Thương Thiên Phách Huyết

Chương 299: Chương 299: Tù Binh (1)




“ Hứa tướng quân…” Một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở trước mặt bọn họ, cao giọng gọi.

Hứa Hải Phong mỉm cười, cũng không thấy hắn nhanh hơn tốc độ, nhưng chỉ trong hai ba bước đã đem Tương Khổng Minh từ xa xa đi xuống, đi tới trước mặt Lưu Tuấn Thư.

“ Hứa tướng quân, mạt tướng đã đem Chương Kiệt đưa tới quý phủ, chỉ cần trở về là có thể nhìn thấy.” Lưu Tuấn Thư không lạnh không nóng nói.

“ Như vậy đa tạ Lưu huynh.” Đối với vị tướng lãnh Đại Hán còn chưa hoàn toàn quy phục mình, Hứa Hải Phong vẫn bảo trì thái độ khách khí.

“ Hứa tướng quân khách khí, mạt tướng cáo từ.” Mắt nhìn Tương Khổng Minh đi tới nơi này, Lưu Tuấn Thư chắp tay, rời đi.

Tương Khổng Minh than nhẹ một tiếng, nói: “ Lưu Tuấn Thư tuy chưa thể thu tâm, nhưng thái độ như vậy cũng tốt, cứ để cho Tô Xuân Vĩ bọn họ đi nghi thần nghi quỷ đi.”

Hứa Hải Phong bật cười.

Quả thật, đối với thái độ hoàn toàn chuyển biến của Lưu Tuấn Thư, chẳng những tiếp nhận chức thống lĩnh thành vệ quân, hơn nữa sự vụ lớn nhỏ bên trong đều hết sức tận tâm, quả thật so với lúc ở Hoàng Long quân đoàn, còn phải nỗ lực hơn ba phần.

Sự chuyển biến lớn đến một trăm tám mươi độ như vậy, làm cho những người có dụng ý khác phải trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ đều đoán rốt cục Hứa Hải Phong cho Lưu Tuấn Thư uống mê dược gì, hoặc là thi triển thủ đoạn đặc thù nào đó, mới khiến cho vị hán tử anh dũng lịch kinh cửu tử nhất sinh chịu khuất phục.

Chẳng qua, tùy ý cho bọn họ nghĩ phá đầu, cũng tuyệt đối nghĩ không ra, Lưu Tuấn Thư lại vì tiểu công chúa Lưu Đình.

“ Người này nói ra giữ lời, hắn quyết sẽ không phản bội tiểu công chúa, hắc hắc…Chỉ sợ lúc này ở trong lòng hắn, dù là Lưu Chính Khải cũng xa xa không bằng phân lượng của tiểu công chúa. Nữ sắc a, ai…”

Tương Khổng Minh lắc đầu nói, đột nhiên phát giác sắc mặt Hứa Hải Phong khác thường, lập tức biết mình nhất thời nhanh miệng, không khỏi liền xấu hổ.

Hắn vô ý thức cười hắc hắc vài tiếng, vội vàng xóa bỏ lời nói: “ Chủ công, Lưu Tuấn Thư tìm ngài có chuyện gì?”

Hứa Hải Phong không thể tránh được nhìn hắn một cái, thân phận Tương Khổng Minh dù sao không giống người thường, hắn tự nhiên không có khả năng vì một việc nhỏ mà trách mắng.

Huống hồ ở trong lòng hắn, cũng hiểu thật rõ ràng, nếu không có Huyền Thiên Xá Nữ công của Lưu Đình đã đạt tới cảnh giới nội mị, cũng không khả năng làm cho Lưu Tuấn Thư vừa gặp liền lập tức thay đổi chủ ý.

Hơn nữa, vô luận là hắn hay Tương Khổng Minh cũng biết, mỗi cách nửa tháng, Lưu Đình sẽ đổi một biện pháp để triệu kiến Lưu Tuấn Thư. Trên danh nghĩa là gặp người đồng tộc cùng không may mắn, nhưng trên thực tế chỉ sợ cũng mượn cớ này để lung lạc mà thôi.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng sự thật lại chứng minh, loại cảm tình này đầu tư đối với Lưu Tuấn Thư, xa xa còn hữu hiệu hơn cả châu báu vàng bạc.

