Trong phòng âm u, một đoàn huyền quang bay lượn xung quanh đỉnh đầu Nhạc Phàm, hắn thủ đem tâm thần thâm nhập vào bên trong đoàn huyền quang.
- Phụt!
Một tiếng vang nhỏ lên, giống như có một vật gì đó bị phá.
Đột nhiên, Nhạc Phàm cảm thấy bản thân mình như bị hút vào một địa phương
nào đó, chung quanh đen kịt, giơ tay lên không nhìn thấy bàn tay...
Không thích hợp, bản thân mình không có tay, không có bản thể, thậm chí
ngay cả cảm giác cũng không có, đây thuần túy chỉ là thế giới ý thức.
...
Không có thanh âm, không có quang mang.
Không cảm giác sự xói mòn của thời gian, không cảm giác được sự bao dung của thiên địa, sinh linh vạn vật đều biến mất.
Không biết qua bao lâu, ý thức Nhạc Phàm đột nhiên đi tới một vùng đất xa lạ.
Khác với sự khó khăn của "Sâm la giới", ở đây thứ gì cũng không có, ngoại trừ hắc ám ra thì toàn bộ thế giới đều là hắc ám.
Trống rỗng vô tận và cô độc xâm nhập vào trong tâm thần Nhạc Phàm, hắn muốn
hô to, thế nhưng lại không phát ra được một chút thanh âm nào, muốn dùng sức cũng không có một chút lực lượng nào, một cỗ tâm tình bực bội trùng kích tâm thần Nhạc Phàm, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù tâm hắn vững
như bàn thạch thì chỉ sợ cũng sẽ điên mất.
Đây là thế giới của
một người, một thế giới độc lập, muốn phá vỡ nó nhất định phải tìm được
điểm trọng tâm của thế giới này. Thế nhưng thần niệm Nhạc Phàm hiện tại
tổn hại, cũng vô pháp hướng về phía trước đánh ra một kích như từng làm
trong thế giới của Vô Danh Đại Tôn.
Thật là một giới lực lợi hại! Đây chỉ là một đạo ý niệm của Đại Tôn, không có người điều khiển, nếu
như đây thực sự là thế giới do Đại Tôn biến ảo thành, bản thân hắn sợ
rằng hiện tại đã lành ít dữ nhiều rồi.
Trong lúc Nhạc Phàm trầm mặc, toàn bộ không gian đột nhiên rung động.
- Răng rắc!
Trong hư không một đạo quang mang chợt hiện, xẹt qua vô tận hắc ám, xé rách toàn bộ không gian.
Ba động kịch liệt truyền đến, quang mang lướt qua, thiên địa ngăn cách,
như oai khai thiên chi thế. Nhạc Phàm có cảm giác nếu như bản thân bị
quang mang kia chiếu qua, bản thân hắn sẽ bị ché thành hai nửa.
Khai Thiên chi thủy.
Ý niệm trong đầu Nhạc Phàm chợt lóe, nhất thời hắn nhớ tới danh tự của
một vị Đại Tôn. Thiên Địa ngăn cách, Khai Thiên Chi Thủy, đây chính là
Khai Thiên Giới của Thiên Khung Đại Tôn.
...
Lực lượng! Lực lượng vô biên!
Thân ở trong đó, Nhạc Phàm có thể cảm giác rõ ràng lực lượng của mình đang
đề thăng, phảng phất như oai Khai Thiên kia là do chính hắn tạo thành.
Lực lượng siêu việt vô hạn kia khiến cho Nhạc Phàm trầm mê trong đó,
hiện tại chỉ cần hắn có một ý niệm trong đầu là có thể đem cảm ngộ của
"Khai Thiên Giới" này dung nhập vào ý niệm của mình, khiến cho thần niệm của hắn khôi phục, cảnh giới đều thăng, thậm chí còn cảm ngộ ra thần
thông "Khai Thiên lực" này.
Đây quả thực là mê hoặc một cách trần trụi, không ai có thể chống cự, cũng không muốn chống cự.
Đúng vậy, Nhạc Phàm cần lực lượng, thế nhưng hắn càng cần là chính mình. Vì
vậy, hắn nỗ lực khắc chế ý niệm muốn dung nhập phần cảm ngộ này vào ý
niệm của mình.
