Bầu trời vẫn âm u như cũ, phảng phất như sự âm u trong lòng mọi người.
Đám người Tạ gia tụ lại một nhóm bao quanh Tạ lão phu nhân và Kiều Thị, vẻ mặt phẫn hận căm tức nhìn Nhạc Phàm, chỉ là trong mắt bọn họ không giấu nổi sợ hãi trong lòng.
Tạ lão phu nhân ngồi trên mặt đất, vẻ mặt phẫn hận nói:
- Tên ác tặc đáng chết nhà ngươi, mi đã giết Tu nhi của ta, đáng trách bà già này võ công quá thấp, không cách nào trả mối thù lớn này, đáng trách mà. . . Ngươi giết đi, ngươi giết hết tất cả chúng ta đi! Ta dù có thành quỷ cũng sẽ không buông tha ngươi đâu! Giết đi ...
Đối mặt với Tạ lão phu nhân tâm thần đang cuồng loạn, trong mắt Nhạc Phàm lóe lên một tia không đành lòng. Hắn không phải là một tên máu lạnh, hắn đã giết người vô số nhưng giết người cũng không phải một chuyện vui gì, dẫu rằng đối phương kẻ thù của hắn. Sung sướng qua đi chính là thống khổ, buông tha được mới có thể thoải mái, đạo lý này không phải ai cũng rõ, cho dù hiểu rõ nhưng không phải ai cũng có thể làm được. Chí ít, Nhạc Phàm hiện tại làm không được, mặc dù đối phương là một người đáng thương. . .
Nhạc Phàm chưa từng nhiều lời giải thích, hắn cho rằng nếu người khác không tin thì bản thân giải thích có tác dụng gì. Hơn nữa, đối với kẻ đã làm hại người thân của mình thì còn có thể nương tay được sao?
- Ta đã giết rất nhiều người rồi, còn phải quan tâm gì chứ?
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy hai người chạy vội xông vào, trong miệng vội la lên:
- Tiểu huynh đệ! Đao hạ lưu tình ....
- Là ngươi!
Nhạc Phàm chợt giật mình, người tới chính là Tạ Chấn Hải và nhị đệ Lục Tầm lúc trước ở Kỳ Liên sơn đã gặp qua. Đều là họ "Tạ", lẽ nào bọn họ quan hệ gì hay sao?
Tạ Chấn Hải toàn thân vận y bào màu lam, Lục Tầm thì mặc trang phục văn sĩ, bộ dạng hai người lúc này phong trần mệt mỏi, nhất định là vì vội chạy đến.
Nhạc Phàm cùng Tạ Chấn Hải từng có duyên gặp mặt, cũng có chút hảo cảm với lão giả này, nhưng nếu vẻn vẹn chỉ có thế mà bảo hắn buông tha ý niệm báo thù trong đầu thì đó là tuyệt đối không thể?
- Đại ca! Sao ngươi lại tới đây?
"Đại ca?" Tạ lão phu nhân vừa hô lên, mọi người lập tức sững sốt.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tạ lão phu nhân liền khóc rống nói:
-Đại ca! Đại ca phải làm chủ cho ta! Tên giặc này chính là Lý Nhạc Phàm, nó đã giết Tu nhi của ta, còn đang muốn giết chết chúng ta. . .
Nói đoạn mụ lại khóc rống lên, huyết lệ chua xót, Tạ Chấn Hải nghe xong cũng bất đắc dĩ.
Nhạc Phàm liếc thoáng qua hai người, trong tay vẫn nắm ngân châm phẫn nộ trừng mắt nhìn Tạ lão phu nhân, không hề có ý thu tay. Nhớ tới Vạn Nhã Nhi vẫn đang trúng kỳ độc, Nhạc Phàm càng không kiên nhẫn được nữa.
Tạ Chấn Hải xua tay trấn an Tạ lão phu nhân rối quay sang Nhạc Phàm nói:
- không ngờ từ khi chia tay ở Kỳ Liên sơn, tiểu huynh đệ Nhạc Phàm đã biến hóa quá nhiều, thật sự là đáng mừng! Chuyện ra tay cứu giúp ở Kỳ Liên sơn lần trước, lão phu vẫn chưa thể báo đáp, sau này có cần gì đến Long Uy tiêu cục thì xin cứ mở lời.
