Thương Thiên Phách Huyết

Chương 278: Chương 278: Dạ Tập (2)




“ Tháp…tháp…tháp…”

“ Sa…sa…sa…”

Từ mũi hỏa tiễn đầu tiên bắn ra, phương xa liền truyền đến tiến chân bước thật chỉnh tề.

Lúc này, lửa lớn tràn ngập, trong quân doanh đã là một mảnh binh hoang mã loạn. Mà đường ra duy nhất trong đại doanh, lại có tiến chân bước trầm trọng nương theo tiếng khải giáp cọ xát run run, lại đang từ từ rõ ràng lên.

Khải Tát kỵ binh đang canh giữ ngoài cửa kinh dị bất định nhìn ra chung quanh.

Rốt cục, bọn họ thấy được.

Ở trước mắt bọn họ, là một mảnh cương thiết màu đen tràn tới.

Năm trăm bưu hãn hán tử mặc hắc y thiết giáp, đang dùng từng bước chân chỉnh tề hướng cửa chính đại doanh chạy đến.

Trên người bọn họ mặc cương giáp rất dày, đầu đội cương khôi, chỉ lộ ra mắt cũng miệng mũi để hô hấp, cả người đều bao phủ trong lớp cương giáp dày nặng, phảng phất như ác ma vực sâu đến từ tận sâu trong địa ngục.

“ Sưu…”

Một mũi tên bay ra, bắn lên mũ giáp của một gã hắc y nhân, phát ra một tiếng “ đinh đương” thanh thúy, lập tức liền rơi.

Tên hắc y nhân kia phảng phất như không cảm giác, chỉ trong nháy mắt bị mũi tên bắn trúng, bị lực trùng kích của mũi tên làm hắn thoát chút giật nhẹ cơ thể mà thôi, ngoài ra cũng không còn thấy có phản ứng gì khác, vẫn tiếp tục đi tới như trước.

Đây là bộ đội gì, ánh mắt những Khải Tát kỵ binh theo bản năng lộ ra vẻ sợ hãi cực độ nhìn trừng trừng những hán tử đang đến gần.

Trọng giả bộ binh sao? Trong bộ đội của Khải Tát nhân cũng có binh chủng như vậy, chỉ là tuyệt đối không được khoa trương như thế. Xem tốc độ bọn hắn đi tới cũng không hề chậm chạp, không hề có cảm giác như đang cố sức chút nào.

Tốc độ chạy như vậy tuyệt đối không phải trọng giả bộ binh thân mặc thiết giáp có thể làm được, đây chính là tốc độ đi nhanh của những binh lính bình thường.

Tràng cảnh quỷ dị như thế làm cho người ta có một loại ảo giác kỳ lạ, phảng phất như trên người bọn họ không phải là cương y thiết giáp, mà là một bộ cẩm bào mỏng manh mà thôi.

Nhưng một mũi tên vừa rồi đã kích phá toàn bộ ảo tưởng của bọn họ. Những người này chẳng những mặc những phối trí cao nhất của trọng giả bộ binh, còn là chưa từng có.

Một mũi tên mau lẹ mà mãnh liệt lại không hề tạo thành thương tổn gì đối với mũ giáp, thậm chí ngay cả một lỗ nhỏ cũng không có lưu lại. Chỉ có đến gần cẩn thận xem xét, mới có thể phát giác ra một điểm dấu vết màu trắng như có như không.

Đây là lực phòng ngự như thế nào, bổn quốc trọng giả bộ binh có thể làm được sao? Mà càng làm cho họ kinh hãi chính là tốc độ đi tới như vậy, liền càng thêm không thể tưởng tượng.

Bọn họ đã không thể xem như quân nhân bình thường, bọn họ quả thực chính là một pháo đài chiến tranh có thể di động.

Vào lúc này, lại có một chi bộ đội kỳ dị đột nhiên xuất hiện ở nơi này, mục đích của bọn họ có thể tưởng tượng mà biết.

