Người như tiễn, tiễn như tâm, không hề hối hận, kiên cường bất khuất!
Đối mặt với một kích liều mạng của hắc y nhân, Chu Khang Cảnh và Triệu
Thiên Cân có cảm giác như bị khí tức tử vong đập vào mặt. Không gian
chung quanh phảng phất như ngừng lại, không thể động đậy, trong mắt hai
người lần đầu tiên hiện lên vẻ hoảng loạn.
- Làn càn!
Tiếng quát như sấm, đinh tai nhức óc!
Mọi người chỉ cảm thấy trong đầu chấn động, trong lòng sinh ra sự sợ hãi vô biên.
Đại Tôn giận dữ, kinh thiên động địa! Chỉ thấy không gian phía trên run lên, một ngón tay thật lớn từ trên trời giáng xuống.
Mặc dù tiễn hồn có tốc độ nhanh chóng không gì sánh được, thế nhưng Đại Tôn nắm giữ một giới lực, chính là chúa tể chân chính của phiến thiên
địa này, tất cả mọi thứ đều nằm trong tay Đại Tôn, ai cũng không thể
chạy trốn, huống hồ là hắc y nhân đã biến thành tiễn hồn.
Một kích của Đại Tôn nhìn như chậm, thế nhưng kỳ thực đã siêu việt phạm vi tốc độ bình thường, mang theo quy tắc chi lực.
Ngón tay hạ xuống, vô thanh vô tức tiếp xúc với tiễn hồn, bộc phát ra
hàn mang cường liệt, khiến cho đám người chung quanh không khỏi che hai
mắt lại.
Ông..
Thiên địa tan vỡ, vạn vật câu diệt.
Chúng nhân không thể diễn tả bằng lời uy lực của một ngón tay kia,
giống như là sấm sét thời viễn cổ, chưởng quản sinh tử và tội lỗi thế
gian. Tiễn hồn vừa rồi uy thế vô song đến vậy, thế nhưng dưới ngón tay
này lại trở nên ảm đạm không có ánh sáng, chu vi không gian chung quanh
phát ra âm hưởng bị nghiền nát, tiễn hồn lướt qua, mặt đất rung rộng,
hoàn toàn bị trấn áp.
Dưới lực lượng thực sự, bất luận sự vật gì cũng phải chịu khuất phục.
...
Mắt thấy thành công mà lại bị người ta gây trở ngại, ánh mắt hắc y nhân hiện lên sự không cam lòng, thậm chí còn lộ ra một tia điên cuồng.
Thân là nam nhi, cho dù phải chết cũng phải chết một cách đỉnh thiên lập địa, không thẹn với lương tâm.
- Phá cho ta!
Hắc y nhân toàn thân đầy máu lần thứ hai bạo phát, ngạnh kháng đầu ngón tay thật lớn kia, tiếp tục nhằm vào hai người Chu Khang Cảnh. Chỉ tiếc, trong nháy mắt dừng lại kia, hai người Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên
Cân thoát khỏi sự phong tỏa của hắc y nhân, hung hiểm né tránh một kích.
- Di?
Trên bầu trời, Cực Kiếm Đại Tôn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau đó hờ hững nói:
- Hay cho một tiễn hồn, có thể tiếp được một ngón tay của ta, chỉ tiếc, lực lượng của ngươi chưa đủ cường đại.
Lời còn chưa dứt, ngón tay lần thứ hai ngưng tụ thành kiếm chỉ, chậm rãi điểm về phía hắc y nhân.
Phong vân biến sắc, không còn bất kỳ một thanh âm nào.
Lực của đại tôn, giống như oai thiên địa.
Một ngón tay hạ xuống, hắc y nhân bị đánh lún sâu xuống mặt đất, tạo thành một chiếc hố sâu thật lớn.
...
Thiên địa tĩnh mịch, mọi người không khỏi hít sâu một hơi.
