Thương Thiên Phách Huyết

Chương 195: Chương 195: Oan Gia Lộ Hẹp




Khí trời từ từ chuyển nóng, vào lúc giữa trưa, mặt trời nóng rực trên đỉnh đầu đặc biệt làm cho người ta gian nan.

Nhưng trên quan đạo, cũng là tràn ngập đám người đi đường nhiều khác thường. Tin tức Hung Nô nhân xâm lấn giống như ôn dịch nhanh chóng truyền ra, người bỏ nhà chạy nạn tuyệt đối không ít. Mục tiêu của bọn họ là nam phương, hoặc là phương tây.

Nhưng vào lúc này, một đội nhân mã phóng trên quan đạo, vung lên bụi đất đầy trời, làm những người đi đường phải ghé mắt.

“ Đại ca, nên nghỉ tạm.” Hứa Hải Phong chỉ vào rừng rậm phía trước không xa, hô.

Phương Hướng Minh yên lặng kéo dây cương, ngẩng đầu thấp giọng mắng một câu, nói: “ Được, liền nghỉ ngơi một lát.”

Hứa Hải Phong vung tay lên, mọi người khiển ngựa rời khỏi đường lớn.

Trong rừng rậm đã ngồi không ít người, chợt thấy một đại hán vạm vỡ khí thế hung hung vọt đi lên, lập tức khiến cho một trận hỗn loạn.

Hứa Hải Phong cũng không so đo với bọn họ, chỉ tìm một chỗ trống mát mẻ, lấy lương khô, nước, vội vã ăn.

“ Nhị đệ, ngươi nói Khải Tát nhân đang làm cái quỷ gì?”

Phương Hướng Minh chỉ mấy miếng đã đem thực vật nhét vào trong bụng, đánh giá một phen, không phát hiện ra nhân vật nào chướng mắt, vì vậy thấp giọng hỏi.

Cười khổ lắc đầu, Hứa Hải Phong đem chiếc bánh bỏ lại, nói: “ Không biết, có lẽ bọn họ đang thử dò xét.”

Mấy ngày trước, Hứa Hải Phong bọn họ cùng Cát Hào Kiếm cùng nhau rời đi trấn nhỏ.

Về phần những môn sinh đệ tử cùng gia đình của họ, thì giao cho vị thân binh duy nhất còn sống sót của Phương Hướng Minh dẫn đường, chậm rãi đi tới Ngọa Long thành.

Mà Lý Quan Anh thân thể suy yếu, đương nhiên không thể cưỡi ngựa, vì vậy Hứa Hải Phong để lại Lý Minh Đường đồng hành cùng bọn họ.

Hai huynh đệ Hứa Hải Phong cũng không lo lắng cho an nguy của bọn họ. Mục tiêu kế tiếp của Hung Nô nhân là đại doanh phương bắc, vì đối phó hai mươi vạn tinh nhuệ đế quốc, bọn họ tuyệt đối không cách nào xuất ra được bao nhiêu người tảo đãng những thành trấn chung quanh kinh sư.

Chỉ cần bọn họ dọc theo đường đi không dây dưa kéo dài, không tự dưng sinh sự, vậy được sự hộ tống của sơ cấp tông sư như Lý Minh Đường, nhất định có thể bình an tới Ngọa Long thành.

Nhưng ngay hôm qua, hầu hài từ Ngọa Long thành tìm đến, hắn mang đến một phong thư do chính Tương đại quân sư tự mình viết ra.

Khải Tát nhân đã bắt đầu hành động, chẳng qua, bọn họ tụ hội năm vạn nhân mã, từ Minh Đặng thành xuất phát, một ngày đi ba mươi dặm, ngày thứ ba đã cách Ngọa Long thành ngoài ba mươi dặm. Nhưng vào lúc này, Khải Tát nhân lại đột nhiên an doanh cắm trại, cũng không tiếp tục tiến tới.

