Có lẽ do mùa thu đến, tuy bầu trời vẫn nóng như lửa, nhưng đã có một tia cảm giác se se mát.
Có ít đám mây không ngừng trôi qua chân trời, bụi cỏ trên bình nguyên lộ ra vài phần xanh tươi.
Khoảng cách ba mươi dặm ngoài trường đại chiến, một tòa lương đình thanh lịch u tĩnh cô linh linh nằm bên cạnh đại đạo.
Tựa hồ là không cố ý, cũng có lẽ là vô ý, song phương đều ước thúc bộ đội của mình, trong vòng vài dặm quanh lương đình không còn bóng người.
Một vị lão nhân tóc bạc thương lương cầm theo một bình rượu, đi tới trong lương đình.
Hắn ngồi xuống, tự rót uống một mình, tiêu diêu tự tại.
Động tác của hắn thong thả mà cấp cho người ta một loại cảm giác thi tình họa ý, liền phảng phất như hoàn toàn sát nhập vào trong thế giới này. Dù có người ngoài ở đây, cũng sẽ tưởng rằng đây chỉ là một bức tranh vẽ mà thôi.
Nhưng chỉ trong chốc lát, một tiếng bước chân truyền tới, liền đánh vỡ hình ảnh hài hòa tới cực điểm kia.
Thân ảnh cao lớn đang cất bước dưới ánh nắng đi tới, phảng phất như từ khi ra đời tới nay, thân hình chưa từng cúi xuống bao giờ, tạo cho người khác một loại cảm giác như ngàn cân.
“ Vãn bối bái kiến tiền bối.”
Người tới vái chào thật sâu, cung kính nói.
“ Thác Hà Đế lão đệ, thỉnh uống một chén.”
Lão nhân ngẩng đầu lên, trong mắt không hề có vẻ sắc bén, tại khóe miệng còn lộ ra một tia tươi cười hòa thuận.
“ Trưởng giả ban cho, không dám từ chối, Trình tiền bối tương tặng, Thác Hà Đế cung kính không bằng tòng mệnh.”
Hắn tiến lên giơ cao chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Động tác của hắn, tựa như cách làm người của hắn, có một không hai.
Đây là hán tử Hung Nô trực suất sảng khoái nhất của đại thảo nguyên.
“ Ai…thấy được ngươi, lão phu đột nhiên nghĩ tới công phu độc môn của nhà mình, Trường Giang Ba Điệp Lãng.”
Trình Huyền Phong thở dài, hồi ức không thôi.
Tuy không cách nào hiểu được ý tứ trong lời nói của Trình Huyền Phong, nhưng Thác Hà Đế lại rõ ràng cảm nhận được luồng cảm khái nồng đậm trong lời nói.
Hắn mỉm cười hỏi: “ Ngài lão…”
“ Cáp, Trường Giang Ba Điệp Lãng, một cơn sóng cao hơn một cơn sóng. Nhìn thấy những hậu sinh vãn bối như các ngươi, lão phu làm sao lại không vui mừng.” Trình Huyền Phong cao giọng cười nói.
“ Ngài lão quá khen, nếu bàn về người kiệt xuất mới nhất trên đời, chỉ là Hứa Hải Phong cùng tiểu đồ Lợi Trí.”
“ Lệnh đồ tuổi còn trẻ tiến vào tông sư cảnh giới, thật sự là thật đáng mừng. Hung Nô quả nhiên lại có nhân tài mới a…”
“ Người Hán anh hùng cũng không thiếu, nếu bàn về nhân số tông sư, tộc ta chỉ có ba người từ xưa tới nay, cho tới bây giờ vẫn không thể vượt qua quý tộc.”
Hai người bọn họ thần sắc bình tĩnh, chậm rãi nói, trong miệng tán dương tộc nhân của đối phương.
Nếu người không hiểu nội tình nghe được, còn tạm thời tưởng rằng bọn họ là một đôi bạn tốt quen nhau đã lâu. Lại làm sao nghĩ đến, ngoài ba mươi dặm kia, đại quân hai tộc đang đối nghịch nhau, tình thế nguy hiểm, chỉ có thể dùng từ ngàn quân nhất phát mới có thể hình dung.
“ Hôm nay Lợi Trí ở đâu?” Trình Huyền Phong đột nhiên hỏi.
“ Tiểu đồ có chuyện quan trọng khác, nên không thể đến gặp tiền bối, còn thỉnh thứ lỗi.”
Trình Huyền Phong đánh giá hắn, trong mắt lão nhân có một tia quái dị: “ Lão phu vốn tưởng rằng, đối thủ cuộc chiến hôm nay, sẽ là tiểu tử Lợi Trí, không nghĩ lại gặp ngươi, thật sự người định không bằng trời định…”
Thác Hà Đế cũng lộ ra tia cười cổ quái: “ Vãn bối cũng thật không ngờ, Lê Ngạn Ba Lê lão huynh lại không đến Thái Nguyên.”
Lời nói của hắn có chút phức tạp, lại có vài phần tiếc nuối, lại có một chút vui mừng.
Cuộc chiến hôm nay, quan hệ trọng đại, tuy hắn không được như nguyện cùng Lê Ngạn Ba cùng quyết một trận sinh tử, nhưng thiếu đi một vị cao thủ cấp số tông sư, đối với Hung Nô nhân mà nói, cũng là một việc vô cùng vui mừng.
“ Ân ân oán oán mấy chục năm giữa các ngươi, nhưng cũng là một lời khó nói hết. Chỉ là bỏ lỡ hôm nay, chỉ sợ không còn ngày thanh toán.”
Lão nhân nói chuyện vô cùng tự tin, ý của hắn là muốn nói lần này giao thủ, Thác Hà Đế sẽ bại.
“ Không…” Hai mắt Thác Hà Đế khẽ trừng, cố ý vô ý ngẩng đầu lên, nói: “ Tiền bối dù sao đã hơn tám mươi tuổi, hôm nay đừng rơi ngựa mới tốt.”
Trình Huyền Phong bật cười, nói: “ Hay cho rơi ngựa trước trận, vậy lão phu nhất định phải để ý mới được.”
Lão nhân càng nói càng thấp, tới câu cuối cùng, lại càng thêm trầm ổn.
Một cỗ sát khí túc sát, cũng không biết từ ai tản mát ra, nhanh chóng bao phủ cả không gian.
Hai người bọn họ xa xa nhìn nhau, không khí trong nháy mắt tựa hồ đọng lại, cũng không còn lưu động.
Mà ngay cả cơn gió thu đột nhiên thổi qua, cũng ở nơi này chợt dừng phắt lại.
Hai đại tông sư, hai vị tông sư tuyệt đỉnh đại biểu Trình gia cùng Hung Nô, yên lặng giằng co.
Giữa bọn họ, có một cơn lốc vô hình không sao nhìn thấy đang lén lút nổi lên.
&&&&
Núi nhỏ cũng không cao, vài ngọn cây nhỏ trên núi cũng không cao, nhưng nơi này, người đi thưa thớt.
Hai đại thế lực giao chiến, ý nghĩa ảnh hưởng sâu xa, lấy lời được “vạn chúng chú ý” mà nói, tuyệt không quá đáng.
Trong vòng phạm vi trăm dặm, những dân chúng bình dân đều xa xa tránh né, e sợ bị tai ương liên lụy.
Ngọn núi nhỏ này vốn có một ít người ở, nhưng vào lúc này, đã sớm không biết trốn tới phương nào.
Chỉ còn lại những phòng xá đơn sơ, đại biểu cho địa phương này từng có người ở lại.
Hứa Hải Phong dẫn hơn ba trăm người rất nhanh đi tới trên núi nhỏ.