Cùng lúc muốn thu được lực lượng, cùng lúc chống
cự lực lượng cảm ngộ Đại Tôn, đây quả thực là một chuyện vô cùng mâu
thuẫn, vô cùng khổ sở.
Cố nén sự giày vò của dục vọng, tâm thần
Nhạc Phàm mạnh mẽ rời khỏi bên trong ý niệm của Đại Tôn, toàn thân hắn
ra mồ hôi như tắm. Vừa rồi nếu như hắn chỉ hơi do dự một chút, nhất định sẽ mất phương hướng trong thế giới của Đại Tôn.
- Khai Thiên Giới thật là lợi hại.
Nhạc Phàm thu liễm tâm thầm, thở hắt ra. Thu hoạch lần này khiến cho hắn có
chút thỏa mãn, dù sao thế giới của Đại Tôn thần bí khó lường, có thể
lĩnh ngộ một tia ảo diệu đã được lợi vô cùng, hơn nữa có thể ở trong thế giới đó giữ vững lập trường thủ bản tâm, đây quả thực là một lần tôi
luyện ý chí.
Nhìn hai bên nén hương còn nửa bên cạnh mình, Nhạc Phàm có cảm giác như thời gian đã qua rất lâu, rất lâu rồi.
Trên đỉnh đầu, đoàn huyền quang vừa rồi có chút mỏng đi, dường như bởi vì
Nhạc Phàm cảm ngộ mà tiêu hao một ít, hẳn là còn có thể tiếp tục thử một lần.
Suy nghĩ một lát, Nhạc Phàm trực tiếp thu nó vào trong Giới tử, sau đó nhắm mắt điều tức, nghiêm túc lĩnh hội cảm giác vừa rồi.
...
Một lát sau, tâm tình Nhạc Phàm bình phục lại, xuất ra một đoàn huyền quang khác, lần thứ hai đem tâm thần của mình vào trong đó.
Ầm ầm.
Xuyên qua trở ngại vô hình, Nhạc Phàm lại tới một không gian xa lạ, đây là
một thế giới đầy màu sắc, ánh sáng không ngừng lóe lên, giống như tiếng
lòng của hắn, làm cho tình cảm trong lòng hắn bị phóng đại lên vô hạn.
- Ý niệm diễn biến thế giới, thất tình lục dục, thẩm thấu bản tâm, đây hẳn là Nhục Dục giới của Minh Huyễn Đại Tôn.
Có kinh nghiệm hai lần cảm ngộ, trong lòn Nhạc Phàm vô cùng bình tĩnh, ý
niệm tùy ý du đãng, chỉ cần cố thủ bản tâm, không bị ngoại lực ăn mòn là được.
Tâm có đau khổ mới biết vui mừng.
Lòng có sợ hãi mới biết dũng cảm.
Khi thì hoang mang, khi thì cố chấp.
Khi thì hữu tình, khi thì lạnh lùng.
Đây là nhân tâm, như ngàn vạn màu sắc, không ngừng biến hóa, không sờ được
cũng không nhìn được, khó có thể gọt giũa, khó có thể suy đoán.
Nếu như nói, Khai Thiên giới chính là chấn động của lực lượng thì Nhục Dục giới này chính là bản nguyên của linh hồn.
...
Vui mừng, giận dữ, bi ai..
Không, không yêu, không suy nghĩ, không muốn..
Thế giới này đầy rẫy thất tình lục dục, nhục dục vô tận giống như cơn sóng, trùng kích tâm thần Nhạc Phàm, mặc dù công kích khôn có tính thực chất, thế nhưng còn nguy hiểm hơn so với Khai Thiên oai của Khai Thiên giới,
chỉ cần buông lỏng một chút, sẽ hối không kịp, thần hồn tan vỡ.
Mỗi người đều có thất tình lục dục của riêng mình, từ ý nghĩa nào đó mà
nói, Nhục dục giới này hình ảnh khắc họa nhân tâm của mỗi người, bị
phóng đại vô hạn, sau đó lại trở về bản nguyên.