Trong lòng Hứa Hải Phong đột nhiên hiện lên một ý niệm, Lưu Đình làm như vậy dĩ nhiên do ý kiến của mình, nhưng chỉ sợ trong lòng của nàng cũng cùng chung ý nghĩ.

Dù sao, trong mấy vị thê tử của mình, Lưu Đình là một nữ tử yếu ớt nhất không có lực mạnh để dựa dẫm vào. Vì kiều nữ ra đời trong nhà đế vương, cũng trong bất tri bất giác vì tiền đồ của chính mình cùng tương lai mà đã có ý định.

“ Chủ công…” Tương Khổng Minh thật lâu không thấy Hứa Hải Phong trả lời, kinh ngạc quát nhẹ một tiếng.

Hứa Hải Phong từ trong tư lự của mình bừng tỉnh lại. Vấn đề này trong lòng mình hiểu rõ là được, nhưng không thể cùng người thương thảo, dù là Tương Khổng Minh cũng không được.

Mỉm cười, Hứa Hải Phong nói: “ Lần dạ tập này, Lưu Tuấn Thư ở trong đại doanh Khải Tát nhân bắt được một gã người Hán, hắn đã hạ lệnh cho ai biết chuyện này phải cấm khẩu, sau đó len lén đưa người đó đến phủ của ta.”

“ Người Hán?” Tương Khổng Minh ngạc nhiên, hắn là lần đầu nghe được tin tức này, Hứa, Lưu hai người giữ bí mật đúng thật là quá tốt.

“ Không sai, là do hai mươi năm trước hắn bởi vì bị truy sát mà đào vong đến Khải Tát.” Hứa Hải Phong giải thích.

Theo sau, hắn lập tức nhìn thấy hai mắt Tương Khổng Minh sáng lên, hiển nhiên đối với việc này hứng thú to lớn, xa xa vượt qua bất cứ chuyện gì.

Trong tiếng thúc giục liên tiếp của Tương quân sư, Hứa Hải Phong về tới hoàng cung.

Hắn cứ như vậy đường hoàng tiến vào hoàng cung của Thổ Phiên, không hề có chút hành vi e ngại hay cố kỵ. Dựa theo lời của Tương Khổng Minh, chỉ cần trong lòng trong sáng, không cần sợ ai.

Trong hoàng cung, thủ vệ sâm nghiêm, thành vệ quân cũng không thiếu cao thủ, điều được điều động đến đây. Huống chi, ở trong cung còn có vị cao thủ tông sư Hạ Nhã Quân, cùng với một bộ phận nhân lực của Ma Môn đảm nhiệm thủ vệ, tuy không thể nói vững như tường đồng, nhưng tự bảo thì dư thừa.

Bên trong ngự thư phòng, Hứa Hải Phong vui vẻ hỏi: “ Chương Kiệt?”

Chương Kiệt cung kính lên tiếng, hắn phục dịch hơn mười năm trong đệ tứ quân đoàn của Ban Khắc La Phu Đặc, theo quân đoàn đông chinh tây phạt, coi như hiểu biết sâu rộng. Biết lực chiến đấu của đệ tứ quân đoàn ở trên phiến đại lục này, tuyệt đối là siêu cường.

Nhưng đêm đó, chuyện thình lình xảy ra, đệ tứ quân đoàn liền gặp phải thảm bại lớn nhất từ trước đến nay, hơn nữa càng thêm trọng yếu, là bại vô cùng khó hiểu kỳ lạ, không hề dấu hiệu.

Hắn cũng ở sau cuộc chiến được nghe thành vệ quân nghị luận mới hiểu được quá trình bên trong.

Kỵ binh đi tập doanh cơ hồ toàn quân bị tiêu diệt, đội ngũ bộ binh lại gần như bị hủy diệt hoàn toàn, đại doanh thì không cần phải nói, đã sớm rơi vào tay địch thủ.

Nếu địch nhân nhờ vào binh lực ưu thế cường đại thì cũng không nói, nhưng bọn họ vận dụng nhân số rõ ràng không bằng đệ tứ quân đoàn.

