Thương Thiên Phách Huyết

Chương 295: Chương 295: Thương Châu (Thượng)




Thương Châu thành, lúc này cửa thành đóng chặt, bên trong thành là một mảnh trời u ám, dân chúng khủng hoảng vạn phần trốn trong căn nhà nhỏ bé của mình.

Trên đường phố, hiếm có dấu tích người qua lại, dù có, cũng là năm ngàn thành vệ quân, cùng với bộ khoái trong thành.

Phần lớn các cửa hàng bên trong thành đóng cửa không tiếp tục buôn bán, vào lúc này, sẽ không có bất luận khách hàng nào tới mua bán. Ngoại trừ một số đồ dùng tất yếu cho cuộc sống như củi, gạo, dầu, muối..., không có một cửa hàng nào khác mở cửa.

Tri phủ Tằng Chí Hoành sớm có nghiêm lệnh, người nhiễu loạn trật tự trong thành, giết không tha.

Toàn bộ Thương Châu thành ở trong một thế cục rối loạn bất an, nếu không có quan phủ nghiêm khắc khống chế, sợ rằng sớm đã loạn thành ổ.

Nguyên nhân gây ra hết thảy điều này, đều bởi vì một chi binh sĩ bất thình lình xuất hiện.

Cách Thương Châu thành vài dặm, hơn vạn Hung Nô thiết kỵ bày trận sẵn sàng nghênh địch.

Thư chiêu hàng từ sáng sớm hôm nay đã bắn vào thành.

Chữ đen nền trắng, viết rất rõ ràng :

“Trong vòng một ngày, không hàng, tàn sát tất cả người dân trong thành.”

Lần này người Hung Nô cũng không phải uy hiếp suông, từ bắc địa đến tận đây, có mấy toà thành lớn, một khi không hàng, người Hung Nô lập tức phát động tấn công dữ dội, sau khi phá thành, đốt giết đánh cướp, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Quan viên bên trong thành toàn bộ giết chết, một người cũng không lưu.

Nhưng mà, chính sách của bọn họ thập phần rõ ràng, nếu là đầu hàng, tất nhiên đối xử tử tế với hàng binh. Quan viên trong thành, nhất loạt giữ lại, thậm chí, đối với hạng tiểu nhân ngoan ngoãn nịnh hót có khi còn được đề bạt. Có thể gặp kỳ ngộ, thăng quan ba cấp, chỗ nào cũng có.

Khác biệt rõ ràng như vậy, tuyệt đại đa số thành trấn đều lựa chọn con đường thứ hai. Bọn họ từ bỏ tôn nghiêm cùng với trung thành, vì bảo trụ và kéo dài hơi tàn cuối cùng chọn một con đường sống.

Thương Châu thành, toàn bộ châu phủ Thương Châu, lại sẽ lựa chọn thế nào?

Trong đại đường nha môn. Vẫn trang nghiêm, nhưng mà lúc nhìn lại, không ngờ đột ngột phát hiện một chút hương vị tiêu điều.

- Tằng đại nhân, ngài lựa chọn như thế nào?

Phó tướng cầm binh trong thành Trần Tín Hoành cao giọng dò hỏi.

Tằng Chí Hoành trầm mặc, qua thật lâu sau, mắt hắn nhìn lên khoảng không ngoài phòng, thấy mặt trời đang từ từ đang hạ xuống phía tây, thở dài:

- Thời gian không còn nhiều lắm.

Trần Tín Hoành nhướng mày, nói:

- Tằng đại nhân, chính bởi vì thời gian không còn nhiều. Ta và ngươi phải nhanh quyết định một chút mới được.

- Như vậy Trần tướng quân thấy sao, chọn như thế nào cho phải?

- Thương Châu đại thành, trong thành có năm nghìn tinh binh. Mười vạn dân chúng, có thể cố thủ.

Trần Tín Hoành trầm giọng nói.

- Cố thủ? Ngươi có thể thủ được sao?

Trong đôi mắt Tằng Chí Hoành ẩn hiện một luồng tinh quang, dừng ở đối phương.

