Hứa Hải Phong theo đám người Phương Lệnh Thiên đi tới đại giáo trường, nơi đó đã sớm có cả một biển người, chẳng qua đài quan sát lớn ở phía nam là chuyên cung cho hoàng thất cùng cao quan sử dụng, có thể ở nơi đó chiếm cứ một chỗ nhỏ nhoi, đều là đương triều nhân vật thuộc phái thực lực.
Chỉ là chỗ ngồi có hạn, tự nhiên không có khả năng dung nạp toàn bộ mọi người, nhưng lấy quyền thế của Phương gia, muốn đem bốn người Hứa Hải Phong đưa vào, đây cũng còn là một chuyện dễ dàng. Huống chi, cho dù Phương Lệnh Thiên không kể tới hắn, nhưng lần thịnh yến này cũng sẽ không bỏ sót Hắc Kỳ quân.
Thịnh điển lần này là ăn mừng hoàng đế bệ hạ ngự giá thân chinh, lấy được sự thắng lợi tuyệt đối với Khải Tác nhân mà bày ra. Tuy công hạ Lâm An thành đã gần ba tháng, nhưng do giao thông thời cổ đại không tiện, muốn đem tin tức truyền tới các tỉnh huyện, lại đợi các nơi chuẩn bị lễ vật, tiết mục chúc mừng, còn phải cử hành nghi thức duyệt binh thịnh đại, từ các quân đoàn điều động lễ duyệt binh, lại phải từ xa di chuyển vào kinh thành, thời gian ba tháng đã là cực kỳ gấp gáp.
Cũng may lần này đại thắng là đại tiệp ít có của Đại Hán trong suốt mấy trăm năm đối địch ngoại tộc, chẳng những lấy được vô số chiến lợi phẩm, lại càng mở mang bờ cõi hơn ngàn dặm, ở mặt ngoài nhìn lại, đúng là quốc vận xương long, vương triều thịnh thế uy phục bốn biển. Quan viên các nơi đều tận tâm lực, nghiêm gia đốc xúc, rốt cục trong thời gian ngắn ngủi đã hoàn thành xong công việc chuẩn bị, khiến cho thịnh điển có thể thuận lợi khai mạc theo kế hoạch.
Phương Lệnh Thiên vừa đến, lập tức khiến cho một trận oanh động, quan viên chung quanh liền đến làm lễ ra mắt. Nếu luận quan chức, binh bộ thượng thư như Phương Lệnh Thiên cũng là quan cực phẩm, nhưng đồng cấp với hắn cũng không ít. Nhưng Phương Lệnh Thiên lại có thân phận là Phương gia tộc trưởng, ở trong cảnh nội Đại Hán, thân phận này càng quang vinh hơn cả chức binh bộ thượng thư. Trong thiên hạ, ngoại trừ Hán Hiền đế, có thể cùng hắn sánh vai cũng chỉ bất quá được rải rác mấy người mà thôi.
Phương Lệnh Thiên lôi kéo tay Hứa Hải Phong, dẫn hắn giới thiệu, Hứa Hải Phong nghe được một đám tên tuổi của các thượng thư, thị lang, kết quả cũng không hề nhớ được ai. Ngược lại mọi người lại đối với vị nghĩa tử mới nhận của Phương Lệnh Thiên lại có vẻ nịnh nọt, tán tụng không ngừng.
Ở bên dưới ứng phó một trận, Phương Lệnh Thiên lưu lại nhị đệ cùng đám người Tần Dũng tiếp tục cùng bọn họ nói chuyện, mà hắn mang theo Hứa Hải Phong đi lên đài cao, nơi này thanh tĩnh hơn rất nhiều, người có thể lên nơi này thân phận cực kỳ tôn quý lại cao hơn một tầng, Mẫn Trì Đường cùng Cổ Đạo Nhiêm cũng đang ngồi.
“ Chiến sĩ, ngươi tới chậm đó.” Một thanh âm hùng hậu từ trên đỉnh đầu truyền đến. Hứa Hải Phong ngẩng đầu vừa nhìn, là một lão giả râu tóc bạc trắng, gương mặt mỉm cười đang nhìn hai người bọn họ.
