“ Ba…”
Hám Chỉ hung hăng đem mật hàm trong tay ném xuống mặt đất, khơi lên một trận bụi mù.
Tiếng bước chân vang lên, thân hình khôi ngô của Sỉ Đa đi tới bên cạnh hắn, liếc mắt nhìn mật hàm nằm trên mặt đất, bất mãn nhìn hắn hỏi: “ Làm sao vậy?”
Hám Chỉ cắn răng nói: “ Đám ngu ngốc này đang làm cái quỷ gì.”
Sỉ Đa mỉm cười, hỏi: “ Có phải bọn họ không bắt được Lưu Chính Khải.”
Hám Chỉ lắc đầu, cả giận nói: “ Nếu bọn họ chỉ là không bắt được Lưu Chính Khải, cũng có thể thông cảm được, ngay cả hơn trăm Yết tộc dũng sĩ của chúng ta cũng toàn quân bị tiêu diệt, lại đừng nói đến đám ô hợp kia.”
Thoáng ngẩn ra, Sỉ Đa đặt câu hỏi: “ Vậy ngươi phát hỏa cái gì?”
Hám Chỉ tiến lên một bước, mũi chân hất nhẹ, phong mật hàm bay lên, hắn tiện tay chụp lấy, nói: “ Sỉ Đa huynh, ngươi nhìn xem, bọn họ dám nói bên người Lưu Chính Khải có hơn ba ngàn người, thật sự là nói hưu nói vượn.”
Sỉ Đa tiếp nhận, nhìn quét một lần, trong lòng dâng lên một cảm giác cổ quái tuyệt luân, hắn thở dài một hơi, nói: “ Hư báo nhân số, vốn chính là thủ đoạn người Hán thường dùng, chỉ là lần này làm quá phận một chút.”
Hắn nói rất đúng, trong Hán quân, tranh công đẩy tội, chiết khấu quân lương, khoa trương giết nhân số của kẻ địch, cơ hồ đã trở thành một bí mật công khai. Mà dù là năm đại quân đoàn trị quân sâm nghiêm cũng không cách nào xử lý, chỉ là số lượng ít mà thôi.
Các tộc thảo nguyên đối với điểm này hiểu biết quá rõ, dựa theo ý nghĩ của Mạo Đốn Đan Vu, người Hán đều là thứ yếu nhược, tốt nhất không dùng. Nhưng Hung Nô nhân dù sao nhân số quá ít, đừng nói bố phòng cả Trung Nguyên, chỉ là đại địa phương bắc, cũng đủ làm cho bọn họ như trứng chọi đá. Cho dù bọn họ triệu tập những dân tộc khác trên thảo nguyên, cũng cảm thấy nhân thủ không đủ.
Cáp Mật Thứ tiếp nhận đề nghị của Tương Khổng Minh, lấy Hán trị Hán, hắn chiêu hàng một nhóm người Hán, lấy ích lợi dụ dỗ, để cho bọn họ hiệp trợ Hung Nô nhân làm việc, nên mới duy trì được cục diện trước mắt.
Sỉ Đa là đứa con độc nhất của Cáp Mật Thứ, đối với phiến khổ tâm của lão phụ hiểu vô cùng rõ ràng. Hơn nữa từ sau khi bị nhục tại thảo nguyên, tính tình của hắn cũng có biến hóa ngút trời, không hề xem thường người Hán, đối với việc này vô cùng đồng ý.
Nhưng Hám Chỉ của Yết tộc cũng vốn không cho là đúng.
“ Vậy mà cũng quá phận sao, ba ngàn người? Ta phi…” Hám Chỉ hung hăng kêu lên: “ Nếu Lưu Chính Khải có ba ngàn người, hắn còn cần phải trốn tránh sao? Sợ là đã sớm thúc ngựa đánh roi, cường mãnh phá quan mà đi. Dù sao hắn cũng là thái tử người Hán, lại há có thể cam tâm tình nguyện như chuột chạy qua đường, mặc cho mọi người kêu giết.”