Sắc mặt Trần Tín Hoành khẽ biến, ở bên trong ánh mắt sắc bén của đối phương, hắn cúi đầu. Tằng Chí Hoành này là thư sinh tay trói gà không chặt. Nhưng vào giờ khắc này khí thế của hắn lại mơ hồ địa áp chế đại tướng cầm binh Trần Tín Hoành.

Sau một lúc lâu, Trần Tín Hoành thở dài:

- Người Hung Nô tới đều là kỵ binh, chỉ cần đại nhân quyết định. Ta dám đảm bảo, nhất định không cho đối phương đạt được.

- Nếu là quân địch tiếp tục tăng viện, thì như thế nào? Ngươi có thể thủ được mấy ngày?

Tằng Chí Hoành ép hỏi.

Vẻ mặt Trần Tín Hoành cực độ khó coi, hắn trầm ngâm một lát, rốt cục nói:

- Không thủ được.

Tuy rằng dưới trướng hắn có năm nghìn tinh tráng, nhưng mà đó là tân binh chưa bao giờ trải qua chiến sự hung hiểm, như thế nào có thể đánh đồng cùng với người Hung Nô này lang như hổ.

Ngay cả là tính thêm mười vạn dân chúng bên trong thành, cũng tuyệt đối không ngăn được người Hung Nô. Bọn họ dù sao cũng chỉ là dân chúng bình thường, cùng đó quân nhân chuyên nghiệp không thể nào bằng được.

Chiến đấu mới bắt đầu. Sợ rằng người vội vàng thoát thân chiếm phần nhiều, người anh dũng giết địch lại rất ít.

Đến lúc đó, không kéo lui về phía sau cũng đã là may mắn lắm rồi, muốn trông cậy vào bọn họ thủ thành giết địch, đó là việc quyết không có khả năng.

- Nếu không thủ được, không bằng tuân thủ đầu hàng đi.

Tằng Chí Hoành trầm mặc một lát, đột nhiên thấp giọng nói.

- Cái gì?

Trần Tín Hoành chợt ngẩng đầu, hắn chết đứng nhìn chằm chằm vị quan triều đình cao nhất Thương Châu thành này, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.

Không sợ hãi chút nào nhìn thẳng hắn, bên trong thanh âm Tằng Chí Hoành có một cỗ đau thương cùng với sự kiên định không cách nào hình dung nói:

- Bản quan quyết định, bỏ thành đầu hàng.

Trần Tín Hoành run lên đầu tê dại môi run run, hắn thật sự không thể tin được câu nói kia đúng là xuất ra từ miệng Tằng Chí Hoành.

Tuy rằng bọn họ giao tình không sâu, nhưng nhiều năm ở chung, cũng có chút hiểu biến lẫn nhau.

Hai năm trước, thống lĩnh Hắc Kỳ Quân Hứa Hải Phong đại náo Thương Châu thành, bọn họ đồng thời bị bắt làm tù binh. Bất quá cũng bởi vì cố sự này, ngược lại bọn họ bởi vì đồng bệnh tương liên, kết giao nhiều hơn.

Ở trong ấn tượng của hắn, Tằng Chí Hoành tuy rằng xa xa chưa nói tới giữ mình trong sạch, thanh chính nghiêm minh, hắn tại vị mấy năm gần đây, sợ rằng thuế ruộng không rõ lai lịch trong tay cũng là con số không nhỏ.

Nhưng mà, hắn dù sao cũng là một văn nhân xuất thân từ dòng dõi thư hương.

Ở trước đại nghĩa dân tộc, trong lòng hắn hẳn là có một cái tiêu chuẩn mới phải.

Trong mắt của hắn có một tia lửa giận cùng với kinh ngạc, chính là không ngờ mình không biết nhìn người.

- Tằng đại nhân, nếu là hạ quan chưa từng nhớ lầm, lệnh đại nhân quý phủ (cả nhà) đều làm quan to, Tằng gia ở trong Đại Hán được hưởng thanh danh hiển hách. Hôm nay, đại nhân nếu là từng bước đi vào ngã ba, chỉ sợ...

