Thương Thiên Phách Huyết

Chương 273: Chương 273: Mật Báo




“ Thần điện kỵ sĩ đoàn? Khải Tát Lâm nói trịnh trọng như thế, chẳng lẽ còn quân đội nào lợi hại hơn Hắc Kỳ quân của chúng ta sao?” Hứa Hải Phong mở mật hàm ra đọc, bật cười nói.

Tương Khổng Minh ngẩn ra, tiếp nhận cẩn thận xem qua một lần.

Hứa Hải Phong nhìn Tương Khổng Minh trầm mặc không nói, biết hắn đang mượn cơ hội tự hỏi gì đó, bằng ánh mắt cùng tốc độ của hắn, chỉ cần liếc mắt, liền có thể đọc ngược bức mật hàm này từ sau lưng thật dễ dàng, lại cần gì tốn hao nhiều thời gian như thế.

“ Thần điện kỵ sĩ đoàn, là sản vật đặc biệt của quốc gia phương tây, là chiến lực cường đại do những tín đồ trung thành với giáo hội tạo ra.” Sắc mặt Tương Khổng Minh trầm trọng, nói.

“ Giáo hội?”

“ Đúng vậy, Khải Tát nhân không giống như chúng ta cùng Hung Nô nhân, quốc gia của bọn họ cho tới nay, đều là thần quyền cao cao tại thượng, thẳng đến khi Khải Tát đại đế ngang trời xuất thế, nhất thống phương tây, mới khiến cho thần quyền cùng hoàng quyền cùng xuất hiện hậu thế. Hắc hắc…Tuy Khải Tát đại đế hùng tài đại lược, nhưng lúc đối mặt với tông giáo tín ngưỡng, cũng bó tay không cách.”

Khải Tát nhân là đại địch trước mặt của Hứa Hải Phong, tự nhiên đối với mọi tin tức đều lưu tâm, lịch sử phát triển của Khải Tát nhân, cũng không phải là việc cơ mật gì, cũng như thế nhân đều biết, Trung Nguyên có tứ đại thế gia, Hung Nô có đám người quốc sư Cáp Mật Thứ, Khải Tát nhân có thần quyền cùng hoàng quyền ngang hàng, thiết lập chế độ nguyên lão viện, cũng không thể gạt được tai mắt của người Hán.

“ Tín ngưỡng tông giáo…Một vị thần không tồn tại không ngờ lại có thể so sánh với hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng, mà quyết định của nguyên lão viện không ngờ có thể làm lung lay ý chí của cửu ngũ chí tôn, Khải Tát…thật sự là một dân tộc kỳ quái.” Hứa Hải Phong sợ hãi than.

Đối với người ra đời tại đông phương như hắn mà nói, cách làm của Khải Tát nhân, ở trong mắt bọn họ là đại nghịch bất đạo.

Đông phương, bao đời tương truyền, thiên không không có hai mặt trời, hoàng đế lão tử là thiên hạ đệ nhất, không thể trái nghịch.

Về sau, bất kể bọn họ có nam nói nữ xướng, có lấy quyền mưu tư, nhưng bọn họ luôn đem mấy chữ trung quân yêu nước đọng trên miệng mình, phảng phất nếu không nói vài lần, thì cả người sẽ không được thoải mái.

Dưới điều kiện sinh hoạt như vậy mà lớn lên, đối với hành vi kỳ dị của phương tây cảm thấy vốn không cách nào lý giải.

Tương Khổng Minh mỉm cười, nói: “ Tín ngưỡng tông giáo sao, nói ra chỉ là mê tín mà thôi, chẳng qua người phương tây làm quá tốt, đã đem nó quảng bá khắp thiên hạ thật đường hoàng. Điểm này, Đại Hán chúng ta xa xa không bằng.”

Kinh ngạc nhìn hắn, Hứa Hải Phong nói: “ Quân sư đại nhân không phải luôn luôn không tin thần hay sao? Vì sao nghe lên lại có vẻ như đang tán thưởng?”

Tương Khổng Minh cười khổ một tiếng, nói: “ Bởi vì bọn họ làm thật tốt quá, mê tín, ở trên tay bọn họ đã phát triển tới cực hạn. Đã xâm nhập lòng người, trở thành một thanh kiếm sắc bén trong tay Khải Tát nhân.”

Sau một lúc lâu, Tương Khổng Minh lại nói: “ Kỳ thật, chỉ cần vận dụng thích đáng, điều này cũng không phải không là một loại thủ đoạn cực kỳ sắc bén.”

Hứa Hải Phong nhìn Tương Khổng Minh đột nhiên lại trầm mặc xuống, trong lòng tấm tắc kỳ lạ, trong thiên hạ không ngờ còn có sự tình làm cho hắn nhìn không thấu, đó là việc cực kỳ hiếm thấy.

“ Chủ công, ngài tin tưởng thần linh không?” Tương Khổng Minh đột nhiên quay đầu, hỏi.

Trầm ngâm chốc lát, Hứa Hải Phong lắc đầu nói: “ Không tin, ta chỉ tin thực lực chính mình.”

