Thương Thiên Phách Huyết

Chương 43: Chương 43: Tông Sư




Tới sau điện, huynh đệ Phương Lệnh Thiên dặn Hứa Hải Phong đợi bên ngoài cửa, bọn họ tự tiến vào trong.

Hứa Hải Phong đứng bên ngoài cửa, phát hiện sau khi bọn họ đi vào cũng không đóng cửa lại, trong lòng tò mò, thò dài cổ len lén quan sát. Chỉ thấy bên trong có một vị lão đạo râu tóc bạc trắng đang an vị, Hứa Hải Phong đánh giá hồi lâu, vẫn nhìn không ra hắn có chỗ nào đặc biệt, nếu thay đổi một thân trang phục bình thường, cũng sẽ giống y như một vị lão nhân có thể nhìn thấy bất kỳ nơi nào ngoài đường phố. Nhưng nhìn thấy thái độ cung kính của huynh đệ Phương Lệnh Thiên, hiển nhiên người này có một thân phận tuyệt đối không phải chuyện đùa.

“ Vãn bối Phương Lệnh Thiên bái kiến chân nhân.” Huynh đệ Phương Lệnh Thiên đồng thời hành lễ nói.

Lão đạo nhân kia giương đôi mắt, sóng mắt cũng vô cùng bình thản, không có chút sắc bén, hắn đạm nhiên cười nói: “ Lệnh Thiên, gần đây ngươi vất vả quá độ.”

Phương Lệnh Thiên cúi đầu nói: “ Vãn bối biết, chỉ là bản thân có trách nhiệm, tục sự quá nhiều, thật sự là vạn bất đắc dĩ.”

Lão đạo nhân yên lặng gật đầu, cũng không trả lời. Phương Lệnh Thiên lại nói: “ Lần trước chuyện chân nhân phân phó, vãn bối đã làm được, Hứa tướng quân đang đợi bên ngoài điện.”

“ Nga, nhanh như vậy, mời vào.”

“ Dạ.” Phương Lệnh Thiên xoay người nhìn Hứa Hải Phong đang đứng nghe trộm bên ngoài nói: “ Hiền chất, mau vào đây, chân nhân lão nhân gia muốn gặp ngươi.”

“ Tuân mệnh.” Hứa Hải Phong lớn tiếng ứng đáp, nhanh tiến vào. Tuy hắn không biết thân phận của vị lão đạo này, nhưng cũng biết không thể đắc tội người này, nên sau khi tiến đến, mắt nhìn thẳng, cung kính đứng vững nói: “ Vãn bối Hứa Hải Phong ra mắt chân nhân.”

Lão đạo nhân nhìn Hứa Hải Phong nửa giây, đột nhiên hai mắt thoáng hiện thần quang, trong lòng Hứa Hải Phong căng thẳng, chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn sáng rực, nhìn mình đăm đăm, ở trước mặt lão nhân gia này, hắn không hề khởi lên được chút tâm trạng đối kháng nào.

Lão đạo nhân mỉm cười, lại biến thành bộ dáng như tuổi già sức yếu, chỉ là lần này trong lòng Hứa Hải Phong cũng không còn dám có chút khinh thị.

“ Hay cho một người tuổi trẻ, lão đạo đúng thật đã già, tiểu tử, lão đạo cùng ngươi có duyên, ta có một bộ tâm pháp gọi là Tĩnh Tâm Quyết, cũng không có tác dụng gì lớn, chỉ là có thể giúp cho người bình tâm tĩnh khí, ý nghĩ minh mẫn, ngươi có chịu học không?” Lão đạo nhân mặt mày hớn hở hỏi.

“ A…”

Hứa Hải Phong quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Phương Lệnh Đức không tự chủ được kinh hô lên, mà Phương Lệnh Thiên tuy không thất thố như đệ đệ, cũng trợn tròn hai mắt, vẻ mặt như không thể tưởng tượng. Cho dù hắn có ngu ngốc hơn gấp đôi, cũng biết Tĩnh Tâm Quyết này tuyệt đối không vô dụng như vị lão đạo này đã nói. Nhất thời, hắn phúc chí tâm linh, xoay người sụp bái: “ Vãn bối nguyện bái nhập môn hạ của chân nhân, còn thỉnh chân nhân từ bi.”