Thủ lĩnh Khải Tát nhân hò hét một tiếng, mấy trăm kỵ lập tức rút ra mã đao, đón đội ngũ màu đen kia xông tới công kích.

“ Cử đao…”

Thanh âm cực kỳ trầm thấp vang lên trong đội ngũ hắc y nhân.

Toàn bộ hắc y nhân đồng thời thò tay rút ra binh khí trên lưng.

“ Trời ạ…”

Nhìn thấy được vũ khí trên tay bọn họ, Khải Tát nhân mở to hai mắt, bọn họ cơ hồ không dám tin tưởng hai mắt của mình.

Đó là cái gì, đó là một thanh binh khí còn lớn hơn nhiều so với thanh đại kiếm trong hai tay bọn họ.

Dưới ánh lửa chiếu rọi xuống, tản ra một loại quang mang nguy hiểm.

“ Chém…”

Kỵ binh Khải Tát đã xông tới gần, bọn họ nhấc lên thứ thương trong tay. Nhưng nghênh đón bọn họ, lại là một loại lực lượng cường đại không cách nào kháng cự.

Năm trăm thanh đao, năm trăm lần chém xuống. Phảng phất như trải qua ngàn vạn lần rèn luyện, động tác của năm trăm người đều nhịp, năm trăm ánh đao vẽ ra một loại vận luật bạo lệ mà tràn ngập quỷ dị mỹ cảm.

Tiếng kêu gọi thê thảm vang vọng bầu trời, ánh đao chém xuống, kỵ binh Khải Tát nhân giống như những tờ giấy mỏng, cả người lẫn ngựa đều bị chém đứt ra làm hai. Bọn họ dĩ nhiên không hề có chút năng lực ngăn cản.

“ Đi tới…”

Đội ngũ năm trăm người lại tiếp tục bước tiến, trước sau như một vượt qua thi thể trên mặt đất, tiến về phía trước. Từ đầu đến cuối, ánh mắt của bọn họ căn bản chưa từng có chút biến hóa.

Dù là không hề tình nguyện, nhưng lúc hai quân gặp nhau ngay cửa, đã phát ra sự đụng chạm kịch liệt khiến người khác rung động.

Tiếng hãm giết thảm thiết phát ra từ cửa doanh địa, Khải Tát nhân giống như bị người vây khốn lùa lại, ào vào trong doanh địa bị liệt hỏa vây quanh.

Khải Tát nhân ùa lên, nhưng khi binh khí của bọn họ chém lên người đối phương, lại không cách nào tạo thành thương tổn quá lớn, thậm chí chỉ có thể lưu lại một điểm dấu vết màu trắng mà thôi.

Khác với sự tiến công không chút hiệu quả của Khải Tát nhân, thế công của những hắc y nhân lại vô cùng hung ác và kinh khủng lạ thường.

Bọn họ cầm mạch đao trong tay, loại binh khí dài đến một trượng vô cùng to lớn ở trong tay bọn họ vận dụng hết sức tự nhiên, mỗi một lần giơ lên huy vũ, lập tức chém ngang mấy người, không ai đỡ nổi.

Bọn họ chỉ có năm trăm người, bài thành hai nhóm, liệt trận, cứ như vượt tường mà vào, những nơi đao đi qua, người ngựa nát vụn.

Bọn họ chỉ bằng vào năm trăm người, đã đem toàn bộ Khải Tát nhân bên ngoài doanh địa chém giết sạch, tiện đà vững vàng thủ vệ lổ hổng do phiến biển lửa còn chưa kịp khép lại, không cho Khải Tát kỵ binh còn cơ hội chạy thoát ra ngoài.

Đây là Hắc Kỳ quân danh vang thiên hạ, được xưng Hắc Kỳ thiết quân được xưng thiên hạ đệ nhất.