Ngoài ý muốn nhìn hắn, Sỉ Đa cùng hắn chỉ có vài lần gặp mặt, nếu lúc này không phải cùng nhau truy bắt Lưu Chính Khải, bọn họ đã sớm tách ra. Nghĩ không ra vị hán tử thảo nguyên nổi tiếng dũng vũ này lại cũng khôn khéo được như thế.
Đối với lời này của Hám Chỉ, Sỉ Đa có chút tán thưởng, nói: “ Vậy theo Hám Chỉ huynh, bọn họ hẳn là có bao nhiêu người?”
“ Ân…” Hám Chỉ chần chờ một lát, nói: “ Đại khái cũng khoảng trăm người.”
“ Hắc hắc…” Sỉ Đa trào phúng: “ Trăm người biến thành ba ngàn, đám người Hán này quả nhiên không phải chuyện đùa. Nếu thật có ba ngàn người, hai mươi quân chúng ta đi theo chẳng lẽ phải chịu chết vô ích sao?”
Hắn cũng không biết, phong mật hàm này lần đầu báo lên, số lượng đám người Lưu Chính Khải chỉ có ba trăm, nhưng theo sau, những vị trưởng quan phụ trách phê duyệt đều theo thói quen thêm một nét bút, đợi truyền tới trong tay Sỉ Đa, đã tăng đến ba ngàn, làm hắn xem đến dở khóc dở cười.
Ba ngàn địch quân, những đội thủ vệ địa phương khẳng định là không cách nào chống cự, cho nên cũng phải lo lắng, không phải chúng ta lưu không được người ta, mà là thực lực không đủ a.
Chỉ là bọn họ chỉ lo trốn tránh trách nhiệm, lại không ngờ được, nếu thật sự Lưu Chính Khải có được ba ngàn bộ hạ, lại làm sao phải lạc hoang mà chạy trước một trạm canh gác nho nhỏ. Hai mươi Hung Nô nhân truy kích lại càng không phải là kẻ ngu ngốc, nếu bọn họ phải đối mặt ba ngàn nhân mã, vậy chuyện làm đầu tiên là chạy trốn, mà không phải xông lên chịu chết một cách vô ích.
Hai mươi người truy kích ba ngàn người?
Trong đầu Sỉ Đa đột nhiên hiện ra một tràng cảnh hoang đường tuyệt luân.
Hai mươi bạo long hình người Tần Dũng đỉnh thiên lập địa, bọn họ giương nanh múa vuốt, gương mặt hung thần, phía trước bọn họ là ba ngàn người già yếu, đang khóc kêu lạc hoang mà chạy.
Chẳng lẽ hai mươi Hung Nô nhân binh sĩ lại biến thành Tần Dũng mà ngay cả tông sư cũng phải tránh né ba phần? Mà ba ngàn hán tử do Lưu Chính Khải thống suất đều là nhát gan như chuột, là những hạng người tay trói gà không chặt hay sao?
Đây rốt cục do tên hỗn trướng ngu ngốc nào viết báo cáo? Sỉ Đa nhìn phong mật hàm trên tay, vô luận là hắn nhìn ngang nhìn dọc, nhưng càng xem càng cảm thấy không được tự nhiên.
“ Đáng chết.” Trong miệng hắn thì thào nói nhỏ, nghĩ lại quan viên người Hán đưa lên phong mật hàm kia, không hề có chút xấu hổ, ngược lại còn trấn tĩnh ngang nhiên, một bộ lí lẽ đường hoàng.
Cho tới giờ khắc này, hắn mới hiểu được vì sao Hám Chỉ lại nổi cơn lôi đình lớn như thế, lông mày hắn giật giật, một cỗ tà hỏa bay lên. Dù sao chết cũng là Hung Nô nhân, lúc này tâm tình hắn ác liệt so với Hám Chỉ còn nhiều hơn ba phần.
Sắc mặt của hắn từ từ xanh đen, một bên Hám Chỉ nhìn hắn, cũng đang tức giận đầy mặt.
