Gió thu giống như những lưỡi hái, thổi qua trên ngọn cây, lá cây nửa lục nửa vàng, lả tả bay xuống tới.
Việt Nhật sơn cách thành Thương Châu ba mươi dặm, chính là nơi chôn cất tiền nhậm tri phủ Tằng Chí Hoành.
Việt Nhật sơn, núi quanh co, lá xanh thắm, cổ mộc che trời, rừng rậm thanh u, cảnh sắc xinh đẹp tuyệt trần. Tuy không phải là danh sơn nổi tiếng, nhưng non xanh nước biếc, cũng là một thắng cảnh khó được.
Hôm nay lão thiên gia cũng không theo ý người, bầu trời nổi lên mưa phùn mênh mông, mang đến cho bầu trời mùa thu một tia hàn ý.
Bên cạnh mộ phần của Tằng Chí Hoành, rải đầy vô số hoa tươi, những điều này là do Tương Khổng Minh cố ý hạ lệnh hái toàn bộ hoa tươi trong phạm vi mười dặm, đem nơi này trang trí thành một mảnh biển hoa thơm ngát.
Cũng chỉ có người này mới có quyền thế cùng tâm tình đi làm chuyện như thế.
Tấm bia đá trước mộ phần chất phác không hoa mỹ, ngoại trừ tương đối rắn chắc, vốn không hề có trang trí, những điều này là di nguyện của Tằng Chí Hoành trước khi lâm chung.
Trưởng tử Tằng Khắc Vi tuy đã cãi lại lệnh cha, vẫn nhận chức quan, giữ nguyên chức vụ tri phủ tạm thời của hai châu.
Nhưng ở việc làm mộ phần, cũng chưa từng lui nhượng nửa bước, dù là vô số bằng hữu thân nhân, hay đồng nghiệp ngày xưa nhất nhất tương khuyên, đều bị hắn cự tuyệt.
Cách mộ phần Tằng Chí Hoành hơn mười thước, cũng có một tấm bia đá được điêu khắc tinh tế. Trước tấm bia đá, cổ mộc che trời, trăm hoa tranh diễm. Một khối nham thạch thật lớn chế thành mộ huyệt, bên trên đặt một pho tượng nửa người bằng đồng.
Một viên võ tướng, khôi giáp chỉnh tề, đang giục ngựa phóng đi.
Hắn chính là người cùng Tằng Chí Hoành trú thủ Thương Châu thành, lúc đại quân Hung Nô tiến tới, một mình ra khỏi thành tận nghĩa, phó tướng Trần Tín Hoành.
Một văn một võ khi còn sống cùng làm quan một thành, sau khi chết được táng chung một chỗ.
Chậm rãi, từ phương xa xuất hiện một đám người đông đảo.
Bọn họ đi tới trước mộ phần, thiết lập cung án, làm đủ mọi việc xong, do Hứa Hải Phong dẫn đầu đốt đầy một giỏ giấy tiền vàng mã.
Một trận gió nhẹ thổi qua, phía trước đặt điểm tâm, nước, hoa quả đủ loại cống phẩm, đã được bao phủ một tầng tro bụi màu đen bàng bạc.
Thắp hương cầu khẩn, lấy Hứa Hải Phong cầm đầu, Phương Hướng Minh, Tương Khổng Minh, Tô Xuân Vĩ, Đường Khải, Lộ Thông Châu bọn họ theo thứ tự quỳ xuống, hướng hai ngôi mộ mới xây làm ra đại lễ ba bái chín khấu đầu.
Theo sau, trong tiếng pháo long trọng, bọn họ trở lại Thương Châu thành, đi tới Tằng phủ.
Tằng Chí Hoành Tằng đại nhân tuy đã nhập thổ hơn một tháng, nhưng linh đường tại Tằng phủ từ đầu đến cuối vẫn còn chưa tháo xuống.
Hết thảy chính là bởi vì một người, bởi vì một câu nói của Đại Hán phương bắc duy nhất bá chủ Hứa Hải Phong.
Bọn họ đang đợi Hứa Hải Phong từ Ngọa Long thành trở về tế điện.
