Thương Thiên Phách Huyết

Chương 330: Chương 330: Ám Sát (2)




Tiện tay đẩy, thi thể tên quan quân kia xoay tròn lên, hướng phía trước quay cuồng bay đi.

Sắc mặt Trình Gia Sanh đại biến, lập tức quát: “ Tổ thứ hai, bắn.”

Năm hán tử của tổ thứ hai đồng thời ấn mạnh.

Nhưng lúc này, Lợi Trí lại như con giòi bám chặt, dán sát thi thể đang xoay tròn kia chạy vọt vào trong đám người.

Chỉ là một đường, trong nháy mắt, hơn mười mũi tên liền bắn trật sang nơi khác.

Không đợi phân phó, những cao thủ còn lại đồng loạt lao lên, bọn họ đồng tâm hiệp lực đánh ra một chưởng, nghĩ muốn nhờ vào uy lực một chưởng này, bức lui Lợi Trí.

Chỉ cần lại trì hoãn thêm thoáng chốc, mười hán tử khác có thể đổi kịp mũi tên, mũi tên của tổ thứ ba liền có thể tiếp tục phát ra.

Nhưng Lợi Trí là người nào, cơ hội tốt lớn như thế, hắn sao lại bỏ qua.

Chỉ thấy hắn cười lạnh một tiếng, bàn tay vỗ lên thi thể, nội lực truyền vào, thi thể lại bay lên, vừa lúc đón nhận một chưởng sắc bén đủ để vỡ núi nát đá do đông đảo cao thủ ngưng thần đánh tới.

Máu tươi văng khắp nơi, thịt vụn bay ngang, cỗ thi thể chịu một kích cực mạnh, lập tức phân thành bốn năm mảnh, máu tươi đầy trời.

Cơ hồ trên cơ thể mỗi người đều dính vào không ít huyết tương màu đỏ sậm, tình cảnh thê thảm như thế, làm người khác nhìn thấy kinh hãi.

Thân hình Lợi Trí khẽ nhúc nhích, không ngờ trong nháy mắt vọt tới, nội lực của hắn tràn khắp nơi, bốn phía thân thể phảng phất như bao phủ một tầng lồng khí vô hình bàng bạc.

Huyết nhục bay tán loạn một khi dính vào người hắn trong vòng năm tấc, lập tức tuột xuống phía dưới.

Trên tháp cao, cũng chỉ có hắn mới có tu vi như thế.

Tiến lên trước một bước, xuyên qua không gian bị huyết quang bao phủ, tinh quang trong mắt Lợi Trí lóe ra, tinh thần hắn vững vàng khóa lại Cổ Đạo Nhiêm đứng trước mặt, chỉ cần có một tia cơ hội, hắn có thể dễ dàng lấy đi tính mạng.

Chỉ là, đột nhiên tầm mắt của hắn bị người cản trở.

Chắn trước mặt đám người, là một người tuổi không lớn lắm, thân hình cao lớn đứng thẳng, ánh mắt sắc bén tràn đầy sự kiên định.

Hắn ngậm chặt môi, ý chí giống như sắt thép.

Hắn chỉ có một mình, nhưng chỉ với khí thế của một người, đã vượt qua sự liên hợp những cao thủ nhất phẩm đang đứng xung quanh.

Hắn ở chỗ này, không tiếng động nhưng tuyên cáo một việc, chỉ cần một khắc hắn còn tồn tại, liền quyết không dung bất cứ kẻ nào thương tổn Cổ Đạo Nhiêm.

Ánh mắt Lợi Trí đột nhiên có chút kỳ dị, hắn tự nhiên nhận ra, người đứng trước mặt chính là Trình gia kiệt xuất trẻ tuổi Trình Anh Hào.

Vị thanh niên này võ công chỉ đạt tới thứ nhất phẩm cao thủ, trên tháp cao này, hắn vốn không có chút danh hào nào.

Nhưng vào giờ khắc này, hắn lại phảng phất đột nhiên phát triển làm một dũng giả đủ để cùng bất cứ kẻ nào sánh vai.

Chưởng trái đánh ra, chưởng phải đuổi theo, một cỗ kình lực không suy, chưởng trái lại thu hồi, tiếp tục đánh ra.

Trường Giang Tam Điệp Lãng.

Tuy tư chất thiếu khuyết, Trình Anh Hào không cách nào được như đường đệ luyện thành Trường Giang Tam Điệp Lãng chính tông. Hắn không cách nào làm được chỉ trong một chưởng mà nội lực nối tiếp chất chồng.

Nhưng hắn thông qua phương pháp liên tục đánh ra thế này, khiến cho một chưởng uy lực tăng nhiều, tuyệt không kém hơn một vị nhất phẩm cao thủ đánh ra một kích toàn lực.

Lợi Trí không né không tránh, cũng đánh ra một chưởng, lấy cứng chọi cứng, lấy cường phá cường.

Một cỗ kình khí cường đại ầm ầm gặp nhau trên không trung, trong không gian khơi dậy cuộn sống đến vô cùng.