“ Người Hán làm việc…”
Trong lòng Sỉ Đa rùng mình, trước khi ra đi, những lời dặn dò của Cáp Mật Thứ lại vang lên lần nữa trong tim của hắn.
“ Người Hán, nhiều người mà thế mạnh, nếu bọn họ có thể tụ thành một đoàn, cho dù Hung Nô chúng ta cường thịnh hơn gấp đôi, cũng khó thể rung chuyển. Tuy lúc này đã lấy được kinh sư phương bắc, nhưng nghiệp bá chúng ta vừa mới khởi bước. Đối với trung trinh chi sĩ của người Hán, phải toàn lực chém giết, chặt cỏ tận gốc, một người không lưu, còn đối với những cây cỏ đầu tường gặp gió liền theo, thì phải dùng thủ đoạn nhu hòa, vừa để lung lạc, đối với những hạng người yếu đuối, phải dụ dỗ ích lợi, để bọn họ vì chúng ta làm việc. Như thế hành sự, mới có thể thành tựu chuyện lớn.”
Hôm nay người Hán đưa tin cho bọn họ, đúng là một người toàn tâm đầu nhập bọn hắn, nếu liền đem hắn chém giết, lại sẽ tạo ra hậu quả như thế nào?
Hắn hít sâu một hơi, ngạnh sanh đè xuống lửa giận trong lòng ngực. Không hề truy cứu mà là mỉm cười, nói: “ Ba ngàn người sao, chỉ là lời nói vô căn cứ. Hám Chỉ huynh, ngươi nếu có ý, chúng ta không ngại cùng đuổi theo xem, có phải là trăm người hay không.”
Vẻ kinh ngạc trong mắt Hám Chỉ xẹt qua trong nháy mắt, vị thảo nguyên mãnh hổ tính khí táo bạo, dũng mãnh vô cùng, nổi tiếng thiên hạ có thể nhanh như vậy mà từ trong sự phẫn nộ tỉnh táo lại, xem ra hắn không dễ khinh thường.
Hào sảng cười to, Hám Chỉ cao giọng đáp: “ Được, để ta và huynh đệ đi một lần, xem ai có thể lưu lại đầu người của Lưu Chính Khải.”
“ Báo…”
“ Vào đi.”
Một gã truyền lệnh binh vội vã tiến vào, đưa tới một phong thư, nói: “ Văn thư khẩn cấp tám trăm dặm của Đan Vu đến.”
Hai vị thảo nguyên hán tử nhìn nhau, lại có chuyện gì trọng yếu, đáng giá cho Đan Vu phải vận dụng loại thủ đoạn truyền tin này.
“ Trình lên.”
“ Dạ…”
Sỉ Đa giải khai phong ấn, mở ra nhìn, lập tức sắc mặt khẽ biến.
Hám Chỉ lui ra sau một bước, làm như tị hiềm, nhưng nhìn vẻ mặt Sỉ Đa, cũng biết không phải là chuyện tốt. Quả nhiên nghe hắn nói: “ Hám Chỉ huynh, Đan Vu truyền lệnh, Lưu Chính Khải còn hữu dụng, không được thương tổn. Cần phải bắt sống.”
“ Cái gì?” Hám Chỉ bước lên một bước, lướt mắt đảo qua phong thư trên tay Sỉ Đa.
Văn thư thảo nguyên cực kỳ đơn giản, không có văn từ phù hoa gì, chỉ nói mấy câu đã đem sự tình dặn dò rõ ràng.
“ Mạo Đốn Đan Vu vì sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý? Hắn làm như vậy chẳng phải là làm khó chúng ta sao?” Hám Chỉ thấp giọng oán giận.
Hai hàng lông mày Sỉ Đa nhướng lên, hắn cũng không nói lời nào, nhưng ánh mắt của hắn đột nhiên vô cùng sắc bén, hắn nhìn chằm chằm Hám Chỉ, không nói được một lời.