Thời gian trôi
qua từng chút một, Nhục Dục giới không thể phá tan phòng tuyến trong
lòng Nhạc Phàm, ngược lại lại khiến cho ý chí của hắn càng thêm súc
tích. Hắn chạy quanh thế giới này, bảy sắc màu chung quanh lượn lờ, đối
với những màu sắc này, hắn không cảm thấy xa lạ, ngược lại lại có chút
quen thuộc.
Không sai! Thất tình luyện tâm, thẩm thấu bản nguyên, bảy sắc màu này so với thất thải lưu quang trên tiễn hồn của hắn giống
nhau.
- Tiễn hồn!
Tâm niệm Nhạc Phàm khẽ động, một đạo
thần niệm hình mũi tên từ trong hư không hiện ra, lấy thần hồn của hắn
làm cơ sở, lấy ý niệm đúc tiễn hồn.
Không chút khoa trương nào
nếu nói, tiễn hồn này chính là tính mệnh của Nhạc Phàm, đây chính là gốc rễ của hắn, tiễn hủy người vong.
Xuy xuy.
Tiễn hồn vừa ra, thất sắc quang thải chung quanh trong nháy mắt tan rã, toàn bộ không gian dường như run rẩy, dù chỉ là rất nhỏ.
Thân tiễn, ngưng tụ thành thất sắc lưu ly, lúc này nó truyền đến cho Nhạc
Phàm tin tức sung sướng, như cá gặp nước, vô cùng vui vẻ.
Lập tức, thất sắc quang thải từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, bị thất sắc lưu ly tham lam hút vào bên trong.
...
Ấm áp! Thỏa mãn!
Nhạc Phàm chưa bao giờ có cảm giác tuyệt với như vậy, linh hồn của bản thân
giống như được ngâm trong ôn tuyền, tắm ánh dương quang ấp ám, có cảm
giác huyền ảo không nói lên lời. Lúc trước ngạnh khán một chưởng của
Thánh Ngôn Đại Tôn, thần niệm của hắn bị hao tổn mà hiện tại không ngờ
đã từ từ khôi phục lại, thậm chí còn đang không ngừng đề thăng.
Thời gian lúc này đối với Nhạc Phàm mà nói đã không còn bất luận ý nghĩa nào nữa. Hắn chìm đắm trong thế giới này không muốn tỉnh lại, thốt vui thốt mừng, lúc sầu lúc khổ, khiến cho hắn thực sự cảm nhận những cung bậc
cảm xúc trong cuộc sống, cảm ngộ bản nguyên trong sâu thẳm linh hồn.
Trong lúc bất tri bất giác, tâm thần Nhạc Phàm tan rã, mất đi bản thân, nếu
như tiếp tục như vậy, hắn sẽ ngủ say trong thế giới này không tỉnh lại,
trừ phi hắn có thể đem ý niệm dung hợp.
Bản tâm mê người, sát
nhân vô hình, Nhục Dục giới của Minh Huyễn Đại Tôn quả nhiên đúng như
lời Vô Danh Đại Tôn nói, đây là người lợi hại nhất trong mấy vị Đại Tôn.
Răng rắc.... Ầm ầm!
Thanh âm vỡ nát từ trong hư không truyền đến, tựa hồ như có vật nào bị vỡ nát vậy.
Cuối cùng tiễn hồn cũng dừng lại, sau đó lại chuyển động nhanh hơn, hình
thành một vòng xoáy thật lớn, đem thất sắc quang thải trong không gian
thu toàn bộ vào.
Sau đó, thất sắc lưu ly phát ra quang mang vạn
trượng, xé rách hư không, thất sắc lưu quang giống như một con đại xà
chui ra, trực tiếp kéo dài tới hư không, biến mất không thấy đâu.
Bên ngoài hư không, chính là ngoại giới.
Chỉ thấy huyền quang trên đỉnh đầu Nhạc Phàm ầm ầm nổ tung, tất cả vật
trong căn phòng đều hóa thành tro tàn, ngay cả chiếc giường cũng không
thoát khỏi.
Đối với những chuyện này, Nhạc Phàm không hề để ý
tới. Sau khi tâm thần trở về vị trí cũ, lực chú ý của hắn chính là biến
hóa trên người mình... Thất sắc lưu quanh vờn quanh người hắn, lộ ra khí tức bản nguyên.
Không sai! Chính là khí tức bản nguyên, thất
tình lục dục diễn hóa ra một tia bản nguyên. Bản nguyên chính là căn
nguyên của vũ trụ, cũng là trọng tâm của một khôn gian, thế giới của Đại Tôn chính là dựa vào một tia bản nguyên lực này.
Thông thường mà nói, một vị tu sĩ sau khi bước vào Thiên Đạo đỉnh phong sẽ bắt đầu thu
thập nguyên khí thiên địa, tích lũy để hình thành một tia bản nguyên
lực, nếu như lĩnh ngộ được một tia bản nguyên này liền có thể diễn biến
ra một thế giới riêng, sở hữu một giới lực, trở thành đại năng tôn sư.
Khi trước trao đổi một phen với Vô Danh Đại Tôn khiến cho Nhạc Phàm vô cùng thiếu thốn kinh nghiệm tu hành cũng trở nên phong phú, nhất là lý giải
đối với cảnh giới Đại Tôn, siêu việt phía xa so với tu sĩ cùng giai. Bởi vậy, một tia bản nguyên này khiến hắn vui sướng khó có thể nói lên lời. Có một tia cơ hội này, hắn đã có tư cách đối kháng với Đại Tôn.
Ngay khi Nhạc Phàm muốn thu công, một cuốn sách cổ xưa từ trong lòng bàn tay hắn bay ra, thu nhỏ lại vô hạn sau đó tiến vào bên trong mi tâm của
hắn, dung nhập vào bên trong thức hải, tiến thẳng vào bên trong thất sắc lưu ly.
Quyển sách này không phải vật của hắn, mà chính là một
cuốn tuyệt thế bí điển do Long Tuấn đưa cho Nhạc Phàm, là một trong ngũ
đại kỳ thư thượng cổ "Thiên Địa chí tình".
Kỳ thực, "Thiên Địa
chí tình" này Nhạc Phàm vẫn chưa thể hiểu thấu đáo những ảo diệu trong
đó, thật không ngờ vừa rồi dưới sự ảnh hưởng của một tia khí tức bản
nguyên lại có phản ứng.
- Thiên Địa chí tình... Chí tình... Thì ra là thế...
Nhạc Phàm sờ sờ mi tâm.
...
Cùng lúc đó, tại một chỗ sâu bên trong cung điện trên Hạo Thiên Phong, vang lên một tiếng kinh dị.
- Người đâu.
- Bái kiến tôn giả, thỉnh tôn giả phân phó.
- Thiên thư hiện thế, đại kiếp nạn buông xuống... Đi truyền tứ đại pháp vương tới diện kiến.
- Tuân mệnh!
...
Lúc này, bên ngoài căn phòng Lý Nhạc Phàm có đầy người đứng đó, cả đám đều
lộ vẻ lo lắng. Bởi vì mới một khắc trước, một đạo khí tức cổ quái bao
phủ nơi đâu, khiến cho mọi người vô cùng bất an.
- Lý tiểu tử này tới bây giờ còn chưa có động tĩnh gì, có phải nên phái người qua đó thăm dò chút hay không?
Khấu Phỉ nôn nóng đi qua đi lại, thi thoảng còn oán giận nói một hai câu.
Thích Minh Hữu thấy vậy, nhịn không được mà tiến lên trấn an nói:
- Sư phụ không cần quá lo lắng, Nhạc Phàm đại ca đã trải qua bao nhiêu
chuyện còn hơn thế, nhưng không phải mỗi một lần đều bình yên vượt qua
sao? Ta tin rằng, lần này cũng không ngoại lệ, chúng ta kiên trì đợi là
được.
Tuy rằng nói như vậy, thế nhưng hiện tại không biết tình huống của Lý Nhạc Phàm, bảo sao bọn họ có thể yên tâm đây.
Trong lúc mọi người trầm mặc, một đạo khí tức nồng đậm từ trong phòng phát
ra, giống như là một đầu thái cổ cự ma từ vực sâu địa ngục thoát ra.
Thê lương! Kinh khủng! Hủy diệt! Điên cuồng! Thống khổ! Dục vọng! Dãy dụa.
Đủ loại tâm tình đánh sâu vào tâm trạng mỗi người, một lát sau mới tiêu tán.
Ầm ầm.