Lão đạo nhân ha ha cười nói: “ Nếu lão đạo trẻ lại được năm mươi tuổi, thu ngươi làm đồ đệ cũng không có gì không ổn. Chỉ là nếu hiện tại thu ngươi, chỉ sợ ngày sau sẽ bị đám đồ tử đồ tôn oán giận, quái lão đạo ta tìm cho bọn hắn một vị sư thúc hay sư thúc tổ còn trẻ tuổi như vậy, ha ha ha. Tiểu tử, ngày sau ngươi cũng không phải là vật trong ao, chúng ta liền làm anh em kết nghĩa đi.”

Hứa Hải Phong nghe hắn nói chuyện thật thú vị, cũng bật cười. Chỉ có huynh đệ Phương Lệnh Thiên dở khóc dở cười nhìn hai người già trẻ này, không biết nên nói gì mới tốt.

“ Lệnh Thiên, các ngươi về trước đi. Chờ ta truyền công xong, thì sẽ cho hắn rời đi.”

Hai người Phương Lệnh Thiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là xin được cáo lui trước, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Hứa Hải Phong, cho dù là người thành thục như Phương Lệnh Thiên, trong mắt cũng lộ ra một tia hâm mộ.

Nghe tiếng bước chân hai người từ từ đi xa, lão đạo nhân nói với Hứa Hải Phong: “ Lão đạo bình sinh xem vô số người, nhưng nếu chỉ dùng hai chữ khí sắc mà nói, cũng không có người nào giống như ngươi. Chỉ là quá mức tổn hại, ngày sau không tốt. Khí huyết của ngươi quá vượng, lại vô cùng cương liệt, kỳ khí vô cùng bạo lệ, đã tới mức không kịp thích ứng. Lúc ngươi gặp phải chuyện kích thích, có từng phát giác bản thân sẽ dễ dàng xúc động, ý nghĩ nóng bừng không?”

Hứa Hải Phong nghe xong, sắc mặt đại biến, lập tức nghĩ tới trước khi đến kinh sư đã tiêu diệt cả nhà Trương gia. Loại chuyện này nếu đổi lại là trước kia, đó là vô luận như thế nào cũng sẽ không làm ra được, nhưng sau khi hắn nhìn thấy huynh trưởng bị gãy tay trọng thương, một cỗ máu nóng dâng lên, lại càng không cách nào khống chế chính mình, che lấp lý trí đem Trương gia tru sát hầu như sạch sẽ, gà chó không lưu. Việc này vốn chưa từng để trong lòng, nhưng trong mông lung luôn có cảm giác hình như có chỗ nào không ổn, cho tới bây giờ được lão đạo nhân chỉ điểm, mới biết được căn nguyên.

“ Chân nhân nói rất đúng, vãn bối gần đây làm việc quả thật như thế.”

“ Nếu chuyện này còn kéo dài, khi sự buồn bực trong lòng ngươi không được phát tiết, chắc chắn hóa thành sát ý, biến thành một người khát máu.”

Hứa Hải Phong hít sâu một hơi rét lạnh, cần gì phải kéo dài thời gian, hiện tại hắn cũng đã biến thành người háo sát, chuyện này tuyệt đối không thể để tiếp tục tăng trưởng, hắn liền quỳ lạy nói: “ Thỉnh chân nhân chỉ điểm bến mê.”

Lão đạo đưa tay vẫy ra, Hứa Hải Phong lập tức cảm giác được trong hư không có một bàn tay nâng mình lên, thần kỹ như thế, chưa từng nhìn thấy, nguyên lai lão đạo đúng là một vị cao thủ tuyệt thế thâm tàng bất lộ, trong lòng Hứa Hải Phong càng tăng thêm tin tưởng.

“ Tĩnh Tâm Quyết của lão đạo có thể hóa giải khí huyết quá dư thừa của ngươi, ngươi chỉ cần siêng năng luyện tập, thì có thể đạt tới thịnh mà không cực, cảnh giới ôn nhu cùng sướng, những loại diệu dụng ngày sau ngươi sẽ biết.”

Hứa Hải Phong thành tâm thành ý tạ ơn: “ Ân đức tái tạo của chân nhân, vãn bối không bao giờ dám quên.”

