Thương Thiên Phách Huyết

Chương 125: Chương 125: Huyết Mã




Nghỉ chân ở bắc phương đại doanh trọn ba ngày, dưới sự thúc dục không ngừng của Tô Xuân Vĩ, nhóm người Hứa Hải Phong lại bước lên lữ trình trở về kinh sư.

Ở thảo nguyên đánh một trận cùng với Hung Nô Sỉ Đa, Hứa Hải Phong thu được hơn bốn ngàn chiến mã thượng hạng. Hắn để lại cho mình ba ngàn, còn lại tặng cho bắc phương đại doanh.

Phương Lệnh Thần bỗng dưng nhận được phần đại lễ này, cũng cảm thấy vô cùng an lòng. Bọn họ đều biết chiến tranh tùy thời lúc nào cũng có thể bạo phát, chuẩn bị nhiều hơn một phần là bảo đảm nhiều hơn một phần, chiến mã chính là vật chất chiến lược mà Đại Hán cảnh nội khuyết thiếu nhất, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Trước khi đi, Phương Hướng Minh đã thỉnh giáo phương pháp luyện binh của Hứa Hải Phong. Hứa Hải Phong linh cơ chợt động, đem Tương Khổng Minh giới thiệu cho hắn, vì vậy dưới sự an bài của Tương Khổng Minh, một loạt những huấn luyện cường độ tối cao của bộ đội đặc chủng hiện đại được Hắc Kỳ Quân dẫn đầu làm mẫu, nhanh chóng được phổ biến lưu truyền ra khắp bắc phương đại doanh.

Chỉ là loại cường độ này cùng với yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, không phải tất cả mọi người đều có thể chịu đựng được.

Toàn bộ bắc phương đại doanh có thể chống đỡ xuống còn chưa đến một thành, quả thực là xứng với câu trong cả trăm mới có một.

Bất quá trải qua lần này, thể năng cùng năng lực tác chiến của binh lính bên trong bắc phương đại doanh đều đề cao một cách rõ rệt. Tương Khổng Minh thẳng thắn triệu tập toàn bộ quan quân cao cấp, đem đủ các loại yếu điểm của việc hiệp đồng tác chiến trong chiến tranh vũ khí lạnh lần lượt đưa ra phân tích nghiên cứu. Cũng nhất nhất vạch rõ từng ưu khuyết điểm của các quân chủng, đưa ra những kiến giải đặc biệt, vượt qua trình độ thời đại này.

Đến tận đây, toàn bộ tướng lĩnh bên trong đại doanh đều hoàn toàn bái phục hắn, ngay cả Phương Lệnh Thần nhìn thấy hắn cũng cần phải khách khí, cũng thầm nói với Hứa Hải Phong, có được người này tương trợ, hơn hẳn mười vạn hùng binh.

Tiếc nuối duy nhất chính là, thời gian Tương Khổng Minh ở trong đại doanh quá ngắn, vẫn còn rất nhiều thứ chưa kịp truyền thụ.

Vì vậy, Tương Khổng Minh đã đem một bộ phận nội dung trong đó đọc lại, để Hứa Hải Phong tự tay sao chép, trước khi đi giao cho Phương Lệnh Thần, càng khiến cho hắn vô cùng cảm kích.

Hứa Hải Phong lén hỏi dò, vì sao hắn không tự mình viết ra.

Tương Khổng Minh thẳng thắn nói:

- Chỉ có tự tay chủ công viết ra truyền lại, mới thể hiện ra danh tiếng Hắc Kỳ Quân là do chủ công một tay sáng lập, học sinh chẳng qua chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.

Bất quá, Hứa Hải Phong đối với giải thích lần này của hắn chỉ cười nhạt.

Bởi vì nguyên nhân chân chính là thư pháp của Tương Khổng Minh quá kém, chữ viết ra cứ như là loại chữ nòng nọc thời thượng cổ, khiến cho người ta như nhìn thấy thiên thư vậy.

Nếu như không phải là người hiểu rõ nội tình bên trong, thế nào cũng không nghĩ ra một người trí tuệ bằng trời như vậy lại chính là một gã thư sinh ngay cả chữ cũng viết không đẹp chút nào.

Đêm đó, Phương Lệnh Thần khêu đèn để đọc, khi thì vỗ án tán dương, khi thì mặt mày hớn hở.

