Thương Thiên Phách Huyết

Chương 319: Chương 319: Man Nhân (3)




Hàn huyên cùng bọn họ chốc lát, Hứa Hải Phong xem thời gian đã đến, ánh mắt của hắn quét một vòng trong đại sảnh, đột nhiên cười nói: “ Canh Dương đại ca, lần này tiểu đệ đi theo chân nhân tới đây, mang theo chút lễ vật nho nhỏ, thỉnh đại ca cười nạp.”

Thái Ất chân nhân mỉm cười, trong lòng biết Hứa Hải Phong lập uy đã xong, lúc này đã tới lúc thi ân.

Canh Dương đánh giá Hứa Hải Phong từ trên xuống dưới, nhìn thấy hai tay hắn trống trơn, nghĩ rằng hắn chỉ mang đến một chút châu báu gì đó mà thôi. Tuy thứ đó hắn không cần, nhưng đem bán cho người Hán cũng có thể đổi lại được một chút lương thực về.

Hơn nữa tính tình Man nhân trực sảng, đối với quà tặng của bằng hữu cũng không quá để ý, chỉ nói: “ Đa tạ huynh đệ.”

Hứa Hải Phong đứng lên nói: “ Thỉnh Canh Dương đại ca.”

Canh Dương lạ lùng đứng lên theo, hỏi: “ Huynh đệ muốn làm gì?”

Vẻ mặt Hứa Hải Phong kinh ngạc nói: “ Đương nhiên phải đi lấy lễ vật.”

Canh Dương a một tiếng, thế mới biết vừa rồi hắn đã đoán sai.

Đi theo Hứa Hải Phong ra ngoài cửa trại, nơi đó vẫn đứng hai trăm Hắc Kỳ quân võ trang hạng nặng, ánh mắt Canh Dương đảo qua, vẫn hoàn toàn không nhìn thấy được gì.

Hứa Hải Phong cất cao giọng nói: “ Triết Biệt, mang đội trở về, đem lễ vật lên đây.”

Triết Biệt lên tiếng, mang theo đội ngũ xoay người rời đi, Tần Dũng đành đi theo sau lưng hắn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “ Sao lại không đánh nữa.”

Hắn phất phất cây đại thụ trong tay, tựa hồ cảm giác có chút xứng tay, thiếu mất hai đồng sư tử, vậy thì dùng nó tạm thời thay thế, vác lên trên vai, đi theo phía sau mọi người. Một đoạn đường hùng hùng hổ hổ rời đi.

Sắc mặt Canh Dương có chút trắng bệch, những lời của Tần Dũng hắn nghe được hoàn toàn rõ ràng. Năng lực của người này đã vượt ra ngoài phạm vi của một mãnh tướng, hắn vạn vạn không muốn trở thành kẻ địch của người kia.

Hiệu suất làm việc của Triết Biệt rất cao, trên sự thật, ngoại trừ Hầu Hài cùng Tần Dũng, những huyết tửu chiến sĩ phát triển khác đều có tốc độ làm việc rất nhanh.

Mà hai người này rõ ràng là thiếu đi một chút cân não, hậu quả nếu để cho bọn họ đi chỉ huy đội ngũ, thường thường sẽ là hỏng bét. Trong lòng Hứa Hải Phong cũng buồn bực, Hầu Hài không thông nhân tình xã giao, điều này không thể trách hắn.

Nhưng Tần Dũng, lúc đầu người này còn biết nên tiến lui ra sao, nhưng sau khi thập tam thái bảo của hắn luyện tới cảnh giới tối cao, cả người phảng phất như đều thay đổi. Chẳng lẽ môn công phu kia phải lấy trí lực để trả giá hay sao.

Một loạt huyết tửu chiến sĩ bưu hãn lưng đeo bao lớn bao nhỏ quà tặng đi lên. Động tác của bọn họ tỉnh nhiên thứ tự, chia làm hai đội, một đội đem đồ vật sắp xếp ngay cửa trại, xong xuôi mới đi xuống.

