Thương Thiên Phách Huyết

Chương 181: Chương 181: Song Hùng




Thao túng cương ngựa, đôi mắt sáng ngời của Phương Hướng Minh nhạy cảm bắt được biến hóa của Hung Nô nhân.

Bọn họ đã không hề sử dụng cung tên, mà là bắt đầu điều động càng nhiều binh mã, ý đồ của bọn họ phi thường rõ ràng, tưởng muốn đem đám người của mình bắt sống.

Khóe miệng Phương Hướng Minh có chút nhếch lên, tràn ra một tia cười lạnh khinh thường, ánh mắt của hắn lạnh như băng triệt cốt.

Đã từng chứng kiến thân binh của mình bị bắn chết, mà hắn cũng không thể quay lại báo thù tuyết hận. Đối với vị tướng lãnh thương lính như con, không còn chuyện gì khuất nhục hơn là chuyện này.

Chỉ là hiện tại chuyện duy nhất mà hắn cần làm, cũng là chuyện mà hắn phải làm cho được, chính là kéo dài thời gian.

Cử động của Hung Nô nhân chính hợp tâm ý của hắn.

“ Giá…”

Dưới sự dẫn dắt của Phương Hướng Minh, hai trăm kỵ sĩ lại chuyển hướng, từ khe hở giữa hai ngàn Hung Nô nhân khó khăn vượt ra.

Nhưng thuật cưỡi ngựa của Hung Nô nhân không như người thường, sau khi bị hắn vượt thoát mấy lần, lập tức thay đổi chiến lược, tầng tầng bố phòng, vòng vây khắp nơi. Theo thời gian trôi đi, đội nhân mã của Phương Hướng Minh đã cất bước khó khăn.

Nhưng hắn lấy thiên phú chiến tranh lạ thường khôn cùng của mình đã tìm được nơi yếu kém nhất trong vòng vây của Hung Nô nhân, lần lượt xông ra ngoài, nhượng Hung Nô nhân không ngừng khổ tâm đối phó.

Chẳng qua, hắn đã không còn cách nào dễ dàng tự nhiên như lúc ban đầu, mỗi một lần lao ra vòng vây, hắn đều phải hao tổn mấy tên cấp dưới, đến nay, hai trăm người chỉ còn sót lại phân nửa số.

Nhưng hắn không tức giận chút nào, đối với thương vong của đám thuộc hạ cũng không để ý, chỉ là thúc giục chiến mã, cố gắng nỗ lực tìm kiếm sơ hở trong vòng vây của Hung Nô nhân.

A Ngõa Hạn tức giận đến thất khiếu khói bay, trong miệng hắn không ngừng mắng mỏ tên vạn nhân trưởng phụ trách chỉ huy.

Vô luận là đối với năng lực nắm chắc chiến cuộc, hay là năng lực dự bị, vạn nhân trưởng này rõ ràng là không bằng Phương Hướng Minh.

Vì thế, tuy bọn họ vận dụng mấy chục lần nhân lực tiến hành áp chế bên ngoài, nhưng thủy chung vẫn không đạt tới mục đích.

Nếu là hắn đến chỉ huy…

Phi…A Ngõa Bạn nặng nề phun ra ngụm nước bọt.

“ Quát Bạt tướng quân, tình hình không còn sớm!”

Tình huống này Trình Minh tự nhiên nhìn thấy thật rõ, hắn lo lắng trì hoãn xuống, sẽ sinh ra biến cố, nên tiến hành nhắc nhở.

Quát Bạt Ưng mỉm cười, đang muốn trả lời.

Đột nhiên, cửa thành đóng chặt mở rộng ra, vô số dân chúng giống như nước thủy triều tràn ra.

Xa xa Quát Bạt Ưng đang xem cuộc chiến liền biến sắc, nói: “ Không tốt.”

Nếu hai vạn nhân mã của hắn dọn xong đội hình, là có thể đem những dân chúng tay không tấc sắt một lưới bắt hết. Nhưng là vì đuổi bắt Lưu Chính Khải, hắn đã phải điều đi gần nửa số nhân mã.

