Bình minh trong sa mạc, sạch sẽ như là được nước rửa qua vậy, bầu trời là một mảnh xanh biếc, không có một đám mây nào, quang cảnh tựa hồ hết sức mỹ cảm. Ngang tầm mắt cồn cát mềm mại không ngừng trải dài đến vô tận, nhưng vô luận là nhìn thế nào, thì trước mắt vẫn là biển cát mênh mông vô bến bờ như cũ.
“Hí…”
Một tiếng than khóc, con ngựa duy nhất nặng nề khuỵ xuống, trong hai mắt nó mơ hồ có một tia ươn ướt, hay là con ngựa này cũng cảm nhận được nỗi bi ai, khi rơi vào bước đường cùng, không lối thoát.
“Uống..”
Một chén máu ngựa nồng đậm đưa lên khoé miệng Lưu Chính Trung, hắn gian nan mở mắt, há mồm đem máu ngựa nuốt xuống.
Tuy rằng mùi máu tươi nồng đặc làm cho người khác phải thấy sợ hãi, nhưng hắn vẫn uống như nước cam lộ.
“Sang huynh, xem ra đại nạn của chúng ta đã tới rồi.”
Tại một bãi cồn cát, thanh âm khàn đục gần như không nghe được, trầm thấp vang lên.
Lưu Chính Trung liếm đôi môi đã muốn khô khốc, phảng phất như trong cổ họng đang bị một ngọn lửa hung hăng thiêu đốt, hắn cười khổ gật đầu, nhưng đã muốn không được, bởi vì mất máu nhiều, cả người đã mệt mỏi, có thể duy trì được đến hiện tại, thậm chí đã muốn vượt qua khỏi cực hạn của hắn.
Nửa tháng trước, bọn hắn tại chỗ tiếp tế thứ hai của Lục Châu đã bị người Hung Nô phục kích, tuy rằng dốc sức chiến đấu nên đã thoát khỏi vòng vây, nhưng bị tổn thương nghiêm trọng, mấy ngày kế tiếp, bởi vì không có dược phẩm, thực vật, nước uống cùng các trang thiết bị nhất định, những binh linh mang thương thế nghiêm trọng đã bắt đầu ngã dần xuống phiến sa mạc vô biên vô hạn này,… giống như.. chưa bao giờ từng tồn tại.
Sau lưng bọn họ, người Hung Nô giống như chó săn ngửi được mùi xương thịt, đuổi theo không ngừng.
Ngay tại năm ngày trước, người chịu trách nhiệm dẫn đường là Trần Đại Hải, tại một trận mai phục của quân địch, trong lúc chiến đấu đã trúng một tiễn mà bất hạnh vong mạng. Tuy rằng, cuối cùng bọn hắn cũng thoát khỏi vòng vây của quân địch. Nhưng ở trong sa mạc hoang vu như này, ánh mắt cảu bọn họ giống như người mù, không thể tìm ra đường đi tới trạm tiếp tế.
Rốt cuộc, con ngựa cuối cùng cũng đã ngã xuống, nó chết dưới chuỷ thủ của Trương Tử Hoa.
Tiến vào sa mạc rộng lớn có mười năm người. Cho tới bây giờ chỉ còn lại hai người.
Hai người một ngựa dưới ánh dương quang lộ ra một cảnh tượng vô cùng thê lương, chính là lúc này, con ngựa duy nhất cũng bước chân đi theo đồng bạn của nó.
Sơn cùng thuỷ tận, bọn hắn thật sự đã rơi vào bước đường cùng. Tuy rằng trước khi rời khỏi Lưu Chính Khải, bọn hắn đã biết, sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến, nhưng hôm nay, trong lòng của bọn họ lại có chút không chấp nhận.
Hai mắt khép đóng chặt bỗng nhiên mở to, Lưu Chính Trung vô lực trở mình ngồi dậy, hắn ngưng thần nói: “Có… người”
“Cái gì?”
Trương Tử Hoa lo lắng nhìn hắn. Trên mặt của Lưu Chính Trung có một mảnh phiếm hồng quỷ dị, đó cũng không phải là cái chuyện gì tốt, đột nhiên trên mặt hắn lại lộ ra vẻ đỏ ửng. Làm cho trong lòng Trương Tử Hoa dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi.