Nhân số tuy nhiều, nhưng không tỏ vẻ bối rối hỗn loạn.

Sắc mặt Canh Dương càng ngày càng kinh ngạc. Những người này đi lên, mỗi người một bao, hơn một ngàn người, đợi khi mọi người đều đặt xuống xong, trước cửa trại đồ vật đã chất đầy như núi.

Năm ngàn người, năm ngàn con ngựa, tuy mọi người mang đồ vật cũng không tính là nhiều, nhưng hợp cùng một chỗ, đó chính là một số lượng phi thường khổng lồ.

Vì thứ này, Tương Khổng Minh cũng là phí nhiều khổ tâm, đã hao tổn một phen khí lực. Nếu không phải sớm chuẩn bị, trong lúc gấp gáp, tuyệt đối là không khả năng.

“ Canh Dương huynh, nơi này có chút lễ vật nho nhỏ, mong cười nạp.”

Hứa Hải Phong đầy mặt mỉm cười, nét tươi cười của hắn lộ ra cảm tình chân thành, làm cho lòng người sinh hảo cảm.

“ Cái này…Hứa huynh đệ, trong này là vật gì vậy?”

Tuy đối với Man tộc mà nói, tiếp nhận quà tặng của bằng hữu cũng không là việc gì xấu hổ, nhưng số lượng lễ vật như thế thì đừng nói là hắn, cho dù là đại trưởng lão lấy lịch duyệt nhân sinh hơn bảy mươi năm, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Sau cửa trại, đã sớm tụ tập đám người rậm rạp, động tĩnh lớn như vậy không muốn chấn kinh lòng người chỉ sợ là không có khả năng, nếu vô danh đạo trưởng tới, vậy nói rõ Hứa Hải Phong là bạn không phải địch, kế hoạch triệt thoái gì đó liền hoàn toàn hủy bỏ, cảnh giới cũng buông lỏng rất nhiều.

Khi Hắc Kỳ quân đưa lên lễ vật, đầu tiên là tiểu hài tử đi ra xem náo nhiệt, theo sau người lớn cũng chen chúc đến xem, cho đến khi nhìn thấy những bao đồ vật chất như núi, trong mắt mỗi người đều là vẻ kinh ngạc vô cùng.

“ Đại khái là chút dược liệu, lương thực, muối…còn có một chút vải vóc, tuy không đáng giá tiền, nhưng cũng là một chút tâm ý của tiểu đệ mà thôi.”

Vẻ tươi cười của Hứa Hải Phong càng thêm hòa ái, khiến người như gặp được cơn gió mùa xuân.

Biến sắc, Canh Dương bật thốt lên: “ Dược liệu? Muối, lương thực?”

Sắc mặt đại trưởng lão cũng vô cùng vui mừng lẫn sợ hãi.

Vải vóc thật ra bọn họ cũng không quan trọng lắm, nhưng dược liệu cùng muối lại là thứ bọn họ khan hiếm nhất, lúc này nghe được, lập tức vừa vui vừa sợ như điên.

Gương mặt Canh Dương liên tục biến sắc, trong lòng hắn sóng lớn quay cuồng, do dự không dứt.

“ Canh Dương, nhận lấy đi.”

Thanh âm già nua vang lên bên tai của hắn, Canh Dương quay đầu lại nhìn, Thái Ất chân nhân nhìn hắn gật đầu, rốt cục không còn do dự.

Vung tay lên, mọi người trong trại hưng phấn quát to một tiếng, cùng nhau chạy lên, đem lễ vật dời vào trong trại.

Chiều hôm đó, bên trong Thiên Phong trại dấy lên hùng hùng ngọn lửa, mọi người mang thực vật tốt nhất đem ra, chiêu đãi khách quý từ phương xa tới.