Lời của hắn mặc dù không nói tiếp, nhưng ý tứ trong đó lại là nói rõ ràng. Da mặt Tằng Chí Hoành mạnh mẽ co rút lại một cái, hắn quay đầu mắt nhìn đồng liêu kích động trước mặt, nói:

- Tám năm trước, tiên đế bổ nhiệm bản quan làm tri phủ Thương Châu, lúc chia tay, từng ở trên Kim Loan Điện dặn dò, muốn bản quan quản lý tốt toàn bộ tính mạng hơn mười vạn hộ dân chúng tại Thương Châu này.

- Hắn nói xong đột nhiên dừng lại một chút, sau đó nhấn mạnh nói:

- Tính mạng hơn mười vạn hộ dân chúng a, đều ở một ý niệm của bản quan.

Trần Tín Hoành ngẩn ra, tựa hồ một chậu nước lạnh như băng thấu xương đổ xuống đầu, đầy ngập lửa giận trong lòng hắn lập tức biến mất vô tung.

- Thương Châu thành là Thương Châu thủ phủ, ánh mắt toàn bộ hơn mười vạn hộ dân chúng Thương Châu đều nhìn đến nơi này. Hàng, thì phải chịu nguyền rủa muôn đời, không hàng, thì Thương Châu tất máu chảy thành sông, núi thây biển cốt.

Thanh âm Tằng Chí Hoành chợt sắc bén cực kỳ:

- Trần Tướng quân, đổi làm là ngươi. Phải làm như thế nào cho phải?

Trần Tín Hoành há miệng thở dốc, nhưng mà nghĩ nửa ngày, lại là thủy chung phát không ra một chữ.

- Đại điện hạ ở Thái Nguyên, tụ tập tinh anh Đại Hán. Ý đồ cùng người Hung Nô quyết tử chiến một trận.

Tằng Chí Hoành trầm mặc một lát, đột nhiên nói.

Trần Tín Hoành khó hiểu nhìn hắn, không biết hắn vì sao chuyển hướng đề tài.

- Một trận chiến này, nếu thua, thì Đại Hán khó có lực hồi phục.

Tằng Chí Hoành ngẩng đầu lên, hắn nhìn ánh nắng chói mắt ngoài cửa sổ, tựa hồ tự nhủ nói.

Bên người Trần Tín Hoành lắc đầu nói:

- Sẽ không, Thái Nguyên có Cổ đại soái tại, sẽ không thua.

- Trần tướng quân, ngươi có thể tin tưởng Cổ đại soái sao?

Tuy rằng Tằng Chí Hoành hỏi không đầu không đuôi. Nhưng Trần Tín Hoành lại là hoàn toàn hiểu ý tứ của hắn.

Nặng nề mà gật đầu một cái, Trần Tín Hoành nói:

- Cổ đại soái cả đời đánh trăm trận, không bại một lần. Nếu ngay cả lão nhân gia cũng không tin được, như vậy trong thiên hạ còn có ai có thể thắng người Hung Nô.

Thanh âm của hắn tràn ngập kiêu ngạo, vì nhân vật đứng đầu trong quân này mà cảm thấy thật sâu tự hào.

- Tốt...

Nghe xong những lời nói tràn ngập tin tưởng của hắn, Tằng Chí Hoành cao giọng quát một tiếng:

- Nếu Cổ đại soái thắng, như vậy thừa thắng xông lên. Phục quốc có hi vọng.

- Tằng đại nhân, ý của ngươi là...

Trần Tín Hoành hai mắt sáng ngời, kinh hô.

- Một trận chiến ở Thái Nguyên. Nếu là đại thắng, Cổ đại soái quyết sẽ không buông tha cơ hội đuổi giết, khi đó thu phục lãnh thổ bị mất bất quá là trong tầm tay. Bản quan nên vì đại điện hạ bảo trụ tốt tấm non sông này, không thể trả lại cho hắn một cái Thương Châu bị tàn phá.