Nói xong lão xấu hổ vái một vái thi lễ, nhưng Nhạc Phàm vẫn không để ý tới.
Tạ Chấn Hải nói tiếp:
- Ta hôm nay tới đây là xin tiểu huynh đệ nương tay cho, hy vọng ngươi có thể tha cho muội tử của ta một con đường sống. ...
- Hừ! Ta từ trước đến nay đều không muốn giết người, nhưng mối thù của muội muội ta không thể không báo! Ngươi có biết bà ta đã làm cái gì không? Không ngờ bà ta dùng Thiên Ki chi độc ám hại muội muội ta. . . Thiên ki chi độc, không có thuốc giải, ngươi bảo ta như thế nào mà nương tay đây? Như thế nào có thể không giết ....
Nhạc Phàm hét lên giận dữ, ngân châm trong tay nắm chặt, phảng phất như có thể phóng ra bất cứ lúc nào.
Tạ Chấn Hải kinh hãi, hắn vạn vạn lần cũng không ngờ Vạn Nhã Nhi đã trúng Thiên Ki kỳ độc, liền định thần vội vàng nói:
- Tiểu huynh đệ hãy nghe ta nói đã. Lão muội tử của ta đúng là hồ đồ, nhưng hung thủ là một người khác!
"Cái gì!" Mọi người lộ vẻ nghi hoặc nhìn Tạ Chấn Hải, thầm nghĩ:
"Châm là do bà ta phóng ra, sao bây giờ lại nói cái gì mà hung thủ là một người khác? Rõ ràng là muốn giải vây cho bà ta."
Nhạc Phàm hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ suy tư. Hắn đương nhiên không cho rằng đối phương đang nói dối, lẽ nào trong đó còn có bí ẩn gì đó?
Chỉ thấy Tạ Chấn Hải do dự một chút rồi quay phắt về phía Kiều Thị, quát mắng:
-Con đàn bà ti tiện, ngươi còn không mau nhận tội?
- Ta. . . Ta làm sao?
Kiều Thị khẽ run lên, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
"Đây là chuyện gì?" Mọi người cũng mờ mịt!
Tạ lão phu nhân khẩn trương nói:
- Đại ca, ngươi làm cái gì vậy?
Tạ Chấn Hải thở dài nói:
- Lão muội tử à, sao lại hồ đồ như vậy? Không ngờ ngươi chỉ nghe theo tin theo một phía nên đã bị người ta lừa gạt, bây giờ đã gây nên tai họa lớn như vậy, bảo ta phải làm thế nào đây? Nhạc Phàm tiểu huynh đệ có ơn cứu mạng đối với Long Uy tiêu cục của ta, việc này có lẽ ngươi cũng đã biết. Với tính cách của hắn sao lại có thể vì vật ngoại thân mà đi giết người khắp nơi chứ?
- Ta lại hỏi ngươi, Tạ gia bảo chính là danh môn chính phái, đâu ra có ám khí "thiên ki ngân châm" như vậy, rõ ràng là có người xúi giục. Tạ gia bảo phòng vệ nghiêm ngặt, võ công của Phương Tu cũng không kém ta, ai có thể vô thanh vô tức giết hắn? Cả sự kiện này khẳng định chính là một âm mưu! Nhưng ngươi chỉ nhìn phiến diện rồi khăng khăng tới đây làm loạn.
Thì ra Tạ Chấn Hải cùng gia chủ đời trước Tạ Viễn Đông của Tạ gia bảo chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ, bởi vì mâu thuẫn nội bộ gia tộc mà tách ra. Gia tộc mâu thuẫn dù sao không phải chuyện tốt, hơn nữa bọn họ mấy chục năm rồi không có qua lại, cho nên trên giang hồ không có nhiều người biết mối quan hệ này. Mặc dù bọn họ có mâu thuẫn, nhưng dù sao cũng là cùng huyết thống, cho nên sau khi Tạ Phương Tu xảy ra chuyện, lão thân là đại thúc đương nhiên phải trở về thăm hỏi.
Đối với lời đồn trên giang hồ, Tạ Chấn Hải vốn cũng không tin, thế là cùng Lục tầm âm thầm điều tra nghe ngóng tìm hiểu chuyện gì . . .