Phương Lệnh Thiên chỉ vào lão giả trên đài nói với Hứa Hải Phong: “ Phong nhi, vị này chính là công bộ thượng thư Tô Đông Thuấn, hắn còn là gia chủ của Tô gia, chưởng quản thiên hạ công tượng, thanh phá kiếm này của ta chính là lấy ra từ trên người hắn.”
Con mắt Tô Đông Thuấn đảo qua Bất Phá thần kiếm bên hông Hứa Hải Phong, mí mắt thoáng giật một chút, hỏi: “ Lệnh Thiên, vị này chính là minh linh nghĩa tử Hứa Hải Phong mà ngươi mới thu nhận đó sao? Ngay cả Bất Phá ngươi cũng cho hắn, sẽ không sợ Hướng Minh trở về làm dữ với ngươi sao?”
Phương Lệnh Thiên mỉm cười nói: “ Hướng Minh cùng hắn thân như huynh đệ ruột thịt, tuyệt đối sẽ không phản đối ta đem thanh kiếm này truyền cho Phong nhi.”
Hứa Hải Phong vừa nghe nói mới biết nguyên lai Phương Hướng Minh cũng từng đánh qua chủ ý đối với thanh kiếm này, nhưng nghe khẩu khí của bọn họ tựa hồ Phương Lệnh Thiên không nỡ cấp, hôm nay không ngờ lại truyền cho chính mình, phần nhân tình này thật đúng là lớn.
Tô Đông Thuấn cười nói: “ Chuyện nhà của ngươi ta không kể tới, chẳng qua tại sao lần nào ngươi cũng đến trễ như vậy, là đạo lý thế nào đây.”
Phương Lệnh Thiên cũng cười to nói: “ Ta cũng không giống như ngươi, cả ngày không có chuyện gì, không có chút rảnh rỗi. Ngươi xem, Đường lão nhi không phải cũng chưa đến sao?”
“ Tên lão bất tử nào ở sau lưng nói bậy về bổn quan, xem bổn quan làm sao trị tội cái lưỡi của hắn.” Một thanh âm có vẻ già nua vang lên phía sau.
Tô Đông Thuấn lắc đầu: “ Lúc thì không đến, lúc lại cùng ra, hai người các ngươi thật đúng là thân gia a.”
Hứa Hải Phong theo Phương Lệnh Thiên quay lại, chỉ thấy một lão đầu ục ịch đang chậm rãi đi lên bậc thang, ở ngoài sau lại là một vị tuyệt thế giai nhân phong tư trác tuyệt, nghi thái ngàn vạn. Hứa Hải Phong đương nhiên sẽ không quên dung nhan tuyệt thế có thể sánh vai với Lâm Uyển Nhàn này, người đến chính là Đường Nhu Nhi.
Phương Lệnh Thiên siết chặt bàn tay Hứa Hải Phong một chút, Hứa Hải Phong lập tức tỉnh táo lại, hắn quyến luyến không kể dời ánh mắt đi chỗ khác.
“ Phong nhi, còn không ra mắt hộ bộ thượng thư Đường Tông Hàn Đường lão gia tử.”
“ Dạ, ra mắt Đường lão gia tử.” Hứa Hải Phong vái một vái, định mắt nhìn lại, chỉ thấy lão nhân này thật mập mạp, dung mạo cũng béo phì, nghĩ không ra lại có thể có được một nữ nhi thiên kiều bá mỵ như thế. Trong lòng Hứa Hải Phong ác ý đoán, không biết có phải đúng là con ruột của hắn hay không đây.
Đường Tông Hàn đỡ lấy Hứa Hải Phong, đánh giá một chút, gật đầu khen: “ Tiểu ca nhi nói vậy chính là Hắc Kỳ quân thống lĩnh Hứa Hải Phong, được, quả nhiên là tuấn tú lịch sự, không tệ, không tệ.”
Hứa Hải Phong xấu hổ cười, thật sự là nói không ra lời. Hắn còn biết rõ mình, biết bằng hình dạng của mình thật sự là không nhiễm tới bên biên của hai chữ anh tuấn. Cái gì là tuấn tú lịch sự, lão nhi này vốn đang trợn mắt nói dối. Quả nhiên khóe mắt của hắn lập tức bắt được nụ cười thoáng hiện trên mặt Đường Nhu Nhi.