Huynh đệ Phương Lệnh Thiên ở phía sau điện, bọn họ nhìn thấy lão đạo nhân coi trọng Hứa Hải Phong như thế, nhất thời có chút hiểu được. Phương Lệnh Thiên ý vị thâm trường nói: “ Sau hôm nay, ngay cả lão phu cũng phải nhìn hắn với ánh mắt khác.”

Phương Lệnh Đức tràn đầy đồng cảm: “ Lão chân nhân cả đời duyệt vô số người, chưa bao giờ nhìn lầm, thành tựu ngày sau của Hứa Hải Phong chỉ sợ còn vượt xa dự liệu của đệ và huynh thôi.”

Phương Lệnh Thiên trầm tư nửa giây, nói: “ Lệnh Đức, đệ ở lại chỗ này, đợi Hứa Hải Phong đi ra, nói cho hắn ta muốn mở một buổi tiệc, mời các quan viên, tẩy trần cho hắn.”

Trong điện, lão đạo càng dạy càng kỳ lạ, Hứa Hải Phong này quả thật là thiên phú dị bẩm. Bộ Tĩnh Tâm Quyết này của hắn là một trong những công pháp cao nhất đương thời, kỳ thật tu luyện cũng không khó khăn, chỉ là muốn có thành tựu chỉ sợ khó còn hơn lên trời.

Tĩnh Tâm Quyết còn một cái tên, gọi là Trường Sinh Quyết, nguyên lý của bộ công pháp này chính là đem tinh khí tích lũy trong thân thể luyện hóa thành nội lực. Từng người sau khi sinh ra, trời sinh thể chất đều có khác nhau. Tỷ như có người trời sinh tinh lực quá dư thừa, bất kể hôm đó mệt nhọc như thế nào, chỉ cần ngủ một giấc là đủ hoàn toàn khôi phục, nhưng có người dù chỉ hơi mệt mỏi đã lập tức thở hồng hộc, tinh thần mệt mỏi. Đây là do thể chất tiên thiên khác nhau, tuy sau này bảo dưỡng có thể đền bù một chút, nhưng cùng điều kiện, thì sự phát triển của người tinh lực dư thừa cũng sẽ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.

Nếu muốn tu luyện Tĩnh Tâm Quyết, điều kiện nhập môn thật hà khắc, đủ để làm cho tuyệt đại đa số người phải lùi bước. Ngoại trừ tiên thiên thể chất đạt được tới cực điểm, lúc sinh ra đời ở trong nhà phú quý, từ nhỏ tới lớn được ăn toàn bổ dược không ngừng, dinh dưỡng nghiêm trọng dư thừa, nếu không đừng trông cậy tu luyện có thành tựu. Nhưng một khi tu luyện thành công, thì hồi báo cũng vô cùng phong hậu.

Tĩnh Tâm Quyết sở dĩ còn được xưng là Trường Sinh Quyết, đó là bởi vì người luyện thành công pháp này, ngoại trừ chết yểu do đao binh ngoài ý muốn, còn lại đều có được tuổi thọ ngoài trăm tuổi, là thọ tinh ông điển hình. Đám người Phương Lệnh Thiên đã sớm biết rõ đạo lý này, nhưng bọn họ cũng biết tự lượng sức, biết lấy thể chất chính mình đi tu luyện Tĩnh Tâm Quyết trên cơ bản là không có hy vọng thành công, cho nên mới rút lui, chuyển tu công pháp khác.

Từ xưa tới nay, lại có bao nhiêu người phiền não vì mình sống quá lâu, đặc biệt là người ở ngôi vị cao, ai không cầu trường sinh bất lão, vĩnh viễn được hưởng vinh hoa phú quý. Năm nay Phương Lệnh Thiên đã ngoài sáu mươi tuổi, nửa bước đã đi vào quan tài, việc hậu sự cũng đã sớm lo xong. Đương nhiên là hâm mộ Hứa Hải Phong có được cơ hội luyện thành Tĩnh Tâm Quyết.