Bằng vào mối quan hệ rộng, trải qua nhiều ngày dò xét, hai người đã phát hiện ra Kiều Thị quả thực đã tư thông với người khác, có hành vi trái với đạo làm vợ. Phẫn nộ, hai người quay về Tạ gia bảo thì đã muộn một bước, Kiều Thị và Tạ lão phu nhân đã xuất phát đi Hàng Châu.
Nghe tin tức hai người liền vội đến, thấy một màn trước mắt này thì biết là đã muộn.
- Đáng lẽ đây là việc xấu trong nhà! Ta không muốn phô ra ngoài, nhưng chuyện tới nước này lại không thể không nói ra ....
Tạ Chấn Hải tường trình từ đầu đến cuối, vô lực bất đắc dĩ, vẻ mặt tiếc nuối phảng phất như già thêm rất nhiều. .
". . ." Mọi người nghe xong cũng lặng lẽ.
Phó Soái cùng Nhan Nguyệt Thi liếc mắt nhìn nhau, không khỏi cảm động lắc đầu. Vương Sung lại không có bất cứ phản ứng gì, ánh mắt vẫn dừng ở trên người Nhạc Phàm, chưa hề rời khỏi.
Khấu Phỉ cảm thấy rất chán ghét đối với chuyện phân tranh trong nhà này, chỉ là không hứng thú bĩu môi. Chỉ có Ti Mã Như một hơi không ngừng bút ghi chép lại tất cả. . . .
Tạ lão phu nhân hướng về Kiều Thị, hai tay run rẩy nói:
- Ngươi. . . Ngươi. . . Là ngươi gạt ta?
- Mẹ, không có, con không có. . .
Nghe Kiều Thị nói vậy, Tạ Chấn Hải tức giận bừng bừng, quát lên giận dữ:
- Con đàn bà ti tiện nhà ngươi còn dám giảo biện, Tên đầy tớ Tạ Điền đã thú nhận tất cả rồi, ngươi còn gì để nói?
- Không. . . Ta không muốn, là bọn họ ép ta. . .
Kiều thị sắc mặt tái nhợt, lặng lẽ ôm ngực. .
- Ngươi đường đường là Tạ gia bảo phu nhân, ai dám ép ngươi?
- Là. . .
Kiều Thị đột nhiên run lên, lôi hỏa đạn trong tay ném ra, tỏa ra khói mù tràn khắp bầu trời, trong nháy mắt bao phủ mọi người. Ả lập tức liều lĩnh búng người vọt lên, định chạy thoát đi. . .
- Chạy đi đâu?
Lục Tầm vẫn luôn chú ý Kiều Thị, lẽ nào để cho ả dễ dàng đào tẩu như vậy, lập tức phi thân về phía trước.
Không ngờ Kiều Thị quay đầu lại ném ra hơn mười cây ngân châm xuống phía dưới. . .
Véo, véo, véo!
"Không ổn!"
Lục Tầm là người từng trải, dưới tình huống như vậy cũng đành bất chấp mặt mũi vội lăn dài trên mặt đất, mặc dù chật vật nhưng đã tránh thoát ngân châm trong gang tấc.
Có điều, mọi người Tạ gia bảo lại không có thân thủ tốt như thế.
- Aaaaa.... Aaaaa....
Âm thanh thảm thiết không ngừng vang lên. . .
Giữa lúc Kiều Thị cho rằng bản thân đã thoát hiểm, một bóng người lại xuất hiện ở trước mặt ả. Còn chưa đợi nàng kịp phản ứng thì yết hầu đã bị người đó bóp chặt, không thể động đậy.
Khấu Phỉ vận lực thổi một cái, khói mù dần dần tản ra, chỉ thấy Nhạc Phàm tay bóp chặt yết hầu Kiều Thị từ không trung hạ xuống. Thật ra tất cả chỉ phát sinh trong mấy lần chớp mắt.
"Chết!" Nhạc Phàm bộc phát sát ý, bức thẳng về Kiều Thị.
Sợ hãi cực độ và cảm giác tử vong đến gần làm cho tâm thần Kiều Thị sụp đổ, ả giãy dụa nói:
- Đừng giết ta, ta không muốn chết. . . Để ta nói, cái gì ta cũng đều nói cho ngươi. . .
"Quả nhiên!" Nhạc Phàm khẳng định suy đoán trong lòng, lạnh lùng ra lệnh: