Thương Thiên Phách Huyết

Chương 129: Chương 129: Dạ Yến




Sau khi sứ tiết đoàn vào thành, lại phải tiếp tục bận rộn thêm một trận, đến lúc Hứa Hải Phong nhìn lên thì trời đã tối, nghĩ tới còn phải đến Ngô vương phủ dự tiệc, vì vậy bèn mượn cớ trong quân có việc, ly khai đại đội nhân mã, chỉ để lại nhóm người Tô Xuân Vĩ đi vào diện kiến thánh thượng phục chỉ.

Nếu như một vị tướng lĩnh khác làm ra hành vi không hợp quy củ như vậy, Tô Xuân Vĩ đã sớm thẳng thắn khiển trách, thế nhưng đối mặt với đường đường thống lĩnh Hắc Kỳ Quân, hắn cũng phải châm chước ba phần, rốt cuộc cũng không đả động tới, chỉ làm ra vẻ chưa từng thấy việc này.

Trước tiên Hứa Hải Phong đem hai người Lâm Uyển Nhàn cùng Lưu Đình an trí ở trong quân doanh bên ngoài thành. Huyết tửu chiến sĩ không giống với những binh lính phổ thông, cho dù là cao thủ cấp tông sư cũng không thể vượt qua được lưới tuần tra không chỗ nào không có của bọn họ. Đó cũng là nguyên nhân lúc trước Lê Ngạn Ba ba lần tham dò đại doanh Hắc Kỳ Quân, cuối cùng vẫn phải bó tay mà trở về.

Sau khi vào thành, người đầu tiên hắn bái kiến chính là nghĩa phụ Phương Lệnh Thiên.

Khi tới Phương phủ, thông báo một tiếng, không nghĩ tới người đi ra nghênh tiếp lại chính là Phương Doanh Anh.

Vị Phương đại tiểu thư này dẫn theo hắn, vô câu vô thúc mà đi khắp nơi trong Phương phủ. Đám tôi tớ nhìn thấy tình cảnh như vậy, đều cảm thấy kinh ngạc đến vạn phần, nhất thời đối với vị tân quý của Phương gia này phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

- Tiểu muội, đây là khuê phòng của muội sao?

Hứa Hải Phong thấy trong gian phòng treo đầy đao kiếm binh khí, kinh ngạc hỏi.

Phương Doanh Anh ân một tiếng, nhìn vào Hứa Hải Phong, nghiêm mặt nói:

- Đại ca, tiểu muội từ nhỏ đã không ưa những thủ nghệ của nữ nhi, chỉ có ngưỡng mộ những ca ca oai hùng anh dũng, cho nên quả thực không thể nào so sánh với các vị tỷ muội khác. Chỉ là, đây chính là bản tính của muội, Tương đại quân sư đã dạy muội, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Nếu như muội phải miễn cưỡng thay đổi bản tính của mình, thì sẽ thành một người không phải là muội nữa. Đại ca, huynh cần phải cân nhắc rõ ràng, một nữ nhi như vậy huynh thực sự có khả năng tiếp nhận không?

Trong lòng Hứa Hải Phong lướt qua một tia tình cảm thương yêu, hắn thông qua linh giác cảm ứng, đương nhiên biết Phương Doanh Anh lần này nói ra như vậy, trong lòng cũng lo lắng bất an, hiển nhiên là vô cùng khẩn trương.

Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của Phương Doanh Anh, lộ ra một nụ cười dịu dàng, nói:

- Doanh Nhi, từ khi chưa được thấy qua con người của muội , ta đã được nghe Hướng Minh đại ca nói về muội. Lúc đó ta cũng rất hiếu kỳ, trên đời này sao lại có một nữ hài tử kỳ lạ đến thế. Mãi cho đến sau khi gặp được muội, ta vẫn không thể nào quên được vẻ anh tư mạnh mẽ của muội, không quên được sự thẳng thắn khả ái của muội. Cho dù là ở Hung Nô, ta cũng chưa từng có giây phút nào quên lãng, ta nói như vậy muội đã thấy vừa lòng chưa?

