Thương Thiên Phách Huyết

Chương 190: Chương 190: Nhân Tài




Hắc Kỳ quân, ba chữ này phảng phất như được truyền vào ma lực vô cùng, làm cho người ta tâm hướng thần hướng.

Hai năm qua, chi bộ đội tràn ngập thần bí từ tây thùy quật khởi, danh hào của họ vang vọng đại địa, được xưng là siêu cấp bộ đội cùng ngang hàng với năm đại quân đoàn.

Có thể lấy biên chết không đầy vạn mà được đánh giá như thế, lực chiến đấu của họ như thế nào liền càng thêm không thể nghi ngờ.

Mà người một tay chế tạo nên chi bộ đội đầy kỳ tích này, tên của hắn được gọi là Hứa Hải Phong.

Nhìn vị thanh niên trấn tĩnh tự nhiên, như biển rộng bát ngát sâu không lường được đang đứng trước mặt, vô luận là Cát Hào Kiếm hay là đám bộ khoái thủ hạ của hắn đều không chút do dự mà lựa chọn tin tưởng.

Không chiến mà khuất người chi binh, đây là cảnh giới mà chỉ có tông sư chân chính mới có khả năng đạt tới.

Khắp trên đại lục, dân cư ngàn ngàn vạn vạn, hằng hà sa số. Nhưng có thể có được danh tông sư, cũng không đủ mười người.

Làm cho Hứa Hải Phong phải tự ngạo chính là trong bốn vị tông sư tân tấn, đã có ba người xuất từ bên hắn. Hắc Kỳ quân mặc dù có nhân số ít nhất trong các đại thế lực, nhưng tinh binh cường tướng, cũng không chút nào kém cỏi.

Hắn chú ý tới, Cát Hào Kiếm này khi vừa nghe đại danh của hắn thì chỉ thoáng giật mình mà thôi, có thể dưới tinh thần lực tràng do chính mình phát ra mà còn có được biểu hiện như vậy, đủ để nói rõ rằng người này quyết không đơn giản.

Cẩn thận nhìn hắn một phen, Hứa Hải Phong buồn bã lắc đầu, đáng tiếc cho một thân thể luyện võ cực tốt.

Võ công của Cát Hào Kiếm cũng không xuất chúng, cho dù giữa chúng thuộc hạ của hắn, cũng có hai người muốn cao hơn hắn, nhưng vì tâm chí hắn kiên định, ý nghĩ linh hoạt, tố chất thân thể cũng có thể nói là thượng giai.

Có những điều kiện tiên thiên này, nếu có được minh sư chỉ điểm, ít nhất cũng là một vị nhất phẩm cao thủ.

Chỉ là vận khí của hắn hiển nhiên không tốt, vẫn chưa từng gặp được minh sư, nên võ công của hắn cũng chỉ đạt tới nhị, tam phẩm mà thôi.

Tới tuổi như hắn, còn muốn có đột phá, cơ hồ cũng đã là việc không có khả năng.

Một tia tiếc hận lặng yên xẹt qua trong mắt, trong lòng Hứa Hải Phong không hiểu vì sao lại dâng lên lòng chiêu lãm, hắn cũng không biết vì sao chính mình lại đối với Cát Hào Kiếm chỉ mới gặp mặt lần đầu lại coi trọng như thế, hắn chỉ là hoắc nhiên cảm giác được người này ngày sau nhất định trở thành một cánh tay đắc lực của mình, đối với chính mình thật quan trọng, hắn tin tưởng chính cảm giác của mình, giống như lúc đầu Phương Hướng Minh đã tin tưởng mình.

“ Cát huynh, lần này Hứa mỗ đào ra kinh sư, đi ngang qua đây, nếu có gì không phải, còn thỉnh thông cảm nhiều hơn.” Hứa Hải Phong thoáng chắp tay, mỉm cười nói.

Với thân phận đại tướng quân của hắn lúc này, thi lễ như thế, đã là hiếm có.

