“ Báo tướng quân, hai mươi dặm phía trước, ba vạn đại quân Hồng Sắc Hải Dương của người Hán đã nhổ trại tiến về phía trước.”
Một thám tử ngựa không dừng vó chạy tới trước ngựa Thổ Nhi Hồng, cao giọng bẩm báo.
“ Hai mươi dặm sao?” Vậy Hán đình sứ tiết đoàn lại cách chúng ta bao xa?” Thổ Nhi Hồng nhíu đôi mày rậm, thấp giọng quát hỏi.
“ Không đến năm dặm.”
“ Năm dặm…” Thổ Nhi Hồng đưa mắt nhìn bốn vạn năm ngàn người tinh thần chấn hưng đứng phía sau, vẻ do dự trong mắt chợt lóe rồi tắt, rốt cục thở dài một hơi, nói: “ Truyền hiệu lệnh của ta, hậu quân chuyển thành tiền quân, toàn quân hồi kinh.”
“ Dạ…” Người nhận hiệu lệnh thu được mệnh lệnh, thổi vang kèn hiệu thu quân.
Bốn vạn năm ngàn chiến sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh bắt đầu chậm rãi rút lui về phía sau, mấy vạn chiến mã cùng tụ tập một chỗ, không ngờ cũng không hề nhìn thấy có chút nào rối loạn. Tinh binh như thế, đúng là toàn bộ đội quân tinh nhuệ của Hung Nô Phi Mã quân đoàn.
Một vị tướng lãnh thân hình cao lớn đi bên người Thổ Nhi Hồng khó hiểu hỏi: “ Đại ca, nếu chúng ta lên ngựa liền sẽ đuổi tới, cần gì lại dễ dàng buông tha cho bọn họ, nếu ngài lo lắng Phương gia lão nhi, liền do ta suất bổn bộ quân mã đem hắn cuốn lấy là được.”
“ Ai…” Thổ Nhi Hồng bất đắc dĩ nói: “ Nhị đệ, không phải ta không muốn truy kích, mà là vì Sỉ Đa, chúng ta đã truy quá giới, nếu cùng giao chiến với Hồng Sắc Hải Dương, vậy sẽ lập tức khiến cho hai nước toàn diện khai chiến, tội lỗi này ta gánh không nổi a.”
Còn có một câu mà hắn không nói ra, tuy bọn họ có hơn bốn vạn người, nhưng đối mặt ba vạn Hồng Sắc Hải Dương thương kỵ binh cùng Hắc Kỳ quân có thể đem năm ngàn Hung Nô tinh nhuệ toàn diệt liên thủ, bọn họ chưa hẳn là nuốt được đầu khớp xương này. Một khi hỗn chiến, ai chết vì tay ai, cũng còn chưa biết.
Thổ Nhi Hồng thân là thống lĩnh của Phi Mã quân đoàn, vừa tiếp xúc với tin tức toàn quân của Sỉ Đa bị tiêu diệt, lập tức tụ tập toàn bộ binh mã trong quân, truy theo đuổi giết.
Nhưng đám người Hứa Hải Phong nhận được giáo huấn, bỏ qua đại bộ phận truy trọng, tốc độ hành quân nhanh hơn mấy lần, không ngờ lúc bọn họ đuổi theo cũng đã vượt qua biên giới tuyến.
Mà thương kỵ binh của Hồng Sắc Hải Dương không biết từ chỗ nào thu được tin tức, dĩ nhiên lại phái ra ba vạn tinh binh trú quân tại phụ cận biên giới, chuẩn bị tiếp ứng Hán triều sứ đoàn.
Thổ Nhi Hồng suy nghĩ luôn mãi, rốt cục buông tha cho việc mạo hiểm đuổi giết, dẫn bộ đội trở về.
“ Triết Biệt, bọn họ đi trở về sao?” Hứa Hải Phong nhìn tro bụi bay tung đầy trời phía sau, hỏi.
Thu hồi ánh mắt trông về nơi xa, Triết Biệt cung kính nói: “ Đúng vậy, tướng quân, Thổ Nhi Hồng đã thu binh.”
