Thương Thiên Phách Huyết

Chương 390: Chương 390: Giá Hoạ




Một tiếng gầm lên, làm kinh hãi một đám kên kên, bọn chúng xoay quanh trên trời cao, đang chờ đợi đám người bên dưới nhanh chóng rời đi.

Trên mặt đất, một mảnh hỗn độn, mấy trăm thi thể vương vãi đầy đất, thảm tao giết hại.

“ Ai đã làm?” Thanh âm A Cốt Đả rít gào xa xa truyền ra, làm người khác không rét mà run.

“ Thiếu tộc trưởng tỉnh táo.” Tương Khổng Minh phe phẩy quạt lông, bi ai thở dài nói: “ Đều do học sinh không tốt, nếu không phải mạo hiểm thỉnh tộc trưởng đi tập sát Lưu Chính Đình, cũng sẽ không có biến cố này.”

Sắc mặt A Cốt Đả xanh đen, gân xanh trên trán hắn nổi lên thật cao, có vẻ như trong lòng dị thường kích động, khó có thể tự chủ chính mình.

“ Khái khái…” Một lão nhân từ phía sau Tương Khổng Minh đi ra, hắn cau mày, cẩn thận quan sát hiện trường một lần, cũng khuyên nhủ: “ Thỉnh thiếu tộc trưởng tỉnh táo.”

Tuy A Cốt Đả có tính khí táo bạo, nhưng không phải là người không nhìn được tốt xấu, nếu người khác khuyên bảo ngay lúc này, chỉ sợ ngược lại hắn sẽ trút luồng tà hỏa này lên đầu người đó. Nhưng hai người này thân phận đặc thù, cho dù là hắn cũng không dám dễ dàng đắc tội.

“ Tương quân sư, Mộ Dung tộc trưởng…” A Cốt Đả nói một câu, hai nắm tay siết thật chặt, hơi thở lại nặng nề hơn.

Tương Khổng Minh cùng Mộ Dung Trất liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra vẻ thú vị.

Đế tộc tuy còn có được hổ tướng danh chấn thảo nguyên như A Cốt Đả, nhưng so sánh với phụ thân của hắn, vị Nam Nghi Liêu lão mưu thâm toán, hắn còn quá kém.

Nếu do hắn tiếp nhận quyền to của Đế tộc, đối với các tộc lúc này mà nói, thật sự là một tin tức nửa vui nửa buồn.

“ Mộ Dung tộc trưởng, nhìn ra được là do thế lực phương nào gây nên không?” Tương Khổng Minh xoay người hỏi.

Mộ Dung Trất thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “ Hung thủ là một tay lão thành chân chính, đã tiêu diệt hết thảy dấu vết. Nghĩ muốn suy đoán đi ra, cũng là việc muôn vàn khó khăn. Chẳng qua…”

“ Chẳng qua cái gì?” A Cốt Đả giành trước một bước nói.

“ Chẳng qua, thi thể lệnh tôn cũng không có ở đây, không biết là bị người bắt đi, hay là…” Mộ Dung Trất dừng lời, nhưng ý tứ của hắn mọi người đều rõ ràng.

“ Thỉnh thiếu tộc trưởng an tâm, tộc trưởng có thân thủ nhất phẩm đỉnh cấp, tuy lúc này binh hoang mã loạn, nhưng nghĩ lại có lẽ vẫn có thể tự bảo vệ mình.” Tương Khổng Minh an ủi.

“ Báo…Thiếu tộc trưởng, tìm được lão tộc trưởng.” Một gã thám tử phóng nhanh tới gần, quát lớn.

A Cốt Đả vui mừng, vội vã chạy đi, Tương Khổng Minh cũng mang theo vẻ mặt vừa vui vừa sợ, thúc ngựa đi theo. Duy chỉ có ánh mắt Mộ Dung Trất phức tạp, cũng không biết trong lòng đang mừng hay lo.

“ Xem…” Tương Khổng Minh đột nhiên lớn tiếng kêu lên.

Xa xa, bọn họ nhìn thấy một gò đất nhỏ, lúc này bên cạnh gò đất đang vây quanh mười mấy tên Đế tộc dũng sĩ, bọn họ cẩn thận đề phòng, chỉ là trên mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ mặt bạo lệ cùng đau xót.

Trái tim A Cốt Đả lập tức trầm xuống, hắn ngây người nhìn về phía trước. Ở phía đông gò đất, một thân thể mềm nhũn đang nằm.

Hắn xuống ngựa, đi từng bước một đến trước cơ thể người nọ. Đột nhiên, hắn quỳ sụp xuống, ôm lấy thân thể kia, lớn tiếng gào lên.

Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, chỉ cần không phải ngu ngốc, tự nhiên sẽ biết thân phận của người này.

Tương Khổng Minh thở dài một hơi thật sâu, ánh mắt của hắn như cố ý vô ý đảo qua hai hán tử mặc hắc bào rộng rãi thùng thình đứng phía sau.