Vẻ mặt hồng tươi như san hô của Phương Doanh Anh nổi lên một nụ cười mừng rỡ, nàng ngẩng đầu dũng cảm nhìn Hứa Hải Phong nói:

- Nếu đại ca không chê tiểu muội, vậy tiểu muội cả đời cũng không phụ đại ca.

Hứa Hải Phong nắm chặt bàn tay ngọc của thiếu nữ thanh xuân, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi:

- Nghĩa phụ đâu?

Hắn vào Phương gia đã được một lúc rồi, thế nào mà vẫn chưa thấy Phương Lệnh Thiên, dù cho lão có bận bịu công vụ, cũng không thể không để ý tới gã nghĩa tử kiêm con rể tương lai là hắn chứ.

- Từ sau khi Tô Xuân Vĩ yết kiến thánh giá, hoàng thượng đã triệu cha đi rồi, đến giờ vẫn chưa về.

Phương Doanh Anh giải thích.

Thì ra là thế, Tô Xuân Vĩ nhất định là đem việc liên minh giữa Hung Nô và Khải Tác nhân tấu lên, khiến cho Hán Hiền Đế cảm thấy khủng hoảng, phải triệu tập mấy đại thần tâm phúc để thương lượng đối sách.

Chỉ là trong triều đình, đã có đám nội gian Trình gia kia, như vậy vô luận bọn họ có trù tính thế nào, thì kết quả cũng đều không thể lạc quan được.

Hứa Hải Phong đáng lẽ dự định đem việc của Trinh gia tiết lộ cho Phương Lệnh Thiên để cho lão quyết định.

Việc này không phải chuyện đùa, đừng nói là không có chứng cớ rõ ràng, cho dù là có chứng cớ vô cùng xác thực, cũng không thể tùy tiện lộ ra cho nhiều người biết.

Bằng không như thế tất khiến cho Trình gia sớm tạo phản, ngay cả khi có thể dẹp được phản loạn, nguyên khí của Đại Hán cũng đại thương, không còn sức mà kháng cự sự liên thủ vây công của hai đại đế quốc.

Nếu như Hung Nô cùng Khải Tát vẫn chưa động thủ, mà Hán nhân trong lúc đó đã đánh đến mức ngươi chết ta sống, việc như vậy mới thật là đáng cười.

Chỉ là, nếu Hán Hiền Đế triệu kiến chúng đại thần vào lúc này, vậy thì không biết đến lúc nào mới có thể cho về. Loại đại sự bất thình lình này xảy ra, cho dù là thương nghị cả đêm cũng không qua được.

Ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời đã thực sự rớt xuống phía tây, Hứa Hải Phong than thở:

- Ta không đợi được nghĩa phụ rồi, bây giờ còn phải đi Ngô vương phủ dự tiệc.

Phương Doanh Anh vội nắm lấy bàn tay của hắn, nói:

- Đại ca, muội cùng đi với huynh!

Hứa Hải Phong cười ha ha nói:

- Doanh Nhi a, đại ca cho dù có vô dụng, cũng không thể làm liên lụy đến muội. Yên tâm đi, ta không có việc gì đâu!

Phương Doanh Anh nghĩ đến hắn đã nắm giữ được lực lượng tinh thần thâm ảo khó lường, vô luận là như thế nào, tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề, nên cũng không hề khăng khăng đòi đi nữa.

Dưới sự dẫn dắt của một gã hạ nhân ở Phương phủ, Hứa Hải Phong một mình một người đi tới Ngô vương phủ, sáu đại cao thủ bên trong Hắc Kỳ Quân hắn cũng không mang theo người nào bên mình.

Đây cũng không phải là hắn mù quáng tự đại, mà là linh giác của hắn hơn người, nếu như có bất trắc gì, thì từ nơi sâu thẳm trong hắn sẽ có sự cảm ứng. Hơn nữa lấy tu vi của hắn, trừ khi là siêu cấp cao thủ cấp số tông sư tự thân xuất mã, bằng không trong thiên hạ chưa có người nào đủ sức khiến hắn lưu lại.

Phủ đệ Ngô vương tuy rằng ở bên ngoài Hoàng cung, nhưng cũng cách đó không xa, đủ thấy Ngũ điện hạ có được sự yêu mến của Hán Hiền đế.

