Thương Thiên Phách Huyết

Chương 317: Chương 317: Man Nhân (1)




Đường núi xoay quanh hướng lên cao, ở trên đó có một doanh trại thật đơn sơ.

Đường núi trước mặt cũng không phải là con đường lớn rộng rãi thẳng tắp, cũng không phải những con đường mòn gập ghềnh trong núi non trùng điệp gian nan.

Đường núi này có chút quanh co khúc khuỷu, con đường càng lúc càng vô cùng biến ảo, giống như là tương lai của loài người, không thể nào nắm giữ.

“ Ở phía trên…”

Thái Ất chân nhân thì thào nói, trong ánh mắt của lão tràn ngập cảm tình nói không nên lời. Đối với nơi này, lão cũng chưa từng quên lãng.

“ Nơi này là?”

“ Thiên Phong trại, là một trong lẻ tám trại của Man tộc, một trong nhưng doanh trại có lời nói giá trị nhất.” Thái Ất chân nhân ánh mắt sâu xa: “ Trại chủ Thiên Phong trại có uy vọng trong lòng Man nhân, như mặt trời giữa trưa, nếu có thể thuyết phục hắn, vậy các ngươi có thể tung hoành tại tây nam mà không cần cố kỵ.”

“ Ô…” Một tiếng kèn dồn dập phá không vang lên, cắt qua thiên không.

Hứa Hải Phong nhìn về phía Thái Ất chân nhân, trên mặt lão đạo sĩ là thần sắc dở khóc dở cười.

“ Chúng ta tới quá đường đột, phỏng chừng quân đội dưới chân núi đã bị bọn họ phát hiện.”

“ Vậy sao? Vậy là hiểu lầm thôi.”

“ Đúng vậy, đợi lão đạo đi tới giải thích một phen là được.”

Thần sắc Hứa Hải Phong vừa động, đột nhiên nói: “ Chân nhân chậm đã.”

Thái Ất chân nhân quay đầu, khó hiểu nhìn hắn.

Hứa Hải Phong lộ ra tia mỉm cười, nói: “ Nếu bọn họ hiểu lầm, vậy để chúng ta thử xem đảm khí của bọn họ thế nào.”

“ Vậy…” Chân mày của lão đạo sĩ khẽ cau lại, nói: “ Chỉ sợ sẽ thương tổn hòa khí.”

Khẽ lắc đầu, Hứa Hải Phong nói: “ Tương đại quân sư từng nói qua một câu, Phong nhi đối với việc này tràn đầy đồng cảm.”

“ Ân?” Đưa mắt nhìn Hứa Hải Phong, nếu là lời của Tương Khổng Minh, sợ là không dễ nghe.

Quả nhiên, khóe miệng Hứa Hải Phong lộ ra một tia cười lạnh: “ Vô luận là người nào, chỉ là thi ân đơn thuần hoặc là nghiêm khắc trừng trị, cũng không phải kế hoạch lâu dài. Nếu muốn để cho bọn họ nghe lời, trước khi đưa ra chỗ tốt, thì phải cho họ nhìn thấy rõ ràng thực lực của chúng ta, biết hậu quả phản loạn sẽ là gì. Ân uy đều thi triển, mới là đạo vương giả.”

Thái Ất chân nhân trầm ngâm chốc lát, rốt cục lắc đầu thở dài, không còn kiên trì ý kiến của chính mình.

“ Tần Dũng, Triết Biệt, mang theo hai trăm người, chuẩn bị sẵn sàng, đi theo ta.”

Nếu Thái Ất chân nhân không phản đối, nơi này đương nhiên do Hứa Hải Phong làm chủ.

Tiếng bước chân chỉnh tề vang lên trầm muộn bên ngoài sơn trại.

Trên tháp cao bên trong sơn trại, hai bóng người mặt đầy ngưng trọng nhìn kỹ chi đội ngũ đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt mình.

Ngay nửa canh giờ trước, một vị trưởng lão trong trại phát hiện trên đường núi xuất hiện rất nhiều người xa lạ.

Tuy chỉ xa xa nhìn xuống, nhưng liền lập tức có thể phán đoán đó là một chi quân đội.

Hơn nữa nhân số đối phương thật nhiều, xa xa ngoài ý liệu của hắn.

Càng làm cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng chính là, đây lại là một chi kỵ binh bộ đội.

Chẳng qua vô luận thế nào, phương hướng đi tới của chi đội ngũ chỉ có một chỗ. Cho nên hắn lập tức thổi vang tù và cảnh báo treo cao trên điểm cao nhất trong trại.

“ Đại trưởng lão, bọn họ là ai?”

Một người trên tháp cao chậm rãi hỏi.

“ Xem gương mặt người đầu lĩnh, hẳn là người Hán. Chỉ là…ta cũng không nghĩ ra trong người Hán có chi quân đội nào lại có trang phục như thế.”

Một lão nhân râu tóc bạc phơ lẳng lặng nói.