Trong mắt bọn họ, hắc y nhân có thể đem Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên
Cân bức tới mức như vậy, thậm chí suýt chút nữa giết chết, tuyệt đối
xứng đáng với chữ tuyệt thế vô song. Thế nhưng một Thiên Đạo cường giả
như vậy, không ngờ lại bị một ngón tay của Đại Tôn dí xuống mặt đất,
ngay cả sức phản kháng cũng không có. Thảo nào thế nhân đều nói, dưới
Đại Tôn, tất cả đều là con kiến hôi, lời này quả nhiên không giả. Bởi vì lực lượng của Đại Tôn đại biểu cho lực lượng của một phiến thiên địa,
há là thứ mà bằng vào lực một người có thể chống lại.
Bồng!
Hố sâu hắc y nhân bỗng nhiên nổ tung, một thân ảnh bắn thẳng lên.
Mọi người phóng mắt nhìn lại, thì thấy thân thể hắc y nhân toàn thân
sứt mẻ, huyết nhục mơ hồ, ngay cả mặt nạ hắc sắc trên mặt cũng bị phá
hủy, lộ ra hai gò má bị tổn thương. Dù vậy, hắn vẫn kiên định như cũ,
không chịu khuất phục.
- Hắn... Mặt của hắn...
- Hóa ra là dung mạo bị hủy, thảo nào mang một mặt nạ hắc sắc bảo hộ.
- Người này không ngờ lại có thể đứng lên sau một kích của Đại Tôn, quả nhiên lợi hại!
- Chỉ tiếc, cho dù hắn lợi hại đi chăng nữa cũng không phải là đối thủ của Đại Tôn.
...
- Thực lực người này quả nhiên siêu phàm, chỉ tiếc rằng hắn đắc tội với Đại Tôn, sợ rằng ngày hôm nay phải ngã xuống tại đây.
- Đúng vậy! Nhân vật như vậy, thành tựu sau này nhất định không thể hạn lượng, cứ như vậy mà ngã xuống, thực sự là đáng tiếc !
- Kỳ thực cũng không có gì là đáng tiếc, từ cổ chí kim, không biết đã có
bao nhiêu thiên tài, cường giả chết dưới tay Đại Tôn, hắn cũng chỉ là
một người trong số đó mà thôi.
- Ài!
...
Chung quanh không ngừng nghị luận, thế nhưng hắc y nhân lại coi như không
nghe thấy, ánh mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào hai người Chu Khang Cảnh,
không có ý định buông tha. Nếu như Đại Tôn đại biểu cho một phiến thiên
địa, vậy thì hắn nhất định muốn nghịch thiên mà đi.
Hắc y nhân
lần thứ hai giơ tay trái lên, một đoàn hỏa diễm bùng cháy lên trong tay
hắn. Hỏa diễm không ngừng nhảy lên, ở giữa có một mũi tên nho nhỏ xoay
quanh, khí tức tử vong so với khi trước còn nồng đậm hơn.
Chúng tu sĩ hoảng sợ biến sắc, vội vã thối lui chục trượng, chỉ là mặc cho
bọn họ thối lui ra sao, khí tức tử vong thủy chung vẫn không tiêu tan.
- Muốn chết!
Cực Kiếm Đại Tôn chưa bao giờ chịu sỉ nhục như vậy, hắn hừ lạnh một
tiếng, vận sức chờ phát động, chuẩn bị đem hắc y nhân này giết chết.
Kiếm chỉ thật lớn lần thứ ba hạ xuống, mắt thấy hắc y nhân sẽ phải chết không hề nghi ngờ, trong lúc chỉ mành treo chuông, một đạo thân ảnh màu trắng đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắc y nhân, cứu hắn ra.
Kiếm chỉ thất bại, trực tiếp đánh vào hố sâu, khiến cho mặt đất lay động.
...
- Ồ? Vừa rồi là một vị cường giả Thiên Đạo đỉnh phong a.