Bình minh ngày hôm sau, hắn thở dài một tiếng, nói với Phương Hướng Minh ở bên cạnh:

- Nếu có được thời gian ba năm, lực chiến đấu của Hồng Sắc Hải Dương quân đoàn ắt phải nâng cao lên một tầng. Ngay cả chống lại Kim Lang quân cũng không có nửa phần thua kém. Chỉ là...

Tuy rằng hắn không nói tiếp xuống phía dưới, nhưng Phương Hướng Minh cũng lý giải được ý tứ của hắn. Chiến tranh đã hết sức căng thẳng, không còn thời gian để huấn luyện thêm một lần nữa.

Ba năm, đó là một con số xa xỉ cỡ nào a.

Mà lúc này, nhóm người Hứa Hải Phong đã ly khai đại doanh tròn một ngày.

Khác với khi đi, Hắc Kỳ quân của Hứa Hải Phong như là pháo đã được thay đạn, toàn bộ chiến sĩ đều cưỡi chiến mã.

Buổi tối cùng ngày, sau khi thu xếp xong. Hứa Hải Phong cùng chúng nữ vui đùa một trận, rồi thoái thác rằng trong quân có việc, cáo từ rời đi.

Trước khi rời đi, hắn quang minh chính đại ôm Lâm Uyển Nhàn, nói:

- Uyển nhi đi trước nghỉ ngơi, sau hai giờ nữa, ta sẽ đến bồi nàng.

Mọi người tự nhiên đều biết khi đó sẽ phát sinh chuyện tốt gì, đều đỏ bừng mặt, Hứa Hải Phong trông thấy là một trận đầu hoa mắt váng. Nhưng hắn đã khác xưa, định lực mạnh hơn, ngoại trừ mấy cao thủ cấp số tông sư thế hệ trước ra, thiên hạ không còn người nào có thể bằng được.

Thế là cười với chúng nữ một tiếng, rồi trấn định tự nhiên xoay người rời đi.

Hắn đi tới bên trong doanh trướng Tương Khổng Minh, chỉ thấy hắn đã sớm chuẩn bị kỹ cành, không khỏi cười nói:

- Quân sư đại nhân a, làm sao mà ngươi so với ta còn nóng ruột hơn vậy.

Tương Khổng Minh than thở:

- Học sinh đây là số mệnh vất vả, còn chưa đến nơi mà đã bức bối đến phát hoảng, buộc lòng phải tìm một ít việc để làm.

-Ha... vậy thì phiền quân sự phí tâm nhiều hơn, bản tướng quân liền ở một bên tham quan là được rồi.

Hứa Hải Phong mừng rỡ vì có người lại hộ, hăn tự hiểu được mình, ở phương diện quản lý quân vụ, trong Hắc Kỳ quân không người nào có thể vượt qua được cánh tay phải này, cũng đành để mặc cho hắn chỉ huy, không can thiệp vào.

- Bắt đầu đi!

Tương Khổng Minh ra lệnh một tiếng, mấy trăm gã binh lính Hắc Kỳ quân dẫn tới hai trăm thớt chiến mã.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng chiến mã được sản sinh ra từ những dân tộc du mục thảo nguyên so với ngựa tốt của Đại Hán còn cao hơn một bậc.

Hứa Hải Phong từ chỗ Phương Lệnh Thiên lấy được năm trăm thớt chiến mã, căn cứ vào sự đánh giá của Triết Biệt, trong đó chỉ có một trăm thớt có thể nói là nhất đẳng chiến mã. Còn lại đều là vàng thau lẫn lộn, thể chất của ngựa càng chênh lệch không đồng đều, không thể trọng dụng.

Cho nên Hứa Hải Phong chỉ cho đám nhất đẳng chiến mã này uống huyết tửu, về phần những loại đẳng cấp kém hơn thì...

Máu tươi của hắn lúc này đã là hậu thuẫn lớn nhất của Hắc Kỳ quân, theo lời Tương Khổng Minh nói tuyệt đối không thể lãng phí, cho nên không đáng sử dụng.

Lần này thu được hơn bốn nghìn thớt chiến mã, đều là những thớt ngựa cực phẩm trên cả nhất đẳng. Bởi vậy có thể thấy được, quốc lực của Hung Nô rất mạnh, được xưng là đương đại đệ nhất vũ lực, quả nhiên không phải hư danh.