Yên lặng lắc đầu, Tương Khổng Minh thầm nghĩ, ngươi là tông sư tự nhiên không tin, nhưng người tin cũng không ít a. Hắn thở dài, nói: “ Tập tục mê tín này, kỳ thật mỗi người đều cần nó, bởi vì thứ này có thể làm cho người ta an tâm, cũng có thể trợ giúp người giảm bớt hoài nghi, tiêu trừ sầu lo. Có mê tín, có lẽ trong cuộc sống cũng dễ dàng qua hơn một chút. Thí dụ như…”

Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: “ Tông giáo của Khải Tát nhân, chính là một ví dụ cực tốt, thậm chí đã thoát ly phạm vi mê tín, thành học vấn chuyên môn hạng nhất.”

Đối với lời này, Hứa Hải Phong thật ra chưa từng phản đối, quả thật, giới hạn giữa mê tín cùng tông giáo không dễ dàng phân chia, đừng nói là thần điện phương tây rất có lực ảnh hưởng, cho dù là tại đông phương, truyền thuyết về đạo giáo ai ai cũng biết, chỉ là không có lực ảnh hưởng cùng quy mô kích thước to lớn như thế mà thôi.

Là giống như được lưu truyền rất rộng, rất nhiều người đều tin tưởng, khi mắt trái giật lên sẽ có tài vận, mà mắt phải giật lên sẽ có tai họa phủ xuống. Nếu nhảy mũi, đó là có người ở sau lưng nhắc tới hắn, nói bậy hắn, thì lỗ tai nóng lên, hoặc là có người đang ghi thù với hắn.

Dù là mỗi người cũng biết, đây là cách nói không hề có căn cứ, nhưng lại có vô số người vẫn cứ tin mà không hề nghi ngờ.

Về phần giác quan thứ sáu của những tông sư như bọn họ, cùng với năng lực kỳ dị khó thể giải thích của dị năng đoàn, nếu rơi vào trong mắt người bình thường, không biết lại có cảm tưởng gì.

Nghĩ tới đây, trong lòng Hứa Hải Phong đột nhiên hiện lên một ý niệm, trong mông lung, phảng phất như nắm bắt được gì đó, hắn nhẹ giọng nói: “ Quân sư đại nhân, Khải Tát nhân không phải tin thần sao, vậy cứ để cho dị năng đoàn xuất thủ thử một lần xem thế nào?”

Tương Khổng Minh nghe vậy biết ý, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.

Khải Tát nhân luôn tin tưởng thần minh đứng về phía họ, bọn họ chiến đấu là vì thảo phạt dị giáo đồ, là vì tuyên dương chỉ ý của thần minh, bọn họ đứng về một phương gọi là chính nghĩa.

Nhưng nếu vào lúc này, lại xảy ra dị biến mà không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, kết quả sẽ tạo thành đả kích thật lớn đối với Khải Tát nhân, vậy sẽ tạo thành sự trùng kích cực lớn đối với tín ngưỡng của bọn họ, sẽ làm lực chiến đấu của bọn họ giảm xuống triệt để.

Chỉ là…vẻ tươi cười của Tương Khổng Minh lại càng đặc hơn, phảng phất như một con hồ ly vừa bắt được một con gà mập: “ Chủ công, đòn sát thủ đều phải lưu đến cuối cùng, hiện tại không khỏi quá sớm…”

Hứa Hải Phong chợt hiểu ra, nếu ngay cả hắn cũng có thể nghĩ ra điểm này, vậy Tương Khổng Minh lại làm sao không phát giác ra chuyện đó. Chính theo lời hắn, chiêu này sẽ đối phó với đại quân chân chính của Khải Tát nhân, Ban Khắc La Phu Đặc kia còn chưa có tư cách này.

“ Cáp Lý phó đoàn trưởng, cương trực, ghét a dua nịnh bợ, có ý chí như sắt thép, trở thành thần điện kỵ sĩ trưởng hơn bốn mươi năm, là một trong những người trung tâm nhất của thần điện. Ân…Thần điện phái loại nhân vật đỉnh cấp này bảo giá cho Ban Khắc La Phu Đặc, có thể thấy được trong mắt bọn họ, tên đao phủ này cũng có phân lượng nhất định a.” Tương Khổng Minh nhìn mật hàm trong tay, tự nhủ: “ Khải Tát Lâm sẽ không thổi phồng đó chứ, điều này cần phải khảo cứu một chút.”

Đối với việc thu tập tình báo của Khải Tát nhân, Tương Khổng Minh không dám có chút sơ hở, nhưng bởi vì chủng tộc khác nhau, tướng mạo khác nhau quá lớn, tuy hắn tăng thêm vô số nhân lực vật lực, nhưng hiệu quả thu được lại quá thấp. Tình báo trọng yếu như thế này, đều phải thông qua Khải Tát Lâm truyền đến, trình độ chân thật, tự nhiên phải giảm đi rất nhiều.