Đây có lẽ là lực lượng của quyền thế, dù là con trưởng Tằng Khắc Vi của Tằng Chí Hoành cũng không dám kháng lệnh.
Nghĩ muốn đưa tiễn linh cữu, đó là không có khả năng, nhưng bái tế linh đường, cũng là việc đương nhiên.
Tằng Khắc Vi đã sớm biết bọn họ sẽ đến đây, trước linh đường đều đã chuẩn bị thỏa đáng.
Trên linh đường, có hai bài vị.
Khách tới hành lễ, chủ nhân hoàn lễ.
Theo Tằng Khắc Vi hướng tới Hứa Hải Phong dập đầu hoàn lễ, còn có một trong những tướng lãnh thủ bị Thương Châu là Trần Ứng Cao, ở phía sau hắn, có một đồng tử tò mò nháy mắt nhìn, nhìn kỹ hết thảy những việc xảy ra trước mắt mà nó không sao hiểu hết.
Cuộc tế điện thanh thế thật lớn xa chưa kết thúc, bởi vì còn có bốn mươi chín ngày kính tế đạo tràng.
Chẳng qua, hết thảy những việc này cũng đã không có quan hệ gì đến Hứa Hải Phong.
Hậu viện Tằng phủ, Hứa Hải Phong đưa tay kéo qua Trần Kiếm Thương.
Đứa con duy nhất của Trần Tín Hoành cũng không sợ hãi, chứng kiến Hứa Hải Phong đầy mặt hòa ái, ánh mắt như cơn gió mùa xuân, đang nở nụ cười.
Hứa Hải Phong gật đầu, sờ soạng đầu của nó một chút, nói: “ Tằng tri phủ, ngươi có ý định an trí đứa bé này như thế nào?”
Tằng Khắc Vi khom người một chút, nói: “ Kiếm Thương đã là ấu đệ của hạ quan.”
Hắn nói thật bình bình thản thản, nhưng trong đó cũng không biết đã bao hàm bao nhiêu máu lệ.
Trầm ngâm chốc lát, Hứa Hải Phong nói: “ Cũng được, tùy ý ngươi.”
“ Khái.” Tương Khổng Minh ho nhẹ một tiếng, nói: “ Tằng đại nhân, chủ công nhà ta lần này đến Thương Châu, ngoại trừ phúng viếng lệnh tôn cùng Trần tướng quân, còn có một chuyện muốn cùng ngươi thương nghị.”
“ Quân sư đại nhân thỉnh nói.”
Đối với Tương Khổng Minh, Tằng Khắc Vi càng thêm không dám có chút thất lễ, mới vừa rồi hành lễ, Tương Khổng Minh chỉ xếp hạng sau Hứa Hải Phong cùng Phương Hướng Minh, mà dù là Tô, Đường hai gia chủ cũng đành phải xếp sau đó, địa vị của hắn liền có thể tưởng tượng mà biết.
“ Chủ công nhà ta, nghĩ muốn ở trong kinh sư, kiến tạo một tòa liệt sĩ đường.”
“ Liệt sĩ đường?”
“ Đúng vậy, lần này Hung Nô xâm lấn, Khải Tát xâm chiếm, vô số dũng sĩ nổi danh hoặc vô danh đều hi sinh oanh liệt, lấy tính mạng cùng nhiệt huyết của bọn họ mới có thể lấy lại giang sơn Đại Hán trở về tay người Hán. Vì thế chủ công quyết định, tại kinh sư thành lập Liệt Sĩ Đường, phàm là những quân dân Đại Hán tráng liệt hi sinh trong kiếp nạn, đều đưa vào bên trong, cung cho con cháu đời sau đến phúng viếng chiêm ngưỡng.” Tương Khổng Minh nghiêm túc nói.
Đám người Phương Hướng Minh nhìn nhau, việc này đúng là lần đầu tiên nghe thấy.
Chẳng qua, nghe xong lời này của Tương Khổng Minh, trong lòng bọn họ lập tức hiểu được.
Tương Khổng Minh chỉ là đề cập đến chiến dịch gần nhất, đối với vô số chiến dịch phát sinh từ khi Đại Hán lập quốc tới nay cũng không hề đề cập tới, ý đồ của hắn đã mười phần rõ ràng.
Chỉ là ở ngay lúc này cũng không người nào muốn đi chọc tới hắn.
Tằng Khắc Vi cũng là người thông minh, lập tức rõ ràng ý tứ của hắn.
Vô luận là Tằng Chí Hoành, hay là Trần Tín Hoành, bọn họ thuần phục chính là Đại Hán Lưu gia. Mà lúc này chiếm cứ kinh sư, không còn là con cháu Lưu gia, nếu hắn đáp ứng, không biết hai vị lão nhân gia ở trên trời có linh thiêng sẽ có cảm tưởng gì.
Hắn khẽ lắc đầu, đang định cự tuyệt.
Tương Khổng Minh vốn đang lưu tâm với hắn, vừa thấy biểu hiện của hắn, lập tức liền rõ ràng ý tứ. Hắn liền cười vang nói: “ Tằng đại nhân, trong Liệt Sĩ Đường, chẳng những có gia chủ đời trước của tam đại thế gia, hơn nữa kim thân của Cổ Đạo Nhiêm Cổ đại soái cũng danh liệt bên trong, nếu lệnh tôn có thể cùng bọn họ danh liệt hậu thế, nói vậy dưới cửu tuyền, cũng có thể nhắm mắt.”
“ Cổ đại soái?” Tằng Khắc Vi cả kinh, hỏi: “ Hậu nhân của lão nhân gia ông ta có đáp ứng?”
Cổ Đạo Nhiêm đến tột cùng chết vào tay người nào, đã sớm lưu truyền ồn ào huyên náo.
Tuy tuyệt đại đa số người nhận định, Cổ Đạo Nhiêm chết trong tay Hung Nô Lợi Trí tông sư, nhưng ai có đủ đại trí tuệ chân chính, cũng biết rõ nội tình, đều rõ ràng bên trong quyết không đơn giản.
Cái chết của Cổ Đạo Nhiêm cho dù không phải Hứa Hải Phong hạ thủ, nhưng tuyệt đối cũng không thoát khỏi liên quan tới hắn.
Vậy Hứa Hải Phong đem Cổ đại soái thu vào Liệt Sĩ Đường, nếu nói là vì hảo tâm, hay hậu nhân của Cổ đại soái có thể đáp ứng, Tằng Khắc Vi là người thứ nhất không tin.
“ Cổ đại soái ở tại Tây Vực chống lại Khải Tát nhiều năm, đi tới bắc cương lại nhất tâm khu trục Hung Nô, tuy cuối cùng tráng chí không thành, nhưng công tích làm người của hắn ai cũng nhìn thấy, tự nhiên là có tư cách gia nhập Liệt Sĩ Đường.” Tương Khổng Minh chậm rãi nói: “ Về phần hậu nhân của hắn sao? Có đáp ứng hay không đã không còn quan hệ gì khẩn yếu.”
Hô hấp của Tằng Khắc Vi như bị kềm hãm, những lời này của Tương Khổng Minh đã quá rõ ràng, ngươi đáp ứng, chúng ta cùng vui mừng, ngươi không đáp ứng, vậy, xin lỗi ta phải ép buộc.
Tằng Khắc Vi cười khổ một tiếng, hắn biết nếu Tương đại quân sư đã nói như vậy, vậy chính là không còn đường để cự tuyệt. Trừ phi là quyết định chủ ý, cùng hắn thành cừu, nếu không mình đáp ứng hay không, kỳ thật đã không còn gì khác nhau.
Thở dài một hơi, hắn bất đắc dĩ nói: “ Đã như vậy, hạ quan sẽ nghe theo.”
“ Được…” Tương Khổng Minh cười lớn một tiếng, vỗ tay, nói: “ Nếu Tằng đại nhân đáp ứng, vậy hết thảy còn lại cứ giao cho học sinh xử lý.”
“ Tằng tri phủ, hôm nay Hứa mỗ đi tới trước mộ phần của lệnh tôn, không khỏi có chút phẫn khái.” Hứa Hải Phong đột nhiên thở dài, nói.