“ Người Hán, hừ…đám người lòng tham không đáy. Chẳng qua, bọn họ ăn mặc như vậy, nghĩ muốn công kích sơn trại của chúng ta sao?” Trong lời nói của hắn mang theo sự khinh thường.

“ Canh Dương, không thể sơ ý.”

“ Ngài yên tâm, bọn họ tới đây cũng không phải lần đầu tiên. Lại có bao giờ chiếm được tiện nghi.” Canh Dương hào sảng nở nụ cười.

Hắn đưa tay gỡ xuống một cây cung lớn, cây cung cũng không có chút xa hoa, vừa nhìn là biết sản phẩm thô chế, nhưng hắn cầm trong tay, đôi mày lập tức nhướng lên vô cùng tự tin.

Khai cung lắp tên, buông tay…

Mũi tên như sao rơi, bắn dính lên mũ giáp của một binh lính.

Bên trong trại nổi lên một trận hoan hô kịch liệt, bọn họ đang cổ vũ cho tộc trưởng của mình.

“ Đinh…”

Một tiếng vang cực kỳ thanh thúy, mũi tên kia rơi xuống đất, mà tên binh lính khẽ chỉ khẽ giật người sau đó cũng không có động tĩnh gì khác.

Sắc mặt Canh Dương khẽ biến, một mũi tên này có bao nhiêu lực đạo, trong lòng hắn hiểu rõ.

Cho dù trên đỉnh đầu người này có mũ giáp đao thương không vào, nhưng đầu của hắn cũng phải bị trùng kích, vì sao lại làm như không có chuyện gì.

Trong tim của hắn lần đầu tiên đối với tài bắn cung của mình có một tia hoài nghi.

Thấy được tình huống như thế, tiếng hoan hô từ từ chậm lại, cuối cùng lâm vào sự an tĩnh như cõi chết.

“ Khải giáp như mai rùa cứng này của họ, quả thật tương đối khó khăn.” Canh Dương gượng cười một tiếng, thấp giọng nói.

“ Dưới chân núi có bao nhiêu người?” Đại trưởng lão đột nhiên hỏi.

“ Mấy ngàn người.” Canh Dương cười khổ nói, thanh âm của hắn không hề nắm chắc.

Một mũi tên của Canh Dương mặc dù thật nhanh, nhưng so với Triết Biệt, xen lẫn giữa những người đương thời, tốc độ của mũi tên này quả thật không đủ nhìn.

Chỉ là dưới sự ra lệnh của Hứa Hải Phong, không có bất cứ kẻ nào làm ra phản ứng, tùy ý cho mũi tên bắn lên người những binh sĩ võ trang hạng nặng.

Quả nhiên, mũi tên vô ích tạo thành sự trùng kích vượt xa với ý muốn ngăn chặn nó.

Chẳng qua, một mũi tên này của Canh Dương cũng làm cho Hứa Hải Phong thất kinh, nghĩ không ra tại địa phương này không ngờ cũng nhìn thấy một vị cao thủ, còn lại là một vị nhất phẩm hảo thủ, lại làm sao không làm cho hắn giật mình.

“ Triết Biệt…”

Theo một tiếng hiệu lệnh của Hứa Hải Phong, Triết Biệt kéo Khai Thiên Cung dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.

Một đạo ánh sáng xẹt qua phía bầu trời vẽ ra một đường cong mỹ lệ, chiếc tù và cài trên tháp cao bị bắn vỡ, chính là bị một mũi tên ngạnh sanh bắn nát.

“ Sưu…” Cho đến lúc này, tiếng rít gió của mũi tên mới truyền vào trong tai mọi người.

Bên trong sơn trại một trận hỗn loạn. Trong mắt Canh Dương cùng đại trưởng lão hiện lên thần sắc khó tin.

“ Ha ha…” Một đại hán phát ra tiếng cười đinh tai nhức óc, phảng phất như dã thú tru lên, làm lòng người khác sinh ra sự sợ hãi.

Tần Dũng đi nhanh tới, đi tới trước cửa trại, có chút tiếc nuối nhìn hai bàn tay trống trơn của mình.

Hai đồng sư tử của hắn, phân lượng quả thật không nhẹ, nghĩ muốn mang đến đó là việc quyết không thể nào.

Huống chi mang theo hai đồng sư tử, đây không phải nói cho người khác, Tần Dũng Tần đại dũng sĩ tự mình đến hay sao.

Cho nên hiện tại, không thể làm gì khác hơn là phải bỏ lại.

Chỉ thấy hắn nhìn trái một cái, nhìn phải một cái, lại giống như nhìn thấy cái gì, đi nhanh tới hướng sườn tây của cửa trại. Đi tới trước một đại thụ cỡ hai người ôm, đột nhiên cất tiếng cười to lên.

Mọi người trơ mắt nhìn hắn, không biết hắn đang định làm gì.

“ Không thể nào.” Tuy mơ hồ đoán trúng ý nghĩ của hắn, nhưng Hứa Hải Phong vẫn thì thào cười khổ.

Người này lần nào cũng phải làm ra hành động thật kinh người mới được hay sao?

