Thương Thiên Phách Huyết

Chương 412: Chương 412: Hung Nô Bất Diệt




Trên những lá tùng đọng đầy tuyết trắng, những gốc cây già khô trụi cũng đọng đầy bông tuyết khắp nơi. Nhánh cây phe phẩy những băng tuyết đọng lại, bầu trời cũng hạ tuyết, đại địa giống như được bao phủ bởi một mảnh trắng xóa mênh mông.

Tuyết…

Liếc mắt nhìn lại, nơi này là thiên địa của băng tuyết. Nghĩ muốn ở trong hoàn cảnh này, tìm được thực vật cho hơn vạn người, quả thực chính là một chuyện không có khả năng.

“ Đan Vu, nhìn xem.” A Ngõa Hạn hưng phấn vội vàng chạy tới, thanh âm của hắn tràn ngập sự hân hoan: “ Thành thị của Man nhân, ở ngay phía trước.”

“ Thành thị sao?” Quát Bạt Ưng ngẩng đầu lên, trong mắt của hắn lóe ra quang mang bất định: “ Lớn không? Có bao nhiêu người?”

“ Lớn.” A Ngõa Hạn trầm giọng nói: “ Người, không ít hơn ba vạn.”

Quát Bạt Ưng quay đầu hỏi: “ Quốc sư, sao Man nhân lại có thành thị như thế?”

“ Chúng ta đi lầm đường, nơi này hẳn là một trong ba tòa thành thị lớn nhất của Man nhân.”

Thanh âm của Cáp Yết đã không còn non nớt như xưa, lại trải qua trường đồ bạt thiệp gian khổ, mọi người, đều thay đổi.

“ Sai rồi?”

“ Đúng vậy, trong sa mạc đã đi lệch hướng, cũng may chúng ta vẫn đi ra được.”

Ánh mắt Quát Bạt Ưng nhìn về phía sau, hơn hai vạn người đi ngang qua biển sa mạc mênh mông, đã hao tổn hết ba thành.

Chiến sĩ trưởng thành, đã không đủ bảy ngàn.

“ Bọn họ…mệt rồi.” Ánh mắt Cáp Yết đảo qua trên một gương mặt mệt mỏi, hắn thở dài thật sâu nói.

“ Chúng ta phải nên làm thế nào?” Quát Bạt Ưng thấp giọng hỏi.

“ Đầu thành.”

“ Cái gì?” Thanh âm A Ngõa Hạn chợt cất cao hơn rất nhiều, ánh mắt của hắn hiện lên một tia hung lệ, thấp giọng rít gào: “ Chúng ta là Hung Nô nhân, đầu hàng? Ngươi…”

Đối mặt với sự tức giận của A Ngõa Hạn, Cáp Yết phảng phất không chút dao động, hắn chỉ bình thản nói: “ Ta chỉ là đưa ra đề nghị của chính mình, hiện tại là lúc đầu thành, dù là địa vị ngày sau của chúng ta chỉ là một đám nô lệ.”

A Ngõa Hạn hung quang trong mắt càng ngày càng đậm, bàn tay hắn đã đặt lên chuôi đao ở bên hông, hắn gằn từng tiếng nói: “ Trên chiến trường không có kẻ hèn nhát, chỉ biết làm nô lệ thôi sao?”

A Ngõa Hạn đang nộ khí trùng thiên, nhưng ánh mắt của Cáp Yết cũng chỉ lướt qua trên mặt hắn một thoáng. Từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn chỉ tập trung lên thân ảnh của một người, đó chính là vương giả duy nhất của Hung Nô nhân giờ phút này, Quát Bạt Ưng.

“ Keng…”

Thân đao trắng bóng như tuyết ở dưới ánh mặt trời phản xạ ra những tinh quang sắc bén, A Ngõa Hạn đã nắm đao trong tay.

Nhưng Quát Bạt Ưng đã ngẩng đầu lên, cặp mắt lạnh lùng kia, quét qua một vòng.