Hơn nữa, từng cử động của Ban Khắc La Phu Đặc tựa hồ đều nằm trong dự liệu của đối phương, mỗi bước đi của Hắc Kỳ quân đều là bẫy rập được an bày, chỉ chờ Ban Khắc La Phu Đặc đạp chân vào.

Bản lãnh thần cơ diệu toán như vậy, mới làm cho hắn thật sự khâm phục.

Ánh mắt Chương Kiệt len lén nhìn bên người Hứa Hải Phong, nhìn Tương Khổng Minh đang ngồi phe phẩy quạt lông.

Chính là người này sao? Đem Ban Khắc La Phu Đặc thanh danh hiển hách đùa giỡn trong lòng bàn tay thật dễ dàng.

“ Tao ngộ của ngươi hãy tự mình nói một lần đi.” Cử động của hắn tự nhiên không gạt được hai vị thượng vị giả ngồi trước mặt, Hứa Hải Phong buồn cười nói.

“ Dạ…” Chương Kiệt cung kính hướng hai người họ thi lễ, tỏ vẻ lòng mình chân thật, hai người bọn họ vẫy tay ra dấu, hắn nói: “ Đông nhân…tiểu nhân tên là Chương Kiệt, mười…mười tám năm trước, bởi vì nhất thời…nhất thời xui xẻo, bị người…hạ lệnh…truy nã. Tiểu nhân mắt thấy không xong, không thể làm gì khác hơn là đi xa tha hương.”

Lúc hắn mới bắt đầu nói chuyện, tạm thời có chút lắp bắp, tới sau đó dần dần lưu loát lên.

Hứa Hải Phong quay đầu nhìn lại, Tương Khổng Minh gật nhẹ đầu, người này rõ ràng nhiều năm không sử dụng tiếng Hán, nên mới ấp úng như vậy.

“ Ngươi phạm vào chuyện gì?”

Dựa theo bổn ý của Hứa Hải Phong, chỉ cần hắn có thể cung cấp tình báo của quốc nội Khải Tát, vậy dù hắn đắc tội người nào, phạm vào sai lầm gì, cho dù là thiên vương lão tử, cũng phải giúp hắn xóa bỏ.

Điểm này, Tương Khổng Minh cũng vô cùng đồng ý. Thời kỳ chiến tranh, hết thảy hành vi đều nên vì chiến tranh phục vụ, quốc pháp, luật pháp, đều kém hơn một mệnh lệnh của vị đại tướng cầm binh nơi tiền tuyến.

Đây gọi là quân lệnh trên hết, từ xưa tới nay đều là như thế.

Nếu quyết định muốn làm như vậy, vậy đầu tiên bọn họ phải làm, không phải là hỏi đáp án mình muốn biết, mà là làm cho chính mình an tâm.

Chương Kiệt thoáng chần chờ, hắn phiêu dạt nhiều năm, hiểu biết sâu rộng. Tự nhiên biết được hai người trước mắt có ý muốn gì, vốn tưởng rằng bọn họ vừa đến liền hỏi chính sự, mà mình cũng đã sớm chuẩn bị, nghĩ muốn mượn cơ hội này làm họ vui vẻ, cuối cùng cho phép mình ẩn dưới cánh chim của bọn họ.

Chỉ là không nghĩ tới, đầu tiên bọn họ lại hỏi đến chuyện riêng của mình. Lúc này đối với mình mà nói, đó là liên quan tới tính mạng, nhưng trong mắt hai vị này, chỉ sợ chỉ là một việc nhỏ như hạt đậu mà thôi. Mà dù là tính mạng của mình, ở trong mắt hai vị đại tướng cầm binh kia cũng chỉ sợ như cọng cỏ, không đáng giá nhắc tới.

Bọn họ làm như vậy, nếu không phải thật tình muốn giải vây cho mình, thì là muốn hỏi xong việc rồi, sẽ tính sổ sao, chuyện này vốn hắn cũng đã gặp qua không ít.