Cúi người xuống, hai tay Tần Dũng ôm lấy thân cây, hắn rống to một tiếng, ra sức nhổ lên.

Đại thụ này cũng đã hơn vài chục năm, gốc rễ ăn sâu dưới đất, cùng bùn đất quấn chặt một chỗ, vô cùng phức tạp, làm sao có thể dễ dàng rút ra như thế.

Nhưng thần lực của Tần Dũng to lớn, đã rõ ràng vượt qua tiêu chuẩn của loài người.

Dưới sức mạnh khủng khiếp của hắn, đại thụ run rẩy, dần dần, từ từ nhấc lên, rễ cây bám theo bùn đất màu vàng.

“ A…”

Nương theo một tiếng rống giận kinh thiên động địa, đại thụ to lớn kia rốt cục bị Tần Dũng ngạnh sanh nhổ lên.

Tần Dũng cười lớn, khiêng đại thụ, đi tới trước cửa trại, cao giọng quát: “ Mau nhanh đi ra đầu hàng, nếu không lão tử sẽ đánh vào.”

Đại trưởng lão cùng Canh Dương nhìn nhau, bọn họ đồng thời nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của đối phương.

“ Tộc trưởng, mang bọn nhỏ đi mau.” Đại trưởng lão đột nhiên thấp giọng quát.

Canh Dương quả quyết lắc đầu: “ Không, muốn đi thì là ngài đi.”

“ Ta lớn tuổi, lưu lại là đúng.”

Ánh mắt Canh Dương hiện lên một tia tàn khốc, lời nói của hắn kiên quyết: “ Ta là tộc trưởng, hết thảy đều phải nghe lệnh ta.”

Hai người họ vừa nhìn thấy uy thế của Tần Dũng, lập tức rõ ràng một việc, sơn trại không sao giữ nổi.

Đừng nói dưới chân núi còn mấy ngàn người, cho dù là hơn hai trăm người trước mặt, chỉ sợ cũng đủ đem sơn trại đạp thành đất bằng.

Chỉ là trong chốc lát, bọn họ đồng thời làm ra quyết định triệt thoái. Chỉ là phải có người lưu lại ngăn địch, nếu không người già, phụ nữ cùng hài tử chưa chắc có thể đào tẩu.

“ Tần Dũng, trở về, không được vô lễ.”

Theo một tiếng trách mắng của Hứa Hải Phong, Tần Dũng đầy mặt bất đắc dĩ tiêu sái quay trở về.

“ Tại hạ từ phương bắc mà đến, cầu kiến Dương Thái tộc trưởng.”

Canh Dương ngẩn ra, hắn nháy mắt cho đại trưởng lão, người sau gật đầu, lập tức đi xuống đài cao, phát ra một loạt mệnh lệnh khẩn cấp. Hắn không hiểu ý tứ của Hứa Hải Phong, thừa dịp còn đang nói chuyện, trước tiên tụ tập tộc nhân, tùy lúc có thể rời đi.

“ Ngươi tìm tộc trưởng có chuyện gì?”

Canh Dương cao giọng quát hỏi.

Tầm mắt Hứa Hải Phong tuy xa xa không thể so sánh với Triết Biệt, nhưng chút khoảng cách đó cũng không làm khó hắn.

Hắn khẽ cau mày, theo lẽ sau khi nhìn thấy biểu hiện của Triết Biệt cùng Tần Dũng, tộc trưởng bọn họ hẳn nên bị kinh động nãy giờ.

Ở trong tim của hắn, thật để ý vị lão nhân râu tóc bạc phơ trên tháp cao kia, bởi vì nghe Thái Ất chân nhân nói qua, tộc trưởng Dương Thái đã là một lão nhân hơn sáu mươi tuổi.

Chỉ là nhìn vị lão nhân gia kia lại có bộ dáng cung kính với vị đại hán bên cạnh như thế, nhìn thế nào cũng không giống là một vị tộc trưởng.

Đại hán kia tuy hình dáng bưu hãn, một mũi tên vừa rồi càng đủ tiêu chuẩn cực kỳ, nhưng nói tuổi của hắn, vốn không có khả năng vượt qua bốn mươi tuổi. Cho nên hai người họ tuyệt đối không phải Dương Thái.

“ Tại hạ nhận lời ủy thác của một vị cố nhân, đến đây gặp gỡ.”

“ Cố nhân?” Canh Dương chần chờ khó quyết, không biết vì sao, hắn cảm giác được người trước mắt không hề nói dối. Tuy không biết sự tin tưởng này từ đâu nảy sinh, nhưng loại cảm giác này thực sự tồn tại.

“ Là vị cố nhân nào?” Canh Dương cao giọng hỏi.

“ Là một vị lão đạo sĩ.”

“ Lão đạo sĩ?” Canh Dương kinh ngạc hỏi: “ Vậy người đó là ai?”

“ Người này tự xưng vô danh lão đạo, không biết huyh đài có từng nghe qua.”

“ Vô danh tiên trưởng?” Canh Dương vô hạn kinh ngạc, thật đúng là lão nhân gia đã trở về sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.