Phương Lệnh Thần được hơn ngàn con ngựa còn dư tỏ ra vui vẻ vạn phần, cũng là bởi vì hắn biết những con ngựa này phẩm chất không phải bình thường, cho dù là so sánh với những chiến mã của bộ đội tinh nhuệ trong Hồng Sắc Hải Dương cũng chỉ có hơn chứ không kém.

Lâm Trường Không rút ra một thanh trường kiếm đưa cho Hứa Hải Phong, hắn nhận lấy, mặt không đổi sắc cắt một đường trên cổ tay, nhất thời máu chảy như trút, không bao lâu liền đã tích đầy một cái chén lớn.

- Được rồi!

Tương Khổng Minh ra hiệu.

Hứa Hải Phong điểm vài cái vào những huyệt đạo phụ cận vết thương, nhất thời máu liền ngừng chảy, Lâm Trường Không lập tức đem vải trắng sạch sẽ đã chuẩn bị từ trước băng lại vài vòng.

Tuy rằng nội lực của hắn thâm hậu, tinh khí trong cơ thể dư thừa, nhưng bất luận kẻ nào mất đi một chén máu lớn thì vẻ mặt cũng đều tái nhợt, tinh thần không tốt.

Hứa Hải Danh không nói hai lời, một vò Túy Nguyệt Tửu đã được chuẩn bị thỏa đáng từ lâu, bây giờ liền đưa đến bên cạnh Hứa Hải Phong.

Hắn đón lấy vò rượu, ngẩng đầu đem toàn bộ uống hết.

Nội lực của hắn càng mạnh, một hơi thở cũng sẽ càng dài, một vò rượu uống hết trong một hơi thở, giữa đó không thấy ngừng lại. Tửu lượng như vậy, khiến cho Tương Khổng Minh ở một bên không ngừng hâm mộ.

Hứa Hải Phong không hề để ý động tác của những người khác, hắn tự mình đi tới một bên, khoanh chân ngồi xuống, rất nhanh đã tiến nhập vào cảnh giới không minh vật ngã lưỡng vong.

(Vật ngã lưỡng vong: Quên đi cả bản thân và sự vật xung quanh)

Cùng lúc đó, hai gã binh sĩ Hắc Kỳ quân đem chén máu tươi vẫn còn ấm áp đổ vào trong một cái thùng to.

Bên trong thùng còn lại chính là mỹ tửu hương thơm tỏa ra tứ phía, đương nhiên đây chỉ là rượu phổ thông, cùng với Túy Nguyệt Tửu của Hứa Hải Phong uống không thể so sánh được.

Sau khi trộn đều hỗn hợp rượu và máu tươi, hình thành một màu đỏ sậm quỷ dị, tuy rằng chưa đến mức kinh hãi đập vào mắt, nhưng mùi máu tanh nồng nặc lại phiêu đãng ở trong không khí.

Tương Khổng Minh âm thầm gật đầu, máu của Hứa Hải Phong quả thực không giống người thường. Hắn đã từng làm thí nghiệm, thẳng cho đến khi pha loãng hơn hai mươi lần với rượu, sắc vị như vừa rồi mới nhạt không ngửi thấy được nữa.

- Rót ra cho ta.

Tương Khổng Minh bình tĩnh phân phó nói.

Ngay sau đó, mấy trăm gã binh lính, cứ ba người chăm sóc một con ngựa, hai người bắt lấy tứ chi của ngựa, một người khác mạnh mẽ nạy miệng rộng của con ngựa ra, đem huyết tửu được phân phối đến trước mặt mình rót hết vào.

Con ngựa vô tri, đương nhiên là toàn lực giãy dụa, thế nhưng người bắt chúng lại là Hắc Kỳ quân sĩ sức khỏe vô cùng, những quân nhân lãnh huyết này ngay cả dây thừng cũng không cần, chỉ cần một tay đã bắt được một móng ngựa, khiến cho chúng vô pháp nhúc nhích.

Trong lúc nhất thời, từng đợt ngựa hí vang lên tiên tiếp, tràng diện ngược lại cũng có phần đồ sộ.

