Tiếng bước chân kia, ngưng trọng vạn phần, dường như có hai cột trụ thật lớn đang không ngừng đóng mạnh xuống mặt đất.
Thanh âm càng ngày càng gần, nghe tần suất, lại giống như có một người đang bước nhanh chạy tới nơi này. Chỉ là nếu đây là người, lại làm sao có khả năng phát ra tiếng bước chân lớn đến như vậy.
Nếu là mười người cùng đi, đây cũng không kém nhiều lắm, chỉ là cho dù mười người có thời gian huấn luyện lâu dài, cho dù có thể làm được từng bước đi nhất trí, thanh âm nhịp bước cũng phải khác nhau.
Hồ Tự Trung bọn họ kinh dị khó tin, chẳng lẽ là do cao thủ cố ý vận khởi nội lực, gia tăng tiếng bước chân thật nặng hay sao. Nếu thật sự là như thế, nội lực của người này đã cao tới mức không phải chuyện đùa, mấy người bọn họ cũng theo không kịp. Nhưng nếu có tu vi như vậy, lại vì sao lại liều mạng hạ thấp thân phận, giả thần giả quỷ như thế?
Ánh mắt bọn họ không hẹn mà cùng nhìn lại phương hướng thanh âm truyền đến.
“ Tê…”
Tiếng hít thở đứt quãng vang lên trong đám người, rốt cục bọn họ nhìn thấy rõ ràng, nhưng giờ khắc này, trong lòng bọn họ đang nghi ngờ có phải hai mắt của mình đang nhìn lầm hay không.
Một thân ảnh cao lớn xuất hiện trên đại giáo trường, hình thể của hắn đặc biệt khôi ngô cường tráng. Nam nhi phương bắc, nguyên bổn thân hình cao lớn, nhưng so sánh với người này, lập tức có vẻ thấp bé rất nhiều.
Nhưng gây cho người chú ý nhất không phải là sự cao lớn của hắn, mà là trên vai hắn đang vác hai đồng sư tử.
Hai đồng sư tử này cơ hồ cao bằng một thân người, chính là tội khôi họa thủ( kẻ chủ mưu gây tội) của tiếng bước chân thật lớn kia.
“ Tần Dũng…”
Cơ hồ là những tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên.
Đối với vị cự hán có được danh xưng thiên hạ đệ nhất dũng sĩ này, những hào kiệt giang hồ cũng không xa lạ.
Tần Dũng, danh xưng này, những năm gần đây đã nghe đến đầy tai. Rất ít người không nghe không biết, nhưng đối với những truyền thuyết ly kỳ của hắn, những giang hồ hán tử đều mang theo thái độ nửa tin nửa ngờ, dù sao trước khi tận mắt nhìn thấy, mặc cho ai cũng khó tin tưởng thế gian lại có quái vật như thế tồn tại.
“ Đông…”
Hai đồng sư tử thật lớn nặng nề nện lên mặt đất, gương mặt Tần Dũng dữ tợn, há to miệng, rống lớn: “ Úc…”
Trên mặt đất, bụi đất bay tung, mà dù là không khí vô hình cũng bị tiếng gầm rú kinh thiên động địa kia khuấy động lên, thình lình nổi lên một cơn lốc xoáy.
Lúc này, dù là Triết Biệt cũng có chút khó chịu, hắn cau mày, bước ra xa, rời khỏi phạm vi công kích của vũ khí âm thanh trực tiếp xâm nhập tới.
Triết Biệt có thể đi, nhưng những giang hồ hào kiệt lại không có mặt mũi lâm trận bỏ chạy. Cả đám sắc mặt trắng bệch, lại còn liều mạng chống đỡ không lùi một bước.
Lúc này, không còn ai dám hoài nghi lời đồn đãi đã quá khoa trương.
Đây là một tiếng gầm tại giáo trường kinh sư, làm mười vạn nam nhi khiếp đảm, ở tại Hung Nô Tây Kinh xé nát Đạt Gia Tích, lực áp Áo Bổn tông sư, tại bắc cương đại doanh, từ trên trời giáng xuống, ném cả một viên đá khổng lồ, Tần Dũng.
