Dưới sườn núi, tiếng người ồn ào, những tiếng huyên náo dị thường vang lên.
Ở chỗ này, có hơn một ngàn nữ nhân, thân thể khỏe mạnh, được các binh lính áp dẫn, các nàng mờ mịt bước tới phía trước.
Quan trọng là, thể chất của các nàng không thể so với nam tử hán, đi lại trên đường núi, động tác thong thả chỉ đi được một đoạn, liền mệt đến mức thở hồng hộc, có chút thể lực chống đỡ hết nổi, lại ngồi thẳng cẳng ở trên mặt đất, tùy ý cho đám binh lính thúc giục, lười nhác không chịu bò dậy.
Nhị Hổ lo lắng nhìn đám nữ lưu thân thể yêu kiều nhưng thể lực yếu nhược, trong lòng nổi lên một trận cảm giác không biết làm sao cho phải.
Bất quá, càng kinh ngạc hơn hắn chính là Hứa Hải Phong vừa mới đi tiễn biệt Lê Ngạn Ba.
Hắn cùng với Lê đại tông sư vừa nói chuyện vừa rượt đuổi một phen, chờ sau khi đi tiễn biệt vị đại tông sư này, thời gian đã trôi quá nửa ngày.
Hứa Hải Phong vẫn chưa quay lại sơn trại, mà dừng ở trong rừng rậm nghỉ ngơi một lúc, lấy một thân tu vi như hắn, tự nhiên sẽ không e ngại những tiếng gầm rú của chúa sơn lâm như người bình thường.
Hắn đem tinh thần lực tản ra chung quanh, những loài mãnh thú tuy rằng không biết chuyện này, nhưng đối với nguy hiểm lại có một loại phản ứng nhất định theo bản năng, từ sức mạnh kinh khủng quá mức người bình thường phát ra, đành phải lẩn tránh cho xa. Trong phạm vi một thước vuông của phiến đá kia, căn bản sẽ không có bất kỳ loại động vật gì dám tới quấy rầy, giống như nơi đó là một khoảng không gian đã bị lãng quên trong rừng rậm.
Nửa ngày sau, tâm tình của Hứa Hải Phong mới thông suốt, đối với trận chiến cùng Lê Ngạn Ba đã ngộ ra được nhiều điều.
Lúc này, hắn mới bắt đầu quay về sơn trại.
Không nghĩ tới, vừa đến sơn trại, đã thấy được cảnh tượng trước mắt làm cho hắn dở khóc dở cười.
Đám nữ nhân kia vì sao lại có mặt ở đây, tại sao lại đến đây. Hắn đúng là hoàn toàn không biết gì cả.
Cũng may, áp giải đoàn nữ nhân còn có quan chỉ huy. Hơn nữa cực kỳ ngoài ý muốn, tại cửa thành Ngọa Long Thành từng gặp mặt Nhị Hổ một lần.
Thân pháp của hắn cực nhanh, mấy nhịp hô hấp, liền không chút động tĩnh bất ngờ xuất hiện trước mặt Nhị Hổ.
Động tác của hắn mau lẹ vô cùng, trà trộn vào trong đoàn người, đúng là không ai có thể nhìn thấy. Thẳng cho tới lúc bàn tay của hắn đặt lên vai Nhị Hổ vỗ nhè nhẹ, đối phương mới giật mình xoay đầu lại.
Đột nhiên hiện ra phía sau mình, vẻ mặt cười dài của Hứa Hải Phong, hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của Nhị Hổ. Nhưng phản ứng của hắn cực nhanh, lập tức khom lưng cúi đầu xuống, cao giọng nói: “Bái kiến chủ công.”
Hứa Hải Phong duỗi tay dìu hắn lên, nhìn trong ánh mắt của hắn thấy có một tia ngạc nhiên, hỏi: “Nhị Hổ, ngươi thăng quan sao?”