“ Cáp…” Hứa Hải Phong có chút tiếc nuối nói: “ Thổ Nhi Hồng này quả thật có vài phần bản lãnh, dĩ nhiên có thể quyết định thật nhanh, rất giỏi. Hung Nô nhân tài thật cường thịnh a.”
“ Giá…” Tương Khổng Minh từ phía đội xe thúc ngựa phóng đến, thật xa đã kêu lớn: “ Chủ công, ta đã sớm nói không cần uổng phí tâm cơ, Thổ Nhi Hồng làm người cẩn thận, là trí tướng hiếm thấy trong Hung Nô nhân, hắn tuyệt đối sẽ không vì một Sỉ Đa chưa biết sống chết lại nhượng cho toàn quân lâm vào một hồi chiến cuộc không có nắm chắc.”
Hứa Hải Phong xòe hai tay làm thủ thế không thể tránh được, nói: “ Vẫn là quân sư cao minh, chẳng qua nếu không như thế, ta cũng không chút cam lòng.”
Nguyên lai, Hứa Hải Phong đưa ra ý kiến dùng đội xe làm mồi dụ, nếu Hung Nô nhân lại phái binh truy đến, vậy bọn họ sẽ hội hợp phương bắc đại doanh Hồng Sắc Hải Dương quân đoàn toàn bộ chống địch, tận lực tiêu diệt lực lượng của Hung Nô nhân, kéo dài ý đồ tiến công Đại Hán của bọn họ.
Nhưng Tương Khổng Minh lại toàn lực phản đối, hắn từng xem về lịch sử giao chiến giữa Hung Nô Phi Mã quân đoàn với Đại Hán, đối với thống lĩnh Thổ Nhi Hồng có đánh giá rất cao.
Tưởng muốn dùng sứ tiết đoàn làm mồi dụ, nếu cách Hán quân quá gần, vậy Thổ Nhi Hồng tuyệt đối sẽ không mắc lừa, nhưng nếu khoảng cách xa, nguy hiểm quá lớn, nếu Thổ Nhi Hồng quyết tâm, toàn lực đột kích, trước khi Hán quân kịp chạy tới, cực có khả năng tạo thành cục diện lưỡng bại câu thương.
Nếu làm không tốt, tổn thương tới các vị cô nương, đều là việc hối hận chung thân.
Tuy Hứa Hải Phong có thể đem chúng nữ đi trước, nhưng vừa nghĩ trong các nàng còn có Lưu Đình tuyệt không thể làm người ta biết bí mật, ý niệm này liền bị hắn diệt luôn trong đầu.
Dù là Tương Khổng Minh miệng nở hoa sen, nói đến hoa rơi nước chảy, nhưng ý định của Hứa Hải Phong đã tuyệt. Không biết làm sao hơn, không thể làm gì khác hơn là vì hắn nghĩ kế sách, cẩn thận thiết định lộ tuyến hành quân cùng tốc độ di chuyển mỗi ngày.
Đội xe của sứ tiết đoàn nhìn qua có chút chật vật, có chút rời rạc, cơ hồ có thể dùng từ hoảng hốt mà chạy để hình dung.
Tốc độ bọn họ tuy nhanh, nhưng Thổ Nhi Hồng cũng không phải không có hi vọng đuổi theo.
Thẳng đến hôm nay, khi Thổ Nhi Hồng đã đuổi tới đuôi bọn họ, Phương Hướng Minh suất lĩnh Hồng Sắc Hải Dương đã chuẩn bị tiếp ứng ngoài hai mươi dặm.
Nếu Thổ Nhi Hồng không để ý hết thảy phát khởi công kích, chỉ cần hắn có thể trong vòng nửa giờ chấm dứt chiến dịch, có thể tránh được kết cục giao phong cùng Hồng Sắc Hải Dương.
Đây là một sự lựa chọn khó khăn, nếu là Sỉ Đa, khẳng định lựa chọn toàn lực đánh cược một lần, nhưng Thổ Nhi Hồng lại lựa chọn đường sau.
