Thương Thiên Phách Huyết

Chương 109: Chương 109: Tham Vọng




Sáng sớm hôm sau, Hứa Hải Phong dẫn Tần Dũng cùng hơn mười người ra khỏi thành đi tới doanh địa trú đóng của Hắc Kỳ quân.

Lần này hắn ra khỏi thành cũng không gây cho người hoài nghi, một tướng lãnh muốn duy trì sự trung tâm của một quân đội, vậy liền tuyệt đối không thể rời đi khỏi chi bộ đội này thời gian quá dài.

Đây là chuẩn tắc cơ bản của người làm tướng, Hung Nô nhân đương nhiên là không xa lạ, cho nên khi Hứa Hải Phong đưa ra ý kiến muốn đến quân doanh một chuyến, Quát Bạt Ưng sảng khoái đáp ứng.

Bọn họ đương nhiên không biết, Hứa Hải Phong chỉ là lấy công chế tư, hắn vốn không cần lo lắng vấn đề trung thành của Hắc Kỳ quân, mục đích chân chính của chuyến đi này là hắn muốn đi thăm Lưu Đình cùng Đường Nhu Nhi đang trốn bên trong quân doanh.

Tiến quân doanh, Hứa Hải Phong cũng giả vờ nhìn một phen huấn luyện của binh sĩ vì cố ý che dấu tai mắt người khác, sau đó liền bỏ lại bội đội đang luyện tập, nhanh như chớp đi tới trong doanh trướng nhị nữ đang lẩn trốn.

Hai nàng ngoài ý muốn nhìn thấy Hứa Hải Phong, đều mừng rỡ vô cùng. Mấy ngày nay, các nàng đơn độc trốn trong quân doanh, tuy không lo ăn lo mặc, nhưng trong hành động không hề có chút tự do.

Cả ngày phải ở trong một lều trại cỡ trung, mà ngay cả đi ra cửa phơi nắng cũng là một nguyện vọng vô cùng xa xỉ. Hơn nữa không biết tình thế trong thành Tây Kinh ra sao, nên trái tim cứ bị treo cao, nếu không có hai nàng an ủi lẫn nhau, chỉ sợ đã không còn nhẫn nại được.

Lúc này đột nhiên nhìn thấy Hứa Hải Phong xuất hiện ngay trước mắt, mà ngay cả Lưu Đình bản thân ở trong nhà đế vương, nữ tử đoan trang ổn trọng cũng nhịn không được mà chui vào lòng hắn, lại càng không cần nói đến tình thâm như biển của Đường Nhu Nhi.

Hứa Hải Phong một trái một phải ôm hai thân thể kiều mỵ mê người, trong lòng rất là đắc ý. Bốn đóa kim hoa của kinh đô hôm nay đã có ba đóa trở thành thê thiếp của hắn, đây là chiến tích đang kiêu ngạo đến cỡ nào a.

Nếu đóa cuối cùng cũng gia nhập vào thì càng thêm hoàn mỹ, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một ý niệm như thế. Hắn cũng không xác định bản thân mình có dạng cảm tình thế nào đối với Phương Doanh Anh, nhưng nữ tử có cá tính độc lập như thế khẳng định cũng có địa vị nhất định trong lòng hắn.

“ Đại ca suy nghĩ điều gì?” Đường Nhu Nhi thấy hắn thật lâu không nói gì, hai mắt nhìn phía trước, khóe miệng mỉm cười, tò mò hỏi.

Hứa Hải Phong bừng tỉnh, thần thức từ bên trong ảo tưởng thoát ra.

Hắn cúi đầu nhìn về phía hai nàng, bởi vì là thời khắc phi thường, cho nên trên người hai nàng không hề mặc trang phục mềm mại của nhi nữ, mà là quân y cũng giống như binh sĩ Hắc Kỳ quân bình thường.

Tuy đã là quân phục nhỏ nhất trong quân doanh, nhưng mặc lên cơ thể kiều mỵ của hai nàng, lại vẫn có vẻ rộng thùng thình.

Trái tim Hứa Hải Phong lại nóng lên, bàn tay hắn thò vào trong quần áo, chạm tại hai thân thể hoàn mỹ được che giấu bên trong lớp y phục thô dày.