Toàn bộ phòng ốc nổ tung, nhấc lên một đám bụi mù.
Trong đám bụi, một thân ảnh chậm rãi đi tới, vạt áo phiêu đãng, tóc bạc trắng xóa, không phải Lý Nhạc Phàm thì còn có thể là ai?
...
- Con bà nó, tiểu tử này dường như lại có đột phá? Sau này sợ rằng sẽ không đánh lại được hăn nữa a.
Khấu Phỉ cười hắc hắc, tiến lên đón hắn nói:
- Lý tiểu tử, cảm giác hiện tại như thế nào? Lão phu nhìn ngươi tinh thần sáng lạng, liệu có muốn tìm một vị Đại Tôn nào phát uy hay không?
Đối với câu nói vui đùa của Khấu Phỉ, mọi người trực tiếp ngoảnh mặt.
- Khấu tiền bối...
Trước mặt mọi người, Nhạc Phàm từ giới tử lấy ra một đoàn huyền quang đưa cho Khấu Phỉ nói:
- Đây là một đạo cảm ngộ của Thiên Khung Đại Tôn, ta không có dung hợp,
chỉ là nhìn ảo diệu trong đó một chút, vật ấy hiện tại đối với ta vô
dụng, các ngươi cầm lấy cùng tìm hiểu.
Cảm ngộ Đại Tôn? Vật trọng yếu như vậy cư nhiên cũng dám lấy ra dùng chung, có phải là đầu hắn bị vô nước rồi không?
Thấy khuôn mặt mọi người dại ra, Nhạc Phàm hắng giọng nói:
- Cảm ngộ Đại Tôn tuy rằng huyền diệu, thế nhưng cũng không phải là của
chính mình, vì vậy ta nghĩ mọi người tốt nhất là không nên đem ý niệm
của bản thân dung hợp với nó, bằng không sau này sẽ làm hạn chế con
đường tu hành của mình, mặc dù thiên tư cao tới đâu cũng chỉ có thể dừng lại ở Đại Tôn chi cảnh, không thể đột phá gông xiềng thiên đạo, chứ
đừng nói tới phá toái hư không.
Nghe tới đó, mọi người dần dần tỉnh lại, cả đám nhìn nhau, không khỏi cười khổ.
Cũng chỉ có Lý Nhạc Phàm mới dám nói ra những lời này, nếu như là những tu
sĩ khác có được phần cảm ngộ này, sợ rằng đã sớm dung hợp với nó, đâu
nguyện chia sẻ với người khác. Về phần hạn chế sau này, càng không trong phạm vi suy nghĩ của bọn họ. Ngẫm lại từ cổ chí kim, người tu hành ngàn vạn nhưng có mấy người có thể trở thành Đại Tôn? Đối với tu sĩ bình
thường mà nói, nếu có thể trở thành Đại Tôn, tất cả nỗ lực đều là đáng
giá, ai còn để ý tới chuyện có vượt qua thiên đạo hay không.
Hiện tại, một cơ duyên to lớn xảy ra trước mặt khiến cho mọi người cảm thán, lại mang theo lòng cảm kích.
Nhận lấy phần lễ vật trân quý này, mọi người đang muốn nói với Nhạc Phàm vài câu một thân ảnh đột nhiên từ xa chạy tới.
- Lý đại ca, đã xảy ra chuyện.
Vừa mới dừng chân, Mặc Toàn lo lắng, thở dốc từng ngụm nói:
- Tiểu... Tiểu Băng Nhi ở thị phường động thủ với người ta, hiện tại đang bị chấp pháp thủ vệ của Thập Phương Điện vây quanh. Long Tuấn và Đình
Nghị hiện tại đang che chở nàng, hai người bọn họ để cho ta trở lại báo
tin.
Mặc Toàn vừa lo lắng vừa xấu hổ, bản thân nàng được Lý Nhạc
Phàm giao phó dẫn người ra ngoài, không nghĩ tới lại phát sinh chuyện
như vậy, điều này làm cho nàng có chút xấu hổ khi đối mặt với hắn.
Nghe thấy Tiểu Băng Nhi xảy ra chuyện, mọi người sắc mặt đại biến.
Lắc mình một cái, Lý Nhạc Phàm đã biến mất tại chỗ.