Sự tồn tại của bọn họ không phát ra được tác dụng đuổi giết, ngược lại còn làm rối loạn trận hình của chính mình, lúc này còn muốn bày thiên la địa võng, chỉ sợ đã không còn cơ hội.

Trong đầu hắn hoắc nhiên hiện lên một ý niệm kỳ quái, hỏi: “ Trình tiên sinh, ngươi có thể xác định người mặc long bào kia chính là Lưu Chính Khải?”

Trình Minh thông minh thế nào, nghe vậy liền suy nghĩ, lập tức rõ ràng ý tứ của hắn. Đôi mày hắn nhảy lên, buông xuống ống dòm trên tay, nói: “ Vóc người kẻ này giống y hệt Lưu Chính Khải, nhưng gương mặt bị che lại, nhìn thấy không rõ lắm.”

Quát Bạt Ưng nhìn dân chúng Đại Hán đang chạy trối chết, ánh mắt ngược lại âm lãnh, hạ lệnh nói: “ Truyền lệnh, lưu lại hai ngàn nhân mã làm dự bị, còn lại buông tay chân ra, giết. Thà rằng giết sai một ngàn, cũng không thể buông tha một người.”

“ Dạ…” Truyền lệnh binh cầm lệnh kỳ trong tay đi thật nhanh.

Vẻ không đành lòng trong mắt Trình Minh chợt lóe lên, ánh mắt hắn nhìn Quát Bạt Ưng trong nháy mắt tràn ngập oán độc.

Quát Bạt Ưng như có cảm giác, quay đầu, lại nhìn thấy Trình Minh đang cười nịnh nhìn hắn, vẻ lấy lòng trong mắt hiện lên rõ ràng.

Hắn làm như thật lòng mỉm cười, nói: “ Kỳ thật, nếu muốn biết người này có phải là Lưu Chính Khải hay không, cũng rất dễ dàng.”

Trên mặt Trình Minh lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn lại nghĩ không ra có phương pháp gì có thể xác định được thân phận chân thật của đối phương.

Quát Bạt Ưng mỉm cười, kéo cương ngựa, hướng mã đội của Phương Hướng Minh phóng đi, lưu lại một mình Trình Minh nhíu mày khổ tư, chẳng lẽ là hắn muốn hỏi ngay mặt hay sao.

Quát Bạt Ưng thúc giục chiến mã, phi tới gần, đồng thời từ sau lưng rút ra cung tên, trong lúc liệt mã đang phóng tới, đã lắp tên lên dây cung.

“ Sưu…sưu…sưu…”

Liên Châu tiễn pháp, liên tiếp ba mũi tên như lưu tinh bắn về phía mã đội của Phương Hướng Minh.

Trong ba mũi tên, chỉ có một mũi bắn về phía người mặc long bào, còn hai mũi bắn về phía Phương Hướng Minh.

Phía trên gò núi, Trình Minh lập tức rõ ràng ý tứ của hắn, nắm tay hắn không tự chủ được chợt nắm chặt, không chớp mắt nhìn từng cử động của Phương Hướng Minh.

Hay cho Phương Hướng Minh, chỉ thấy trường thương trong tay hắn hoa lên, trước tiên đem mũi đầu tiên bắn về phía mình hất lên trên không trung, theo sau một cú hồi mã thương, mũi thương lại nặng nề điểm lên mũi tên nhọn bắn về phía người mặc long bào, lập tức kích vỡ.

Nhưng lúc này lực đạo trên người hắn đã cạn, mũi tên thứ ba đã vô lực ngăn cản, mắt thấy đã sắp bị thương dưới tiễn.

Đột nhiên, một trường thương nhanh như thiểm điện từ phía sau Phương Hướng Minh đâm tới, mũi thương điểm vào mũi tên, lực trùng kích cường đại đem mũi điêu linh tiễn cắt ra làm hai.

Một tướng lãnh người Hán anh tuấn mắt thần như điện nhìn về phía Quát Bạt Ưng, vẻ bất khuất trong mắt ngưng đọng thành thực chất.