Nhìn thần sắc thất vọng của Hứa Hải Phong, tuy mặt Tương Khổng Minh không đổi sắc, nhưng trong lòng có một tia đắc ý. Hắn vì giấc mộng của mình, cũng không nguyện ý phá hư đội quân chủ lực của Hung Nô. Cho nên tuy dựa theo ý Hứa Hải Phong làm ra bẫy rập, nhưng đã cố ý bố trí cực kỳ nguy hiểm, đồng thời đoán chắc với tính cẩn thận của Thổ Nhi Hồng tuyệt đối không dẫn quân dẫm vào vết xe đổ của Sỉ Đa.
Đây cũng là do danh tiếng vang rền bên ngoài của Hắc Kỳ quân, nếu không phải trong một lần có thể diệt được toàn bộ đội ngũ của Sỉ Đa, Thổ Nhi Hồng cũng chưa chắc sẽ không thả tay thử đánh cược một lần.
“ Xem, Phương tướng quân bọn họ tới.” Lưu Tuấn Thư hưng phấn kêu lên.
Từ khi Hứa Hải Phong đưa ra ý kiến muốn dùng sứ tiết đoàn làm mồi dụ, lực cầu tiêu diệt càng nhiều Hung Nô nhân, Tô Xuân Vĩ cùng Lưu Tuấn Thư tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đã vô cùng phản đối, lo lắng bất an.
Nhưng bọn họ cũng không tiện đưa ra ý kiến phản đối, nếu không như thế, khi Hứa Hải Phong tỏ vẻ đưa bọn họ đi trước, bọn họ đều mở miệng cự tuyệt.
Bất luận bọn họ có cự tuyệt hay không, nhưng Hứa Hải Phong đã thập phần hài lòng, điều này nói rõ bọn họ cũng không phải là đồ ham sống sợ chết. Đại Hán có những trung thần này, mới có thể cùng Hung Nô nhân hổ lang chi sư ganh đua dài ngắn.
Nhưng khi bọn hắn chứng kiến Hung Nô nhân rút quân, phía trước lại có quân đội tiếp ứng, cũng không tự chủ được mà thở ra một hơi dài.
Hứa Hải Phong giục ngựa theo hai người Tô Xuân Vĩ tiến lên nghênh đón.
“ Đại ca, nghĩ không ra là ngươi tự mình đến, thật sự là xấu hổ.” Hứa Hải Phong cười to nói.
Phương Hướng Minh đi tới bên cạnh hắn, vẫn trên lưng ngựa ôm mạnh hắn một cái, vỗ mạnh lên lưng hắn, nói: “ Hảo huynh đệ, vi huynh ánh mắt cũng không mù, ngươi quả nhiên trở thành một nam nhi đỉnh thiên lập địa.”
Trong lòng Hứa Hải Phong nóng lên, nghĩ đến từ khi cùng hắn quen biết, liền được hắn trăm bề chiếu cố, hai người tuy tụ ít tán nhiều, nhưng can đảm tương chiếu, lại như tri kỷ, không phải thân huynh đệ nhưng còn hơn huynh đệ ruột thịt.
Đột nhiên, Hứa Hải Phong như có điều cảm giác, hắn buông hai tay, cẩn thận đánh giá Phương Hướng Minh một chút, chỉ thấy hắn khí độ càng thêm trầm ổn, hiển nhiên là kiếp sống quân lữ làm cho hắn lại thêm đột phá, lúc này dĩ nhiên thành công đi vào hàng ngũ nhất phẩm.
“ Chúc mừng đại ca.” Hứa Hải Phong liền nói.
Khóe miệng Phương Hướng Minh có chút nhếch lên, biểu hiện sự vui sướng không ngừng trong nội tâm. Trong những người tuổi trẻ đồng lứa trong Phương gia, hiện tại cũng chỉ có hắn thành công đột phá, đạt tới địa vị nhất phẩm.
Lại thêm nghĩa đệ Hứa Hải Phong cường viện, gia chủ đời kế tiếp sẽ không ai ngoài hắn.
“ Sao lại nói lời đó, mặc dù ta có tiến bộ, nhưng so sánh với ngươi, cũng là như trời với đất.”
Nghĩ tới vị nghĩa đệ như Hứa Hải Phong, hắn cố nhiên vì thành tựu kiệt xuất của Hứa Hải Phong mà cao hứng, nhưng cũng tránh không được mà sinh ra vài phần đố kỵ. Cũng may hai người tương giao sâu đậm, cũng không giấu diếm: “ Ngươi tại Hung Nô đánh bại hai đại nhất phẩm cao thủ Khải Tát, sau đó lại đánh bại Lợi Trí dưới chưởng. Công phu như thế, còn đem ta coi không vào đâu sao?”