Nhị Hổ sắc mặt đỏ lên, biểu tình kích động không thể kìm nổi. Cao giọng nói: “Dạ, nhờ ân điển của chủ công, Nhị Hổ một ngày đêm chém giết quân Khải Tát, tự tay chém đầu tướng địch, tiểu nhân lập công đầu cho nên đại quân sư Tương Khổng Minh cùng Lưu thống lĩnh Lưu Tuấn Thư đã ban thưởng, thăng ba cấp lên làm bách nhân trưởng, có thể đảm nhiệm nhị túng đội của thành vệ quân sở thuộc đại đội thứ sáu, trung đội thứ mười bảy.”
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của hắn, đột nhiên Hứa Hải Phong lại nhớ về ngày trước đã sơ ngộ Phương Hướng Minh. Khi đó, hắn cũng kích động giống như thế này. Trước mặt hán tử oai hùng cách mình một trời một vực, thân phận cùng địa vị lại khác xa nhau. Chẳng biết tại sao, lại nhìn thấy được hình bóng ngày xưa của mình trên người của hắn.
“Tốt…” Vỗ vỗ lên trên bả vai của hắn, Hứa Hải Phong trịnh trọng nói: “Quả nhiên ngươi không làm cho ta thất vọng, tiếp tục cố gắng, hy vọng lần sau ta điểm tướng, có thể trông thấy tên Nhị Hổ ngươi.”
“Tuân lệnh…Nhị Hổ đã hiểu.” Nhị Hổ trầm giọng lên tiếng, thanh âm của hắn kích động đã có điều run rẩy.
“Còn xưng là Nhị Hổ sao?”
Nhị Hổ ngẩn ra, lập tức đứng thẳng người lên, cao giọng nói: “Hạ quan, đã rõ.”
Tuy rằng hắn chưa đạt tới hàng ngũ tướng quân. Nhưng ít nhiều cũng đã là một trong những quan quân cấp dưới, tự nhiên không thể cứ thuận miệng mà Nhị Hổ, Nhị Hổ.
Hứa Hải Phong thỏa mãn gật đầu, ánh mắt của hắn dừng lại trên người đoàn nữ nhân kia một vòng, hơi nhíu mày. Một lúc sau, hỏi: “Nhị Hổ, chuyện các nàng kia là sao?”
Nhị Hổ sắc mặt tức thì xấu hổ dị thường, hắn nhẹ giọng bẩm báo: “Hạ quan phụng mệnh đưa các nàng đến nơi đóng quân tại Thái Hành sơn. Dựa theo tốc độ hành trình, ước chừng hôm nay sẽ lên tới đỉnh núi, chỉ là…” Hắn nuốt nước bọt, nhịn không được chủ ý, hay là không muốn tiếp tục giải thích.
“Chỉ là cái gì?”
Nhị Hổ cúi đầu, phờ phạc nói: “Lúc ở trên xe, mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng khi lên tới đường núi, hành động của các nàng rất chậm chạp, thượng cấp đã có công đạo, chỉ có thể quát mắng, không được đánh đập, lại càng không được giết người, cho nên… cho nên..” Hắn thở dài một tiếng, tự đáy lòng nói: “Chuyện xui xẻo như này so với chiến đấu cùng giặc Khải Tát còn muốn phiền toái hơn.”
Hứa Hải Phong nghe xong phân giải liền cười rất thân thiện, Nhị Hổ này vừa mới thăng quan tiến chức, một lòng đúng là chỉ muốn giết địch lập công, để thăng cấp lên địa vị cao hơn. Không nghĩ tới lại bị thượng cấp phái đi làm một cái chuyện khổ sai như vậy, tự nhiên là trong lòng cảm thấy buồn bực.
Bất quá, Hứa Hải Phong ngẩng đầu nhìn đoàn nữ nhân đang bước đi tập tễnh, không hiểu vì sao lại mang các nàng đi tới nơi này?
Nhưng mà những lời này Hứa Hải Phong cũng không hỏi ra miệng, chuyện như vậy, Nhị Hổ là bách phu trưởng tự nhiên cũng không có tư cách biết được.
Có thể chính mình không hiểu, hoặc có thể muốn làm một chuyện kinh hãi thế tục mà bản thân mình cũng không thể hiểu nổi, sợ rằng cũng chỉ có một người như Tương Khổng Minh mới làm việc không theo lẽ thường.