Tiên thiên thể chất của Hứa Hải Phong kỳ thật chỉ là bình bình, nhưng sau khi hắn uống được máu của quái xà, trong thân thể đã biến hóa ngút trời. Một trong những năng lực bên trong chính là có thể hấp thu tinh hoa vật chất ẩn chứa trong Túy Nguyệt Tửu. Túy Nguyệt Tửu chính là đại bổ vật được đặc chế, trong mấy tháng này, đã đạt tới mức khó có thể tưởng tượng. Công pháp Tĩnh Tâm Quyết vận chuyển qua một lần, dược lực liền chuyển hóa thành nội lực cho hắn, đại bộ phận dược lực sau khi chuyển hóa xong, Hứa Hải Phong từ trong nhập định tỉnh táo lại. Vừa nhấc đầu lên đã thấy lão đạo nhân vẻ mặt không thể tưởng tượng được đang nhìn mình đăm đăm.

Hắn nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, trạng thái khỏe khoắn chưa từng có trước đây: “ Đa tạ chân nhân.”

Ánh mắt lão đạo nhân nhìn hắn từ từ nhu hòa, chậm rãi nói: “ Tiểu tử, bộ Tĩnh Tâm Quyết này xem ra chính là định chế ra cho chính ngươi. Lão đạo ta tới lúc ba mươi tuổi, mới miễn cưỡng đạt tới cảnh giới tầng thứ năm. Tiểu tử ngươi chỉ một lần ngồi xếp bằng, liền đạt tới tu vi như thế. Không dám nói sau này không có người đạt được, nhưng ít chất trước kia cũng chưa từng có ai.”

Hứa Hải Phong nghe xong vui mừng vô cùng, nhưng vẫn giả ra bộ dáng khiêm tốn, kỳ thật mỗi động tác đều lộ ra một tia đắc ý. Lão đạo nhân tuổi già thành tinh, sao lại đoán không ra, chỉ là bộ công pháp này có người nối nghiệp, nên thật an lòng, đừng nói Hứa Hải Phong vẫn đang cố gắng duy trì bộ dáng khiêm tốn, cho dù hắn có đắc ý lộ ra thì cũng sẽ không trách cứ.

Kỳ thật bộ công pháp này cũng chỉ có quái thai như Hứa Hải Phong luyện tập mới có được kỳ hiệu này, nếu đổi lại là một người khác, vô luận tiên thiên thể chất có xuất sắc như thế nào, cũng không có khả năng đạt được tu vi nhanh như vậy.

“ Vãn bối nhớ Phương thượng thư từng nhắc tới, lão nhân gia muốn gặp tiểu nhân. Không biết chân nhân có gì phân phó, vãn bối quyết không dám từ chối.” Hứa Hải Phong đột nhiên nghĩ đến lời Phương Lệnh Thiên đã nói, trong lòng hắn ôm cảm kích, nghĩ muốn báo đáp, lúc này mới hỏi ra.

“ Ha ha…ha ha…” Sắc mặt lão đạo đột nhiên trở nên có chút xấu hổ, liên tục khoát tay nói: “ Không có việc gì không có việc gì, ta chỉ là nghe được đại danh của Hắc Kỳ quân, đối với ngươi phi thường thưởng thức, cho nên mới gọi Lệnh Thiên lưu ý một chút.”

“ Thật sao? Vậy đa tạ lão nhân gia tài bồi.” Hứa Hải Phong cũng cảm giác được trong lời của lão đạo có ẩn ý, nhưng nếu hắn không nói ra, cũng không tiện hỏi tới gốc rễ.

Kỳ thật nói đến buồn cười, lão đạo nhân này là một cao nhân thanh danh hiển hách của Đại Hán quốc nội, đương thời có thể sánh vai cùng hắn cũng không có mấy người. Chỉ là tuổi tác của hắn quá lớn, công phu cả đời, đặc biệt là Tĩnh Tâm Quyết còn chưa có truyền nhân, lòng như lửa đốt, nghe được có người nghị luận về thủ lĩnh của Hắc Kỳ quân, nói hắn trong một đêm có thể ngự vài nữ tử, được xưng kim thương không ngã.

Trong lòng lão đạo tâm động, nghĩ đến phàm là người có tinh lực quá dư thừa thì ở phương diện luyện tập công pháp này cũng có khả năng, vì vậy phân phó Phương Lệnh Thiên chưởng quản quân bộ nên lưu tâm tìm kiếm. Quả nhiên hôm nay vừa thấy, Hứa Hải Phong làm cho lão vô cùng hài lòng, hắn cũng yên tâm buông xuống gánh nặng trong lòng mình. Chỉ là lời này làm sao có thể giải thích rõ ràng cho Hứa Hải Phong kia chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.