A Ngõa Hạn trong lòng run rẩy một cái, không biết tại sao. Tuy nhiên cũng không dám tiếp tục có bất kì hành động nào.

“ Đầu hàng…”

A Ngõa Hạn cơ hồ không dám tin vào tai của bản thân mình, hắn kinh hãi nhìn Quát Bạt Ưng, cứng họng nói không nên lời….

Ba sứ giả của Hung Nô nhân bước đi tập tễnh đến dưới chân tường thành.

Bên ngoài thành đột nhiên xuất hiện hơn trăm vạn người. Ngay cả là man nhân phương Bắc, cũng đã thu hồi cầu treo sơ sài bên ngoài tường thành.

Mấy thang dây từ trên tường thành thả xuống, đem ba người bọn họ kéo đi lên.

Hồi lâu sau, trong thành truyền ra một trận thanh âm mắng chửi.

Cửa thành được mở rộng, một thân ảnh nghiêng ngả lảo đảo chạy ra. Hai tay ôm lấy tai, chạy tới quân doanh của Hung Nô nhân.

Ánh mắt của hơn một vạn người đều dán chặt lên vị sứ giả cước bộ đang loạng choạng này, một bầu không khí bi ai, tuyệt vọng bắt đầu dần dần tràn ngập trong khắp doanh trại.

Tất cả mọi người đều biết sứ giả đi thương lượng, cũng biết, đây là con đường sống duy nhất của bọn họ.

Sau khi vượt qua phiến biển cát, bọn họ đã…. Không còn lương thực.

Sứ giả buông thõng hai tay, trên mặt hắn xuất hiện một vệt máu đen, hai cái tai trên đầu đã không cánh mà bay.

“ Bọn chúng… Không chấp nhận.”

Dứt lời, thân mình của vị sứ giả này ngã gục xuống, trên bụng của hắn có một thanh chủy thủ cắm thật sâu.

Nỗi nhục xẻo tai, không phải người nào cũng có thể chấp nhận được, hắn còn sống quay về, chính là để truyền một lời, sau đó, cũng chính là thời điểm mà sinh mạng của hắn kết thúc.

Quát Bạt Ưng nhẹ nhàng đặt thân thể của hắn nằm xuống đất, ngẩng đầu nhìn địa phương trước mặt cũng không tính là thành cao hào lớn.

Trên tường thành, có một đám man nhân thân hình khôi ngô lực lưỡng, trong tay đang giơ chùy bổng, lớn tiếng hò hét….

Hai sợi dây thừng phóng ra, treo trên đầu thành.

Đó chính là thi thể của hai tên sứ giả.

Cáp Yết đi tới bên cạnh Quát Bạt Ưng, thanh âm của hắn hạ xuống cực nhỏ, nhỏ tới mức chỉ có một mình hắn có thể nghe rõ: “ Có thể..”

Khẽ nhẹ nhàng gật đầu một chút, bỗng nhiên Quát Bạt Ưng xoay người, bước tới gần đám Hung Nô nhân.

Không có người nói chuyện, cũng không có ai dám gây ra tiếng động lớn, hơn một vạn ánh mắt đều gắt gao chăm chú nhìn từng cửa động của hắn.

Quát Bạt Ưng bước tới gần đàn ngựa, hiện tại chỉ còn có mấy ngàn con tuấn mã, số ngựa duy nhất còn sót lại dùng làm chiến mã.

Hắn đi tới trước mặt một con tuấn mã cao lớn, đây là một con bảo mã lương câu đã đi theo hắn trong gần mười năm liền, cưỡi nó, Quát Bạt Ưng từng ngồi trên lưng nó thỏa sức tung hoành trên đại thảo nguyên mênh mông, cưỡi nó, Quát Bạt Ưng từng tả xung hữu đột trên giang sơn của người Hán, cưỡi nó, Quát Bạt Ưng từng vượt qua eo biển tử vong.