Phảng phất như lĩnh hội hàm ý trong cái liếc mắt của hắn, hai hán tử chậm rãi nhắm hai mắt lại.

“ Ai…Đến tột cùng là ai?” A Cốt Đả lại gầm rú ra thanh âm tràn ngập cừu hận khắc cốt.

Đột nhiên, thân thể hắn chấn động thật mạnh. Hắn cúi đầu, khó tin nhìn phụ thân đang nằm trong lòng.

Hai mắt Nam Nghi Liêu tuy không hề mở ra, nhưng tay hắn thoáng cử động một chút.

Trên mặt A Cốt Đả tràn ngập vẻ không sao tưởng tượng, vừa rồi lúc hắn ôm thân hình phụ thân, liền đã biết một việc, Nam Nghi Liêu đã chết, thân thể của hắn đã lạnh lẽo không còn một tia ấm áp.

Nhưng đến lúc này tay hắn lại động, A Cốt Đả có thể nhìn trời thề, hắn cảm giác được, tay của Nam Nghi Liêu quả thật có động đậy.

Ngay lúc hắn đang chần chờ bất định, phảng phất như bị một cỗ lực lượng dẫn dắt, đầu của Nam Nghi Liêu chậm rãi chuyển qua.

Trong lòng A Cốt Đả dâng lên một cỗ hàn khí, đó là sự rét lạnh băng hàn triệt cốt.

Trong mắt của hắn thậm chí đã sinh ra thêm mấy phần sợ hãi, nếu người trong tay không phải là cha của mình, nếu lúc này không phải ban ngày ban mặt, nếu lúc này không phải có nhiều ánh mắt đồng thời ngưng tụ ở chỗ này, hắn đã sớm xoay người bỏ chạy.

Hai mắt Nam Nghi Liêu vẫn không mở, nhưng miệng của hắn lại không ngừng run run.

A Cốt Đả rùng mình một thoáng mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, hắn nhìn thi thể run rẩy không ngừng của phụ thân, trong lòng trăm mối cảm xúc.

“ Lợi…Trí…”

Thanh âm A Cốt Đả cực nhỏ, phảng phất như sợ dọa phụ thân, nhẹ giọng hỏi: “ Là…Lợi Trí sao?”

Tựa hồ như trút được gánh nặng, đầu Nam Nghi Liêu nghiêng xuống, không còn động tĩnh.

“ Phụ thân…phụ…thân…” A Cốt Đả điên cuồng hô gọi, nhưng không có nửa điểm hiệu quả.

“ Hiền chất, làm sao vậy?” Mộ Dung Trất vội vàng tiến lên, hỏi tới.

A Cốt Đả lạnh lùng nhìn hắn, nói: “ Lợi Trí.”

“ Lợi Trí?” Mộ Dung Trất kinh ngạc kêu lên: “ Là Hung Nô nhân.”

Hàm răng run lên lập cập, A Cốt Đả đột nhiên rống lớn: “ Hung Nô, ta muốn các ngươi vong tộc diệt loại.”

Thanh âm của hắn tràn ngập oán hận cùng giận dữ.

“ Lợi Trí? Hung Nô nhân làm sao biết được tin tức chứ?” Tương Khổng Minh phảng phất như đang tự nhủ.

Mộ Dung Trất đứng bên cạnh cười khổ một tiếng, cũng không cách nào trả lời câu hỏi này.

A Cốt Đả xoay người, cao giọng nói: “ Hồi bộ lạc, triệu tập đại quân.”

“ Thiếu tộc trưởng, ngươi muốn làm cái gì?” Tương Khổng Minh vội vàng khuyên can.

“ Thù này không báo, làm sao làm người.” A Cốt Đả nghiến răng nghiến lợi nói.

Sắc mặt Tương Khổng Minh cực kỳ ngưng trọng, hắn trầm giọng nói: “ Thiếu tộc trưởng có ý định cùng Hung Nô nhân nhất quyết tử chiến?”

“ Không sai…”

“ Vậy thiếu tộc trưởng, xin hỏi ngài có bao nhiêu phần nắm chắc có thể thủ thắng?”

A Cốt Đả ngẩn ra, tuy lúc này hắn nổi giận không thôi, nhưng một câu hỏi của Tương Khổng Minh lại như một chậu nước lạnh xối xuống đầu, bước chân của hắn lập tức ngừng lại.

Hai mắt của hắn từ từ đỏ bừng, xương cốt cả người kêu lên răng rắc, đang liều mạng đè nén sự phẫn nộ của chính mình.

“ Đúng vậy, việc này cần phải thương nghị lâu dài.” Mộ Dung Trất ở một bên khuyên giải nói.

“ Không…” Tương Khổng Minh đột nhiên xoay chuyển lời nói: “ Thù giết cha, không đợi chung trời, nếu là phải nuốt xuống mối hận này, vậy thiếu tộc trưởng làm sao hướng tộc nhân công đạo?”