Mí mắt Trình Anh Hào co quắp một chút, nơi ngực giống như bị nghẹn lại, thở không ra hơi, tim đập mạnh mẽ, tựa hồ trái tim nóng hực kia sẽ nhảy ra khỏi miệng.

Hắn gắt gao ngậm chặt môi, một vòi máu tươi từ khóe miệng chảy xuống không thể khống chế.

Hắn hiểu rõ ràng, chính mình nếu không mở miệng, vậy tiếp theo sẽ bị nội lực cường đại phản chấn mà chết.

Trong này không hề có sự may mắn, thực lực chênh lệch vô cùng rõ ràng, không có chút đường xoay chuyển.

Chỉ là ánh mắt của hắn vẫn kiên định không dời, thân thể hắn vẫn đứng yên bất động.

Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.

Hắn đứng bất động như một pho tượng sắt, đôi mày đen rậm với ánh mắt lạnh lùng đáng sợ đang chăm chú nhìn lên người Lợi Trí.

Hắn quyết không lui ra sau nửa bước, cho dù có chết.

Trong mắt Lợi Trí hiện lên một tia tiếc hận, nhưng chưởng lực của hắn lại gia tăng thêm ba phần.

Nội lực hùng hậu hướng Trình Anh Hào cuồng dũng lao đi, phải muốn đem hắn giết chết lập tức dưới chưởng.

“ Oanh…”

Giữa không trung hư vô, vô duyên vô cớ nổi lên một âm thanh nổ bạo.

Một lão nhân tướng mạo dữ dằn xuất hiện giữa hai người, hắn ngạnh sanh tiếp nhận một chưởng phải giết của Lợi Trí.

Râu tóc hắn dựng lên, cùng hung cực ác, hai mắt hắn tuôn ra cơn lửa phẫn nộ.

“ Đây là con ta, không ai được thương tổn tới hắn.”

Trong mắt Trình Anh Hào hiện lên một tia hơi nước, hắn ngắm nhìn bóng lưng phụ thân, đột nhiên trong lúc đó tựa hồ vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Trong hai nhi tử của mình, Trình Gia Sanh rõ ràng thiên vị cho Trình Anh Kiệt, bởi vì vô luận tính tình tướng mạo, làm việc làm người, Trình Anh Kiệt đều rõ ràng được đúc ra từ khuôn mẫu của hắn.

Đối đãi với tiểu nhi tử này, Trình Gia Sanh thậm chí đã đạt tới mức cưng chiều.

Sau khi biết được tin tức Trình Anh Kiệt mất tích, Trình Gia Sanh giận tím mặt, vì thế những người chịu tội liên quan cũng không ở số ít.

Trong lòng Trình Anh Hào, chính mình cho tới nay cũng không được hắn đặt vào trong lòng. Bởi vì cho tới bây giờ hắn không hề biểu hiện qua một lần thân cận ngay trước mặt của mình.

Nhưng mà lúc này hắn rốt cục đã rõ ràng.

Đây là phụ thân hắn, là phụ thân huyết nhục tương liên.

Thân hình Lợi Trí vừa chuyển, dĩ nhiên dùng một loại thân pháp quỷ dị tới cực điểm ở ngay trước mặt mọi người vượt qua hai cha con này.

Nhưng trước mặt của hắn lại xuất hiện một bóng người kiên định.

Một chưởng đánh ra, nội lực liên miên chất chồng giống như nước sông cuồn cuộn hướng hắn vọt tới.

Trình Anh Đào, vị nhất phẩm cao thủ tuổi trẻ duy nhất luyện được Trường Giang Tam Điệp Lãng ngoài Trình Huyền Phong cùng Trình Gia Sanh, rốt cục đã chạy qua trước một bước.

Lợi Trí thầm thở dài một hơi, vì bảo vệ Cổ Đạo Nhiêm, bọn họ liều mạng chiến đấu, nghĩ muốn không hề tổn thương mà đạt được mục đích, đó là không có khả năng.

Thân thể hắn linh hoạt như cá chạch, liền ngay trong những luồng chưởng liên miên này du đãng tránh né.

Xuyên qua từng tầng nội lực phong tỏa, hắn đi tới bên người Trình Anh Đào, công lực toàn thân ngưng tụ trong một chưởng, tựa hồ như chậm rãi đánh ra một chưởng.

Ở trong mắt mọi người, một chưởng này chậm như bò kéo xe, nhưng trên sự thật lại nhanh như thiểm điện.

Ngay trong lúc đó, đã tiếp cận trước ngực Trình Anh Đào.

Lúc này khí lực Trình Anh Đào đã suy, nếu còn chưa tránh ra, sẽ bị một chưởng của hắn đánh cho tan xương nát thịt.

Nhưng ở phía sau hắn lại là Cổ Đạo Nhiêm, hắn làm sao có thể lách trách.

Trình Anh Đào nhắm mắt chờ chết, nhưng một tiếng vang nhỏ truyền đến, trên người của hắn cũng không hề cảm giác đau đớn chút nào.