Hung Nô bộ tộc được mệnh danh là sống trên lưng ngựa, bảo mã này hẳn là mệnh căn của hắn, cũng chính là một sinh mệnh thứ hai của hắn

Đưa bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve trên cổ của con ngựa.

Tuấn mã thân mình gầy gò, nhẹ nhàng cọ sát lên cánh tay của Quát Bạt Ưng.

Đao quang, chợt lóe….

Một cơ hội rên rỉ tuấn mã cũng không hề có, trong chớp mắt đã bị Quát Bạt Ưng một đao chặt đứt cổ, như vậy mà chết đi.

Trong đám người chợt có một thanh âm dao động vang lên rất nhỏ.

“Giết một ngàn con ngựa, nhóm lửa, các huynh đệ, ăn…”

Quát Bạt Ưng thanh âm không lớn, nhưng hơn một vạn người nghe được rõ ràng từng câu từng chữ.

Tĩnh lặng, không có một người nào dám nói. Trong ánh mắt của bọn họ hiện lên một tia tỉnh ngộ.

Đám người chợt động, chỉ có nữ nhân tản ra mọi nơi, thu thập những cành củi khô chất thành một đống.

Các chiến sĩ rút mã đao ở dưới thắt lưng ra. Ánh mắt của bọn hắn trìu mến nhìn lưỡi đao.

Một nhóm nam hài tử đi theo phía sau bọn hắn, hứng máu, máu của những con ngựa vừa bị chém cụt đầu.

Lửa… bập bùng cháy lên.

Hương thơm phảng phất khắp nơi, các chiến sĩ nhét từng miếng thịt vào bụng.

Nhóm nam hài tử cùng các nữ nhân đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, bụng của bọn họ sớm đã khô quắt, môi của bọn họ không còn mấp máy nổi, nhưng vô luận bọn họ có thèm khát cỡ nào, thủy chung cũng không có ai tiến lên nửa bước.

Dường như phát hiện ra những hành động dị thường của đám người da vàng bên ngoài thành. Trên tường thành càng xuất hiện nhiều chiến sĩ man nhân, bọn hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào đám người đang hung hăng nhai nuốt, một đám nam nhân xanh xao vàng vọt.

“Đô…”

Tiếng kèn trầm đục nổi lên….

Lá cờ màu vàng trên mặt thêu hình một con cự lang, được dựng lên….

Chiến sĩ Hung Nô, tay ném thịt xuống đất, cầm loan đao, tập trung dưới trước lá cờ.

Quát Bạt Ưng đứng sừng sững ở dưới lá cờ. Hắn chỉ vào đầu tường phía trước mặt, quát lớn một tiếng: “Giết………..”

“Giết….”

Hai bóng thân ảnh chớp mắt lướt ra khỏi đám đông. Bọn hắn cứ vậy mà chạy, hướng về phía đầu tường phóng đi.

Theo sát phía sau, là mười mấy tên cường tráng võ công thuộc hàng nhị lưu.

Sau khi bọn hắn chạy ra khỏi đám ngươi. Tay nắm chặt mã đao, ngẩng cao đầu mặc sức gào thét tên hán tử Hung Nô, bọn hắn chạy về phía trước. Hướng về phía con đường sống sót duy nhất này, vọt đi.

Trên đầu tường thành rải xuống một trận mưa đá, xen lẫn theo một cơn mưa tên.

Sỉ Đa và A Ngõa Hạn cơ hồ đồng thời cùng một lúc chạy tới chân tường thành, bọn hắn nhìn bức tường thành cao mấy thước kia, ngửa cổ hét dài một tiếng, dùng cả tay chân, trèo lên.

Trên đầu bỗng nhiên có tiếng nổ lớn, một tảng đá to đang rơi xuống như muốn nện trúng đỉnh đầu.

Hai người bọn hắn đồng thời giơ đao lên chém một đường vòng cung, mượn lực nhíu lại, gạt tảng đá bay lệch sang hướng khác.