Từ sau khi Tương Khổng Minh đi tới Hắc Kỳ quân, vẫn vì suy nghĩ làm sao trang bị hoàn hảo nhất như những hán tử hung hãn không sợ chết này mà tổn thương rất nhiều đầu óc.

Hắc Kỳ quân cường hãn thì ai cũng biết, thực lực của bọn họ đã vượt qua cực hạn mà người bình thường có khả năng đạt tới.

Vô luận là lực lượng, tốc độ, hay là nhẫn nại, bọn họ được huyết tửu kích thích, đều đạt tới mức không thể tưởng tượng.

Đương nhiên, so với những võ lâm cao thủ cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh mà nói, bọn họ còn không cách nào địch nổi. Nhưng lấy số dân cư khổng lồ của Đại Hán đế quốc mà nói, những giang hồ hào sĩ có võ công đạt tới ngoài tam phẩm cũng tuyệt đối không đủ ba ngàn người.

Mà cho dù hảo thủ tam phẩm, lấy một chọi một cùng bọn họ tiến hành cuộc chiến sinh tử, cũng chưa chắc là đối thủ của những sĩ tốt không hề biết sợ hãi cái chết này.

Cùng giao thủ với địch nhân như vậy, tuyệt đối là một chuyện cực kỳ kinh khủng. Ngoại trừ có được thực lực vượt xa đối phương, nếu không kết cục cuối cùng, sợ là chỉ có thể ôm nhau cùng chết.

Một vạn Hắc Kỳ quân, tương đương gấp ba số lượng của đế quốc tam phẩm hảo thủ. Thực lực khổng lồ như vậy, lại làm sao trang bị đầy đủ mới khiến cho hiệu quả đạt được tốt nhất?

Vô luận là Hứa Hải Phong, hay là Tương Khổng Minh đều biết rõ, trong thiên hạ không có việc thập toàn thập mỹ. Có một lợi sẽ có một hại, Hắc Kỳ quân cũng có nhược điểm trí mạng của họ.

Bọn họ không có cảm giác đau đớn, cho nên không biết sợ hãi, bọn họ lãnh khốc vô tình, cho nên không hề sợ chết. Bọn họ là người tốt nhất được lựa chọn để gầy dựng thiết huyết quân nhân.

Nhưng nguyên nhân chính là như thế, lúc bọn họ đối địch, luôn lấy cứng chọi cứng. Không biết phải tránh né, đánh nhau một trận, dù có thể lấy được chiến công lớn, nhưng thương vong bản thân tuyệt đối không phải số lượng nhỏ.

Nếu Hứa Hải Phong không bị mất đi năng lực lấy rượu bổ máu, vấn đề này cũng không khó giải quyết, chỉ cần sau đó có được binh lực sung túc, là có thể trong thời gian ngắn bồi dưỡng ra đại lượng tân huyết tửu chiến sĩ.

Chỉ là từ sau khi hắn đặt chân lên cảnh giới tông sư, bởi vì thân thể dị biến, khiến cho hắn mất đi năng lực lấy rượu bổ máu, tuy máu của hắn vẫn còn năng lực làm cho người ta sợ hãi, nhưng đã không thể vô hạn cung cấp như ngày trước.

Vấn đề nhân số, lại bị hiện thực đánh vỡ.

Nếu không còn bộ đội cuồn cuộn bổ sung không ngừng, vậy những huyết tửu chiến sĩ đang tồn tại liền trở thành tư nguyên chiến tranh quý giá. Đối với việc phòng hộ cho bọn họ, đã đạt tới việc chưa từng có, thậm chí là làm cho người ta sợ hãi khi nghe nói.

Bằng vào tư nguyên phong phú của Ngọa Long thành cùng tam đại thế gia cung cấp, Tương Khổng Minh chế tạo ra bảy ngàn bộ khải giáp bao kín cho huyết tửu chiến sĩ cùng năm ngàn bộ mũ giáp cho huyết tửu chiến mã, chỉ cần phủ thêm thiết giáp so với mai rùa còn cứng rắn, những đao kiếm bình thường căn bản không thể xâm nhập, thì không thể tạo thành sự tổn thương gì.