Vẻ kinh ngạc trong hai mắt Cát Hào Kiếm chợt lóe, lập tức dằn xuống sự kích động trong lòng, hắn xuất thân con nhà bình dân, tuy tao ngộ bản thân có chút gian nan, tuy có chân tài thực học, nhưng bị người chèn ép, vẫn luôn mai một, làm sao từng được người lễ ngộ qua.

Hắn hít sâu một hơi, tỉnh táo lại, lại nhớ tới câu nói của Hứa Hải Phong, đột nhiên biến sắc, hỏi: “ Đào ra kinh sư, chẳng lẽ kinh sư thất thủ?”

Hứa Hải Phong âm thầm gật đầu, người này chỉ dựa vào câu nói đầu tiên của mình đã suy đoán ra biến cố tại kinh sư, trí tuệ quả nhiên bất phàm, có lẽ hôm nay mình thật sự nhặt được một con cá lớn.

“ Đúng vậy, Hung Nô nhân công phá kinh sư, thiên cổ danh thành đã biến thành mây khói.” Hứa Hải Phong nói xong liền nhìn hắn thật sâu.

Khóe mắt Cát Hào Kiếm không tự chủ nhảy lên vài cái, tựa hồ là bị tin tức kia làm rung động nói không ra lời. Qua một hồi lâu, hắn mới hỏi: “ Vậy hoàng thượng đâu?”

Ở trong lòng Hứa Hải Phong bất đắc dĩ thở dài một hơi, một khi kinh sư có việc, một người Hán tám chín phần liền nghĩ đến vấn đề y hệt nhau, hoàng đế đâu?

Hoàng đế, dù sao là tượng trưng cho một quốc gia, là quyền uy của quốc gia, bất kể hắn có phải là hiền minh hay không, bất kể hắn làm sai điều gì, dù sao hắn cũng đại biểu cho sự tồn tại chí cao của một quốc gia.

“ Hoàng thượng giá băng.”

Trong giọng nói nhàn nhạt tựa hồ tràn ngập một tia bi ai khó có thể phát hiện, vị Hán Hiền đế tại vị mấy chục năm, Hứa Hải Phong đối với dũng khí quyết tuyệt cuối cùng của hắn cũng còn khâm phục thật sự.

Môi của Cát Hào Kiếm run lên vài lần, hắn cũng chưa từng gặp qua vị chí tôn này, cũng không từng có lòng cảm ân gì với hắn, chỉ là dù sao hắn cũng là con dân Đại Hán, trong lòng cũng không tránh khỏi sự đau thương nồng đậm.

Một cỗ hào khí áp lực không biết khi nào đã bao phủ cả khách sạn, làm cho người ta muốn khóc, nhưng không khí tử tịch bốn phía lại làm cho người ta khóc không ra nước mắt.

“ Còn mấy vị vương tử điện hạ?”

Cát Hào Kiếm lại hít sâu một hơi, lúc mở miệng hỏi, đã bình tĩnh trở lại.

Ánh sáng kỳ dị trong mắt Hứa Hải Phong chợt lóe, hắn dĩ nhiên đã có thể kết luận, người này là một nhân tài khó gặp, chỉ là không biết vì sao lại phải chịu mai một như thế. Thiên hạ to lớn, lại có nhiều anh hào chi sĩ quật khởi từ bình dân mà không có bao nhiêu người hay biết a.

Trong đầu hắn thoáng hiện ra lời của Tương Khổng Minh từng nói, không sầu không tài, mà sầu không nhìn được tài, không sầu không nhìn được tài, mà sầu không dùng tài. Trung Nguyên đại địa, sao lại không có nhân tài chi sĩ. Chỉ là do thế gia môn phiệt đi cản trở con đường tiến triển của họ mà thôi.

Khoa cử, có lẽ khoa cử mà Tương Khổng Minh đề xướng mới là con đường giải quyết tốt nhất.