Nơi ở của Vương gia, tự nhiên là bố trí rất xa hoa, trang nhã thoát tục.

Vừa vào vương phủ, Trương Tử Hoa vẻ mặt tươi cười đi ra đón khách. Hai người hàn huyên chốc lát, dưới sự hướng dẫn của chủ nhân đi vào chính sảnh.

Hứa Hải Phong chưa đặt mông xuống ngồi yên ổn, Ngũ điện hạ Lưu Chính Khải liền đã từ hậu sương đi ra.

Không còn cách nào khác, Hứa Hải Phong cũng chỉ đành đứng dậy hành lễ. Cũng may hắn đã được thăng lên phó tướng, thuộc về một thành viên trong hàng tướng lĩnh cao cấp. trừ khi là nhìn thấy Hoàng thượng hoặc Thái tử, bằng không cũng không cần phải làm lễ quỳ lạy.

- Mạt tướng tham kiến Ngô vương điện hạ!

Lưu Chính Khải nhanh chân bước lên, đưa tay đỡ lấy, cười nói:

- Hứa tướng quân, hôm nay ta và ngươi không luận lễ nghĩa quân thần, chỉ bàn phong hoa tuyết nguyệt, cái lễ này cũng không cần phải làm nữa!

Hứa Hải Phong âm thầm bội phục, tuy rằng đã có duyên gặp qua hắn và Đại vương tử một lần, nhưng người này lòng dạ thâm sâu, hơn xa Đại vương tử, thảo nào Phương Lệnh Thần đối với hắn lại đánh giá cao như thế.

- Vậy xin đa tạ điện hạ!

Hứa Hải Phong thoải mái đáp.

Dưới sự dẫn dắt của Lưu Chính Khải, ba người ngồi chung trên một bàn tròn. Có thể thấy được tiệc mời ngày hôm nay quả thực nhu Trương Tử Hoa nói, chỉ là một bữa gia yến, cho nên cũng không phân chia ngôi bậc.

- Chuyến này Hứa tướng quân đi tới Hung Nô, khuất phục tam đại cao thủ của hai nước, dương quốc uy Đại hán ta, tiểu vương kính phục vạn phần, chén rượu đầu tiên này tiểu vương xin thay mặt phụ hoàng mời ngươi một chén.

Lưu Chính Khải nâng chén một hơi uống cạn.

- Không dám, những việc tiểu tướng làm chỉ là chuyện nhỏ, không đáng được điện hạ khen ngợi như vậy!

Hứa Hải Phong cùng uống một chén, khiêm tốn nói.

Lưu Chính Khải cười ha hả:

- Kể công không kiêu ngạo, quả thực là chân anh hùng, hảo nam nhi của Đại hán ta. Tiểu vương lại mời ngươi một chén!

Nói xong, giơ cốc lên để Trương Tử Hoa rót rượu rồi một ngụm uống cạn.

Hứa Hải Phong mỉm cười, nâng chén cùng uống, nói:

- Đa tạ điện hạ khen thưởng, mạt tướng thật hổ thẹn!

Lưu Chính Khải đặt chén rượu xuống, cao giọng nói:

- Có rượu mà không có nhạc, chẳng phải là phụ mỹ cảnh này sao.

Nói xong, vỗ tay một cái. Nhất thời, từ hậu sương truyền đến một khúc nhạc khí.

Hầu như cùng lúc đó, bốn thị nữ mang một chiếc rương gỗ hình tứ phương đưa đến giữa phòng khách.

Lưu Chính Khải cười hỏi:

- Hứa tướng quân không ngại thì hãy đoán, trong rương này có dấu vật gì?

Hứa Hải Phong liếc mắt nhìn, linh giác của hắn đã cảm ứng trong đó có dấu một người, chỉ là không biết Lưu Chính Khải làm như vậy đến tột cùng là có dụng ý gì, lắc đầu nói:

- Mạt tướng đoán không ra.

Lưu Chính Khải cất tiếng cười lớn, gõ vào một cái chuông nhỏ ở trong tay, tiếng chuông du dương, thanh thúy mà vang dội, luẩn quẩn ở trong sảnh không dứt.

Chiếc rương gỗ hé mở ra bốn phía, cũng may trên sàn nhà thưởng xuyên được lau chùi không nhiễm một hạt bụi, lúc này không bốc lên một chút bụi nào.