Hai nàng đồng thời xấu hổ ngượng ngùng, tuy nói hai nàng đã cùng Hứa Hải Phong có những hành động thân thiết, nhưng lần này lại cùng ở chung với hắn, hôm nay lại có thêm một nữ tử bên cạnh, mặc dù là bạn tốt phòng khuê thân như tỷ muội, vẫn có chút phóng không ra.

Bàn tay nhỏ bé của hai nàng không hẹn mà cùng dằn xuống ma chưởng đang làm chuyện xấu bên trong lớp áo, Lưu Đình cầu khẩn nói: “ Hảo đại ca, đừng làm ở chỗ này được không?”

Hứa Hải Phong cười hắc hắc, nói: “ Hai nàng không phải đều đáp ứng ta, chỉ cần ta bình an trở về từ trận giác đấu, liền đồng ý cho ta muốn làm gì thì làm sao? Như thế nào, chẳng lẽ nhị vị tiểu thư muốn nuốt lời à?”

Đường Nhu Nhi đỏ mặt, cười nói: “ Đại ca, đó là Đình nhi muội tử đáp ứng huynh, muội cũng không có lên tiếng nha.”

Lưu Đình vô cùng xấu hổ, làm sao chịu nhận, dịu dàng nói: “ Tỷ tỷ, một mình tỷ nói là không có lên tiếng, vậy không phải đã là chấp nhận sao?”

Đôi mắt to xinh đẹp của Đường Nhu Nhi khẽ chớp, đắc ý nói: “ Ta chỉ là không có nghe rõ mà thôi, Đình nhi không nên oan uổng cho ta.”

Đột nhiên Đường Nhu Nhi “ a” một tiếng kinh hô, theo sau cúi thấp đầu xuống. Nguyên lai Hứa Hải Phong thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, trên tay dụng lực, tránh thoát bàn tay nhỏ bé của nàng, đặt lên trước ngực nàng nơi bầu nhũ phong đầy đặn.

Lưu Đình nhìn ngay vùng ngực của Đường Nhu Nhi đang phập phồng bất định, biết Hứa Hải Phong đang hoành hành bàn tay nơi đó. Đã gặp bộ dáng thẹn thùng không thôi của nàng, không khỏi liền bật cười trộm. Chỉ là còn chưa cười được vài tiếng, liền cảm giác được da thịt nơi thắt lưng nóng hổi, nguyên lai Hứa Hải Phong đã lật áo lót nàng lên, đem bàn tay dò xét tiến vào, lần này, chính nàng cũng không còn cười nổi.

Nghe tiếng thở gấp dồn dập của hai nàng, trong lòng Hứa Hải Phong mừng rỡ, nhưng hai tay hắn chỉ là vuốt ve trêu chọc trên người hai nàng, mà cũng không chạm đến vùng cấm địa cuối cùng.

Qua một lúc, Hứa Hải Phong dừng tay lại, thầm hít sâu mấy hơi, bình tĩnh dằn xuống trái tim đang nhảy lên không ngừng, đem dục vọng của bản thân đang sắp bùng nổ sinh sôi đè ép xuống.

Hắn cúi đầu nói với Đường Nhu Nhi: “ Nhu nhi, ta còn phải vào thành, khoảng thời gian này phải ủy khuất hai nàng tạm thời ở lại nơi này.”

Đường Nhu Nhi nhẹ nhàng “ ân” một tiếng, cũng không biết đến tột cùng là có nghe rõ hay không.

Hứa Hải Phong cảm thấy trong lòng mình đang ôm hai thân thể mềm mại nóng như than lửa, biết các nàng lúc này tuyệt đối là không yên lòng. Trong lòng vừa động, lộ ra vẻ cười xấu xa, ngón tay lướt tới hai hạt đỏ hồng trước ngực hai nàng, nhẹ nhàng bóp lấy, có chút dùng sức.

“ Ai nha.” Nhị nữ đồng thời kinh hô lên, muốn không thanh tỉnh cũng khó. Các nàng ngẩng đầu thương cảm nhìn nam tử trước mắt, vẻ ai oán cơ hồ có thể đem lòng người tan rã bên trong sự ôn nhu khôn cùng.