Hồi quang phản chiếu sao?
Lòng hắn trầm xuống, người bằng hữu trước mặt này đã năm mươi tuổi, nếu hắn ngã xuống theo bọn họ, chính mình chỉ còn lại một mình tại đây.
Lúc đám người Hung Nô phục kích, toàn bộ hộ vệ. Chính vị đại thống lĩnh chưởng quản mười vạn đại quân này, đã không để ý đến an nguy bản thân cùng địch ẩu đả, đem toàn lực bảo vệ an toàn cho tính mạng của hắn.
Võ công của hắn thấp nhất trong đoàn người, nhưng lại là người sống sót cuối cùng, và hắn cũng là một cái nhân sĩ tàn tật.
Hơi rung áo bào lên, trên người hắn có vài vết thương nhỏ bé không đáng kể, này đó, đều là các dũng sĩ kia đã dùng tánh mạng của họ để bảo vệ mình.
Trương Tử Hoa luôn lạnh lùng vô tình, vào lúc này bàn tay của hắn khẽ chạm vào gương mặt nặng nề lau đi một cái, khoé mắt có một tia nước động, tiêu tán vào trong không khí.
“Thế huynh, nằm xuống, nghỉ ngơi thêm một chút nữa.” Thanh âm của hắn có chút lạc giọng, nghẹn ngào.
Dường như đã không còn một tia cảm giác nào, Lưu Chính Trung cố gắng lắc đầu, nói: “Không đúng, có tiếng vó ngựa.”
Trong lòng rùng mình, sắc mặt của Trương Tử Hoa khẽ biến sắc, võ công của hắn thấp kém, còn xa mới bằng vị nhất phẩm cao thủ Lưu Chính Trung này.
Cho dù là Lưu Chính Trung sắp rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng trong lòng vướng bận, vẫn tỉnh táo ở một bước cuối cùng.
Dõi mắt nhìn về phía xa, cuối chân trời, tầm mắt có thể nhìn thấy một đám chấm đen nhỏ hiện lên trong mắt hắn.
Hắn quay đầu nhìn vào trong mắt của Lưu Chính trung, hai người cười khổ, bọn hắn đã không còn đường thoát thân.
“Nhiều thời gian như vậy, điện hạ hẳn đã bình an rời đi rồi.” Trương Tử Hoa giống như tự nhủ nói.
“Có lẽ…” Lưu Chính Trung hắc hắc cười hai tiếng, thanh âm khàn đục của hắn rơi vào trong tai Trương Tử Hoa, lại không cảm thấy chói tai một chút nào, nói: “Điện hạ đã tới Kỳ Lân quân đoàn.”
“Là sao?”
Trương Tử Hoa ngồi ở đó, cứ như vậy cùng Lưu Chính Trung hai người dựa vào nhau, hắn lẳng lặng nhìn điểm đen nơi phương xa đang lớn dần, cho đến khi xuất hiện trước mặt bọn họ.
Quả nhiên là người Hung Nô, hơn năm mươi người cưỡi gió mà tới, sắc mặt của bọn chúng đều tiều tuỵ giống nhau, lộ ra vẻ mệt mỏi từ trong xương tuỷ, chỉ là trong mắt của bọn chúng, lại loé ra thần sắc hưng phấn, đó là ánh mắt đói khát hung tàn của mãnh thú khi trông thấy con mồi sắp rơi vào trong bàn tay của mình.
Kẻ cầm đầu nhe răng cười một tiếng, hắn cắn răng, nghiến lợi, oán hận nói: “Rốt cuộc đã đuổi kịp mấy con thỏ này.”
“Vậy sao?”
Đột nhiên Trương Tử Hoa mỉm cười, nụ cười của hắn như chưa bao giờ vui vẻ đến thế, lại giống như một gáo dầu sôi, hung hăng tưới lên lồng ngực Hám Chỉ, khiến cho hắn nổi giận lôi đình.
Thân hình vừa động, Hám Chỉ tung người nhảy lên cao, giống như hùng ưng vỗ cánh, bay về phía hai vị hán tử sức cùng lực kiệt đang nằm trên mặt đất kia.