Động tác của bọn họ cũng không bí mật, cũng không hề cố ý che giấu, tự nhiên không gạt được liên quân từ nam phương tới. Trong lòng những liên quân này tuy nghi hoặc, nhưng cũng không đi tới dò hỏi.
Hắc Kỳ quân dưới trang phục cố ý của Canh Dương, cả đám để trần thân trên, vẽ đầy vằn vện lên người, đưa những đặc thù trên người bọn họ hoàn toàn giấu đi.
Đặc biệt trên mặt, những hoa văn vằn vện làm người ta nhìn thấy cũng sợ hãi lại càng khiến cho người ta tránh né không kịp.
Kể từ đó, tự nhiên không có ai đi chú ý những sĩ tốt Hắc Kỳ quân ăn mặc vô cùng khoa trương nổi bật như thế.
Đặc thù lớn nhất của Hắc Kỳ quân, đó là loại ánh mắt không hề có chút sinh khí, đã được Canh Dương dùng phương pháp nguyên thủy nhất che giấu.
Đồng dạng, những trang sức lập dị của họ cũng khiến cho những thế gia đệ tử cũng không cách nào hảo cảm.
Đối đãi với những hán tử còn chưa thoát ly khỏi cuộc sống dã man trong sinh hoạt, vốn không có bất cứ ai sinh ra ý nghĩ muốn tiếp xúc cùng bọn họ.
Đặc biệt là đám thế gia đệ tử luôn tự cho là mình thanh cao, đối với những hán tử kia lại càng vô cùng khinh thường.
Mặc dù có chút người nhận biết đại thể, nhìn thấy những cử động kỳ dị của Man tộc nhân, bọn họ bất quá cũng chỉ sai người quay về bẩm báo với đại doanh, cũng không từng tự mình đi qua hỏi.
Tướng lãnh trung quân nhận được tin tức, cũng không hề đem chuyện này trình báo với Cổ Đạo Nhiêm.
Ở trong mắt của hắn, một Man tộc nhân cách xa cuộc chiến ngoài mười dặm có điều động nho nhỏ, vốn là một việc nhỏ chẳng có gì khẩn yếu mà thôi, vài trăm người, ở trước mặt mấy chục vạn đại quân, cái gì cũng không phải.
Nếu ngay cả chút việc nhỏ như hạt đậu ấy cũng phải đi kinh động Cổ đại soái, sợ là ngược lại còn bị trách mắng.
Cứ như vậy, dưới tình huống không người chú ý, đám người Hứa Hải Phong đi tới trên núi nhỏ.
Nhìn mấy gian phòng trên núi, trong lòng Hứa Hải Phong vừa động, thân hình hắn thoảng qua, mấy lần nhấp nhô, đã đánh vỡ những vách ngăn cách giữa những gian phòng.
Dưới sự chỉ huy của hắn, thành viên của dị năng đoàn đi vào phòng, cũng may mấy gian phòng cũng rộng, hơn trăm người đi vào cũng không chật chội.
Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, Hứa Hải Phong yên lặng khoanh chân ngồi xuống, cầm tay Y Đằng Do Na, một cỗ dị năng cường đại trải qua tăng phúc liền cuồn cuộn không ngừng hướng hắn vọt tới.
Tinh thần lực của hắn ở trong nháy mắt liền kéo lên tới đỉnh điểm, sau đó không hề dừng lại mà tràn ra ngoài cơ thể.
Lần thứ nhất sinh ra, lần thứ hai thành thục, thành thục tới mức tinh xảo.
Trải qua mấy lần phối hợp ma luyện, đặc biệt từ khi từ biệt Thái Ất chân nhân, mỗi buổi tối, Hứa Hải Phong đều cùng dị năng đoàn chuyên cần luyện tập.
Hôm nay đã quen cửa quen nẻo, cũng không cần phải cẩn thận như lúc ở trong Thái Hành sơn mạch.