“ Nhu nhi, hiện tại ta giao cho nàng một nhiệm vụ, trước khi chúng ta rời đi Hung Nô, nàng đem Huyền Thiên Xá Nữ công truyền thụ cho Đình nhi.” Hứa Hải Phong đưa tay đặt lên thắt lưng hai nàng, không hề khiêu khích, nhẹ nhàng ôm lấy nói.

Đường Nhu Nhi mở to một đôi mắt đẹp, cả kinh nói: “ Đại ca, huynh biết?”

Hứa Hải Phong mỉm cười gật đầu nói: “ Không sai, Nhã quân tỷ của nàng đã đem hết thảy nói cho ta nghe, trước khi ta đạt tới nhất phẩm cảnh giới, ta không mạnh mẽ phá hư đồng thân của các nàng đâu.”

Đường Nhu Nhi đỏ mặt, nói: “ Đa tạ đại ca.”

Lưu Đình nghe được khó hiểu, dò hỏi: “ Nhu nhi tỷ tỷ, mọi người đang nói gì vậy?”

Đường Nhu Nhi nằm trong lòng Hứa Hải Phong, đem đầu kề sát bên tai Lưu Đình, nói nhỏ vài câu. Lập tức, trên mặt Lưu Đình hơi đỏ ửng, dần dần đỏ bừng lên.

Hứa Hải Phong nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của hai nàng, nói: “ Hai người không nên nóng lòng, gần đây ta cảm giác rất tốt, lâu thì nửa năm, nhanh thì ba tháng, nhất định có thể đột phá giới hạn, đạt tới nhất phẩm, đến lúc đó là có thể cho hai nàng được như nguyện thôi.”

Hai nàng xấu hổ, đồng thời giơ lên tiểu nắm tay, đánh khẽ vào trước ngực Hứa Hải Phong, Đường Nhu Nhi khẽ gắt nói: “ Đại ca xấu, chúng ta không có nóng lòng gì cả, là trong lòng huynh như lửa đốt mới đúng.”

Hứa Hải Phong cười ha ha, hắn lo lắng nếu cứ tiếp tục sẽ không dằn được dục vọng đang dâng cao, lại làm hư đi trinh tiết quý giá của hai nàng, không thể làm gì khác hơn là dừng tay lại.

Trong lòng than thở, hai nàng mặc dù có bộ dáng mặc cho chàng làm gì thì làm, nhưng hắn ngại sự cảnh cáo của Lê Ngạn Ba, hắn vẫn không dám vượt qua. Loại tổn thất này, không thể làm gì khác hơn là đợi khi đạt tới cảnh giới nhất phẩm thì đòi lại gấp đôi.

Cáo biệt hai nàng, hắn trở lại trong thành, gặp mặt Tương Khổng Minh, nói cho hắn việc Tô Xuân Vĩ không chịu rời đi Tây Kinh, Tương Khổng Minh không hổ là thiên hạ đệ nhất nhân vật thông tuệ, đầu óc vừa chuyển, liền nghĩ ra được mưu kế, nghe được Hứa Hải Phong không ngừng khen ngợi.

Hắn vội vã mời chúng tướng cùng chạy tới phòng ở của Tô Xuân Vĩ, vừa mở cửa liền nói: “ Tô đại nhân, chúng ta phải lập tức trở về kinh đô, nếu còn chậm trễ e rằng không kịp nữa.”

Tô Xuân Vĩ khó hiểu hỏi: “ Hứa tướng quân vì sao võ đoán như thế, chúng ta đi tới Hung Nô, ngoại trừ tiễn công chúa hòa thân cùng Mạo Đốn Đan Vu và chúc mừng đại thọ cho hắn, còn có một nhiệm vụ. Chính là ký kết hiệp nghị hòa bình, hôm nay hiệp nghị chưa thành, chúng ta làm sao dễ dàng rời đi.”

Hứa Hải Phong cười lạnh nói: “ Hiệp nghị hòa bình? Cùng Hung Nô nhân ký kết sao, vậy không cần nữa.”