Tương Khổng Minh nhướng mày, vẫy vẫy chiếc quạt lông không bao giờ rời tay, nói:

- Khiến chúng im miệng đi!

Ngay sau đó, gã quân sĩ thứ ba đem cái miệng rộng của ngựa kẹp chặt trong tay, nhất thời những con ngựa đáng thương ngay cả kêu cũng không kêu được.

Bất quá tình hình như thế cũng không duy trì tiếp bao lâu, bởi vì rất nhanh chóng, toàn bộ những con ngựa dưới ma lực phát tác của huyết tửu đều hôn mê mà ngủ.

- Được rồi, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành, chỉ mong lão thiên phù hộ, trong đó có thể xuất hiện được một bảo bối khiến ta cảm thấy vui mừng.

Tương Khổng Minh xoay người ngồi vào một cái ghế dựa lớn bọc da gấu, tự nhủ nói.

Hứa Hải Phong uống xong Túy Nguyệt Tửu, dựa theo phương thức tu luyện trước kia mà tiến vào cảnh giới không minh.

Đây là một thế giới thần kỳ bất đồng khác hẳn với thế giới vật chất.

Ở chỗ này, hắn chính là sự tồn tại duy nhất trong thiên địa, linh giác của hắn có thể cảm thụ được từng điểm biến hóa trong cơ thể, hơn nữa loại cảm giác này càng lúc càng rõ ràng không gì sánh được.

Rượu ngon vào bụng, thành phần dinh dưỡng đặc thù này rất nhanh bị hấp thu, chỉ để lại một ít cặn bã chậm rãi đi qua tràng đạo cùng niệu đạo bài xuất ra ngoài cơ thể.

Thành phần bị hấp thu thông qua mao mạch trong cơ thể phân tán đến toàn thân trên dưới, chuyển hóa thành tinh nguyên của bản thân. Theo nội lực của hắn không ngừng vận hành, trong đó có một phần tinh nguyện bị nội lực bao bọc tiến nhập vào đan điền.

Đan điền như là lò luyện cực lớn không ngừng bốc lên liệt hỏa hừng hực, đem tinh nguyên từng chút luyện hóa, mới có thể chân chính trở thành chân khí mà hắn có thể tự do điều động.

Đến tận đây, hắn mới hoàn thành giai đoạn thứ nhất, luyện tinh hóa khí của tu luyện.

Theo sự tăng lên không ngừng của chân khí, hắn tựa hồ cảm thấy có biến hóa gì đó sắp phát sinh.

Đêm hôm đó, dưới áp lực tinh thần cường đại của Lê Ngạn Ba, khí huyết của hắn tự động chuyển hóa thành tinh thần lực. Thế nhưng sau khi Lê Ngạn Ba rời đi, hắn liền không cách nào cảm nhận thêm một lần nữa sự chuyển hóa này.

Chất lượng tinh thần lực của hắn đã miễn cưỡng có thể cùng với cấp bậc tông sư như Lê Ngạn Ba phân cao thấp, thế nhưng trên phương diện số lượng thì lại là một trời một vực. Hy vọng bức thiết nhất của hắn lúc này là có thể nắm giữ được phương pháp tu luyện để gia tăng tinh thần lực.

Cũng chính là giai đoạn thứ hai của tu hành, luyện khí hóa thần.

Chỉ là tu vi của hắn thủy chung vẫn luôn kém một chút, chỉ còn một bước cuối cùng này thôi, nhưng chung quy vẫn lực bất tòng tâm.

Hứa Hải Phong cũng biết đây là hắn do tu vi của hắn chưa đủ, nếu như miễn cưỡng, ngược lại lại gặp họa.

Thở dài một hơi trong lòng, hắn thu công đứng lên. Dù sao thời gian vẫn còn rất nhiều. Chỉ cần có thể kiên trì lâu dài, sớm muốn gì cũng có thể tích góp được đủ năng lượng, phá kén mà ra.

Nếu là người tu hành phổ thông, muốn vượt qua cửa ải này, không có mấy năm khổ tu, hơn nữa còn phải có cơ duyên thích hợp thì đừng mơ tưởng đến.

Nhưng Hứa Hải Phong lại dưới sự trợ giúp thể chất đặc thù của hắn, chỉ cần tối đa một năm là có thể đột phá cảnh giới, đạt thành tâm nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.