Nhìn hắn không nói lời nào, Tương Khổng Minh đột nhiên nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói: “ Nếu ngươi đã đi tới nơi này, thì không cần cố kỵ nhiều như vậy, chủ công đã hỏi ngươi, dù trời có sụp xuống tới, cũng sẽ có người giúp ngươi đi đảm đương. Huống nhi…ngươi nhớ kỹ, đây đã là đường sống duy nhất.”

Trái tim Chương Kiệt run run, hắn lập tức hiểu thông đạo lý này, Hứa Hải Phong đã là chỗ dựa dẫm duy nhất của hắn, sống chết của mình chỉ ở trong một ý niệm của hắn.

“ Tiểu nhân không dám giấu diếm, mười tám năm trước, tiểu nhân là một thương nhân, tích lũy nhiều năm, gia cảnh cũng có chút khá giả. Chỉ là có một lần rời nhà buôn bán, trong lúc vô ý phát hiện một chuyện, không nghĩ tới liền rước lấy đại họa ngập trời.”

“ Chuyện gì?”

Chương Kiệt cắn răng một cái, nói: “ Buôn lậu…quân đội buôn lậu. Tây bắc vương Lộ gia mượn danh nghĩa của quân đội, buôn lậu khắp nơi, cũng là do vận khí của tiểu nhân quá xấu, không ngờ trong lúc vô ý phá vỡ chuyện này. Từ đó về sau, Lộ gia liền hạ mệnh lệnh đuổi giết, tiểu nhân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đào vong Khải Tát.”

“ Lộ Đỉnh Thịnh?”

“ Đúng vậy.” Chương Kiệt cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn quanh, tuy trong lòng hắn vạn phần nghĩ muốn nhìn thấy vẻ mặt của hai vị này, nhưng hắn cũng nhát gan không dám ngẩng đầu lên lần nào.

Gia đình hắn ở tây bắc nhiều năm, tự nhiên biết được thế lực Lộ gia to lớn, đủ để lật tay làm mây, trở tay làm mưa. Nếu hai vị này cũng chọc không nổi, cũng không phải là việc gì khó thể tưởng tượng. Hứa Hải Phong khẽ lắc đầu, Lộ Đỉnh Thịnh làm như vậy cũng không còn là việc gì mới mẻ, những gia tộc có quyền thế mượn lực quân đội để buôn lậu, đó là một chuyện vô cùng phổ biến. Triều đình cũng biết rất rõ ràng, tuy đã nhiều lần ban bố lệnh cấm, nhưng cũng không có kết quả.

“ Người đâu…” Trầm ngâm một chút, Hứa Hải Phong cao giọng quát.

Một gã tùy hầu lập tức chạy tới, Hứa Hải Phong phân phó: “ Đi mời phó thống lĩnh Lộ Thông Châu đến.”

Gã tùy hầu ứng tiếng, xoay người liền đi.

Trong lòng Chương Kiệt đang căng thẳng, đột nhiên sắc mặt lộ vẻ vui mừng. Lúc hắn rời đi Đại Hán, chính là lúc Lộ Thông Châu mới xuất đầu tại tây bắc, đại danh của hắn tự nhiên cũng được nghe nói. Mấy ngày nay trở lại Đại Hán, lại nghe thành vệ quân trò chuyện liền biết hắn đã trở thành gia chủ của Lộ gia.

Lúc này, nghe khẩu khí của Hứa Hải Phong, tựa hồ chỉ đem Lộ Thông Châu xem như một thuộc hạ mà đối đãi, vậy tính mạng của mình có lẽ sẽ được bảo vệ.

“ Trong nhà ngươi còn có ai?”

“ Hồi đại nhân, không có, năm đó tiểu nhân vẫn chưa lập gia đình, cho nên mới có thể một thân một mình bỏ trốn.”

Hứa Hải Phong ân một tiếng, cùng Tương Khổng Minh nhìn nhau, kiên nhẫn chờ đợi.

Chương Kiệt càng cố gắng nén hô hấp, dù là thở mạnh cũng không dám.

Cũng may, loại thời gian âm trầm buồn bực này cũng không kéo dài, sau khi Lộ Thông Châu nhận được tin tức, lập tức buông hết thảy, vội vã chạy tới.

