Thương Thiên Phách Huyết

Chương 132: Chương 132: Luận Sự




Hứa Hải Phong rời khỏi Phương phủ, lúc này mới nghĩ đến hắn cũng không biết đi nơi nào.

Kinh sư trọng địa, tuy phồn hoa khắp nơi, nhưng cuối cùng cũng không phải là nơi hắn ở lâu.

Hắn tự dưng sinh ra một vết khúc mắc, đối với những phàm trần tục sự nổi lên lòng chán ghét.

Lúc này hắn cũng đã nhận thức tâm cảnh vừa rồi của Phương Lệnh Thiên, tuy cũng muốn buông hết thảy, tiêu diêu tự tại, nhưng lo lắng quá nhiều, làm hắn khó thể làm được điều đó.

Chẳng những là hắn, chỉ cần là người, liền không cách nào thoát khỏi những sự dây dưa phân tranh thế này, ngay cả là những tông sư như đám người Lê Ngạn Ba, cũng bị tục sự quấn thân, khác nhau duy nhất chính là đối tượng phiền não cùng sự vật có sự khác nhau mà thôi.

Thở dài một hơi, thân hình hắn như quỷ mị biến mất tại chỗ, sau một khắc, đã xuất hiện trong một hẻm nhỏ cách xa mấy trượng.

Bằng vào linh giác hơn người, hắn không hề kinh động bất cứ kẻ nào, thuận lợi ra khỏi cửa thành, về tới doanh địa Hắc Kỳ quân trú đóng.

Còn chưa tới gần doanh địa, hắn liền cảm ứng được mình bị người phát giác, trong lòng đối với Tương Khổng Minh không chỗ nào không biết liền càng thêm bội phục, cũng chỉ có hắn đích tay bày ra mạng lưới tuần tra mới có thể làm cho không ai có thể ẩn giấu chính mình, mà dù là Lê Ngạn Ba cũng không ngoại lệ, lại đừng nói đến một giả tông sư như hắn.

Chỉ là những huyết tửu chiến sĩ có thể ngăn cản nhân vật như Lê đại tông sư, nhưng không cách nào ngăn cản được mình.

Hứa Hải Phong nghênh ngang tiến vào doanh địa, chợt nghe Triết Biệt cao giọng hô: “ Tướng quân, quân sư đại nhân đang tìm ngài.”

Cũng chỉ có đôi mắt ưng như Triết Biệt mới có thể ngoài vài dặm nhìn thấy khuôn mặt người đi đến, muốn hắn tìm người, chứng thật là lựa chọn tốt nhất.

Trong lòng Hứa Hải Phong kỳ quái, không biết Tương Khổng Minh lại có phát hiện kỳ lạ gì, tóm lại mỗi lần hắn chủ động tìm tới cửa, nhất định sẽ có chuyện vừa vui vừa sợ hoặc lớn hoặc nhỏ đã phát sinh.

Đi vào doanh trướng của Tương Khổng Minh, Hứa Hải Phong liền phát giác được một cỗ sóng nhiệt đâm đầu ập đến.

Lúc này tuy là cuối mùa thu, nhưng ban đêm đã có chút rét lạnh, doanh trước tuy rất dày, dù sao không so được với vách đá hay ván gỗ, nếu so với phòng ốc đương nhiên là lạnh hơn không ít.

Hứa Hải Phong công lực thâm hậu, thật ra không bị ảnh hưởng bao nhiêu, nhưng nhóm người Lâm Uyển Nhàn đã sớm phải mặc thêm áo.

Tương Khổng Minh cũng mặc vào trường bào, hắn cũng thật kỳ lạ, tối thì ngủ rất muộn, nhưng đến sáng sớm, liền biến thành một con heo lười thật sự.

Nằm mãi trên giường đã trở thành sự yêu thích lớn nhất của vị Tương đại quân sư này, nếu như không có chuyện gì đặc thù, hắn có thể ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao ba sào, mặt trời chiếu đến tận mông, mà ngay cả điểm tâm cũng dùng chung với cơm trưa, đương nhiên, mỗi đêm ăn khuya thật sự là không thể thiếu.

Hắn nhiều lần đưa ra mưu kế huấn luyện từng thời khắc, kiên trì cho Hắc Kỳ quân quân sĩ rèn luyện không ngừng, duy đến phiên chính hắn, lập tức như là một người lười biếng, cứ nằm mãi trên giường nhất định không chịu thức dậy.

Cảm nhận được luồng nhiệt khí cuồn cuộn, Hứa Hải Phong lập tức nhớ tới, mấy ngày trước đây lúc khí trời biến lạnh, Tương Khổng Minh từng nói qua muốn đi tìm thứ gì đó, giúp cho mọi người cảm thấy ấm áp, chẳng lẽ hắn đã tìm được rồi.

Đánh giá doanh trướng một chút, nhìn thấy trước người Tương Khổng Minh đặt một chiếc lò hình tròn, hắn cảm giác được luồng nhiệt lượng chính là từ chiếc lò kia tản mát ra tới.

Đi tới trước mặt chiếc lò, Hứa Hải Phong hỏi: “ Quân sư đại nhân tìm ta chẳng lẽ chính là vì thứ này?”

Tương Khổng Minh cười nói: “ Thứ này gọi là than, sau khi đốt lên, sẽ tản ra khí nóng, chỉ là mùi hương có chút khó chịu. Chẳng qua chỉ cần bảo trì sự thông gió ở khả năng nhất định, sẽ tốt hơn là bị chết rét.”

Đối với đủ loại kiến thức ngạc nhiên cổ quái cùng thủ đoạn của hắn, Hứa Hải Phong nhìn thấy cũng không có gì lạ lùng, vật này tuy đối với mình cũng không có tác dụng gì lớn, nhưng đối với Lâm Uyển Nhàn các nàng mà nói cũng là một thứ chống lạnh rất tốt.

Mở ra lò than, chỉ thấy bên trong đều là những khối tròn đã bị thiêu thành đỏ hồng, nhưng kỳ quái chính là, hắn cũng không nhìn thấy có lửa cháy lên.

Tương Khổng Minh chỉ vào một góc doanh trướng, nói: “ Mời chủ công xem, chính là thứ này.”

Hứa Hải Phong đi ra phía trước, trong góc chất đầy những hòn đá màu đen. Hắn đưa tay cầm lấy một khối, lại phát giác loại hòn đá này hơi mềm không rắn chắc, bóp nhẹ liền vỡ. Buông tay ra, đã là một đống bụi đen bám đầy.

“ Quân sư đại nhân quả nhiên lợi hại, chuyện gì cũng không làm khó được ngươi. Ngay cả tảng đá cũng đốt được, ngạc nhiên ngạc nhiên.” Hứa Hải Phong đối với thứ đồ chơi mới mẻ này không ngừng tấm tắc.

Tương Khổng Minh mỉm cười nói: “ Này chẳng qua là chút tài mọn, không đáng giá nhắc tới. Học sinh thỉnh chủ công đến đây, là có chuyện quan trọng khác cần bàn.”

“ Có phải quân sư muốn hỏi chuyện đi Ngô vương phủ hay không?” Hứa Hải Phong ngồi xuống đối diện lò than, thuận tay nhấc bình trà rót vào chén.

Tửu lượng của Tương Khổng Minh không cao, nhưng rất thích uống trà, nhưng lá trà của hắn cũng không cần Hứa Hải Phong quan tâm, bởi vì hắn cũng không chú ý chất lượng của loại trà, chỉ cần có uống là được.

“ Chủ công quả nhiên lợi hại, vừa đoán đã đúng.” Tương Khổng Minh vỗ tay tán thưởng.

Hứa Hải Phong bật cười nói: “ Ở chung với quân sư đại nhân đã lâu, cho dù Hứa mỗ có ngốc hơn gấp đôi, cũng sẽ trở nên thông minh một chút.”

Khi lúc ban đầu hai người mới gặp nhau, Hứa Hải Phong thân là chủ công, lại bị hắn đùa giỡn trong tay cũng không hề biết. Hôm nay mặc dù trong kiến thức cũng không thể so sánh được Tương Khổng Minh từng duyệt qua trăm vạn quyển sách, nhưng linh giác đại thành, còn muốn giấu diếm hắn, đã là khó có thể làm được.

Tương Khổng Minh cười hắc hắc, giơ lên chén trà, lấy trà thay rượu, xa xa như kính. Theo sau nói: “ Mới rồi Ngô vương phủ đưa tới một ca kỹ, chủ công có từng biết.”

Hứa Hải Phong cười nói: “ Đương nhiên biết, ta còn gặp qua vũ kỹ cao siêu của nàng ta, quả thật là động lòng người. Nếu quân sư đại nhân trúng ý, liền chuyển tặng cho ngươi đó.”

“ Không cần, nàng này không giống tầm thường, học sinh không tiêu thụ nổi.” Hai vai Tương Khổng Minh nhún nhẹ, lắc đầu cự tuyệt.

Hứa Hải Phong cực kỳ kỳ quái, hỏi: “ Nếu là Hứa mỗ chưa từng nhìn lầm, nàng này tuy thân thủ linh hoạt, nhưng không có chút nội lực, quân sư vì sao lại đố kỵ nàng ta?”

“ Chủ công không ngại đem chuyện đi Ngô vương phủ kể lại học sinh nghe một chút, sau học sinh sẽ báo rõ đầu đuôi bên trong.” Tương Khổng Minh cầm quạt phe phẩy, lại cười nói.

Hứa Hải Phong nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng buồn cười, tuy hiện tại khí trời đã không cần dùng quạt, nhưng hắn đối với vật ấy lại thích thú dị thường, thủy chung không chịu rời tay, không biết tới lúc trời đông giá rét, hắn còn cầm thứ này đi khắp nơi nữa hay không.

Hứa Hải Phong lập tức đem chuyện đi Ngô vương phủ kể lại cho hắn nghe một lần, đương nhiên không có gì để giấu diếm, mà dù là chuyện Trình Anh Đào đi theo sau khiêu chiến cùng việc nói chuyện với Phương Lệnh Thiên cũng toàn bộ nói rõ.

“ Phù Tang? Nguyên lai ở thời đại này, cũng đã có Phù Tang sao?” Tương Khổng Minh nghe xong, thì thào lẩm bẩm.

“ Phù Tang chẳng qua chỉ là nước nhỏ, không gì đáng lo, quân sư vì sao đối với nó có vẻ canh cánh trong lòng?” Hứa Hải Phong cực kỳ kinh ngạc đối với biểu hiện của hắn.

Tương Khổng Minh ngay cả Khải Tát cùng Hung Nô cũng không quá quan tâm, lại duy nhất đối với một đảo quốc nho nhỏ lại biểu hiện ra vẻ thất thố như thế, đây là việc chưa bao giờ có trước đây.

Tương Khổng Minh thở dài nói: “ Học sinh không phải để ý Phù Tang của lúc này, mà là đối với con cháu đời sau của bọn họ lại vạn phần kiêng kỵ.”

“ Con cháu đời sau?” Hứa Hải Phong thoáng tự hỏi một chút, chợt tỉnh ngộ, hỏi: “ Chẳng lẽ ý quân sư đại nhân là, ở đời sau của người Phù Tang sẽ có cử chỉ bất lợi gì với Đại Hán hay sao?”

Tương Khổng Minh cười lạnh nói: “ Bất lợi? Đâu chỉ là bất lợi a, con cháu Viêm Hoàng chúng ta cơ hồ suýt bị bọn họ vong tộc diệt tuyệt.”

Hứa Hải Phong kinh hãi, cảm thấy cực độ không thể tưởng tượng, hỏi: “ Quân sư đại nhân không phải nói đùa chứ, chỉ bằng một đảo quốc nho nhỏ, liền có thể vong Đại Hán ta sao? Chẳng lẽ bọn họ còn cao hơn Hung Nô nhân nhiều lắm hay sao?”

“ Học sinh thừa nhận, tại thời đại binh khí lạnh, thảo nguyên bá chủ thủy chung đều là một trong những lực lượng quân sự cường đại nhất trên thế giới này. Vô luận nó là thịnh là suy, cũng không có bất cứ kẻ nào có thể khinh thường cỗ lực lượng này.”

“ Không sai, Hung Nô nhân được xưng đệ nhất cường quốc quân sự đương thời, quả thật là có đạo lý của nó.” Hứa Hải Phong đối với điểm này tuyệt đối thừa nhận.

“ Trên đại thảo nguyên, điều kiện sinh tồn vô cùng ác liệt, có thể sinh tồn sống sót đều là hạng người cường kiện. Chính là phú quý sinh xa xỉ, bần tiện xuất cứng cỏi, trong tam đại đế quốc chỉ có Hung Nô có dân cư ít nhất, nhưng quân lực cực mạnh, chính là bởi vì lý do này.” Tương Khổng Minh nhẹ giọng nói.

Hứa Hải Phong gật đầu thụ giáo: “ Quân sư nói rất đúng, vậy nếu gặp Hung Nô nhân trên chiến trường, có phương pháp gì để thủ thắng.”

“ Tưởng muốn thủ thắng không khó, chỉ cần chủ công có thể ổn định, cho học sinh toàn lực phát triển, không ra ba năm, chúng ta đã đủ tích súc lực lượng đánh bại Hung Nô.” Tương Khổng Minh phiêu nhiên nói.

Hứa Hải Phong vui mừng, nói: “ Quân sư quả nhiên là thần nhân, vậy nhất định đã có phương pháp đối phó lâu dài.”

Tương Khổng Minh cười khổ nói: “ Ở thời đại này, đó là việc không có khả năng. Chủ công có từng gặp qua bầy sói trên thảo nguyên từng bị diệt tuyệt qua sao?”

Hứa Hải Phong lắc đầu nói: “ Quả thật chưa từng gặp qua.”

“ Cho dù chúng ta có thể đem Hung Nô diệt tuyệt, thì cũng sẽ có chủng tộc khác thay thế bọn họ trở thành bá chủ thảo nguyên, tiện đà uy hiếp Đại Hán.”

“ Nếu đem thảo nguyên của bọn họ nhét vào bản đồ đế quốc thì sao?” Hứa Hải Phong suy nghĩ chốc lát, đưa ra một biện pháp.

Tương Khổng Minh cười to nói: “ Hán tộc chúng ta là một dân tộc nông canh, làm sao có thể vĩnh tồn trên thảo nguyên. Cho dù là mọc rễ trên thảo nguyên, khi đó bởi vì tư nguyên phân phối không đồng đều, sẽ biến thành huynh đệ nội đấu.”

Hứa Hải Phong đầy mặt thất vọng, nói: “ Thật sự không còn biện pháp sao?”

Tương Khổng Minh trầm ngâm chốc lát, nói: “ Trừ phi…”

“ Trừ phi cái gì?” Hai mắt Hứa Hải Phong sáng ngời, dồn dập hỏi.

“ Trừ phi khoa học kỹ thuật phát đạt độ cao, thời đại binh khí lạnh rời khỏi triều lưu lịch sử, kỵ binh không còn là chủ lực tuyệt đối trên chiến trường. Khi đó, đại biểu của thảo nguyên sẽ không là phách quyền, mà là nghèo đói cùng lạc hậu.” Tương Khổng Minh thở dài nói.

“ Kỵ binh rời khỏi sân khấu chiến tranh, điều này có thể sao?” Hứa Hải Phong khiếp sợ hỏi.

Nặng nề gật đầu, Tương Khổng Minh nói: “ Sẽ có một ngày như thế, chỉ là đến lúc đó, Phù Tang sẽ thay thế đại Hung Nô trở thành họa lớn tâm phúc của chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.