Thương Thiên

Chương 153: Q.14 - Chương 153: Bát đại thần minh.






Thời vũ trụ sơ khai, một mảnh hỗn độn,khinh linh chi khí ngưng tụ thành trời, ô trọc chi khí ngưng tụ thành đất...

Có gió, có mưa, có linh, có cảnh, sau đó diễn hóa ra vạn vật...

Có sinh có tử, luân hồi không thôi, không gian bản nguyên chính là thế giới.

...

Nhạc Phàm cảm ngộ quá trình diễn biến thế giới, trong thức hải lại nổi lên biến hóa mới.

Thiên địa nguyên thai theo cảm ngộ của Nhạc Phàm dần dần mở rộng, cây non thất sắc trồng trong nguyên thai sinh trưởng với một tốc độ kinh người.

Một trượng, hai trượng, ba trượng....

Mười trượng, trăm trượng, nghìn trượng...

Mãi cho đến khi tới chín nghìn chín trăm chín mươi chín trượng mới dừng lại, dường như nó đã tới cực hạn nào đó, chỉ là so với nguyên thai to lớn cũng nhỏ bé không đáng kể.

Trên đỉnh của đại thụ thất sắc, thất sắc quả phát ra quang mang lấp lánh, bản nguyên lực cuồn cuộn không dứt đưa vào trong nguyên thai, cùng nhau cộng sinh.

Mà hắc sắc tiễn hồn vẫn không hề động đậy lúc này lại hóa thành một đạo hàn mang, đầu nhập vào nguyên thai thế giới.

Răng rắc!

Không biết qua bao lâu, vỏ ngoài của nguyên thai vỡ tan, một thế giới hoàn chỉnh xuất hiện trong thức hải của Nhạc Phàm, một cây đại thụ thất sắc sinh trưởng ở giữa thế giới này.

Khác với thế giới của những Đại Tôn khác, thế giới Nhạc Phàm diễn biến ra là một thế giới hoàn chỉnh, ở đây không có lực lượng cường đại, không có biến hóa huyền diệu, ở đây chỉ có sự tồn tại của sinh linh tự nhiên, sinh sôi nảy nở, tất cả đều giống như là một thế giới bình thường bên ngoài.

Trời vẫn là trời, đất vẫn là đất.

Thôn trang bình thường, sông suối, nhà tranh đơn sơ, còn có địa phương quen thuộc này, những con người quen thuộc...

Tất cả, tất cả đều giống như trong lòng Nhạc Phàm nghĩ, không có sự thay đổi.

...

Nhưng mà, ngay khi Nhạc Phàm đang vui mừng cảm khái, thì một cỗ lực lượng thần bí từ trong thức hải truyền tới, tập kích thân thể hắn.

Biến hóa xảy ra bất thình lình khiến cho Nhạc Phàm có chút kinh ngạc, chỉ là tâm cảnh của hắn trầm ổn, kiên cố cho nên rất nhanh liền tỉnh táo lại. Cổ lực lượng này nhảy vào thân thể hắn, cũng không có bá đạo giống như tưởng tượng, ngược lại lại tỏa ra sinh cơ nồng nặc. Chỉ một lát sau, hắn có cảm giác sinh mệnh nguyên khí bị hao tổn trong cơ thể của mình đã khôi phục được vài phần.

Nhạc Phàm thấy vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức bình tĩnh lại.

Thiên địa mới bắt đầu, vạn vật tân sinh, thai nghén ra sinh cơ vô hạn, mà là người đứng đầu một giới, những sinh cơ này tự nhiên sẽ chuyển vào cơ thể Nhạc Phàm.

Không sai! Cùng chung một sinh mệnh với thế giới, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu lý giải tại sao sau khi đạt được thành tựu Đại Tôn sẽ sở hữu sinh mệnh dài. Chỉ là, phàm là chuyện có lợi thì sẽ có hại, từ một nghĩa nào đó mà nói, Đại Tôn và thế giới có thể nói là chung một mạng, thế giới tan biết, sinh mệnh Đại Tôn cũng khô kiệt theo.

Đương nhiên, bằng vào thực lực của Đại Tôn có thể làm được rất nhiều chuyện, mà tranh đoạt số mệnh thiên địa chính là một trong số đó, cũng giống như việc mở ra Thiên Duy chi môn chiếm giữ bản nguyên lực.

...

Cảm giác được sinh cơ khôi phục, nguyên khí lại tăng trưởng, trong lòng Nhạc Phàm vô cùng chấn động.