Khải Tát nhân bức tiến khiến cho Ngọa Long thành nghe được tin tức, Tương Khổng Minh quyết định thật nhanh, hạ lệnh phong tỏa cửa thành, toàn thành giới nghiêm, cũng lập tức sai khiến hầu hài chạy tới báo tin.

Phương Hướng Minh sau khi nhận được hồi báo, thúc giục Hứa Hải Phong lập tức ra đi. Tuy không biết trong hồ lô của Khải Tát nhân bán thuốc gì, nhưng sớm đi trở về vẫn không sai.

Theo một trận âm thanh ồn ào, hơn mười người hộ tống mấy chiếc xe ngựa cũng nhích lại gần.

Mấy hán tử vây quanh xe ngựa đi vào rừng rậm. Chứng kiến vị trí mát mẻ tốt nhất bị đoàn người Hứa Hải Phong chiếm cứ, không khỏi thì thầm vài câu. Bên trong có một hán tử đột nhiên thấp giọng kêu một câu, lập tức có vài người bắt đầu hùng hùng hổ hổ.

Chỉ là những nhân vật nhỏ nhặt này làm sao có thể lọt vào tầm mắt của họ, đám người Hứa Hải Phong thậm chí ngay cả mí mắt cũng không thổi qua một chút.

Mấy hán tử kia thấy đám người Hứa Hải Phong không hề nhúc nhích, tiếng mắng càng lớn. Phương Hướng Minh ngại vì thân phận, vốn không muốn cùng bọn hắn chấp nhặt, chỉ là nghe bọn hắn lại càng mắng chửi không kiêng nể gì, gương mặt không khỏi sầm xuống.

Lúc này, một vị lão nhân ngoài năm mươi từ trên xe ngựa bước xuống, hắn nghi hoặc đánh giá đám người Hứa Hải Phong.

Vị lão nhân ánh mắt như điện, huyệt thái dương nhô ra, khí tức khá dài. Phương Hướng Minh có điều cảm ứng, nghiêng đầu nhìn, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, liền bắn ra một luồng tinh quang.

Thu hồi ánh mắt, Phương Hướng Minh mang theo một tia kinh ngạc nhìn Hứa Hải Phong, chỉ thấy hắn gật đầu, lập tức hiểu được. Chỉ là không biết lai lịch địa vị người này ra sao, lại có thể gặp được một vị nhất phẩm cao thủ tại đây.

Nếu nói Phương Hướng Minh chỉ là giật mình, vậy trong lòng vị lão nhân kia chính là như sông cuộc biển gầm, khó thể tin tưởng.

Thanh niên này là ai? Tuổi còn trẻ, một thân tu vi lại không dưới mấy chục năm khổ tu của mình. Ánh mắt của hắn lại nhìn tới, dừng lại trên người Lâm Trường Không cùng Hứa Hải Danh, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Khi ánh mắt hắn rốt cục chuyển lên người Hứa Hải Phong, chỉ thấy hắn quay đầu cười, lập tức thân không tự chủ được mà cũng cười theo. Theo sau lập tức bừng tỉnh, lưng đã chảy ra một mảnh mồ hôi lạnh.

Trong tai nghe được đám vãn bối nhà mình đang ở một bên lớn tiếng quát mắng, trong lòng hắn rùng mình, thân thể như tia chớp đi tới bên người mấy tên đang mắng hung hăng nhất, nắm lấy vạt áo bọn họ ném văng ra ngoài.

Mấy hán tử kia cũng là không may, đang mắng cao hứng, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như đằng vân giá vũ văng ra ngoài, nặng nề té ngã trên mặt đất, ai yêu rên lên.

Mấy người còn lại kinh hãi, phản ứng cũng nhanh, đã rút đao ra, nhưng khi bọn hắn thấy rõ khuôn mặt người xuất thủ, lập tức ngây ra như con gà gỗ, không biết làm sao.