Chỉ một thoáng, tộc trưởng tam đại gia tộc đều toàn bộ đến đông đủ, mà ngay cả đám người Mẫn Trì Đường cũng ngồi không yên, đều đứng dậy chào hỏi. Mà ba người bọn họ ở loại trường hợp này thật như cá gặp nước, ứng phó bát diện lả lướt.
Hứa Hải Phong đột nhiên phát hiện, ba vị tộc trưởng không ngờ không hẹn mà cùng đảm nhiệm một chức quan thượng thư, về phần muốn tiến thêm một bước cũng không thấy ai nhắc tới. Chuyển niệm vừa nghĩ, lập tức rõ ràng đạo lí bên trong, ba nhà bọn họ đã là quyền khuynh thiên hạ, nếu còn muốn cầu thăng chức, chỉ sợ người đầu tiên có lòng đố kỵ, chính là hoàng đế bệ hạ.
“ Tướng quân, chúng ta tới.” Một tiếng quát như tiếng sấm nổ từ phía sau Hứa Hải Phong vang lên, dẫn đến mọi người chú ý.
Hứa Hải Phong thậm chí không cần quay đầu lại cũng đã biết loại người nói chuyện như vậy chỉ có một, đó chính là mãnh tướng Tần Dũng. Chứng kiến mình biến thành trung tâm chú ý của mọi người, hắn xấu hổ vạn phần, quay đầu lại thấp giọng quát: “ Nhắm lại cái miệng quạ đen của ngươi, không cho nói chuyện.”
Tần Dũng ngẩn ra, há hốc mồm đang muốn trả lời, đột nhiên nghĩ tới mệnh lệnh của Hứa Hải Phong, không thể làm gì khác hơn là đem lời muốn nói nuốt trở vào bụng, chỉ là nhìn vẻ mặt hắn có chút tức cười.
“ Hay cho một vị dũng sĩ, đây là Tần Dũng tướng quân uy chấn Khải Tác đó sao?” Đường Tông Hàn nhìn thấy Tần Dũng, vóc người khôi ngô khổng lồ, tán thưởng nói.
Tần Dũng kêu ô ô hai tiếng, đắc ý dương dương mở to miệng hàm hậu nở nụ cười.
Hứa Hải Phong thấy hắn không trả lời câu hỏi của Đường Tông Hàn, trong lòng kinh hãi, vội vàng trách mắng: “ Ngươi câm điếc sao, như thế nào lại không nói.”
Tần Dũng ủy khuất nói: “ Không phải tướng quân muốn ta câm miệng đó sao?”
Hứa Hải Phong máy môi vài lần, đang muốn trách mắng vài câu, chợt nghe Phương Lệnh Đức đứng sau lưng lên tiếng: “ Yên tĩnh, bệ hạ tới.”
Quả nhiên, trên đài cao, một gã thái giám cất tiếng the thé kêu lớn: “ Hoàng thượng giá lâm.”
Toàn trường lập tức an tĩnh xuống, chốc lát sau, một đôi thái giám cùng cung nữ bài nghi thức từ sau đài xuất hiện, theo sát sau đó chính là Hán Hiền đế.
Hán Hiền đế đi tới trước chỗ ngồi của mình, mông vừa ngồi vững vàng, chợt nghe toàn bộ đại giáo trường vang rền thanh âm như dời non lấp biển: “ Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“ Các khanh gia bình thân.” Hán Hiền đế lại cười nói: “ Bắt đầu đi.”
“ Dạ.” Tổng quản thái giám lên tiếng, nhấc tay ra dấu. Lập tức ở phía đông đại giáo trường nổi lên tiếng đồng chung được quân sĩ đánh vang trên đỉnh tháp.
“ Đông...đông...đông…” Ba tiếng chuông vang xa, đại biểu thịnh điển chính thức bắt đầu.
Bộ đội chờ đợi bên ngoài thành đã lâu nghe tiếng chuông liền chấn hưng tinh thần lục tục đi vào thành môn, đi đầu tiên chính là đội quân hàng năm trú đóng tại phương tây, một trong năm đại quân đoàn của đế quốc, Thiên Ưng quân đoàn, toàn bộ quân phục màu xanh da trời, trên quân bào được đặc chế thêu một con hùng ưng đang vỗ cánh tung bay, bọn họ bài đội thật chỉnh tề, khí thế cao ngang, hùng dũng bước vào thành môn. Đại tiệp lần này, đúng là vì tại tây tuyến giành được thắng lợi, Thiên Ưng quân đoàn tại tây tuyến đối kháng Khải Tác nhiều năm, công lao thật nhiều, nên đạt được vinh diệu tiến vào thành đầu tiên, cũng được nhiều tiếng ủng hộ cực cao.