Âm nhạc trong tai trở nên dịu dàng động lòng người, triền miên tầm tã, phảng phất như có tiếng giao hoan, khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.

Người bên trong rương chính là một nữ tử bán lõa khoác một tấm sa mỏng trong suốt, nàng theo tiếng nhạc nhảy múa, dùng hết khả năng của mình để khiêu khích. Tấm sa mỏng kia theo thân thể mềm mại phập phồng bất định của nàng mà tung bay lên xuống, da thịt tuyết trắng lả lướt như ẩn như hiện, khiến cho người xem huyết mạnh căng lên, tràn đầy dục hỏa.

Sau khi khúc múa dừng lại, nàng ngẩng đầu hướng về phía ba người hành lễ.

Hứa Hải Phong lúc này mới thấy rõ dung mạo của nàng, tuy rằng không bằng được với hai nàng Lâm Uyển Nhàn cùng Đường Nhu Nhi, nhưng cũng không dưới Phương Doanh Anh, có thể nói là tuyệt sắc đương đại.

- Nàng tên là Y Đằng Do Na, là mỹ nữ đến từ Phù Tang viễn dương, thủ hạ trong phủ mua về được, hôm nay bản vương chuyển tặng cho tướng quân!

Lưu Chính Khải chỉ vào cô gái nói.

Hứa Hải Phong trông thấy dáng vẻ tươi cười sang sảng của hắn, trong lòng thầm than. Trong thiên hạ không có chút tiện nghi nào cho không, nếu Ngô vương điện hạ đã đưa ra lễ vật trọng hậu như vậy, thứ cần phải hồi báo chỉ sợ không phải là thứ mà mình có thể gánh chịu nổi.

- Đa tạ hảo ý của điện hạ, chỉ là mạt tướng ở nhà đã có hiền thê, cô gái này cũng không tiện thu xếp, xin điện hạ hãy thu lại quyết định đã đưa ra!

Hứa Hải Phong thật tình chối từ nói.

Lưu Chính Khải lắc đầu cười to nói:

- Nam tử hán đại trượng phu, há lại có thể sợ vợ, Hứa tướng quân không cần phải thoái thác. Nếu tướng quân xấu hổ, tiểu vương một lần nữa làm người tốt. Tử Hoa, ngươi hãy an bài một chút, đem nàng đưa tới đại doanh của Hắc Kỳ Quân!

- Vâng...

Trương Tử Hoa lên tiếng, đứng dậy, đưa nàng rời đi.

Hứa Hải Phong thấy hắn cử Trương Tử Hoa cùng cô gái xinh đẹp này đi, biết sắp vào chính đề, cũng không ngăn trở nữa, chỉ thờ ơ quan sát, yên lặng theo dõi kỳ biến.

- Cách bờ biển phía đông Đại hán mấy trăm dặm, có một đảo quốc, tên gọi Phù Tang. Dân địa phương trên đó, lại xưng là khấu nhâu. Bọn họ tuy rằng người ít sức yếu, nhưng thừa thãi mỹ nữ, đúng là một địa phương kỳ lạ!

Lưu Chính Khải tự mình đổ đầy rượu trong chén của Hứa Hải Phong, lẩm bẩm nói.

- Đa tạ điện hạ, thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ, mạt tướng học vấn thô thiển, cũng là lần đầu được nghe đến!

Hứa Hải Phong mặt không đổi sắc tạ ơn nói.

Lưu Chính Khải thấy hắn thủy chung không có hành động gì, biết rằng có giấu nữa cũng vô dụng, hắn cũng là một người anh minh quyết đoán, lập tức đi thẳng vào vấn đề nói;

- Ngày hôm nay bản vương có lời mời, thật sự là có hai việc muốn nhờ tướng quân!

Hứa Hải Phong chậm rãi hỏi:

- Mạt tướng ngu độn, xin điện hạ nói rõ!

Lưu Chính Khải nhìn vào hai mắt hắn, nói chậm rãi từng chữ:

- Chuyện thứ nhất, chính là mời Hứa tướng quân trợ giúp ta một tay, giúp ta lên được ngôi cửu ngũ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.