- Người nọ rốt cuộc là ai? Dám cứu người trước mặt Đại Tôn, chẳng lẽ hắn không muốn sống nữa sao?
- Nếu như người ta dám cứu người, khẳng định là có chỗ dựa nào đó.
- Không sai, chúng ta mau nhìn phản ứng của Cực Kiếm Đại Tôn.
...
Mọi người kinh nghi bất định, vốn cho rằng lần này sẽ xảy ra một hồi
đại chiến kinh thiên, thế nhưng thái độ của Cực Kiếm Đại Tôn lại vô cùng khác thường, chỉ hừ lạnh một tiếng, không có bất luận biểu thị gì, sau
đó vung tay một cái, mang hai người Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân
rời đi.
Cực Kiếm Đại Tôn không ngờ lại lui, điều này thực sự khiến cho bọn hắn không dám tin tưởng.
Kiếm chỉ tán đi, thiên địa dần dần khôi phục lại sự bình yên, mọi người dần dần từ trong khiếp sợ tỉnh lại, ánh mắt đổ về phía thân ảnh mày
trắng vừa mới tới.
Chỉ thấy trên mặt cỏ phía xa, không biết lúc nào xuất hiện thêm một dám người, dẫn đầu chính là một vị lão giả mặc
trường bào màu trắng, mà hắc y nhân vừa rồi chính là được hắn cứu ra.
- Người nọ là ai?
- Không nhận ra... Chỉ là mấy người bên cạnh hắn thật quen mắt a, trong
đó có mấy người dường như đều là đệ tử Thánh Vực, xem ra, địa vị người
nọ ở Thánh Vực không thấp.
- Đâu chỉ không thấp. Người này là
một trong Thập đại chấp sự Thánh Vực, cùng với Hiên Viên tiên sinh là
cường giả nổi danh, được xưng là Bạch Vũ Đế. Bất quá người này chỉ thích tiềm tu, không thích cùng người tranh đấu, vì vậy rất ít khi lộ diện,
cho dù là đệ tử Thánh Vực cũng rất khó thấy mặt hắn. Lão phu ở trên Ẩn
Lâm đại hội hai mươi năm trước từng may mắn gặp hắn một lần, lúc đó hắn
chỉ xuất một quyền liền đem những Thiên Đạo cường giả khiêu chiến hắn
đánh bại, mà trong đó còn bao gồm Ma Kiếm lão nhân và mấy vị lão tổ Thập đại thị tộc. Cũng chỉ có nhân vật như vậy mới được xưng tụng là Bạch Vũ đế.
- Cái gì? Người nọ chính là Bạch Vũ đế?
- Nghe nói Bạch Vũ đế này cũng từng là cao thủ giang hồ thế tục, khôn biết là thật hay giả?
- Đó là sự thực, Bạch Vũ Đế và Hiên Viên tiên sinh đều là người trong
gian hồ, nhưng lúc đó chỉ là Thập đại cao thủ thiên hạ, chỉ là không
nghĩ tới sau khi tiến vào Tu Hành Giới, trong vòng ngắn ngủi vài thập
niên, bọn họ đã trở thành cường giả Thiên Đạo đỉnh phong. Hiên Viên tiên sinh thì trực tiếp cảm ngộ Đại Tôn chi cảnh.
- Dùng võ thành đạo, quả nhiên đáng sợ.
- Khó trách bọn hắn dám ở trong tay Cực Kiếm Đại Tôn cướp người, hiện tại Thánh Vực có hai vị Đại Tôn tọa trấn, uy thế ngập trời, coi như là mấy
vị Đại Tôn khác cũng không dám làm gì xằng bậy.
- Được rồi, tất
cả mọi người đừng nói nữa, chuyện tình giữa các Đại Tôn không phải là
thứ mà chúng ta có thể nghị luận, cẩn thận họa từ miệng mà ra.
- Không sai, dù sao đi nữa việc này cũng không quan hệ với chúng ta.