Chỉ là nhân số thủ hạ của Hứa Hải Phong quá nhiều, hơn nữa đối với sĩ tốt Hắc Kỳ quân mà nói, sơn trân hải vị cùng bánh bao rau xanh cũng không có mùi vị gì khác nhau. Vì vậy, thật sự đi vào tiếp nhận lễ ăn mừng kia, cũng chỉ có những thành viên bộ đội đặc chủng cùng Tần Dũng bọn họ mà thôi.

Tần Dũng sau mấy ngày bị đói bụng, lần này được ăn sảng khoái, vô cùng cao hứng.

Thực vật đặt trước mặt bị hắn ăn như gió cuốn mây tan đưa vào trong bụng, tựa như biểu hiện của hắn trên chiến trường, cho tới bây giờ cũng không ướt át do dự.

Nhưng cách ăn của hắn cũng thật sự là cho người ta hoài nghi hắn có bị nghẹn chết hay không.

Ra vẻ khổ luyện môn công phu thập tam thái bảo nên ngũ tạng lục phủ của hắn cũng biến thành sắt thép, tuy hắn ăn rất nhiều vượt ngoài dự liệu của mọi người, nhưng bộ dáng của hắn vẫn thản nhiên như trước, cũng không hề nhìn ra có chút gì không khỏe.

Duy nhất thay đổi chính là, hắn đã không còn vẻ mặt hung thần ác sát như ban ngày, nhìn Man tộc có thể cung cấp được nhiều thức ăn cho hắn, hán tử không có đầu óc này liền toát ra sự thân cận thiện ý.

Sau khi ăn cơm xong, những tộc nhân kiệt sức lui xuống đi ngủ.

Canh Dương đưa Thái Ất chân nhân cùng Hứa Hải Phong mời đến chỗ ở của mình, hắn đi tới hầu hạ lão đạo sĩ nghỉ ngơi xong, sau đó mang theo Hứa Hải Phong đi tới phòng ngoài.

Vừa đến phòng ngoài, hai mắt hắn lập tức sắc bén lên: “ Hứa tướng quân, đa tạ lễ vật của các ngươi.”

“ Canh Dương huynh cần gì khách khí.”

Canh Dương hít sâu một hơi, phảng phất như một hơi này thật gian nan.

“ Hứa tướng quân, ngươi có chuyện gì muốn Man tộc chúng ta đi làm, xin mời cứ nói thẳng.”

Hứa Hải Phong ngây ra, nhìn về phía hắn trong mắt lập tức có mấy phần tán thưởng.

Canh Dương có thể đoán ra mình có việc nhờ hắn, điều này cũng không kỳ quái.

Có thể trở thành một tộc trưởng, nhiều ít cũng phải có bản lãnh chân chính, bọn họ tự nhiên là biết, trên đời này không có chuyện nhận không thứ gì của người ta.

Lần đầu tiên Hứa Hải Phong gặp mặt, vừa ra tay đã là lễ hậu như thế, nếu nói chỉ là thuần túy có thiện tâm, làm chuyện tốt, sợ là không ai có thể tin tưởng, vậy hắn chính là có việc cầu người.

Canh Dương làm cho Hứa Hải Phong thưởng thức, chính là sau khi hắn nhận lễ vật, lập tức trực tiếp hỏi ý tứ.

Hắn hỏi như vậy tự nhiên là trong lòng đã có quyết định, vô luận Hứa Hải Phong đưa ra yêu cầu gì, hắn đều sẽ hết sức hoàn thành. Đây là tính cách của hắn, hoặc nói là tính cách của Man nhân, nếu mình có thể làm, tuyệt không thoái thác.

“ Hứa mỗ quả thật có việc nhờ tộc trưởng, nên ra chút thủ đoạn, xin thứ lỗi.”

Nếu phải bàn chính sự, Hứa Hải Phong lập tức sửa lại xưng hô.