“ Thỉnh tướng quân chỉ điểm.” Tằng Khắc Vi ngẩn ra, dò hỏi.
“ Lệnh tôn khí tiết như núi cao, thật là gương mẫu cho thế nhân, nhưng mà mộ phần hôm nay, cũng là một mảnh hoang vu, chẳng phải làm cho người trong thiên hạ buốt lạnh.” Hứa Hải Phong dừng ngay ánh mắt của hắn, nói: “ Hứa mỗ muốn vì lệnh tôn tu tập một phen, hoặc là đem nơi an thân của hai vị đại nhân dời tới kinh sư, an trí trong Liệt Sĩ Đường, trọn đời cung hậu nhân phúng viếng.”
Tằng Khắc Vi biến sắc, đột nhiên quỳ xuống, nói: “ Tướng quân minh giám, tiên phụ cùng Trần tướng quân khi còn sống vì Thương Châu mà chết, hôm nay táng tại Thương Châu, đúng là được lòng mọi người. Về phần mộ phần chất phác, thực là tiên phụ di mệnh, thỉnh tướng quân thành toàn.”
Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh nhìn nhau, nói: “ Đã như vậy, việc dời mộ, vậy thôi đi, chẳng qua việc sau của lệnh tôn, phải để cho ta làm chủ.”
Dứt lời Hứa Hải Phong đứng dậy, đi tới trước linh đường, lại hành lễ, theo sau rời đi.
Chính chủ vừa đi, Phương Hướng Minh bọn họ lục tục cáo từ, Tằng Khắc Vi đưa tiễn các vị đại quan quý nhân, do dự luôn mãi, rốt cục từ trong nhà thỉnh ra di thư của Tằng Chí Hoành, đi tới trước suất phủ của Hứa Hải Phong quỳ không đứng dậy.
Hứa Hải Phong bất đắc dĩ, cuối cùng toại lòng mong muốn, không hề nhắc tới chuyện này.
Tuy Tằng Khắc Vi làm trái với tâm ý của Hứa Hải Phong, nhưng hắn cũng không vì vậy mà trách mắng.
Không những như thế, từ ngày ấy về sau, ở trong mấy ngày tại Thương Châu thành, luôn cho hắn cùng ăn cùng nghỉ, ân sủng nặng, trước đó chưa từng có.
Tới bước này, cho dù người có ngu ngốc thập bội, cũng biết tiền đồ của Tằng Khắc Vi ngày sau sẽ là một mảnh sáng sủa.
Quả nhiên, cả đời Hứa Hải Phong, đối với Tằng gia vô cùng chiếu cố, dù chưa từng đạt tới cực phẩm cao vị, nhưng cũng phú quý song toàn.
&&&&
Mấy tháng sau, một tòa Liệt Sĩ Đường nguy nga hùng vĩ đã được xây thành tại kinh sư. Một mặt bia đá cao ngất ngạo nghễ dựng lên, trong kinh sư, ai cũng đều nhìn thấy.
Liệt Sĩ Đường được an trí tám người đầu tiên, lấy Phương Lệnh Thiên cầm đầu, kể cả Tô Đông Thuấn, Đường Tông Hàn, Lý Bác Hồ, Cổ Đạo Nhiêm, Phương Lệnh Đức, cùng với tại Thương Châu dùng hai phương thức khác nhau để báo quốc như Trần Tín Hoành cùng Tằng Chí Hoành hai người.
Tổng cộng tám người, được sách phong làm hộ quốc dũng sĩ, sau đó là các quan viên các cấp vì kháng Hung Nô mà bị bạo hành bỏ mình, cuối cùng ở trong tấm bia đá cao ngất trời kia, khắc lên danh tự vô số người, bọn họ đều là chết thảm dưới tay Hung Nô, hay cùng giao chiến với Khải Tát, dũng sĩ tử vong hoặc mất tích.
Từ ngày đầu tiên Liệt Sĩ Đường được mở ra, người đi đến phúng viếng nối liền không dứt, cho đến sau trăm năm của Hứa Hải Phong, vẫn là một mặt cờ xí tiên diễm của Đại Hán đế quốc.