Lão nhân kia liếc mắt nhìn bọn họ, tức giận hừ một tiếng, quay đầu lại, ôm quyền nói: “ Mấy đồ tử đồ tôn của lão phu tính cách lỗ mãng, nếu có chỗ đắc tội, xin mời thứ lỗi.”

Phương Hướng Minh vẫn chưa quay đầu lại, chỉ làm như chưa từng nghe thấy. Mà ánh mắt Hứa Hải Phong hướng tới Cát Hào Kiếm.

Người sau hiểu ý, đứng lên hoàn lễ nói: “ Không có sao, không biết vì sao mấy vị huynh đài này lại mang địch ý đối với chúng ta.”

Hắn làm bộ đầu hơn mười năm, mọi việc đều luôn truy rõ gốc rễ, nên lúc này bất giác lại hỏi ra.

Trên mặt lão nhân kia hiện ra một tia xấu hổ, hắn ho khan một tiếng nói: “ Kỳ thật đều là hiểu lầm, mới vừa rồi mấy vị chạy quá nhanh, làm tung bụi đất thổi lên mắt bọn họ, ai…tuổi trẻ khí thịnh, cũng là do lão phu trong ngày thường quản giáo không nghiêm.”

Những đại hán kia có khi nào gặp qua lão gia tử lại khách khí đối với người khác như thế, cho dù có ngu ngốc thì lúc này cũng biết đội nhân mã trước mắt không phải là người dễ trêu chọc, cả đám câm như hến, không dám ngắt lời.

Cát Hào Kiếm liền chợt hiểu ra, hắn cẩn thận liếc mắt nhìn bọn họ, đột nhiên hai mắt sáng ngời, hỏi: “ Tiền bối chính là Khoái Kiếm Môn Lữ Dương Danh Lữ môn chủ?”

Lữ Dương Danh âm thầm thở dài một hơi, nói: “ Đúng là lão phu, các hạ là…”

Cát Hào Kiếm cười nói: “ Tại hạ Cát Hào Kiếm, vô danh tiểu tốt.”

Hắn quay đầu giới thiệu cho Hứa, Phương hai người: “ Vị này chính là Đại Hán phương bắc một trong lục tuyệt Khoái Kiếm Vương Lữ môn chủ, dùng một tay khoái kiếm không ai bằng danh dương giang hồ.”

“ Giang hồ…” Trong mắt Hứa Hải Phong nổi lên vẻ tò mò, trong miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm, tuy dưới tay hắn hảo thủ như mây, nhưng lại chưa bao giờ có quan hệ gì với người trong giang hồ.

Duy nhất có giao kết chính là đại tông sư Lê Ngạn Ba, chỉ là người này thân phận cao, sớm đã siêu phàm thoát tục, quyết không thể đem nhân vật giang hồ bình thường ra so sánh.

Lữ Dương Danh lộ ra một tia cười khổ, nếu trong ngày thường có người khen tặng mình như thế, có lẽ hắn sẽ vui vẻ, nhưng mấy người trước mắt này…hắn cũng không dám có chút lòng khinh thường.

Trong đội ngũ hơn ba mươi người này, ai cũng có tu vi ngoài nhị phẩm, bên trong còn có ba nhất phẩm cao thủ. Nói ra, tuyệt đối sẽ là một chuyện làm cho người ta sợ hãi. Hơn nữa, còn có một người, dù là với tầm mắt của hắn, cũng không cách nào nhìn ra sự sâu cạn của người này, làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác cao thâm khó lường.

“ Khoái Kiếm môn…” Phương Hướng Minh theo bản năng lẩm bẩm, sau một lúc lâu, hắn mỉm cười nói: “ Nhị đệ, phiền toái của ngươi tới.”

Hứa Hải Phong nhẹ nhàng ân một tiếng, nhướng mày, cũng không tiếp lời.

Phương Hướng Minh chỉ vào Lữ Dương Danh, ý vị thâm trường nói: “ Khoái Kiếm môn là một đại môn phái của Thương Châu, Trương Diệc Phi chính là nội môn đệ tử của bọn họ.”