Tằng Chí Hoành nói thong thả mà trầm trọng, nhưng mỗi một chữ đều là phát ra từ tâm huyết, có vẻ đặc biệt động lòng người:

- Tiên đế giao phó bản quan chính là một mảnh Thương Châu đầy đủ không sứt mẻ, bản quan cho dù không thể về quê, cũng có thể trả lại một cái Thương Châu hoàn hảo không tổn hao gì mới phải.

- Tằng đại nhân, nhưng là ngài...

Mỉm cười. Tằng Chí Hoành nhẹ giọng nói:

- Đợi Hung Nô đại bại, Hán quân trở về, Tằng mỗ tự nhiên sẽ cho tiên đế một cái công đạo.

Thanh âm của hắn tuy nhẹ, nhưng là lại tràn ngập một loại hương vị kiên định mạnh mẽ.

Trần Tín Hoành rùng mình một cái, mơ hồ đoán được ý nghĩ của hắn, không khỏi trong lòng cảm khái, rốt cuộc không nói ra lời.

Ánh mắt của hắn theo ánh mắt Tằng Chí Hoành nhìn về phía phía chân trời, tuy rằng vẫn còn nắng nóng, nhưng tâm của hắn lại là một mảnh lạnh như băng.

- Thời gian sắp hết rồi.

Tằng Chí Hoành thở dài nói.

Trần Tín Hoành như ở trong mộng mới tỉnh, mắt hắn nhìn thái dương dần dần dời xuống phía tây.

Thời gian, chính là một thứ kỳ quái, càng hy vọng nó mau trôi qua, nó lại càng là chậm giống như trâu già kéo xe. Nhưng mà, khi ngươi muốn giữ lại một đoạn thời gian, nó lại trôi qua nhanh vô cùng, làm cho người ta không biết phải làm thế nào.

Lúc này đã qua buổi trưa, cách thời gian người Hung Nô quy định, đã không đủ ba thời thần.

Ba thời thần sau, đợi bọn hắn không phải toàn thành đầu hàng, chính là đại binh Hung Nô tiếp cận.

Trước mặt bọn họ, là một cái chọn lựa gian nan vô cùng, thủ hay bỏ.

- Cứ định như vậy đi...

Thanh âm sâu kín từ trong miệng Tằng Chí Hoành truyền ra, trong mắt của hắn hàm chứa một tia nhàn nhạt thủy quang, chỉ cần hắn đầu hàng, Tằng gia trăm năm trung nghĩa sắp thảm nhiên biến mất, hắn làm sao cam tâm tình nguyện đây.

Nhưng mà, làm quan viên cao nhất Thương Châu, có một số việc cũng chỉ có hắn mới có thể làm, ánh mắt của hắn dần dần trở lên kiên định:

- Hết thảy lỗi đều do bản quan đảm nhiệm, mở thành đầu hàng.

- Chậm đã...

Nghi hoặc nhìn Trần Tín Hoành, Tằng Chí Hoành hỏi:

- Cái gì?

Sắc mặt Trần Tín Hoành nặng nề, đột nhiên quỳ thật mạnh xuống, cung kính hướng hắn vái một cái.

Tằng Chí Hoành cả kinh, liền bước lên phía trước đỡ dậy, hỏi;

- Tướng quân làm cái gì vậy?

Trần Tín Hoành ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt của hắn, nói:

- Dưới gối Trình mỗ có một đứa con, tuổi còn quá nhỏ, còn không hiểu chuyện, muốn phó thác Tằng đại nhân, xin đại nhân nhân tiện chiếu cố.

- Ngươi...

Trên mặt Trần Tín Hoành tràn đầy cười khổ, trong mắt của hắn cũng một mảnh chua xót:

- Thương Châu, có thể hàng, nhưng là, ta không thể.

- Trần tướng quân...

Trần Tín Hoành đứng thẳng lên, hắn thật sâu vái chào, nói:

- Dân chúng Thương Châu cùng với khuyển tử phó thác cho đại nhân ngài.

Hắn xoay người, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi nhanh ra.

Tằng Chí Hoành nhìn bóng lưng của hắn, đến khi biến mất, chính là trong lòng bi phẫn trong mắt đầy đau khổ, không ngờ mơ hồ có một vẻ hâm mộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.