tiểu chủ tử nhu thuận vô hại nhà y như thế nào lại đột nhiên hóa thân thành nữ chiến thần? Nghĩ là nghĩ vậy, chứ nhìn thân ảnh của Duyệt Nhi ở giữa không trung tung bay thì trong lòng lại dâng trào một loại cảm giác xúc động mãnh liệt, không nghĩ tới, vị chủ tử trông có vẻ luôn đối với Bồng Lai không có tình cảm gì lại đang vì Bồng Lai mà chiến đấu a.

Không thể không nói phản ứng của đám người Hoa Tuyên Tịch như vậy là rất bình thường, bởi vì Doanh Châu sơn chủ đã là tu vi tiên đế, ở tiên giới đối thủ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà Duyệt Nhi dù thế nào cũng nhìn không ra có bất kỳ tu vi cao thâm nào, vậy mà lại có thể cùng Doanh Châu sơn chủ giao đấu như thế, thật khiến người khác phải kinh ngạc. Tuy rằng có một chút là nhờ vào vũ khí, dù Kim Trám Phủ của Ôn Do đã là cực phẩm tiên khí, nhưng ở trước mặt thượng cổ thần binh trong tay Duyệt Nhi thì chẳng qua cũng chỉ là một khối sắt vụn mà thôi. Thế nhưng vũ khí là vũ khí, có thể cùng Ôn Do đánh lâu đến vậy, tu vi của Duyệt Nhi chí ít cùng phải từ cấp bậc tiên quân trở lên.

Tiếng nổ ầm ầm dữ dội từ Trích Nguyệt Sơn truyền đi rất xa, Duyệt Nhi thấy đánh lâu như thế mà vẫn chưa kết thúc thì đã có chút sốt ruột, Huyễn Oanh Lưu Ly trượng trong tay quay càng lúc càng nhanh, cơ thể cũng di chuyển càng ngày càng linh hoạt, ánh sáng màu tím vun vút bay múa trong không trung. Nếu không phải vì quá lo lắng, mọi người bên dưới chỉ sợ sẽ vì bóng dáng mĩ lệ xinh đẹp ấy mà trong lòng âm thầm cũng tranh đấu đến si dại mất rồi.

Tay trái Duyệt Nhi bắt ấn tạo quyết, thiên địa linh hỏa liền “ba” một tiếng từ trong bàn tay bay thẳng về phía Ôn Do, tinh lực của Ôn Do đều tập trung đối phó với trượng của Duyệt Nhi, không ngờ tới Duyệt Nhi còn có bản lĩnh tạo thiên địa linh hỏa từ trong không khí, cơ thể lập tức né tránh, thân pháp rối loạn. Duyệt Nhi cười trộm, bay người liền xông tới..

Mọi người đang ở phía dưới quan sát ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh, đây không phải là phóng ám khí đánh lén trong truyền thuyết sao…Chiêu thức hèn hạ như vậy vì sao bọn họ lại cảm thấy rất khả ái? Thế gian này thực sự bởi vì Duyệt Nhi mà loạn rồi hay sao?

Ôn Do vừa hơi bối rối thì sau đó cũng bắt đầu loạn hết cả lên, tiếp đến lại càng mệt mỏi không biết làm sao, vốn đã có chút gắng gượng, hiện tại lại càng thêm chật vật. Duyệt Nhi nghĩ thời cơ đã đến, giơ cao thân trượng, bắt đầu ngưng tụ linh lực toàn thân, chuẩn bị giáng cho y một kích cuối cùng. Trong lòng Ôn Chi Hàn vô cùng hoảng hốt, chuẩn bị bay lên chống đỡ, dù sao người mà bản thân vẫn luôn gọi là sư phụ này chẳng phải chính là phụ thân của y sao?

Bàn tay Duyệt Nhi giơ cao trượng thế nhưng lại có chút do dự, dù sao đây là lần đầu tiên nàng đánh nhau với người khác, cũng là lần đầu tiên muốn giết người. Nhớ tới thái độ Ôn Do đối với mình trước đây, không thể nói là không tốt, thậm chí có thể nói đã hết sức nhân nhượng. Hiện giờ khi thật sự đã đến thời khắc quyết định rồi, thế nhưng nàng lại không hạ thủ được, chung quy vẫn có cảm giác không nên giết y.

Chỉ dừng lại trong khoảnh khắc, nhưng có người vẫn luôn chờ đợi cơ hội này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.