“Nhị Hổ, ngươi nhớ kỹ, đạo làm tướng, không chỉ có chuyện đơn giản như ra trận giết địch. Nếu là nhiệm vụ, không quản ngươi có nguyện ý hay không, đều phải cố gắng hết sức mình để hoàn thành cho tốt.”Hứa Hải Phong nhìn vào hai mắt của hắn, trầm giọng nói.
Nhị Hổ sửng sốt, biểu tình lộ vẻ như đã hiểu, nói: “ Hạ quan đã hiểu, trong quân luật đã nói qua, sứ mệnh của quân nhân chính là phục tùng, vô luân là mệnh lệnh gì, chúng ta đều không có quyền lựa chọn, một khi nhận được mệnh lệnh, điều mà chúng ta lo lắng nhất, chính là làm cách nào để hoàn thành mệnh lệnh một cách nhanh nhất, tốt nhất. Tuyệt đối không được chất vấn, làm trái mệnh lệnh.”
“Không sai, ngươi cũng đã tới trường quân giáo sao?” Hứa Hải Phong có vẻ kinh ngạc hỏi.
Hắn kỳ quái không phải là Nhị Hổ đi tới trường quân giáo, bởi vì phàm là những người trong thành vệ quân được đề bạt thăng chức đều phải tới qua trường quân giáo, tiến hành huấn luyện một phen. Hắn kỳ quái chính là, nếu như Nhị Hổ đi tới trường quân giáo, làm sao lại có thể tốt nghiệp nhanh như vậy.
Nhị Hổ cao giọng, ước ngực ra phía trước, nói: “Bẩm, lúc trước, Nhị Hổ phụng mệnh đến trường quân giáo tiến hành kỳ hạn huấn luyện cấp tốc trong vòng ba ngày.”
“Ba ngày?” Hứa Hải Phong kinh ngạc hỏi tiếp.
“Dạ…”
“Đợt huấn luyện này có mấy người?”
“Chỉ có một mình hạ quan.”
“Có mấy người tiến hành huấn luyện ngươi? Học những cái gì?”
“Có bảy người huấn luyện, cũng có bảy môn.” Đột nhiên sắc mặt Nhị Hổ thay đổi, mỗi khi hồi tưởng lại mấy ngày này, phảng phất giống như là cuộc sống ở dưới địa ngục, ngay tức thì, trong đầu của hắn có điểm choáng váng.
Đến trường quân giáo huấn luyện đều là mơ ước của mỗi vị thành viên trong thành vệ quân. Bởi vì, quan quân hoặc binh lính có thể bước chân vào đó tiến hành huấn luyện, một khi quay lại quân đội, rất nhanh sẽ được thăng quan tiến chức, đây đã là một cái quy định bất thành văn.
Đương nhiên, không có ai biết, chuyện này cũng không phải là một việc đơn giản như theo lẽ thường, mà là do chính từ miệng Hứa Hải Phong đã ban bố mệnh lệnh. Cho dù là bởi vì tình huống đặc biệt nào đó, muốn được thăng quan tiến chức cũng phải thông qua một đợt huấn luyện trong trường quân giáo. Vô luận là người nào cũng không có trường hợp ngoại lệ.
Ngắn ngủi trong vòng ba ngày thời gian, đối với Nhị Hổ, một dũng sĩ chân chính ra trận không bao giờ biết sợ chết là gì, lại có vẻ đảm đương không nổi.
Nếu để cho hắn đối mặt với người Khải Tát hung hãn, hắn sẽ ra sức chém giết cho đến hơi thở cuối cùng, nhưng là đối với cách huấn luyện của những vị lão sư trong trường quân giáo, như thế nào trong lòng hắn lại cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Bởi vì những người này đều là lão sư, mà theo như tôn sư trọng đạo thì không thể làm trái đối với mấy người này, hơn nữa khi đối mặt với bọn họ, lại không thể đánh trả được, nếu không thì vận mệnh đang chờ, chắc chắn là sẽ phi thường thê thảm.
Trong bảy môn huấn luyện, theo lịch trình bình thường phải mất nửa năm, tin tưởng trong vòng ba ngày thì Nhị Hổ cũng giống như cảnh tượng con vịt bị nhồi cho căng, thiếu điều phọt ra ngoài mang tai.