“ Không cần phải khách khí.” Canh Dương thở dài, nói: “ Kỳ thật, ngươi đã có thể mời được vô danh gia gia ra mặt, vậy vô luận là chuyện gì, Man tộc chúng ta cũng nên toàn lực ứng phó. Theo lý mà nói, không nên thu lễ vật của ngươi, nhưng những thứ này, đối với chúng ta mà nói, thật sự là quá trân quý, cho nên…”

Đến tận đây Hứa Hải Phong đã thật sự hiểu rõ ràng, vì sao Thái Ất chân nhân hi vọng mình dùng tiền lương đến đổi người, chiêu mộ một nhóm quân đội Man tộc.

Bởi vì con người sinh sống nơi này thật quá khổ, điều kiện sinh tồn trong núi so với đại thảo nguyên, còn gian khổ vạn phần. Thái Ất chân nhân ở lại nơi này mấy năm, tự nhiên là tràn đầy nhận thức.

Mượn buổi tiệc đêm nay mà nói, nhiều nhất chỉ được xem là đủ số lượng thực vật để ăn mà thôi, nhưng cũng chỉ toàn là thức ăn thô sơ.

Nếu không phải thành viên của bộ đội đặc chủng đã phải ăn qua lương khô nửa tháng, nên khi nhìn thấy thịt nướng đều thèm thuồng, cũng sẽ không ăn ngon lành như thế.

Mà chính là những thứ thức ăn kia, cũng đã là tồn lương cả mười ngày của họ.

“ Canh Dương tộc trưởng, Hứa mỗ đến lần này, không vì cái gì khác, chính là muốn cùng tộc trưởng thương lượng một chuyện.”

“ Thỉnh nói.”

“ Hứa mỗ muốn mời tộc trưởng gầy dựng một chi quân đội Man nhân, trợ ta đánh bại….địch nhân của ta.”

Hứa Hải Phong vốn muốn nói Hung Nô nhân, nhưng ý niệm vừa chuyển trong đầu, lập tức biến thành địch nhân của ta.

Đối với hắn lúc này mà nói, địch nhân phải đối mặt, tuyệt đối không chỉ là một mình Hung Nô nhân.

Nghĩ muốn tranh bá thiên hạ, liền phải có sự chuẩn bị làm kẻ địch đối với bất cứ thế lực nào trong thiên hạ.

Lúc Tương Khổng Minh ở bên người hắn, hắn có thể phủ thêm một bộ dáng quân tử bên ngoài, bởi vì hết thảy đều có Tương đại quân sư an bày mọi chuyện cho hắn.

Nhưng khi hắn chỉ có một mình, có một số việc cho dù không thích, cũng chỉ tự mình đi làm.

“ Quân đội sao?”

Canh Dương nhìn Hứa Hải Phong, trong mắt lóe ra quang mang bất định.

“ Không sai, ngươi cấp cho ta bao nhiêu quân đội, cấp cho ta bao nhiêu chiến lực, ta liền trả cho ngươi bấy nhiêu thù lao.”

Thanh âm Hứa Hải Phong cũng trầm giọng tỉnh táo, lời của hắn đơn giản sáng tỏ, không có chút nào hoa mỹ quanh co.

“ Mục tiêu cuối cùng của ngươi là gì?”

Canh Dương đột nhiên hỏi, hắn cũng không biết chính mình vì sao lại hỏi ra vấn đề này, chỉ là trong cảm giác của hắn, người tuổi trẻ trước mắt tựa hồ cũng không đơn giản. Ánh mắt của hắn sáng ngời mà thâm thúy, ở trong đó bao hàm rất nhiều thứ.

Mỉm cười, từ trong miệng Hứa Hải Phong chậm rãi hộc ra hai từ: “ Thiên hạ…”

Há to miệng, trong mắt lộ vẻ không thể tưởng tượng, Canh Dương hoàn toàn ngây dại, cũng không biết là cười nhạo Hứa Hải Phong cuồng vọng tự đại, hay là bị phách khí của hắn làm rung động hoàn toàn.

Ánh mắt vị Man nhân tộc trưởng phức tạp, một lúc lâu không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.