Nhân vật như thế, thật sự xứng đáng với danh hào thiên hạ đệ nhất dũng sĩ.
“ Hồ tiền bối, Trương tiền bối, đã lâu không gặp.” Nhàn nhạt, thanh âm Hứa Hải Phong sang sảng truyền đến từ phía trước.
Không hẹn mà cùng lúc những giang hồ hán tử đều đồng thời thở dài một hơi.
Một chuyến bốn người, nhìn qua như nhàn nhã tản bộ, rồi lại vô cùng nhanh chóng, chỉ trong chốc lát, đã vượt qua giáo trường, đi tới trên đài cao.
“ Thái Ất chân nhân?” Hồ Tự Trung nhìn thấy rõ một lão đạo trưởng đang đi bên cạnh Hứa Hải Phong, cũng không còn kìm chế được sự chấn kinh trong lòng, bật kêu lên.
Trương Trung lại càng dứt khoát trực tiếp bái xuống, trong miệng nói: “ Vãn bối Trương Trung bái kiến chân nhân.”
Cười a a khoát tay chặn lại, Trương Trung chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh vọt tới, tựa hồ có đôi bàn tay vô hình đang nâng hắn đứng lên.
“ Tiểu oa nhi là ai?” Thái Ất chân nhân dò hỏi.
Nếu thay đổi là người khác đứng đây kẻ cả, Trương Trung đã sớm phất tay áo bỏ đi, nhưng đối mặt Thái Ất chân nhân đứng đầu ba vị tông sư của Trung Nguyên, hắn cũng không dám có tâm lý mâu thuẫn nào khác.
“ Vãn bối Trương Trung, tiên sư là Đại Đồng thành Trần Đạt.” Trương Trung cung kính nói.
“ Trần Đạt, nguyên lai là đứa bé này…” Thái Ất chân nhân vuốt râu, hỏi: “ Tiên sư? Hắn cũng đã qua đời rồi sao?”
“ Dạ, năm năm trước, tiên sư đã xuôi tay ly trần.”
“ Ai…già, lão đạo đã thật già.” Thái Ất chân nhân thở dài nói.
“ Bái kiến chân nhân.” Cả nhóm hán tử giang hồ đồng thời hướng vị lão nhân này thi lễ thật sâu.
“ Miễn, miễn.” Lão đạo trưởng khoát tay ngăn cản, nói: “ Hôm nay lão đạo tới đây, là nhận lời mời của Hứa tông sư. Chút hư lễ cũng không cần nói thêm, chuyện chính sự quan trọng hơn.”
“ Hứa tông sư.”
Hồ Tự Trung không dám cãi lời, ngược lại hướng Hứa Hải Phong vấn an. Đối với việc Hứa Hải Phong vì sao mời bọn họ tới nơi này, kỳ thật trong lòng vẫn ôm mối nghi vấn thật lớn.
Hứa Hải Phong mỉm cười, đột nhiên hỏi: “ Hồ tiền bối, ngươi xem Hắc Kỳ quân của Hứa mỗ như thế nào?”
Ánh mắt của mọi người hướng tới hơn vạn hắc y nhân binh sĩ đang đứng thẳng tắp trên đại giáo trường.
Bọn họ vẫn giống như những pho tượng, cũng không hề nhúc nhích.
Hồ Tự Trung đang muốn tán dương vài câu, ánh mắt đảo qua bạo long hình người Tần Dũng đang đứng dưới đài, đột nhiên nhớ tới một chuyện, sắc mặt lập tức khẽ biến.
Tần Dũng xuất hiện có thể nói là kinh thiên động địa, một tiếng quát to, mà dù là những nhân vật giang hồ trong mình đều mang tuyệt kỹ cũng phải hãi hùng khiếp vía, chân tay run lên. Nhưng những Hắc Kỳ quân binh sĩ lại phảng phất như không hề nghe thấy, từ đầu đến cuối, cũng không có ai nhúc nhích một chút.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn liền trở nên cực kỳ đặc sắc, chẳng lẽ nhóm cao thủ của mình lại cũng không sánh bằng những sĩ tốt bình thường này hay sao.