Tinh thần lực cường đại cũng không phải bay vọt ra, mà là thong thả, cẩn thận. Thật giống như con rùa chậm chạp khuếch tán khắp bốn phía xung quanh.
Sau khi đạt tới cảnh giới tông sư, cảm ứng của tinh thần lực không nơi nào không có. Trừ phi là ra vẻ thần bí không cố ý giấu diếm, nếu không không cách nào gạt được những cao thủ tông sư đồng cấp bậc.
Nhân vật đạt tới cảnh giới bậc này, người nào không phải hạng người tâm cao khí ngạo, để cho bọn họ làm ra hành tung lén lút, làm chuyện mất thân phận, chỉ sợ là không người nguyện ý.
Trong số những vị tông sư mà Hứa Hải Phong từng gặp qua, ngoại trừ vị lão đạo nhân Thái Ất chân nhân ra, dù là Khải Tát Áo Bổn, Hung Nô Thác Hà Đế, hay Trình Huyền Phong, cũng chưa từng có những cử chỉ lén lút như thế.
Trình Huyền Phong cùng Thác Hà Đế chính là không cảm ứng được sự tồn tại của Lê Ngạn Ba mới chắc chắn hắn chưa đến Thái Nguyên.
Bằng vào thân phận sùng cao của Ma Môn tông chủ, Lê Ngạn Ba nếu đã tới, quyết sẽ không giả thần giả quỷ, cố lộng huyền hư.
Dù là đối mặt Thác Hà Đế, hắn cũng sẽ lựa chọn quang minh chính đại chiến đấu.
Chỉ cầu hàm sướng đầm đìa, chỉ cầu không thẹn lương tâm, thì đã đủ.
Khác với bọn họ, mục tiêu cuối cùng của Hứa Hải Phong ngoại trừ cực hạn võ đạo, đối với ngôi vị cửu ngũ chí tôn cũng tâm hướng thần hướng.
Cho nên hắn lựa chọn thu liễm tinh thần năng lực của chính mình, đây là lần đầu tiên hắn làm ra cử chỉ nghịch tâm này. Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ ở trong tâm linh sẽ lưu lại một đạo lỗ hổng, khiến cho tinh thần lực lượng lui về phía sau.
Cũng may Hứa Hải Phong may mắn được dị năng đoàn hỗ trợ, hoàn toàn thể ngộ cảnh giới thiên nhân hợp nhất.
Tinh thần lực của một người cho dù có cường thịnh bao nhiêu, cũng không khả năng so sánh được với hơn trăm người trong dị năng đoàn. Huống chi ở phía sau bọn họ, còn có một Y Đằng Do Na có thể đem năng lực tăng phúc lên mấy lần.
Năng lực ngưng tụ của bọn họ mạnh, tuyệt đối là trước đó chưa từng có, mà Hứa Hải Phong cũng là cao thủ tông sư đầu tiên có thể vận dụng được năng lực này.
Nếu như không có luồng năng lực này, hoặc là Hứa Hải Phong còn chưa đạt tới cảnh giới tông sư, vậy hết thảy cũng như không có. May mà chính là bọn họ đều đã đạt tới yêu cầu phối hợp lẫn nhau, mới có thể tạo thành uy lực hôm nay.
Mà người có thể chỉ huy được luồng năng lượng này cũng như lông phượng sừng lân, trong thiên hạ, chỉ có hai người mới có cơ hội này, có thể thể nghiệm được cảnh giới như thế.
Ngoại trừ hai người bọn họ, từ cổ chí kim, còn chưa ai có kỳ ngộ như thế.
Vì thế, vô luận là Hứa Hải Phong hay Lý Minh Đường, đều không hề lui bước, ngược lại càng thêm tinh tiến.
Chậm rãi, tinh thần của hắn lướt qua núi nhỏ, hướng phương hướng cuộc đại chiến kéo dài đi qua…