“Đinh…”
Giữa không trung, bảo đao tuốt khỏi vỏ, một tia quang mang chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Trương Tử Hoa, nhưng khuôn mặt đó không hề tỏ ra sợ hãi, tươi cười mang theo biểu tình như được giải thoát khỏi nỗi thống khổ.
Hám Chỉ rùng mình, hắn bản tính nóng nảy, mỗi lần chiến đấu, nhất nhất đều xông lên phía trước giết đối thủ, vong hồn chết ở dưới tay hắn, tuyệt đối có không ít.
Đối với biểu tình của người sắp chết, hắn cũng chưa từng thấy qua ai như thế này, không ai mà không kinh hãi, khủng hoảng, thậm chí nghiến răng nghiến lợi, chết không nhắm mắt. Nhưng mà, vẻ mặt điềm tĩnh an tường như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Tuy rằng trong lòng của hắn rất đỗi kinh ngạc, nhưng bảo đao nơi tay vẫn không ngừng. Mắt thấy muốn đem hai người này phanh thây dưới đao.
Bỗng nhiên, một chút hàn quang từ sau lưng hắn phóng tới, đi sau mà tới trước, thanh âm thanh thuý vang lên. Một đao của Hám Chỉ đã bị người này chấn dạt ra.
Hắn lộn một vòng trên không trung, sau khi hạ xuống đất, xoay người lại, hung quang trong mắt bắn ra khắp nơi, giống như ánh mắt liệp báo săn mồi, gắt gao nhìn chằm chằm vào vị hán tử cao lớn đang đứng ở trước mặt hắn.
“Hám Chỉ huynh, đi nhiều ngày đường như vậy, khó trách khỏi tức giận trong lòng, không bằng tạm thời nghỉ ngơi, để cho Sỉ Đa xử trí bọn họ, như thế nào?”
Hắn đối với ánh mắt căm thù của Hám Chỉ đang nhìn mình, mà làm như không thấy. Sỉ Đa chậm rãi nói.
Hám Chỉ mím môi, cắn răng, hai mắt dần dần nổi lên một tia nguy hiểm cực độ.
Nhưng có điều, thấy khoé miệng của Sỉ Đa vẫn tươi cười thản nhiên. Chỉ là trong mắt của hắn cũng không có nửa phần tiếu ý. Tay hắn nhẹ nhàng đặt trên sống đao giắt nơi hông, đứng im bất động.
Ánh mắt của Hám Chỉ đảo qua trên tay hắn, lập tức trên mặt hơi có một tia biến hoá.
Sỉ Đa vừa mới xuất một đao kia, rõ ràng nhanh như thiểm điện, vốn lại trầm ổn ngưng trọng. Không ngờ hắn có thể đem hai loại cảm giác bất đồng này dung nhập vào trong đao pháp.
Hay là.. Hay là hắn đã bước vào cảnh giới nhất phẩm cao thủ?
Trong lòng Hám Chỉ dâng lên hàng trăm câu hỏi, hắn quay đầu lại, phía sau có hơn năm mươi người cưỡi ngựa. Trong đó dũng sĩ Yết tộc chiếm ba mươi người, bọn họ đều là hảo thủ tinh nhuệ trong tộc.
Nhưng khi, ánh mắt của hắn nhìn về hai mươi Hung Nô nhân của Phi Mã quân đoàn, nhất thời lại nhớ được một chuyện.
Sỉ Đa là con trai độc nhất cảu Cáp Mật Thứ, hắn cùng mình đồng thời tiến vào trong sa mạc, nếu sau này ra ngoài, chỉ còn lại chính mình một người.
Như vậy, bất cứ là cái lý do gì, chỉ sợ đều không thể lấy được tín nhiệm của Cáp Mật Thứ.
Vị quốc sư đại nhân nắm giữ binh quyền mấy chục năm qua của dân tộc Hung Nô này, cũng không phải là một lão già hồ đồ a….
“Được, vậy thì theo lời Sỉ Đa huynh nói, người này liền giao cho huynh xử lý.” Hám Chỉ thu đao, từng bước lui về phía sau, nói.