Đối với vị gia chủ mới của Lộ gia, dù là Hứa Hải Phong, hay là Tương Khổng Minh, đều biểu hiện ra nhiệt tình thật lớn.

Sau một phen chào hỏi, Lộ Thông Châu trực tiếp nói: “ Hứa đại tướng quân, mạt tướng tới nơi này đã lâu như vậy, ngươi là lần đầu tiên chủ động muốn gặp mạt tướng đó.”

Hứa Hải Phong mỉm cười, nói: “ Lộ huynh, nơi này là nhà riêng, không phải quân doanh, chúng ta nên dùng huynh đệ xưng hô đi, việc này đúng thật là tiểu đệ không đúng, sau này hai nhà chúng ta nên thân cận nhiều hơn mới tốt.”

Lộ Thông Châu nghĩ không ra hắn lại biểu hiện thân mật như thế, đầu tiên là ngẩn ra, theo sau lập tức cười nói: “ Nếu Hứa huynh nói như vậy, Thông Châu cũng cung kính không bằng tòng mệnh.”

Trải qua một phen nói chuyện lúc sáng của Lộ Đỉnh Thịnh, Hứa Hải Phong đã nắm chắc ý tứ của nhà họ Lộ.

Bọn họ tự biết ở trong thời loạn thế, lấy thực lực của gia tộc cũng không đủ tranh bá thiên hạ, vì ích lợi của cả gia tộc, bọn họ phải đem chính mình phụ thuộc với thế lực có thể nắm được thiên hạ trong tương lai.

Ở trong mắt Lộ Đỉnh Thịnh, Trình gia là thế lực có hi vọng thành công nhất, tiếp theo là Hắc Kỳ quân của Ngọa Long thành.

Nói cách khác, ít nhất trước khi cuộc chiến Thái Nguyên chấm dứt, Hứa, Lộ hai nhà nhất định có thể bảo trì quan hệ hòa thuận nhất.

Bọn họ hàn huyên chốc lát, bởi vì song phương không cố ý che giấu, nên trong lời nói tự nhiên lộ ra vẻ thân thiết.

Hứa Hải Phong nhìn trên mặt Chương Kiệt ẩn hiện sắc mặt vui mừng, lập tức nói về chính truyện: “ Lộ huynh, vị này là một thuộc hạ của tiểu đệ, trước kia từng có chỗ đắc tội quý phủ, hôm nay gọi hắn đến đây, là đặc biệt bồi tội.”

Hắn quay đầu nói: “ Chương Kiệt, còn không mau dập đầu cho Lộ gia chủ.”

Chương Kiệt lên tiếng, nhanh chóng tiến lên quỳ xuống dập mạnh đầu mấy cái.

Lộ Thông Châu bị bọn họ làm choáng váng, nhưng hắn cũng là người có tâm linh lả lướt, nếu không cũng không đến phiên hắn kế thừa vị trí của Lộ Đỉnh Thịnh.

Chỉ cần nhìn thấy Hứa Hải Phong cố ý làm như vậy, hắn liền rõ ràng ý tứ bên trong, Hứa Hải Phong làm như vậy rõ ràng là muốn giải vây cho người khác.

Trong đầu hắn nhanh chóng hồi tưởng một lần, cũng không sao nhớ nổi ai là Chương Kiệt. Ánh mắt lướt nhanh trên người hắn, cũng không hề có chút ấn tượng.

Vô danh tiểu tốt, đây là kết luận duy nhất của hắn.

Một nhân vật vô danh như thế, lại có năng lực tìm được chỗ dựa như Hứa Hải Phong, vậy lưu cho hắn một con đường cũng là tốt nhất.

Trong lòng Lộ Thông Châu có tính toán, lập tức cười nói: “ Nếu Hứa huynh đã ra mặt, chút việc nhỏ ấy đương nhiên không cần nhắc lại.”

Lấy thân phận của hắn, ngay trước mặt mọi người chính miệng hứa hẹn, tự nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh, không còn ý thay đổi.

Chương Kiệt thở phào một hơi dài, rốt cục buông xuống tâm sự mười mấy năm trong lòng, hướng Hứa Hải Phong xá một cái thật sâu, nói: “ Đa tạ tướng quân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.