Hắn kinh ngạc mở mắt, trong mắt chứng kiến, khóe miệng Trình Gia Hiếu tuôn trào máu tươi, trong đó còn có vài khối thịt. Chính là cả nội tạng cũng bị sinh sôi chấn vỡ.

Ở trong nháy mắt, Trình Gia Hiếu đã chen vào giữa hai người, lấy chính máu thịt của mình ngăn lại một kích toàn lực của Lợi Trí.

Khóe mắt Trình Anh Đào như muốn xé rách, hắn ôm thân thể mềm nhũn của phụ thân sụp xuống.

Khóe miệng Trình Gia Hiếu có chút trừu động, mỗi một lần co quắp cũng giống như một ngọn roi hung hăng quất vào tim hắn, đau đớn không gì sánh nổi.

Miệng của Trình Anh Đào run lên bần bật, nhưng chỉ phát ra từng đợt rên rỉ thê thảm ô ô.

Hắn trơ mắt nhìn phụ thân đang nằm trong tay mình ráng sức mấp máy đôi môi, theo sau ánh mắt liền tan rã, không còn một tia hơi thở.

Một cỗ hận ý ngập trời đột nhiên thăng lên trong lòng, hắn chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một ngọn lửa hùng hùng thiêu đốt, đó là một cỗ cảm tình đau đến thấu triệt tâm phế, đó là một cỗ năng lực cường đại có thể hủy thiên diệt địa.

Hắn ngẩng đầu, hấp khí, đánh ra một chưởng.

Tinh, khí, thần…

Khí lực của hắn, tinh thần của hắn, hết thảy hết thảy, đều ngưng tụ trong một chưởng này. Vào giờ khắc này, hắn đi vào một bầu trời mới, một thế giới cho tới bây giờ chưa từng cảm thụ.

Tinh thần hắn cho tới bây giờ không hề tập trung như hiện tại, hắn thậm chí đã không cần dùng mắt để nhìn. Hắn dựa vào chính tinh thần của mình, là loại năng lực cảm ứng thần bí mà chính hắn đột nhiên được lĩnh ngộ.

Ánh mắt Lợi Trí kinh ngạc nói không nên lời, hắn tự nhiên rõ ràng cảm nhận được biến hóa của Trình Anh Đào.

Hắn lập tức rõ ràng, từ nay về sau, thế gian cao thủ, lại thêm một người.

Nhưng vào lúc này, trong tim của hắn nổi lên một tia do dự.

Cổ Đạo Nhiêm, Trình Anh Đào, hắn đến tột cùng là nên lấy mạng người nào.

Thân hình hắn không ngừng, như điện quang hỏa thạch vượt qua sự ngăn chặn của hai vị cao thủ, thân thể hắn đạp lên bên bờ tháp cao, mắt thấy như muốn té xuống, nhưng hắn lại như giẫm trên đất bằng, một điểm một điểm đến gần Cổ Đạo Nhiêm.

Nhưng một cỗ cuồng phong thổi đến, một chưởng của Trình Anh Đào theo đuôi đi tới, hắn lập tức sinh cảm ứng, biết một chưởng ngưng tụ toàn bộ tâm lực của Trình Anh Đào cũng không thể né tránh.

Buồn bã thở dài, hắn nhìn như tiện tay đánh ra một chưởng, nhưng một chưởng này, cũng là tập trung công lực toàn thân.

Hai luồng lực đạo hoàn toàn tập trung hung hăng đánh cùng một chỗ.

Thân thể Trình Anh Đào như bị sét đánh, nặng nề ngã ngồi trên mặt đất, tinh lực toàn thân tựa hồ trong nháy mắt bị rút đi sạch sẽ, không còn chút lực đạo.

Chỉ là Lợi Trí cũng không chịu nổi.

Khác nhau lớn nhất giữa tông sư và nhất phẩm cao thủ, đó là trình độ ngưng tụ công lực.

Bọn họ có thể đem công lực bản thân áp súc tới một điểm phạm vi nhỏ nhất, mà tạo thành hiệu quả phá hư lớn nhất.

Vì vậy, vô luận là nhân số nhất phẩm cao thủ có nhiều, Lợi Trí cũng chưa từng đặt vào trong lòng.

Nhưng một chưởng của Trình Anh Đào khác hẳn, một chưởng của hắn, đã không chỉ ngưng tụ công lực toàn thân, hơn nữa dù là tiềm lực của bản thân cũng toàn bộ phát huy đi ra, ngưng tụ thành một điểm, cho hắn sự trùng kích thật lớn.

Càng thêm không thể tưởng tượng chính là, Trình Anh Đào lại đem hận ý ngập trời sát nhập vào trong một chưởng đó.

Vì thế sự trùng kích tinh thần hắn gây ra đã không phải chuyện đùa.

Một đường màu hồng xuất hiện ngay khóe miệng Lợi Trí, rốt cục hắn đã bị thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.