“ Úc…” Hứa Hải Phong thất thanh nói: “ Như thế nào ngay cả việc này mà đại ca ngươi cũng biết?”
“ Đâu chỉ là ta biết, việc này đã truyền khắp đại doanh, tam thúc còn vì thế chuyên môn viết một đạo tấu chương, khoái mã nhanh tống kinh sư, không ra một tháng, đại danh tuổi trẻ đệ nhất cao thủ đương thời sẽ lan ra toàn quốc.” Phương Hướng Minh cười to nói: “ Công tích như thế, cho dù đại ca như ta cũng vạn phần đố kỵ a.”
Linh giác của Hứa Hải Phong cảm nhận được hắn vô cùng mừng rỡ, biết hắn thật tình vì mình mà cao hứng, chỉ nắm chặt bàn tay hắn, hết thảy không cần phải nói.
“ Nhị vị muốn ôn chuyện, cũng thỉnh chờ thêm chốc lát đi, hạ quan còn có chuyện quan trọng muốn bẩm cáo Phương lão thống lĩnh, còn thỉnh Hướng Minh huynh dẫn kiến.” Tô Xuân Vĩ thấy hai người bọn họ nói không ngừng, tuy lúc này tạm thời không bị Hung Nô nhân uy hiếp, nhưng việc kết minh của Khải Tát cùng Hung Nô phải nhanh chóng báo lại cho Phương Lệnh Thần mới thỏa đáng.
Phương Hướng Minh áy náy nhìn Tô Xuân Vĩ, cười nói: “ Là ta sơ sót, Tô huynh mời theo ta đến.”
Hắn cùng Tô Xuân Vĩ quen biết từ nhỏ, nơi đây lại không có người ngoài, dứt khoát liền xưng huynh gọi đệ.
Ba vạn binh mã tự nhiên không có khả năng nói đi là đi, vì vậy Phương Hướng Minh lưu lại phó thủ chỉ huy, chính mình mang theo Tô Xuân Vĩ, Lưu Tuấn Thư đi trước một bước.
Vốn hắn còn muốn kéo theo Hứa Hải Phong, nhưng Hứa Hải Phong lại quả quyết cự tuyệt.
Phương Hướng Minh không có cách nào đối với vị nghĩa đệ này của mình, không thể làm gì khác hơn là cho hắn tùy quân chậm rãi mà đi.
Trước khi đi, hắn lén lút nói với Hứa Hải Phong: “ Tiểu đệ, có người ở trong đại doanh chờ ngươi đã ba tháng, trở lại đại doanh, ngươi cũng phải cẩn thận ứng phó a.”
Hứa Hải Phong nhìn bộ dáng thần bí của hắn, đang muốn hỏi thăm, đột nhiên trong lòng vừa động, gương mặt của Phương Doanh Anh liền xuất hiện trong đầu, hắn cau mày, bật thốt lên: “ Doanh muội?”
Phương Hướng Minh thần sắc cổ quái nhìn hắn một cái, hỏi: “ Làm sao ngươi biết, chẳng lẽ ngươi là thần tiên sống hay sao.”
Hứa Hải Phong cười khổ lắc đầu, giác quan thứ sáu của mình ngày gần đây càng lúc càng nhạy cảm, có một số việc, chỉ cần nói mở đầu, hắn có thể tự nhiên mà nói ra kết quả, hơn nữa mười trúng hết chín, bản lãnh này làm Tương Khổng Minh phải hâm mộ không thôi.
Tô Xuân Vĩ ở một bên luôn miệng thúc giục, Phương Hướng Minh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là bắt chuyện một tiếng, mang theo một đội ngũ chừng ngàn người, hộ tống hai vị tướng lãnh hướng đại doanh phương bắc chạy đi.
Hứa Hải Phong quay đầu nhìn lại, đại thảo nguyên một mảnh trống trải, trong tầm mắt không nhìn thấy bóng người, trong lòng đột nhiên sinh ra một trận cảm khái.