“ Trương Diệc Phi?” Hứa Hải Phong thì thào hộc ra mấy chữ, suy nghĩ của hắn trở về hai năm trước, nhớ tới ngày đó ở Thương Châu thành vu oan giá họa, diệt tộc Trương gia.

Chỉ là lúc ấy Hứa Hải Phong chưa tu tập Tĩnh Tâm Quyết, không cách nào khống chế năng lực đặc thù của bản thân, trong lòng trầm phù khí táo mới có thể làm ra việc bá đạo vô thiên như thế.

Hắn thở dài, chuyện cũ không thể quay đầu.

Hắn cũng không kỳ quái vì sao Phương Hướng Minh biết được việc này, nếu lấy thực lực của Phương gia mà còn không thể dọ thám biết được, vậy sớm đã bị trừ danh trong tứ đại gia tộc.

Sự nghi hoặc trong mắt Lữ Dương Danh dày đặc, đột nhiên nghe thấy bọn họ nhắc tới một đệ tử đã qua đời trong môn phái, không đánh trống trong lòng, chẳng lẽ lại có ân oán gì với hắn.

Trương Diệc Phi cũng là một trong những đệ tử nhập thất của hắn, thiên tư người này cũng không phải là thượng phẩm, vốn không cách nào bái nhập vào trong môn phái của hắn. Nhưng Trương gia lại là đại hộ nhân gia số một số hai của Thương Châu thành, có bối cảnh này, hắn đương nhiên là nghĩa bất dung từ nhận vị đệ tử này.

Quả nhiên, hàng năm Trương gia dâng tặng lễ vật là nhiều nhất, đủ để cho hắn cảm thấy may mắn với quyết định anh minh lúc đầu của mình.

Chẳng qua, hai năm trước, Trương gia đột nhiên bị tai ương diệt môn, cả nhà già trẻ, dĩ nhiên không một ai sống sót. Hơn nữa tội danh của Trương gia làm người ta phải kinh hãi, đó là cấu kết ngoại địch, phản bạn triều đình.

Sau khi hắn biết được tin tức, duy nhất chuyện có thể làm chính là phủi sạch quan hệ với Trương gia. Cũng may mặt mũi Khoái Kiếm môn cũng có phần nào, nên quan phủ cuối cùng không có tới cửa tìm phiền toái.

Chẳng qua đến tận đây, hắn đã lưu tâm với danh tự của một người.

Trong óc của hắn nhanh chóng như tia chớp hiện lên một ý niệm, đột nhiên trong lòng vừa động, sắc mặt ngược lại chợt tái nhợt, kinh hô: “ Hứa Hải Phong?”

Trên mặt Hứa Hải Phong hiện ra một tia khổ sở, xem ra chính mình quả thật hung danh vang lừng, làm cho người ta vừa nghe thấy liền biến sắc.

Đối với quyết định lúc đầu, hắn cũng không hối hận, thế đạo này chính là như vậy, mạnh tồn yếu chết là cách duy nhất.

Nếu không phải hắn dương danh tại Lâm An, lấy thân thiên tướng tìm đến Thương Châu thành, vậy đừng nói là cứu đi huynh trưởng, chỉ sợ là ngay cả mạng của mình cũng phải bồi vào nơi đó.

Hứa Hải Phong chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng Lữ Dương Danh, lạnh nhạt cười, một cỗ khí thế mãnh liệt hỗn loạn cùng tinh thần ba động cường đại hướng bọn họ tràn tới.

Phảng phất như bị áp lực vô cùng, ngoại trừ Lữ Dương Danh, tất cả mọi người thân không tự chủ mà bật té về phía sau.

Tinh thần lực vừa phóng liền thu, Lữ Dương Danh miễn cưỡng ổn định thân hình, trên mặt của hắn không ngừng kinh hãi áp lực, miệng khô lưỡi khô, rung giọng nói: “ Tông… sư...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.