Nhưng, trải qua một lần khó khăn này, sức lực của bọn hắn đã cạn kiệt không thể tiếp tục leo lên, đang muốn vô lực hạ xuống, đột nhiên cảm thấy được bên hông có một cỗ lực đạo mạnh mẽ truyền tới, bóng thân ảnh tại bên người quát khẽ: “Đi.”

Bỗng nhiên tốc độ của hai người bọn họ bạo tăng thêm mấy lần, đã vọt lên trên đầu tường thành.

“Giết……..”

Hai thanh âm hung lệ từ trong miệng của bọn hắn phát ra, loan đao vung lên, Man nhân chiến sĩ cao lớn lực lưỡng cư nhiên lại bị hai tên nhất phẩm cao thủ chém rụng đầu.

Một người, hai, ba, hơn mười vị nhị phẩm cao thủ chớp mắt đã tới được dưới chân tường thành, hành động của bọn hắn không ngừng lại chút nào, hướng đầu tường thành mà vọt lên.

Một đạo thân ảnh quen thuộc nhanh như chớp xoẹt qua bên người bọn hắn, cho dù hiện giờ người người đang chen chúc nhau, nhưng bóng thân ảnh đi lại như chốn không người.

Lợi Trí….

Hắn giống như một mũi thương lợi hại, một đường phá nát tất cả những trở ngại ở phía trước.

Trên đầu tường thành, bỗng dưng xuất hiện hơn một trăm tên man nhân chiến sĩ, nhưng Hung Nô nhân dũng cảm quên mình, máu tươi trên người của bọn họ đã chảy đầm đìa, vết thương trên người của bọn họ đã xếp chồng chất, nhưng, bọn họ tựa hồ không có cảm giác.

“Cạnh…”

Rốt cuộc, cánh cổng sắt to lớn dưới chân tường thành cũng được mở ra, Hung Nô nhân như thủy triều chen chúc nhau ùa vào.

Man nhân thân thể cao lớn lực lưỡng dường như bi thương phát hiện, đám người da vàng tinh thần uể oải, bị những cơn đói khát hành hạ đến kiệt quê, nhưng lúc này một đám đều điên cuồng, điên cuồng muốn liều mạng.

Hai mắt của bọn họ trợn trừng, khuôn mặt dữ tợn, loan đao vung lên, lấy mạng đổi mạng.

“Hô…”

Lá cờ màu vàng thêu hình cự lang cắm ở trên đầu tường thành, Quát Bạt Ưng đích thân cắm cờ, hắn ưỡn ngực ngẩng cao đầu, tiếng quát vang vọng khắp nơi trên không trung: “Hung Nô bất diệt….”

Phía tây thành, Sỉ Đa tay giơ cao mã đao, toàn lực chém xuống.

Phía đông thành, A Ngõa Hạn tức giận rống dài một tiếng, hung hãn tiến lên phía trước.

Đồng thời, trong miệng của bọn hắn cũng thét dài: “Hung Nô bất diệt….”

“Hung Nô bất diệt….”

Trên chiến trường, vô số thanh âm thỏa sức hò hét.

Đám hán tử đã muốn sức cùng lực kiệt, đã muốn bị thương nặng sắp chết, đã muốn máu tươi không còn một giọt, nhưng một lần nữa bất khuất đứng lên, bọn hắn hướng về phía địch nhân phát ra công kích cuối cùng.

Đám Man nhân sợ hãi, thanh âm nhốn nháo truyền khắp toàn thành.

Trong mắt bọn họ, giờ phút này đám hán tử da vàng đã không còn là người, mà chính là ác ma tới từ địa ngục sâu thẳm.

Ngoài thành, khóe mắt của Cáp Yết lóe ra một tia lệ quang trong suốt, miệng của hắn lẩm bẩm nói: “Lão sư, ngài nhìn được không? Nhẫn và ngoan*, chúng ta….đã làm được.” ( *: nhẫn nhịn và ngoan độc)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.