Hám Chỉ vừa thốt ra khỏi miệng, liền biết không đúng. Nhưng lúc này đã khó thu lại, hắn xấu hổ cười cười, sau lưng đã tuôn mồ hôi lạnh.
Mạo Đốn là vương giả của các bộ lạc thảo nguyên, là hoàng đế của đại thảo nguyên.
Bất cứ kẻ nào cũng không được công khai oán trách, nếu không chính là thành kẻ địch của Hung Nô cường giả lớn nhất thảo nguyên.
Sắc mặt Sỉ Đa từ từ hòa hoãn, hắn nhẹ nhàng nói: “ Đan Vu làm như vậy, nhất định là có đạo lý, về phần tại sao, ta không biết, cũng không muốn biết, ta duy nhất biết chính là, đây là mệnh lệnh, chúng ta phải đi hoàn thành, cũng nên đủ rồi.”
Hám Chỉ hướng hắn cúi người, nói: “ Dạ, đa tạ Sỉ Đa huynh chỉ giáo.” Hắn ngừng một chút, tiếp tục nói: “ Mới rồi nhất thời quỷ mê tâm hồn, miệng nói lung tung, còn thỉnh Sỉ Đa huynh thứ lỗi.”
Võ công của hắn cao minh, xuất thân cao quý, từ trước đến giờ tâm cao khí ngạo, vốn không dễ dàng cúi đầu với người, nhưng sau lưng của hắn còn có cả Yết tộc.
Nếu vì một câu nói mà trở mặt với Hung Nô nhân, hậu quả này hắn cũng không sao gánh nổi.
Sỉ Đa hơi gật đầu, nói: “ Việc chỉ giáo không dám nhận, về phần việc vừa rồi, Sỉ Đa vẫn không nghe thấy gì, chỉ là thỉnh Hám Chỉ huynh y lệnh làm việc thôi.”
“ Dạ…” Hám Chỉ vái chào thật sâu, nói.
Chỉ là trong lúc hắn cúi đầu, trong mắt hắn đã lóe lên hàn quang âm trầm khiến người khác sợ hãi.
Đại doanh phương tây, vô số nhân mã chỉnh tề sắp hàng chờ phân phó, theo một tiếng hiệu lệnh của Trương Tấn Trung, tám vạn thiết kỵ của Thiên Ưng quân đoàn bước lên con đường tiến tới Thái Nguyên. Bọn họ sẽ ở nơi đó, hội hợp bộ đội còn sót lại của đế quốc, cùng Hung Nô nhân quyết trận tử chiến.
Trương Tấn Trung vừa đi, hắn đem toàn bộ nhân mã thuộc quyền mang theo, mà dù là những tai mắt bố trí suốt mấy chục năm qua cũng toàn bộ mang đi.
Trong một đêm, tòa đại doanh phương tây có lịch sử huy hoàng đã hoàn toàn thay đổi chủ nhân.
Trên tường cao, nhìn đội ngũ từ từ biến mất, Hứa Hải Phong nhẹ giọng hỏi: “ Ngươi nói bọn họ có thể thắng không?”
“ Thắng cũng tốt, bại cũng được. Náo nhiệt này, chúng ta nhất định phải chen chân.” Thanh âm Tương Khổng Minh ở phía sau hắn nhàn nhạt vang lên.
“ Ai…” Hứa Hải Phong thở dài một tiếng, thế sự biến hóa, quả thật không ai có thể dự liệu. Ngày đó hắn mới gặp Cổ Đạo Nhiêm, làm sao nghĩ tới chính mình hôm nay sẽ nắm giữ vận mệnh của tòa thành trì này.
“ Chủ công thật sự quyết định?”
“ Phải, nếu Đình nhi ra mặt, có lẽ có thể lưu lại Lưu Tuấn Thư.” Hứa Hải Phong ngẩng đầu nhìn trời, ngữ khí của hắn lại mang theo một tia bồi hồi hiếm thấy: “ Bằng hữu ngày xưa đã không còn nhiều lắm…”