“ Hẳn là không giả.” Hứa Hải Phong nhàn nhạt nói.

Tương Khổng Minh gật đầu đồng ý: “ Ban Khắc La Phu Đặc là tín đồ trung thành của thần điện, lại là tay sai trung tâm của đại vương tử, Khải Tát đại đế lại ủng hộ hắn, Khải Tát Lâm nghĩ muốn tiêu diệt thế lực của đại đế, tự nhiên sẽ không cung cấp tin tức giả.”

Hắn quay đầu hỏi: “ Chủ công, ngài căn cứ điều gì để phán đoán?”

Hứa Hải Phong cười mà không đáp, chỉ chỉ vào đầu mình.

Tương Khổng Minh trợn mắt xem thường, tông sư đúng là giỏi a, tác dụng của tinh thần lực thật sự là không thể tưởng tượng, dù là loại chuyện này mà cũng có thể cảm ứng.

Hắn quay mắt nhìn một người ngồi trong góc phòng, Lý Minh Đường thủy chung không hề nói lời nào, trong lòng phẫn phẫn bất bình, như thế nào tên đầu gỗ này cũng có thể trở thành tông sư, mà thiên hạ đệ nhất trí giả như hắn dù là võ công cũng không luyện được, thật sự là lão thiên bất công…

“ Được rồi, địch nhân đã đến gần trước mắt, quân sư đại nhân cũng không nên dây dưa, nhanh nghĩ kế sách, xem làm sao có thể giải quyết.” Hứa Hải Phong cười thúc giục.

Tương Khổng Minh lên tiếng, một khi nói tới chính sự, hắn liền lập tức nghiêm túc, cũng không còn bộ dáng tươi cười trêu chọc.

“ Địch quân năm vạn, tinh nhuệ chi sư, dù là Hắc Kỳ quân dũng mãnh, muốn một lần tiêu diệt, cũng là việc không thể.” Tương Khổng Minh nghiêm mặt nói: “ Nếu chính diện xung đột, thì phải trả giá thật lớn, hôm nay chủ công đã mất đi năng lực đặc thù lấy rượu bổ huyết, mỗi một Hắc Kỳ quân dũng sĩ đều là một bút tài phú quý giá, nên quyết không lãng phí.”

Hứa Hải Phong yên lặng gật đầu, Tương đại quân sư nói những câu thật có lý.

“ Ban Khắc La Phu Đặc tuy làm người thô lỗ, tàn bạo bất nhân, nhưng không thể phủ nhận, hắn là một quân nhân chân chính thân kinh bách chiến. Người như vậy, có kinh nghiệm tác chiến vô cùng phong phú, ở trên chiến trường càng hiểu rõ sự việc quan trọng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng khinh thường. Chẳng qua…”

Tương Khổng Minh ý vị thâm trường cười nói: “ Chẳng qua tướng lãnh lợi hại, một khi hành tung đều bị địch nhân nắm trong lòng bàn tay, vậy mặc cho hắn có khả năng thông thiên, cũng chỉ đành binh bại như núi đổ.”

Hai mắt Hứa Hải Phong sáng rực tinh quang, hắn trầm giọng nói: “ Bộ đội đặc chủng mới huấn luyện được nửa tháng ngắn ngủi, liền phải vận dụng sao?”

“ Hắc hắc…Bọn họ cũng không phải đích hệ bộ đội của chúng ta, cho dù toàn bộ chết trận, chúng ta cũng có thể tùy lúc bổ sung, chỉ cần có siêu cấp cao thủ tông sư như bốn người chủ công tồn tại, tưởng muốn chiêu mộ một chút võ lâm nhân sĩ hiệu lực, khẳng định là việc dễ như trở bàn tay.” Tương Khổng Minh thuận miệng đáp, gương mặt của hắn tùy hòa, tựa hồ đang nói tới một việc nhỏ không chút quan hệ khẩn yếu mà thôi.

Trong lòng Hứa Hải Phong phát lạnh, chỉ biết nhìn hắn.

Tương Khổng Minh cảm giác, nhưng hắn lại không chút nào thu liễm, mà là lời thật nói thật: “ Những người này chẳng qua chỉ là quân cờ, chỉ cần có thể giữ được tính mạng của Lâm Gia Huy, những người khác đều có thể bỏ qua. Chủ công, kẻ thành đại sự, không thể do dự bất quyết. Vương vị cửu ngũ chí tôn, là được xây lên từ núi xương sông máu.” Sắc mặt Tương Khổng Minh âm ế, giọng nói càng thêm âm trầm: “ Không người nào có thể ngoại lệ, cho dù là ngài, cũng tránh không được bước này.”

“ Ai…” Hứa Hải Phong bất đắc dĩ thở dài, cũng không đáp lời.

“ Huống chi…” Trên mặt Tương Khổng Minh lộ ra vẻ trào phúng: “ Học sinh đã hứa cho bọn họ vinh hoa phú quý, nếu bọn họ muốn nửa đời sau tận hưởng, thì phải đem nửa đời trước đổi lấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.