Chỉ là đề nghị này liền bị những thế gia đệ tử do Phương Hướng Minh cầm đầu toàn lực phản đối, nhìn tình huống trước mắt, hắn không cách nào không thuận theo trụ cột hùng hậu của tam đại thế gia, có chút hành vi quá kích thích phải buông tha cho, nhất trí đối ngoại mới là lựa chọn duy nhất của hắn trước mắt.

Hứa Hải Phong hơi trù trừ, ánh mắt của hắn đảo qua bộ khoái bốn phía, Cát Hào Kiếm lập tức rõ ràng ý tứ của hắn, liền nhấc vạt áo, liền lạy xuống, trong miệng nói: “ Ty chức lỡ lời, thỉnh đại tướng quân thứ tội.”

Một bàn tay vịn lên bờ vai của hắn, mặc cho hắn dùng sức như thế nào, đều không thể quỳ xuống, Cát Hào Kiếm không cách nào, không thể làm gì khác hơn là đứng lên, chỉ là trong ánh mắt nhìn về phía Hứa Hải Phong lại hỗn thêm mấy phần cung kính.

Một thanh âm cực nhỏ truyền vào trong tai.

“ Hứa mỗ cố ý dẫn khai truy binh, thái tử điện hạ đã chạy đi đại doanh phương bắc, về phần những vương tử còn lại Hứa mỗ không biết.”

Cát Hào Kiếm cảm kích nhìn hắn, chuyện trọng yếu như thế, hắn lại có thể thản nhiên cho biết, trong lòng liền kích động vạn phần.

“ Hứa mỗ vừa thấy Cát huynh, liền cảm giác thật có duyên, nếu có rảnh, có thể uống vài chung không.” Hứa Hải Phong nắm tay hắn thản nhiên nói.

Cát Hào Kiếm không chút nào chần chờ, nói: “ Nhờ đại nhân thưởng thức, ty chức liền xin phụng bồi.”

Hứa Hải Phong phất tay gọi tới một vị bộ khoái, nhượng cho hắn đi phân phó lão bản rượu cùng thức ăn, theo sau đem Cát Hào Kiếm trở lên trên phòng.

Lão bản kia đã biết những khách nhân này chính là Hắc Kỳ quân đại danh đỉnh đỉnh, hơn nữa Hứa Hải Phong danh dương thiên hạ lại cũng có mặt bên trong, lập tức cao hứng phấn chấn gọi đầu bếp, thay đổi cách làm ngày thường, phân phó hương liệu gấp bội, vật liệu gấp bội. Có đại nhân vật như vậy đặt chân nơi này, còn có thể lo lắng ngày sau không có khách nhân tới cửa sao?

Bộ khoái kia cũng cơ trí, không hề đem việc kinh sư thất thủ để lộ ra, nếu không sẽ lập tức tạo ra khủng hoảng, nơi nào còn được hưởng thụ chiêu đãi cung cách cao quý như thế.

Hứa Hải Phong dẫn hắn vào phòng, Phương Hướng Minh mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ.

“ Đại ca, người này là bằng hữu tiểu đệ mới làm quen, bộ đầu bổn trấn Cát Hào Kiếm.” Hứa Hải Phong cười dẫn kiến: “ Đây là đại ca của ta, Phương Hướng Minh của Hồng Sắc Hải Dương, không cần ta giới thiệu chứ.”

Vẻ kinh ngạc trên mặt Cát Hào Kiếm càng nồng hậu, bọn họ chính là hai người danh tiếng nhất trong giới tuổi trẻ của đế quốc, nghĩ không ra chỉ trong một ngày cho hắn gặp cả hai.

Hắn cúi mình thật sâu, hành lễ nói: “ Ty chức Cát Hào Kiếm tham kiến Phương đại tướng quân.”

Phương Hướng Minh khẽ gật đầu, ba người ngồi xuống, lời nói thật vui.

