Cờ xí tung bay, quân dung chỉnh tề.
Vô luận là Kim Lang quân, hay Hồng Sắc Hải Dương, hai quân đội này đều có ý chí cùng kỷ luật sắt thép như nhau. Trước Phóng Mã Pha, hai quân đội đều mới trải qua một phen chém giết bây giờ lại tiếp tục giằng co lên.
Biến hóa duy nhất, chính là người đứng trước mặt Hồng Sắc Hải Dương không phải là Phương Lệnh Thần, mà là một bạch diện thư sinh tay cầm quạt, gương mặt mỉm cười.
Sắc mặt Quát Bạt Ưng vô cùng ngưng trọng, trong lòng hắn thầm nói, người này không ngờ lại đến nơi này, vì sao mình không hề hay biết.
Khảm Cát tò mò đánh giá người thư sinh trang phục quái dị, vẻ mặt nhìn như vô hại, hỏi: “ Ưng ca, hắn là ai vậy?”
“ Tương Khổng Minh.” Quát Bạt Ưng trầm giọng nói.
“ Là hắn…” Khảm Cát kinh ngạc nhìn về phía Tương Khổng Minh, tựa hồ như muốn đem gương mặt người này trực tiếp khắc vào trong đầu mình.
Ngày trước lúc Tương Khổng Minh đi theo Hứa Hải Phong xuất sứ Hung Nô, vừa lúc Khảm Cát không có mặt ở Tây Kinh, nên tuy hắn nghe qua tên của Tương Khổng Minh, nhưng không hề biết mặt.
Sau khi Cáp Mật Thứ trở về từ Ngọa Long thành, đối với Tương Khổng Minh lại đánh giá cao, đã không dưới Hứa Hải Phong, một vị nhân vật có sức nặng như vậy thình lình xuất hiện ở nơi này, chẳng trách Quát Bạt Ưng lại có vẻ cố kỵ ba phần.
“ Quát Bạt tướng quân, đã lâu không gặp.” Tương Khổng Minh ở xa xa chắp tay nói. Quạt lông của hắn bị phá hư, vạn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là tùy ý tìm một một cây quạt khác đến dùng, chỉ là phối hợp với trường bào của hắn, thoạt nhìn có chút tức cười.
Quát Bạt Ưng ở trên lưng ngựa đáp lễ, nói: “ Tương tiên sinh tới đây khi nào, xin thứ cho Quát Bạt Ưng không tiếp đón từ xa.”
Hắn vừa nói chuyện, vừa quan sát tinh thần diện mạo cùng sĩ khí của hơn hai vạn binh sĩ Hồng Sắc Hải Dương, nhưng làm cho hắn giật mình chính là, những người này chỉ trải qua sự tu chỉnh ngắn ngủi, cả đám tinh thần chấn hưng tỉnh táo, sát khí lẫm lệ, cùng tình huống bỏ chạy lúc trước đã biến hóa long trời lở đất.
Trong lòng Quát Bạt Ưng thất kinh, biết nhiệm vụ lần này sợ rằng không thể hoàn thành, hai vạn Hồng Sắc Hải Dương này một khi khôi phục đấu chí, kỳ thật đủ để cùng chính mình so đấu một phen. Nếu là thời khắc mấu chốt, Tương Khổng Minh lại chặn ngang một tay…
Lực chiến đấu của Hắc Kỳ quân như thế nào, những Hung Nô nhân khác có lẽ không biết, nhưng hắn lại tràn đầy nhận thức, lấy không tới hơn trăm kỵ lại chạy thoát khỏi vòng vây hai vạn đại quân của hắn. Tuy chỉ là nhờ vào tuyệt thế thần tiễn thần xuất quỷ nhập của Triết Biệt, nhưng thực lực của bọn hắn cũng có thể tưởng tượng mà biết.
Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn quanh, nhưng trước mặt chỉ là dày đặc đầu người, trời mới biết có Triết Biệt ẩn thân ở bên trong hay không. Nếu bị hắn bắn ra một mũi tên, chỉ sợ ngay cả chính mình cũng không may mắn thoát khỏi. Hắn thúc ngựa, nhích về phía trước, đem Khảm Cát che chắn ngay sau lưng mình, tay trái dời xuống, cầm lên cương thuẫn.
Gia hỏa này đúng là quá hiểu biết thần tiễn của Triết Biệt, nên lập tức sai người chế ra cương thuẫn, những tướng lãnh thiên kỵ trưởng đều có một cương thuẫn, tuy không biết có chống đỡ được Triết Biệt hay không, nhưng tốt xấu có còn hơn không, trong tâm lý cũng đỡ lo lắng hơn một chút.
Tương Khổng Minh phe phẩy cây quạt, cười mà không nói.
Quát Bạt Ưng đang muốn nói chuyện, thình lình nghe phía sau một trận hỗn loạn, hắn phát giác khác thường, liền quay đầu lại.
Chỉ thấy trong bầu trời, đột ngột xuất hiện một điểm đen, hắn ngưng mắt nhìn lên, điểm đen kia từ từ mở rộng, hắn đã thấy rõ, đó là một hòn đá có thể tích vô cùng khổng lồ, mang theo ngọn lửa quay cuồng, khói đặc bay tung, phảng phất như kéo theo một cái đuôi màu đen hướng ngay trung ương hai đội ngũ đang giằng co bay tới.
“ Đông…” Một tiếng nổ kinh thiên động địa, khối đá lớn rốt cục rơi xuống trên mặt đất, thanh thế như thế, khiến cho chiến mã hai bên đồng thời sinh ra một trận hỗn loạn.
Quát Bạt Ưng vốn là một tướng lãnh có kinh nghiệm trong lòng không ngừng khẩn trương, vô luận là từ thể tích của tảng đá hay là nghe tiếng nó rơi xuống, phân lượng của nó cũng phải hơn ngàn cân. Bọn họ thập phần kỳ quái, tảng đá kia không phải dọc theo sườn núi lăn xuống tới, mà là từ giữa không trung mãnh liệt nện xuống, khoảng cách với sườn núi cũng là một không gian không nhỏ. Đến tột cùng là bọn họ dùng công cụ gì có thể đem cự thạch ngàn cân ném vào giữa không trung?
Dù là thạch cơ xa cũng không có khả năng bắn ra như thế, nếu miễn cưỡng đặt khối đá này lên trên thạch cơ, chỉ sợ ngay cả thạch cơ cũng bị đè nát, đừng nói nhảm đến việc có thể bắn ra nổi.
“ Ưng ca…đó là gì?” Khảm Cát đột nhiên dùng một ngón tay chỉ lên bầu trời, quát lớn.
Quát Bạt Ưng lại ngẩng đầu nhìn lên, đều hoảng sợ đến thất sắc.
Phía chân trời, một tiếng cười to kinh khủng tuyệt luân từ xa xa truyền đến, thật giống như cuồng phệ bệ ngạn, làm người ta sợ hãi.
Một người, một đại hán vạm vỡ từ xa xa phía chân trời đạp gió mà đến.
“ Đông…”
Dưới sự chú ý của vạn người, người này đầu dưới chân trên, nặng nề rơi xuống bên cạnh khối đá khổng lồ đang bốc đầy khói đen mù mịt kia. Lực trùng kích cường đại đem mặt đất tạp ra một cái hố to thật sâu, tuy không thể so sánh với khối cự thạch vừa rồi, nhưng đã đem nửa đoạn thân thể của hắn vùi lấp đi vào.
Trong lúc mọi người có mặt nghĩ rằng hắn đã bị mất mạng, đôi bắp đùi của hắn chợt gấp khúc, chống vào mặt đất, dùng sức đạp mạnh, lập tức đem thân thể lún trong mặt đất rút đi ra.
Chỉ thấy mặt hắn đầy bùn đất, gương mặt không còn nhìn thấy, hắn đứng thẳng chân, cũng không lau mặt, liền há to miệng, nhìn phương hướng Tương Khổng Minh mà hét rống lên.
“ Nga…”
Khí tức tàn bạo hung lệ khôn cùng bát ngát theo tiếng rống giận truyền khắp toàn bộ đội ngũ.
Dù là với tố chất binh viên của Hồng Sắc Hải Dương, cũng không thể không hãi hùng khiếp vía, chiến mã càng không chịu nổi, dưới sự kinh hoàng thất thố, khiến cho một trận rối loạn.
“ Đây là người sao?”
Vào thời khắc lúc này, trong lòng mọi người cơ hồ đồng thời hiện ra câu nói kia.
Từ trên vách núi cao như thế bay xuống tới, nửa đoạn thân thể lún trong bùn đất, lại không bị tan xương nát thịt, ngược lại càng thêm hung hãn vạn phần. Đây còn là người sao…
Sắc mặt Tương Khổng Minh trong nháy mắt từ trắng chuyển xanh, hắn bịt đôi tai, khóe mắt nhảy lên không thôi, sự tức giận mãnh liệt từ trong lòng hắn liền phát ra.
Hắn ngậm chặt miệng, bởi vì hắn biết, trước khi tiếng hô của Tần Dũng ngừng lại, thanh âm nào cũng đừng mơ tưởng có thể truyền ra ngoài.
Qua một lúc, Tần Dũng hài lòng thu thanh, nhưng khi hắn tự tay lau đi bùn đất trên mặt, hai mắt thấy được ánh sáng, cả người lập tức ngây ngốc như con gà gỗ. Một bàn tay thô to của hắn đặt trên miệng, thân thể giống như là là bị điểm huyệt, cũng không hề nhúc nhích chút nào.
Tương Khổng Minh không nói được một lời, chỉ là gương mặt âm ế đã thể hiện rõ sự tức giận mênh mông trong lòng hắn lúc này.
Tần Dũng hít sâu một hơi, hắn trời không sợ, đất không sợ, cuộc đời này chỉ sợ hai người, mà người ngay trước mặt tựa hồ còn đáng sợ hơn Hứa Hải Phong đến ba phần.
Cũng may Tương Khổng Minh đến tột cùng cũng là nhận biết đại sự, miễn cưỡng đè nén cỗ ác khí trong lòng, giơ quạt lên chỉ về phía trước.
Tần Dũng như nhặt được đại xá, gật đầu lia lịa, vội vàng xoay người lại, đi tới bên cạnh khối đá lớn, dưới mấy vạn ánh mắt đang nhìn chăm chú, dễ dàng ôm lên khối đá khổng lồ, thân thể hắn lại giống như con quay xoay tròn lên, quát to một tiếng, cự thạch giống như một viên đạn pháo bay về phía Hung Nô đại quân.
Hung Nô nhân đang đứng cách hắn bất quá chỉ khoảng trăm thước, vừa lúc trong vòng bay lượn của khối đá lớn này. Mọi người vội vàng giục ngựa tách ra, một kỵ sĩ sợ đến ngây người, ngây ngốc tại chỗ, trơ mắt nhìn khối đá lớn đã bốc cháy gào thét bay đến, không hề nghĩ sẽ trốn tránh.
Mắt thấy sẽ bị khối đá sinh sôi tạp thành bánh thịt, may là bên người hắn có người tay mắt lanh lẹ, nắm được áo hắn kéo mạnh, đem hắn lôi ra, đồng thời đưa chân hung hăng đá lên con ngựa của hắn.
Con ngựa sợ hãi, lại mất đi sự ước thúc của chủ nhân, phóng mạnh về phía trước.
“ Đông…” Tiếng nổ thứ ba trong hôm nay lại hung hăng nổ tung lần nữa trong tai mọi người, mà dù là trầm ổn như Quát Bạt Ưng cũng không tự chủ được kéo mạnh cương ngựa, theo bản năng kéo về phía sau.
Trận hình Hung Nô nhân có biến hóa rất nhỏ, tuy chỉ nhỏ, nhưng bằng lực một người, là có thể làm được tới bước này, Tần Dũng đã không thẹn với danh hiệu thiên hạ đệ nhất dũng sĩ.
Đến tận đây, Quát Bạt Ưng mới tỉnh ngộ lại, mới vừa rồi khối đá lớn này từ trên núi ném xuống là do chính tay người này làm ra, nên mới có hiệu quả kinh thiên động địa như vậy.
Chiến mã không thể khống chế, tung vó mà chạy, phía trước của nó chính là bạo long hình người Tần Dũng, hắn nhìn thấy con ngựa đâm đầu mà đến, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, bước lên mấy bước, vươn bàn tay to, liền như vậy nắm lấy cổ con ngựa.
Con ngựa tính nóng, thân thể hướng trên người hắn đá tới. Chỉ là thân thể Tần Dũng vốn mình đồng da sắt, cũng không chút cảm giác. Hai tay của hắn phân ra đặt lên đầu cùng xương cốt con ngựa, hét lớn một tiếng, có chút dùng sức, lập tức đem đầu ngựa cứng rắn giật mạnh xuống tới.
Máu tươi văng khắp nơi, phun mạnh nhiễm toàn thân hắn đẫm máu. Hắn mở miệng rộng, áp lên cổ ngựa, uống ừng ực, tấm tắc vang lên. Chốc lát sau, hắn hài lòng vứt xác con ngựa ra xa, vỗ bụng một cái thật lớn thỏa mãn.
Ngoại trừ tiếng ngựa hí chim hót, trên chiến trường lặng yên không một tiếng động, ánh mắt của mọi người gắt gao coi chừng tráng hán cùng hung cực ác trước mặt.
Quát Bạt Ưng nuốt mạnh nước bọt, quay đầu vừa nhìn, trái tim lập tức chìm vào đáy cốc.
Tuy không hề dự triệu, nhưng hắn nhìn ra quân sĩ của mình đối với sự hung hãn của người này đã sợ hãi. Tần Dũng biểu hiện ra thực lực cường đại đã vượt ra ngoài sự thừa nhận của bọn họ, đối mặt với một cự thú hình người như thế, một khi nghĩ đến phải đối chiến với hắn, mặc cho ai cũng không thể khởi lên dũng khí.
Quát Bạt Ưng cười khổ không thôi, hắn cũng không trách cứ binh lính của chính mình, cho dù là Áo Bổn tông sư cường hãn, cũng không biết làm gì được người này mà phải cúi đầu nhận thua. Đối mặt đối thủ như vậy, không người nào có thể bảo trì được sự thản nhiên tự nhiên. Liền vào giờ khắc này, hắn lại nhớ tới hầu hài và Triết Biệt, thủ hạ của Hứa Hải Phong như thế nào đều là quái vật như vậy a.
Trên đường so đấu kẻ mạnh sẽ thắng, nếu bọn họ đã mất dũng khí, cuộc chiến hôm nay làm sao thắng nổi.
Cuối cùng, Tần Dũng dù sao có một người, cho dù hung hãn thập bội, đối mặt đại quân mấy vạn người, cũng chỉ là hòn đá nhỏ nhập vào biển rộng, cũng không dậy nổi sóng gió bao lớn. Nhưng sau lưng của hắn, còn có hơn hai vạn tinh binh Hồng Sắc Hải Dương, từ kiến thức qua sự biểu hiện thực lực của Tần Dũng, sĩ khí của bọn họ đại chấn, hận không được lập tức tiến lên tử đấu một phen.
Biểu hiện của bọn họ cùng Hung Nô binh hoàn toàn trái ngược, nếu suy nghĩ kỹ, cục diện đã có biến hóa vi diệu.