Mộ Dung Trất ngẩn ra, thầm nghĩ khuyên can chính là ngươi, hôm nay kích động cũng là ngươi, người tốt người xấu đều bị một mình ngươi làm xong, ngươi đến tột cùng là muốn làm gì?

Chẳng qua trong tim của hắn tuy là tức giận, nhưng danh vọng của Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh lúc này lại giống như mặt trời giữa trưa, tuyệt đối không phải do Tiên Ti tộc có thể đắc tội. Vì thế hắn chỉ đành cười khan vài tiếng, liền gắt gao ngậm miệng lại, trong lòng quyết định chủ ý, vô luận bọn họ nói gì, chính mình cũng không thèm ngắt lời nữa.

Nghe ra một cơ hội trong lời nói của Tương Khổng Minh, A Cốt Đả đột nhiên xoay người vái chào thật sâu, nói: “ Thỉnh Tương quân sư chỉ điểm.”

Tương Khổng Minh vội vàng nâng hắn dậy, nói: “ Quý tộc nếu đã kết làm minh hữu với Đại Hán ta, Hung Nô nhân tập kích tộc trưởng quý tộc, cũng là khiêu chiến uy nghiêm của Đại Hán, có chuyện có thể nhẫn, nhưng chuyện này không thể nhẫn. Học sinh cũng nên kiêm trình ngày đêm phản hồi kinh sư, chi tiết bẩm báo chủ công, vào đầu xuân năm sau, sẽ điều khiển đại quân, áp chế Hung Nô, giúp thiếu tộc trưởng báo thù.”

A Cốt Đả vui mừng, bái xuống thật sâu, hô to: “ Đa tạ Tương quân sư.”

Sắc mặt Mộ Dung Trất đại biến, hắn kinh dị bất định ngẩng đầu, lại vừa lúc nhìn thấy ánh mắt nhìn chăm chú của Tương Khổng Minh, lập tức trong lòng lạnh lẽo, trong tim của hắn bất an không thôi, đại quân người Hán xâm lấn thảo nguyên, đây chính là lần đầu tiên từ xưa đến nay, chính mình cùng Tiên Ti nhất tộc vậy phải làm sao?

Đại Hán kinh sư, trong Hứa phủ.

Phương Lệnh Thần chậm rãi buông xuống ngọc tỷ trong tay, buồn bã thở dài một tiếng nói: “ Giả.”

“ Giả?” Thanh âm tràn ngập kinh dị từ trong miệng Lưu Tuấn Thư truyền ra, sắc mặt của hắn lập tức tái nhợt, giương mắt nhìn về phía Hứa Hải Phong, nghĩ muốn giải thích vài câu, lại phát giác vốn không thể nào giải thích.

“ Không sai, tuy tạo rất giống, nhưng đúng là giả.” Phương Lệnh Thần khẳng định: “ Trình gia nhất định đã sớm có chuẩn bị, thứ này làm giống đến như thế, tuyệt đối không chỉ làm trong một hai tháng mà có.”

“ Ha ha…” Hứa Hải Phong đột nhiên phá lên cười: “ Ta đã biết Trình gia không rộng rãi như vậy, chẳng qua, dám làm ra ngọc tỷ giả, đúng là ngoài dự đoán mọi người a.”

Mặt Lưu Tuấn Thư đỏ ửng, đột nhiên tiến lên, bái xuống thật sâu, nói: “ Mạt tướng thẫn thờ sơ ý, thỉnh chủ công giáng tội.”

Hứa Hải Phong tiến lên, nâng hắn dậy cười nói: “ Tuấn Thư đã vất vả một chuyến, làm rất tốt, có công mà không tội.”

Lưu Tuấn Thư thì thào nói: “ Nhưng trước lúc đi, quân sư đại nhân từng luôn dặn dò, muốn đem ngọc tỷ mang về.”

“ Chỉ là một vật chết thôi, không cần để ý tới.” Hứa Hải Phong vung tay lên, nói: “ Chỉ cần biết nó ở trong tay Trình gia, vậy là đủ rồi.”

Nghe được câu nói tràn ngập khí phách, những tướng lãnh đông đảo đang ngồi đều cảm thấy tinh thần rung lên, Hứa Hải Phong, đã càng ngày càng có hào khí của một đời bá chủ.

Trình gia, không ngờ đã bị hắn không xem là đối thủ của chính mình.

“ Ta cũng không biết, vì sao quân sư đại nhân đối với việc này niệm niệm không quên, chẳng qua, nếu hắn coi trọng như thế, vậy sớm muộn gì chúng ta đem về cho hắn là được.” Hứa Hải Phong lạnh nhạt cười nói: “ Quân sư đại nhân truyền về tin tức, Nam Nghi Liêu đã chết, vào đầu xuân, tức là lúc chúng ta bắc phạt, trận chiến này…”

Thanh âm Hứa Hải Phong xa xa truyền ra, phảng phất như sấm sét chín tầng trời, oanh minh không dứt.

“ Chúng ta tất thắng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.