“Đa tạ…”
Sỉ Đa quay đầu đi, nhưng hắn vẫn cảm nhận được có một ánh mắt hừng hực đang nhìn vào gáy mình, trong lòng chợt động, đúng là lang sói không thể thuần hoá a.
Sải bước tiến lên phía trước, hắn đi tới gần người mà hắn nhận định là Trương Tử Hoa, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Trương Tử Hoa tiên sinh?”
“Sỉ Đa tướng quân.”
Sỉ Đa mỉm cười, tuy rằng bọn họ chưa từng gặp mặt qua, nhưng đối với tâm kế của nhau thì cũng không còn xa lạ gì.
“Ai…. Tiên sinh cao thượng, Sỉ Đa bội phục.”
“Làm sao.” Trương Tử Hoa thản nhiên, nhẹ giọng nói.
“Nhưng tiên sinh có nguyện ý hàng hay không?”
Giống như nghe được sự tình buồn cười nhất trên thế gian, biểu tình của Trương Tử Hoa trong khoảng khắc này vô cùng thú vị, hắn cất tiếng cười to, thẳng cho đến khi ba hơi nhập vào khí quản, nhất thời ho khan không ngớt, thì mới ngừng lại.
Đối với biểu tình của hắn, Sỉ Đa không tức giận chút nào, chỉ chậm rãi nói tiếp: “Kỳ thật, ta đã sớm biết đáp áp của tiên sinh, chính là, không hỏi một lần, Sỉ Đa thật sự vẫn có chút không cam lòng.”
Ngừng lại bộ dạng tươi cười, Trương Tử Hoa nhìn vào ánh mắt của hắn, nhiều hơn một phần cảm kích, đột nhiên, hắn thấp giọng hỏi: “Thái tử điện hạ thế nào?”
Thanh âm khàn đục mang theo một tia kích động cùng áp lực nặng nề, đây là chuyện tình duy nhất mà trong lòng hắn còn lo lắng.
“Không biết, chúng ta không tìm được một chút manh mối.” Sỉ Đa ăn ngay nói thẳng. Tảng đá đè nặng trong tâm cũng đã được vứt bỏ, Trương Tử Hoa cười nói: “Đa tạ.”
“Hự …”
Một tiếng thở dài phát ra bên cạnh Trương Tử Hoa, hai người bọn họ không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn lại, Lưu Chính Trung hai mắt đã khép chặt lại, vẻ mặt của hắn an tường bình thản, sau khi đã nghe được đáp án lớn nhất trong lòng mình, rốt cuộc vị thống lĩnh đại nhân này đã thở ra một hơi cuối cùng trong suốt cuộc đời mấy chục năm của hắn.
Trương Tử Hoa khẩn trương nắm chặt tay hắn, đôi môi run rẩy.
“Ai…” Sỉ Đa thở dài, đang định đứng lên.
“Sỉ Đa tướng quân.” Đột nhiên Trương Tử Hoa ngẩng đầu, thấp giọng kêu lên.
“Cái gì?” Đối với biểu tình của ngoài ý muốn Trương Tử Hoa, Sỉ Đa kiên nhẫn dò hỏi.
“Tướng quân đối xử với ta như thế, theo lý mà nói, Trương mỗ phải cùng cảm kích, nhưng là…”
Đồng tử trong con ngươi của Trương Tử Hoa đột nhiên nở rộng, nhìn về phía bên phải Sỉ Đa, chính là phương hướng chỗ Hám Chỉ.
Sỉ Đa cả kinh trong lòng, nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy Hám Chỉ không hiểu tại sao lại nhìn mình, thần sắc trong ánh mắt có chút khó hiểu, có cả kinh hãi, lại có một chút do dự.
Không tốt, trong đầu Sỉ Đa giống như điện quang loé lên một cái ý niệm, thân thể của hắn nhanh như cắt, bay ngược về phía sau, đồng thời trong tay tuôn ra một đoàn quang mang chói mắt.
Thắt lưng của hắn buông lỏng, hắn vẫn còn có thể cảm nhận được một tia lạnh lẽo sắc bén trên da thịt.