Theo sát sau đó chính là thành vệ quân mà dân chúng tại kinh sư rất tinh tường, nhưng thành vệ quân vô luận tại khí thế, tố chất quân nhân cùng phục sức so với Thiên Ưng quân đoàn còn kém một bậc, nhưng dù sao cũng là quân đội bản địa, dân chúng kinh sư cũng hoan hô không kém chút nào.
Tiếp theo là một trong năm đại quân đoàn, lấy hồng sắc làm quân kỳ, chính là Hồng Sắc Hải Dương quân đoàn, bọn họ vẫn cỡi đoàn ngựa cao ngất, Hồng Sắc Hải Dương là một chi kỵ binh bộ đội duy nhất của Đại Hán đế quốc, lực chiến đấu cực mạnh được xưng đệ nhất đế quốc. Lần này chiến đấu, Phương Hướng Minh suất lĩnh năm ngàn người biểu hiện xuất chúng, vì Hồng Sắc quân đoàn đạt được danh dự cực cao, khiến cho Hồng Sắc Hải Dương vũng vàng đứng đầu ngai vàng của năm đại quân đoàn.
Theo sau là đồng dạng trú đóng tại phương bắc, Hôi Sắc Thương Lang quân đoàn cùng xưng hùng trên biển Lục Sắc Kỳ Lân quân đoàn. Mà trong năm đại quân đoàn đều có một ít quân sĩ ngoại quốc, mà nguyên nhân chính là vì như thế, càng thêm nổi bật sự khác thường của năm đại quân đoàn.
Bộ đội vào thành từ từ giảm bớt, cuối cùng chỉ còn lại có hai chi bộ đội, chính là Hắc Kỳ quân của Hứa Hải Phong cùng cấm quân Hoàng Long quân đoàn. Dựa theo lệ thường, thủ vệ hoàng thất Hoàng Long quân đoàn luôn là áp trục diễn xuất cuối cùng xuất trường, bây giờ Hắc Kỳ quân lại trở thành chi bộ đội đi trước bọn họ trong cuộc diễu binh.
Triết Biệt lưng đeo Khai Thiên Cung, đi theo sau lưng Kỳ Lân quân đoàn tiến vào kinh sư.
Dân chúng ngoài cửa thành còn đang cao hứng hoan hô, đột nhiên chứng kiến một chi bộ đội cờ đen, áo đen, áo choàng đen từ ngoài cửa thành tiến vào. Khác hẳn với những chi bộ đội khác chính là, đội liệt của bọn họ cũng không phải thập phần hoàn mỹ, chỉ là một đội hình cao thấp không đồng đều, nhưng ngược lại cấp cho người ta một loại cảm giác cực kỳ cường đại, những dân chúng đứng quá gần đột nhiên cảm giác được cả người phát lãnh, tim đập như tên bắn, tay chân run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ào.
Những dân chúng đứng xa xa còn cảm giác như thế, huống chi đám quân sĩ Kỳ Lân quân đoàn càng kêu khổ không ngớt, bọn họ đột nhiên cảm thấy một cỗ sát khí xông tận trời từ phía sau ùn ùn tràn đến, may là bọn họ bản thân cũng là lão binh chiến trường lịch kinh bách chiến, lại ngại luật pháp trong quân sâm nghiêm, không dám bỏ chạy, nếu không bọn họ đã sớm tán loạn. Mà vào thành cuối cùng chính là Hoàng Long quân đoàn lại càng rụt lui lại xa xa, đám cấm quân ở Lâm An thành từng kiến thức qua bản lãnh của Hắc Kỳ quân, bọn họ cũng không dám đoạt danh tiếng của đám người điên này, huống chi thời khắc hiện tại, Hắc Kỳ quân có vẻ đằng đằng sát khí, đương nhiên là có bao xa phải trốn bấy xa.