“ Hồ tiền bối, vị này là tiện nội Hạ Nhã Quân.” Hứa Hải Phong giới thiệu.
Miễn cưỡng thu liễm kích động trong lòng, Hồ Tự Trung vội vàng hành lễ nói: “ Hạ tông sư.”
“ Vị này…” Hứa Hải Phong chỉ vào Lý Minh Đường đứng bên cạnh, nói: “ Là một trong những hộ pháp của Hắc Kỳ quân, Lý Minh Đường.”
Mọi người giương mắt nhìn, chỉ thấy hai mắt Lý Minh Đường tuôn ra hai luồng tinh quang chói mắt, một cỗ uy áp cường đại ùn ùn kéo đến hướng bọn họ bao trùm tới.
Sắc mặt Hồ Tự Trung trắng bệch, bọn họ chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng thần bí vô hình đang không ngừng ăn mòn thần kinh cùng nghị lực của bọn họ. Cỗ lực lượng kia phảng phất như hư vô mờ mịt, làm cho không ai có thể nắm lấy, nhưng lại thật sự tồn tại, khiến người khiếp đảm kinh hãi.
“ Phác thông.”
Rốt cục có người chịu đựng không nổi, hai chân mềm nhũn, liền té ngã lăn, lập tức hôn mê.
Áp lực khổng lồ chợt biến mất, giống như thình lình xuất hiện, trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung. Trong không khí chỉ còn lưu lại một luồng vận vị nhàn nhạt, khiến lòng người sợ hãi.
“ Tông sư.”
Thời khắc này, trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng nhắc tới hai từ này.
Tuy bọn họ cũng không có tư cách đi đụng chạm đến cánh cửa tinh thần thế giới, nhưng cũng không đại biểu bọn họ không cách nào nhận biết cỗ lực lượng thần bí này.
Tinh thần lực, năng lực kỳ dị quỷ bí khó lường, làm cho bọn họ vừa kính vừa sợ.
Thái Ất chân nhân, Hứa Hải Phong, Hạ Nhã Quân còn có vị Lý Minh Đường cho tới bây giờ không ai biết đến.
Ở chỗ này, trên đỉnh núi nho nhỏ này, đã đang hội tụ tới bốn vị tông sư, đây mới là thực lực chân chính của Hắc Kỳ quân sao?
Hồ Tự Trung miễn cưỡng nở nụ cười khổ sáp: “ Hứa đại tông sư, ngài gọi chúng ta đến đây, có việc cứ phân phó, chúng ta quyết không chối từ.”
Hắn cũng là lão giang hồ tuổi già thành tinh, tuy đoán không ra dụng ý của Hứa Hải Phong, nhưng chứng kiến tràng cảnh hiện tại, còn không hiểu là do Hứa Hải Phong cố ý làm ra mới thấy lạ.
Hứa Hải Phong bật cười, đối với cách làm của Tương Khổng Minh thật sự thán phục, lần thị uy này đúng là nhặt được chỗ tốt.
Tương Khổng Minh từng nói, những giang hồ hán tử sở dĩ không ăn ý với binh sĩ bình thường, đó là bởi vì trong người bọn họ mang võ công hơn người. Những quân sĩ bình thường lấy mười đánh một, tạm thời không có địch thủ. Đã như vậy, lại làm sao có thể trông cậy vào việc bọn họ tự hạ thấp thân phận, trà trộn vào trong những quân sĩ bình thường.
Khoái Kiếm môn cùng Mai Lâm sơn trang chỉ vì muốn cướp đoạt danh xưng thiên hạ đệ nhất khoái kiếm mà huyên náo suốt bao nhiêu năm, giang hồ đều hay biết. Bao nhiêu lần tương đấu giữa bọn họ, được võ lâm nhân sĩ bàn tán không ngớt.