Cũng không phải Tương Khổng Minh không muốn chế tạo trang bị tương ứng với số lượng của huyết tửu chiến sĩ cùng huyết mã, chỉ là lòng tuy có nhưng lực không đủ.

Bảy ngàn bộ khải giáp cùng năm ngàn bộ mã giáp, trong một năm này, đó đã là cực hạn mà Ngọa Long thành có thể cung cấp. Vì vật phẩm này, bọn họ đã đối với các đại thế gia làm ra những nhượng bộ thật lớn, thậm chí cả khoa cử chế độ cũng phải nửa đường hủy bỏ.

Dù có lợi cũng còn chưa hoàn hảo, có được lực phòng hộ cường đại, cũng chỉ có thể làm được không tổn thương mà thôi, còn lực công kích, phải trọng yếu hơn ba phần.

Tương Khổng Minh duyệt khắp vũ khí thiên hạ, cuối cùng quyết định, vì bọn họ thống nhất trang bị mạch đao.

Mạch đao, dài một trượng, hai lưỡi, lực đạo mạnh trầm, sức mạnh thân mình lại càng cao gần năm mươi cân.

Trong thiên hạ, cũng chỉ có những sĩ tốt biến thái của Hắc Kỳ quân mới có thể mặc vào trọng giáp, còn có thể đem binh khí nặng như vậy vận chuyển như bay.

Cũng chỉ có huyết tửu chiến mã mới có thể cõng được pháo đài cương thiết nặng tới mấy trăm cân như thế.

Khi lực phòng ngự cùng công kích vô địch được kết hợp, khi một tấm thuẫn cùng mâu sắc bén lợi hại nhất đều nắm giữ trong tay, thì quân đội danh chấn thiên hạ này mới chính thức đạt tới mức thiên hạ vô địch.

Mạch đao giơ lên cao, nặng nề chém xuống, trước mặt vạn vật đều không chút lưu tình bị chém làm hai đoạn, cụt tay cụt chân, huyết nhục bay ngang. Cửa chính đại doanh, chỉ trong mấy trượng nho nhỏ, đã chớp mắt tích đầy vô số thi thể.

Liệt hỏa tiếp tục thiêu đốt, thế lửa lớn hai bên từ từ khép lại gần, vòng biển lửa đã sắp sửa khép lại.

Trong lòng Ban Khắc La Phu Đặc lạnh như băng, những người này là người nào, là ma quỷ sao? Binh khí trong tay bọn họ không ngờ lại sắc bén như thế, bá đạo như thế. Binh khí cường đại như vậy, phân lượng tuyệt đối không nhẹ, mà bọn họ huy vũ lên, cũng không hề trở ngại, chẳng lẽ bọn họ đều là đại lực thần hay sao.

Trên thế giới này không ngờ thật sự có quân đội như vậy, trong đầu hắn nổi lên hình ảnh gương mặt trắng bệch của A Nhĩ Kiệt Nông ngay trước lúc lâm hành. Một khi nhắc tới Hắc Kỳ quân, vị nhi tử dũng vũ nhất của Khải Tát đại đế lại có vẻ mặt như thế.

Hôm nay hắn đã đúng như nguyện, tận mắt nhìn thấy Hắc Kỳ quân, cũng nhận lãnh thực lực chân chính của bọn họ, chỉ là ở trong tim của hắn, lại hi vọng đây chỉ là một giấc mộng, một mộng cảnh sẽ nhanh chóng tỉnh lại.

Nếu ngay cả con đường sống này cũng bị người cắt đứt, vậy hơn vạn tinh kỵ của hắn, hôm nay thật sự phải ngã quỵ ở nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.