Hắn nghe là nghe xong, nhưng vào tai trái rồi lại chui ra tai phải, ngoại trừ buổi sáng ngày đầu tiên bởi vì tinh thần phấn khởi mà tập trung tinh lực, cho nên đối với việc như thế nào để trở thành một gã có đủ tư cách chức nghiệp quân nhân này thì có điểm ấn tượng ngoài ý muốn, những ngày sau, hắn đều là khó khăn vượt qua, nội dung cụ thể còn lại, hỏi gì cũng không biết trả lời.
Tuy nhiên, không biết là vận khí của hắn tốt, hay là mấy lão sư trong trường quân giáo đã nắm chắc một trăm phần trăm hắn không thể quá quan, vì thế đã mở cho hắn một lối.
Tóm lại là hắn thuận lợi tốt nghiệp.
Nghe xong màn tự thuật không một chút giấu diếm của Nhị Hổ, trong đầu Hứa Hải Phong cũng cảm thấy có điểm không đúng.
Trước mắt quân giáo đã đi vào nề nếp, nhưng mấy lão sư đảm nhiệm huấn luyện vẫn là khan hiếm nhân tài, vì chuyện riêng một người mà điều động tới bảy vị lão sư tiến hành một cuộc huấn luyện trong vòng ba ngày, trong lòng cảm thấy đây làm một chuyện không hợp lý chút nào.
Mà nghe khẩu khí của Nhị Hổ, dưới tình huống như vậy hắn cũng có thể tốt nghiệp, quả thực cũng chỉ có thể dùng bốn chữ “lừa bịp vượt qua” để hình dung.
Trường quân giáo là địa phương nào?
Là nơi huấn luyện các tướng lãnh cùng thành vệ quân của vương triều Hứa thị ngày sau.
Trong ngày đầu tiên xây dựng trường quân giáo, Tương Khổng Minh đã đưa ra phương châm chớ lạm dụng binh quyền, đối với chuyện, mặc dù một lòng trung thành, nhưng tự thân mình không đủ năng lực, không thể đảm nhiệm chức vị tướng lĩnh, quan quân, bọn họ tuyệt đối không được cho phép tốt nghiệp.
Vì việc này, Hứa, Tương hai người còn đặc biệt trao đổi mấy ngày, công khai tiến hành một loạt biện pháp thưởng phạt phân minh, mỗi một người tốt nghiệp đều có ba vị lão sư kiểm tra, chỉ cần một người trong đó không đồng ý, thì không thể đạt tư cách tốt nghiệp.
Đồng thời, vì phòng bị có người mua chuộc các vị lão sư giám thị, cho nên đã thành lập quy chế ngẫu nhiên. Trước ngày kiểm tra, mặc cho là ai cũng không biết được, vị lão sư giám thị nào sẽ là người khảo hạch mình.
Đồng dạng, đối với những vị lão sư làm rối loạn kỉ cương, vi phạm quân luật, sẽ tiến hành trừng phạt theo quy định nghiêm khắc.
Tuy rằng làm như vậy, cũng chưa chắc có thể hoàn toàn ngăn chặn được hiện tượng giở trò dối trá. Nhưng trên một trình độ nhất định, cũng đã hạn chế được rất nhiều.
Có thể nói như vầy, nếu như không có quyền lực cường đại, thì không thể nào có quyền cho người huấn luyện được thông qua khảo hạch.
Mà trước mắt, trong thành Ngọa Long, bởi vì ba đại gia tộc cũng chưa từng nhúng tay vào trường quân giáo. Cho nên, có tư cách kia, có thể ra mệnh lệnh được cho các vị lão sư trong trường quân giáo chỉ có hai người.
Trừ hắn ra, cũng chỉ còn một người.
Thì phải là người tiên phong đưa ra khái niệm trường quân giáo này, chính là đại quân sư Tương Khổng Minh.
Hứa Hải Phong trên mặt bình thản như thường, nhưng trong lòng đã sớm tức giận không thôi, tại sao hắn lại phải làm như vậy? Chẳng lẽ không hiểu được, luật lệ này mở ra, ngày sau tất sẽ gặp phải đại họa tâm phúc sao.