“ Vì sao?”

“ Bởi vì Hung Nô nhân đã cùng Khải Tát nhân ký kết hiệp định cộng đồng phạt Hán, ngươi nói bọn họ còn cùng ngươi ký kết hiệp nghị hòa bình gì nữa hay sao?” Hứa Hải Phong trào phúng nói.

Đám người Tô Xuân Vĩ sắc mặt đại biến, nếu lời Hứa Hải Phong là thật, vậy bọn họ còn ở lại chỗ này chẳng khác gì là chịu chết.

“ Hứa Hải Phong không thể đoán bậy, ngươi làm sao mà biết được?” Tô Xuân Vĩ biết chuyện quan hệ trọng đại, đương nhiên muốn hỏi cho rõ ràng.

Hứa Hải Phong nghiêm mặt nói: “ Các vị có từng kỳ quái, Khải Tát nhân chúc thọ cho Mạo Đốn, vì sao lại sai phái Áo Bổn tông sư cùng tam vương tử đích thân đến. Hai nước của bọn họ cũng không gần nhau, quan hệ cũng không đến mức thân mật tới như vậy.”

Nghe hắn vừa nói như thế, mọi người cùng gật đầu, Khải Tát nhân làm như vậy quả thật quá mức nghiêm trọng.

“ Mạt tướng đối với chuyện này quá mức tò mò, vì vậy lệnh cho thủ hạ ra ngoài dò xét, liền tại hôm qua, nhờ hồng phúc tề thiên của hoàng thượng, chúng ta thành công lẻn vào sứ quán của Khải Tát nhân, cũng nghe lén được tam vương tử A Nhĩ Kiệt Nông cùng thuộc hạ nói chuyện, mới biết được biến cố bên trong.” Hứa Hải Phong bịa đặt nói.

Trên mặt Tô Xuân Vĩ thay đổi mấy lần, rốt cục hỏi: “ Việc này là thật?”

Hứa Hải Phong nghe hắn đã ý động, trong lòng vui mừng, vội vàng đổ thêm dầu vào lửa, chỉ trời thề: “ Mạt tướng dám dùng đầu người đảm bảo, nói những câu này là thật, nếu có một lời giả dối, cho ta chết dưới đao binh, không được toàn thây.”

Nghe hắn thốt lên lời thề ác độc như vậy, đám người Tô Xuân Vĩ đều bị chấn động.

Lưu Tuấn Thư lập tức nói: “ Hứa tướng quân cũng không cần phải nói dối, nếu không có như thế, Khải Tát nhân vì sao lại đặc phái Áo Bổn tông sư đích thân đến Hung Nô.”

Kim Quang Hoa cũng vỗ tay nói: “ Ta đã nói qua Hung Nô nhân hòa đàm căn bản là giả dối mà thôi, hiện tại nên làm sao cho phải?”

Hứa Hải Phong nghe bọn hắn nói chuyện, biết mưu kế của Tương Khổng Minh đã hữu hiệu, nói: “ Lúc này Hung Nô bởi vì muốn mê hoặc chúng ta, khẳng định sẽ không hạ thủ đối với đoàn đi sứ, nhưng nếu còn kéo dài, chẳng những vô ích, ngược lại có thể mất mạng. Không bằng nhanh chóng hồi kinh, cũng kịp làm ra chuẩn bị ứng biến.”

Gặp Tô Xuân Vĩ còn do dự không quyết, hắn vội la lên: “ Chậm trễ sinh biến, Tô thị lang, việc này nếu có biến cố, ta nguyện một mình gánh chịu là được.”

Lưu Tuấn Thư giơ cao hai tay đồng ý: “ Vì kế trước mắt, chỉ có như thế, Tô thị lang, ngươi nhanh quyết định đi.”

Tô Xuân Vĩ dù sao cũng là chính sứ của chuyến đi này, nếu muốn rời đi, phải được hắn cho phép mới xong.

Nhìn ba gã tướng lãnh đều có vẻ mặt chờ đợi, Tô Xuân Vĩ bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “ Được rồi, sáng sớm ngày mai, ta sẽ đi gặp Mạo Đốn từ biệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.