Nhưng mà, chỉ còn một đường tơ kẽ tóc, thì Trương Tử Hoa lại ngã sụp xuống đất, cánh tay trái còn lại đã cụt tận đến bả vai, đoạn cánh tay rơi xuống đất kia vẫn không ngừng co giật, trong nắm tay còn cầm một thanh chủy thủ toả ra quang mang xanh thẫm.
Mồ hôi lạnh dọc theo ngực chảy xuống dưới, vừa rồi chỉ cần phản ứng hơi chậm một bước, thì lúc này người nằm trên mặt đất , cũng không phải là Trương Tử Hoa, mà là Sỉ Đa hắn.
Sỉ Đa tay cầm Ác Mã đao, tiến lên trước một bước, khi hắn phóng mắt nhìn đi, chỉ thấy mặt mày Trương Tử Hoa nhăn nhó dữ tợn, chỗ cụt tay, máu tươi tuôn ra như suối, thật kinh tâm động phách.
“Vì sao ngươi phải làm như vậy?” Theo bản năng, Sỉ Đa hỏi.
Trương Tử Hoa kiên cường đứng lên, nơi cánh tay bị cụt máu tươi vẫn không ngừng chảy ra, tức thì toàn thân hắn biến thành một màu tái nhợt.
“Ngươi là con trai của Cáp Mật Thứ, ai…Đáng tiếc a.”
Thanh âm của hắn ngày càng thấp, nhỏ đến nỗi không thể nghe ra.
Trương Tử Hoa dùng hết một tia khí lực cuối cùng, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, mơ hồ trên bầu trời nhìn thấy một vài đám mây, những đám mây thản nhiên biến ảo vô thường trên không trung xanh thăm thẳm, tựa hồ trong mắt hắn hiện ra một khuôn mặt đang tươi cười hớn hở, đó chính là tiểu hài đồng mười lăm tuổi.
“Tiên sinh, ngươi vì sao phải phò tá cô vương”
“Bởi vì hoàng tử là người duy nhất có thể khiến cho ta hi vọng.”
Đám mây hình tròn tiếp tục chuyển động, vài áng mây cuồn cuộn đi lên, tựa hồ càng lộ rõ ra khuôn mặt kia, khiến cho hắn nhìn được rõ ràng hơn nhiều.
“Mười năm trước, điện hạ mới có mười năm tuổi, nhưng tư chất thông tuệ, khí độ hơn người, lập chí rộng ớn, đã thấy trước được người là một vị minh quân. Ngày ấy, thần dấn thân đầu nhập dưới trướng, chỉ mong góp một chút sức lực nhỏ bé của mình, phò tá điện hạ đăng cơ, ngày sau giết giặc Hung Nô, cho cương thổ Đại Hán ta ngày càng mở mang bờ cõi, hoàn thành bá nghiệp thiên thu vạn đại.”
Hàn quang loé lên, một kiếm hạ xuống, máu tươi vương vãi khắp nơi, nhuộm đỏ áo bào hắn, càng nhuộm đỏ tâm tư hai người.
“Lúc này cô vương thề, chỉ cần tiên sinh phò trợ cô vương, cô vương nhất định sẽ không phụ lòng mong mỏi của tiên sinh.”
Thần trí hắn đã dần dần mơ hồ, hai chân vô lực chống đỡ. Thân thể lay động vài cái, rốt cuộc chậm rãi trượt dần về phía sau.
Thân hình gầy gò nặng nề, nện xuống mặt cát, gió cát bụi mù thành một mảnh.
Nhưng, từ đầu đến cuối, hai đầu gối của hắn cũng chưa từng gấp lại.
“Cô vương nhất định sẽ không phụ lòng mong mỏi của tiên sinh…”
“Không phụ lòng mong…..”
Cái thanh âm kia, ngày càng vang, ngày càng vang, trong tai của hắn. Lúc này, thế giới trong nội tâm của hắn chỉ hiện hữu duy nhất một thanh âm đó.
“Không phụ lòng mong mỏi a…”
Bờ môi khô khốc của hắn lẩm bẩm thì thào, một nét mỉm cười như trút bỏ tất cả gánh nặng trong lòng, dào dạt lộ ra trên khuôn mặt của hắn, ngay cả lớp cát, bụi đất kia cũng không che lấp được nụ cười của hắn.