“ Hảo thương pháp…”

Quát Bạt Ưng cao giọng khen: “ Các hạ người nào?”

“ Thương Lang quân đoàn Lý Quan Anh…tiểu tặc vô sỉ đánh lén, có dám cùng ta đánh một trận.” Lý Quan Anh quát lớn.

Quát Bạt Ưng bật cười, nói: “ Hay cho Lý gia Khóa Hầu thương, lĩnh giáo…Nếu hôm nay Lý tướng quân có thể lưu lại mạng sống, Quát Bạt Ưng tuyệt đối phụng bồi.”

Dứt lời, không hề nói thêm, trong tiếng cười lớn, giục ngựa chạy về.

Trên liệt mã bôn ba cấp tốc, Phương Hướng Minh cùng Lý Quan Anh liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều còn sợ hãi.

Thuật cưỡi ngựa bắn cung của Hung Nô nhân danh vang thiên hạ, Quát Bạt Ưng này lại càng danh bất hư truyền.

Lúc này, một tiếng huýt sáo dài từ trong thành từ từ truyền đến, từ thấp đến cao, rơi vào tận trời, vang vọng không thôi.

Vô luận là một đời cao thủ Quát Bạt Ưng của Hung Nô nhân, A Ngõa Hạn, hoặc là Phương Hướng Minh, Lý Quan Anh đều đồng thời biến sắc.

Đây là người nào, lại có tu vi như thế.

Theo sau, thanh âm của Hứa Hải Phong cùng Lợi Trí lần lượt vang lên, thần sắc trên mặt mọi người hoặc vui hoặc buồn, cho đến khi bọn họ ước định quyết chiến, mới không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là trong lòng có điều mất mát.

Bên trong lấy Quát Bạt Ưng cùng Phương Hướng Minh lại càng cảm khái ngàn vạn, bọn họ đều là một đời thiên kiêu, nếu như không có hai người này, bọn họ chính là đệ nhất nhân tuổi trẻ trong dân tộc của mình.

Nhưng hai vị cường giả tuổi trẻ đều đã bước chân vào lĩnh vực tông sư, như một tòa núi cao nguy nga đứng vững ngay trước mặt bọn họ, làm bọn họ sinh ra cảm giác không thể với tới.

Tông sư, đây là một danh từ kích động lòng người cỡ nào a.

Hơn ba mươi năm trước, khi Phương Lệnh Thiên còn lẫy lừng, kế thừa chủ vị Phương gia. Ba huynh đệ đồng tâm hợp lực, ở chiến trường phương bắc phóng ra ánh sáng, Hồng Sắc Hải Dương trọng chấn hùng vĩ, được danh dự là đệ nhất trong tứ đại gia tộc đương đại.

Đồng dạng ba mươi năm trước, Hung Nô Cáp Mật Thứ cũng nổi lên, lấy thân phận bình dân hiệp trợ tân vương Mạo Dốn Đan Vu bình tức ba đại bộ lạc liên hợp làm phản, hắn thi hành tân chính, trong mười năm, đã giải quyết phản loạn thành công. Hung nô quốc lực mạnh, đã tới đỉnh, mà lấy thân bình dân trở thành quốc sư, đánh vỡ tiền lệ chưa từng có suốt mấy trăm năm qua.

Nhưng lấy phong công vĩ tích của bọn họ, vẫn không cách nào đại biểu cho một đời đồng lứa.

Bởi vì, mặt trên bọn họ còn có hai người, hai người ngang trời xuất thế, được xưng là anh hùng nhân vật tuyệt đại song kiêu.

Lê Ngạn Ba.

Thác Hà Đế.

Sự đối đầu giữa hai vị đại tông sư này, đã phóng xuất ra quang mang diễm lệ đủ để che khuất vạn vật thế gian.

Lê Ngạn Ba, lúc tuổi trẻ, trường kiếm thiên nhai, khoái ý ân cừu. Du lịch bắc cương, làm quen Phương gia huynh đệ, từ đó về sau bước lên một con đường đối địch với Thác Hà Đế, kỳ cổ tương đương. Tại trong lòng nam nhi bắc quốc, hắn chính là chiến thần hóa thân, một thần thoại vĩnh viễn bất bại.