Chỉ là Hứa Hải Phong có thể rõ ràng cảm giác được giữa hai người họ có một tầng trở cách vô hình nhìn không thấy mà cũng sờ không được. Phương Hướng Minh có vẻ xa cách cùng Cát Hào Kiếm có vẻ cố ý lạnh nhạt khiến cho hai người không cách nào trở thành tri kỷ.

Hứa Hải Phong thoáng kinh ngạc, chính mình lúc cùng quen biết với Phương Hướng Minh, địa vị cũng không cao hơn Cát Hào Kiếm bao nhiêu, vì sao lại chưa từng có cảm giác loại này.

Thế gia đệ tử, vô luận là tài học như thế nào, đều có một đặc thù giống nhau, đó chính là tâm cao khí ngạo, trong mắt không có người.

Phương Hướng Minh đã là khác hẳn trong số đó, đối đãi người có chân tài thực học, hắn không bao giờ thất lễ. Nhưng đối với dân chúng bình thường, hắn cung quả thực chưa từng để vào trong lòng.

Đây cơ hồ đã thành bản năng nằm trong cốt tủy từ khi mới sinh ra, thái độ cao nhân một bậc luôn trong bất tri bất giác mà toát ra một chút.

Chính như ngày trước lúc mới gặp Đồng Nhất Phong, hắn đã không thèm để ý tới, thậm chí tương giao lâu ngày, nhìn ra hắn thật có thực tài, lúc này mới khách khí lê, cũng tiến cử hắn làm thành chủ tạm thời của Ngọa Long thành.

Về phần Hứa Hải Phong, tự nhiên là khác thường không cần phải nói. Ngày bọn họ gặp nhau, chính là lúc Hứa Hải Phong đang kiên thủ quân doanh, đã đại xuất danh tiếng.

Phương Hướng Minh đã từng thấy bạo long Tần Dũng biểu hiện uy vũ giữa ba quân, lực chiến đấu lạ thường khôn cùng của Hắc Kỳ quân tướng sĩ, nên đối với Hứa Hải Phong có thể chỉ huy chi bộ đội này, hắn chính là phát ra sự khâm phục từ sâu trong nội tâm. Vậy cúi người giao kết, cũng chỉ là việc bình thường, tự nhiên không nhượng cho Hứa Hải Phong cảm thấy được nửa phần cuồng ngạo.

Về phần Cát Hào Kiếm, nếu không phải Hứa Hải Phong tự mình dẫn hắn đi lên, nhìn lại mặt mũi của nghĩa đệ, đối hắn coi trọng ba phần, chỉ sợ hắn căn bản là không để ý tới.

Cát Hào Kiếm gặp qua nhiều người như đi qua sông, giống bậc thế gia đệ tử như Phương Hướng Minh, hắn đã sớm tiếp xúc không biết bao nhiêu người, đối với thái độ của hắn không chút nào kỳ lạ. Chỉ là kể từ đó, giữa bọn họ tự nhiên là không có chuyện gì để nói.

Sau một lúc lâu, tiểu nhị đem rượu và thức ăn đưa lên, Phương Hướng Minh đang muốn uống, lại bị Hứa Hải Phong ngăn lại: “ Đại ca, tên người của ngươi trúng tên không khỏe, không thể uống rượu, nếu không chị dâu cùng muội tử ngươi trách tội, tiểu đệ không kham nổi đâu.”

Phương Hướng Minh cầm chén rượu, nhìn rượu có vẻ đùng đục bên trong, qua một thoáng, đặt chén xuống đứng lên, nói: “ Các ngươi cứ trò chuyện, ta đi nghỉ tạm.”

Hứa Hải Phong cũng không giữ lại, cũng không thể để hắn ở lại chỗ này, nhìn hai người mình ăn nhiều uống lớn.

Mỉm cười tiễn bước Phương Hướng Minh, Hứa Hải Phong rót đầy chén rượu trước mặt, nâng chén mời, hắn hỏi thẳng: “ Hôm nay kinh sư thất thủ, thiên hạ sắp đại loạn, Cát huynh có dự định gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.