Nhưng ở trong mắt Hứa Hải Phong, đây căn bản chỉ là một hồi kịch nháo mà thôi, hắn cũng không có khả năng buông bỏ thân phận tông sư, tham dự bên trong.
Cũng giống như đạo lý đó, trông cậy vào những giang hồ hảo hán mình mang tuyệt kỹ lại không điều kiện phục tùng quân lệnh, tiếp nhận một vị tướng lãnh võ công thấp kém chỉ huy, vốn là việc không thể nào.
Nhưng ở trên chiến trường, ngoại trừ vũ giả cao thủ cấp tông sư, hoặc là giống như Tần Dũng, Triết Biệt hay Hầu Hài những siêu cấp cao thủ đạt tới cực hạn của một tài năng nào đó, mới có khả năng thay đổi chiến cuộc trong nháy mắt.
Nếu cũng là người dũng vũ, cho dù là nhất phẩm cao thủ, cũng giống như những ngọn lửa lẻ tẻ yếu ớt, rất dễ dàng bị biển người vô cùng vô tận nuốt hết, thậm chí còn không dấy lên nổi một tia rung động.
Vậy, phải làm sao an bài những cao thủ có vũ lực khó được này đây?
Biện pháp của Tương Khổng Minh phi thường sáng tỏ đơn giản, để cho bọn họ tự thành một quân.
Hơn hai trăm vị võ lâm cao thủ này nếu có thể đồng tâm hiệp lực, gom thành một đoàn, có những thời khắc sẽ có thể phát huy ra uy lực gấp mười, thậm chí gấp trăm lần.
Vì thế, Tương Khổng Minh thậm chí đã đặt cho chi bộ đội này một cái tên vô cùng vang danh: “ Bộ đội đặc chủng.”
Nhưng nếu lấy bộ đội làm danh, vậy quân kỷ quân quy là một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Nghĩ muốn cho bọn họ giống như quân sĩ bình thường nghe mệnh hoàn toàn, liền trước tiên phải làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục, phải làm cho họ có ý niệm không dám cãi lệnh, như thế mới có khả năng đạt tới mục đích.
Vì thế, Tương Khổng Minh bày ra mưu kế, an bày Triết Biệt, Hắc Kỳ quân, Tần Dũng, cùng với tứ đại tông sư thay phiên xuất tràng. Những người này cơ hồ đã là vương bài trong tay Hứa Hải Phong, một khi xuất hết ra, tạo thành sự rung động to lớn, chưa dám nói sau này không có, nhưng khẳng định trước kia chưa từng có.
Hiệu quả vô cùng, quả nhiên lạ thường. Đến tận đây, trong lòng hơn hai trăm danh hán tử giang hồ cũng không còn nửa điểm kiêu ngạo tự đại, đối với thực lực của Hứa Hải Phong, bọn họ thật sự đã hoàn toàn bội phục.
Chỉ là Hứa Hải Phong nhìn lướt qua những giang hồ hán tử trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, trong lòng nói thầm, chỉ sợ là công hiệu quá lớn, có điểm vượt quá dự liệu.
Nếu làm cho bọn họ quá sợ hãi, sau này trở nên nhát gan như chuột, thì phải tính sao?
Trong lòng hắn bất đắc dĩ thở dài, trong kế hoạch của Tương Khổng Minh, điều kiện trọng yếu gầy dựng đội bộ đội này chính là võ công cao minh. Nhưng nếu chỉ là như thế, vậy không căn bản không cần tìm xa, ở trong Hắc Kỳ quân cũng có một bó to.
Nhưng ngoại trừ việc đó, còn có một điều kiện chủ yếu hơn, chính là cần những đội viên có cơ trí linh động cùng năng lực ứng biến, như thế mới có thể chấp hành những nhiệm vụ đặc thù mà quân đội bình thường không cách nào làm được.
Nếu không như vậy, chỉ cần một chén huyết tửu, là có thể đạt thành mục tiêu, cũng không cần phí nhiều công sức lớn như thế.