Thác Hà Đế, nguyên nhân chính là vì có vị nhân vật cấp tông sư duy nhất của đại thảo nguyên, thiết kỵ của Hung Nô nhân mới có thể tung hoành vô địch trên thảo nguyên, hắn chính là thủ hộ thần của Hung Nô nhân, là cột trụ tinh thần của những nam nhi tung hoành trên đại thảo nguyên rộng lớn.

Ở đời này của bọn họ, hai người này mới là đại danh từ tượng trưng cho dân tộc, cùng quốc gia.

Hôm nay, lại có hai viên sao sáng nhiễm nhiễm dâng lên, bọn họ tản mát ra quang huy vô cùng chói mắt, chính là cũng đang kế thừa truyền thuyết tràn ngập giữa hai vị tiền bối về sự đối địch cả đời.

“ Nếu như không có Lợi Trí…” Quát Bạt Ưng hai mắt âm trầm.

“ Nếu như không có nhị đệ…” Phương Hướng Minh hai mắt mê ly.

“ Ta chính là một đời thiên kiêu của tuổi trẻ đương thời…”

Trong lòng bọn họ không hẹn mà cũng nghĩ đến.

Thân hình bọn họ đồng thời chấn động, ý niệm cực kỳ nguy hiểm này vừa mới manh nha trong đầu, chưa chui khỏi mặt đất, đã bị lý trí của bọn họ vùi lấp thật sâu.

Lúc này, thời khắc này, dân tộc cần bọn họ, quốc gia cần bọn họ, bọn họ không thể sơ thất.

Trong thành chạy ra một người, tốc độ cực nhanh, hai chân nhún mạnh xuống đất, lập tức bay ra mấy trượng. Hành động của hắn lập tức khiến cho Hung Nô nhân chú ý, mấy tên kỵ binh thúc ngựa vây quanh, muốn đem hắn trảm dưới ngựa.

Không ngờ người này lại gia tốc, nhanh chóng phóng qua đàn ngựa, đi tới dưới gò núi.

“ Quát Bạt tướng quân, đây là người nhà, xin cho thả ra.” Con mắt Trình Minh sắc bén, lập tức nhận ra người này chính là Trình Gia Lễ, vội vàng kêu gọi.

Quát Bạt Ưng yên lặng gật đầu, đưa tay vung lên, đám sĩ tốt đang giương cung chung quanh liền hạ xuống, chỉ là vẫn giữ trạng thái đề phòng cực cao.

Trình Gia Lễ liếc mắt nhìn Quát Bạt Ưng sắc mặt thâm trầm, miệng khẽ mấp máy, chính là dùng truyền âm nhập mật nói chuyện với Trình Minh.

Trình Minh hai mắt sáng ngời, trên mặt tràn ngập vẻ kích động mừng như điên, cười to ba tiếng, quay đầu nói với Quát Bạt Ưng: “ Tướng quân, đại vương tử đã nguyện ý quy phục chúng ta, có hắn nơi tay, Lưu Chính Khải không cần cũng được.”

Quát Bạt Ưng nhàn nhạt nhìn hắn, cũng không lên tiếng.

Trình Minh sắc mặt đỏ lên, rốt cục cắn răng nói: “ Nếu Quát Bạt tướng quân có thể giết chết hắn, vậy tại hạ có thể cam đoan, hai tháng sau, trong đại doanh phương bắc không còn một gã sĩ tốt của Hoàng Long quân đoàn cùng Thương Lang quân đoàn.”

Quát Bạt Ưng nhìn hắn một thoáng, rốt cục nói: “ Được, ta tin ngươi.”

Hắn quay đầu, đưa mắt hờ hững nhìn Phương Hướng Minh đang bị vây trong trùng trùng quân sĩ, trong mắt hiện lên tia tiếc hận, lạnh lùng phân phó: “ Giết…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.