Kỳ thực Nhạc Phàm cũng không biết, thế giới Đại Tôn ngưng tụ ra đều là do ý chí diễn biến mà thành, mỗi một lần diễn biến cần tích lũy bản nguyên lực khổng lồ, thế nhưng thế giới của hắn lại vô cùng hoàn thiện, mà đại thụ thất sắc kia hấp thu các loại dục niệm của thế giới này chuyển hóa thành bản nguyên lực, cuồn cuộn không dứt đưa vào trong thế giới, nhiều lần tuần hoàn, sinh sôi không thôi.

Từ đó, mặc dù thế giới của Nhạc Phàm không cường đại, thậm chí không có bất kỳ một lực lượng nào, thế nhưng lại phù hợp với quy tắc đại đạo.

Nhạc Phàm nhắm hai mắt lại, ngồi trong hư không, khí tức nặng nề trên người tán đi, thay vào đó là sinh cơ nồng đậm, giống như có một sinh mệnh mới được sinh ra.

Trong lúc thổ nạp, thiên địa nguyên khí xuyên qua cách trở của không gian, chen chúc tới thân thể Nhạc Phàm.

...

Người có huyệt mà thành linh, tụ lại hữu lực, tán ra nhẹ nhàng

Nguyên khí tiến vào cơ thể Nhạc Phàm càng nhiều, rốt cuộc linh khiếu trong cơ thể bế tắc nhiều năm rốt cuộc đã có dấu hiệu nới lỏng.

Tư tư...

Đông người thành núi, sông lớn tụ biển.

Dưới sự trùng kích nhiều lần của nguyên khí, linh khiếu "Thần khuyết" một lần nửa khai mở, ngưng tụ thành một điểm, tương liên cùng ngoại giới.

Nguyên khí vô tận theo linh khiếu mạnh mẽ tiến vào cơ thể Nhạc Phàm, một tia, một tia, một sợi, một sợi rồi cả một đám... Nguyên khí khô kiệt trong cơ thể điên cuồng bành trướng, giống như một người lâu không được thở tham lam hít vào.

Linh khiếu sống lại, tinh thần Nhạc Phàm hăng hái, đem cỗ nguyên khí trùng kích linh khiếu "Bách hội".

Phụt!

Linh khiếu "Bách hội" không hề có chú trở ngại nào được mở ra, dường như tất cả đều thuận theo tự nhiên vậy.

Hai đại linh khiếu mở ra, tốc độ hấp thu nguyên khí càng kinh khủng, trong vòng mấy tức ngắn ngủi nhồi vào thân thể Nhạc Phàm.

Sinh cơ bàng bạc vượt qua sự tưởng tượng của Nhạc Phàm, không chỉ bù đắp sinh cơ thiếu hụt mà còn đem thân thể hắn cường hóa tới một trình độ không thể nào tưởng tượng nổi.

Tâm thần khẽ động, Nhạc Phàm liền đem nguyên khí đi tới mấy khiếu huyệt khác.

Sự lý giải đối với y đạo của Nhạc Phàm không thấp, năm đó hắn không thể tu luyện bình thường, vì vậy hắn bèn đi theo lối tắt, trọng luyện xé khiếu, muốn đem ý tưởng điên cuồng của mình hóa thành hiện thực, mặc dù sau này xảy ra nhiều chuyện, thế nhưng ý định của hắn vẫn không thay đổi, hiện tại có cơ hội, hắn tự nhiên không thể bỏ qua.

Thần khuyết chính là khí hải, thiên trung mi tâm, thần đình ở trán, bách hội đỉnh đầu, thần đạo sau lưng, linh đài hậu tâm, chí dương xương sống, trung xu mệnh môn.

Trong nhận biết của Nhạc Phàm, con người có chín đại khiếu huyệt quan trọng nhất, không chỉ chứa lực lượng của thân thể mà còn liên quan tới nhau, tự thành một vòng tuần hoàn. Dự định của hắn chính là đem chín đại khiếu huyệt này mở toàn bộ ra, để xem lực lượng của hắn đến tột cùng có thể tăng trưởng tới mức độ nào.

...

Tại huyệt thiên trung, bản thân nó cũng có thể dung nạp nguyên khí, bởi vậy so với mấy huyệt vị khác, nơi này có thể luyện hóa.

Xuy!

Có kinh nghiệm lần trước, lực đạo của Nhạc Phàm hiện tại có thể nói là vô cùng thành thục, nước chảy thành sông, lực lượng vừa tích lũy được lần thứ hai bạo phát, trực tiếp hướng về phía thiên trung bao vây lại, lần dần luyện hóa trở thành linh khiếu.

Chỉ trong chốc lát, linh khiếu thành hình, nguyên khí không ngừng nhét vào bên trong cơ thể.

Lập tức, Nhạc Phàm tiếp tục khống chế nguyên khí trong cơ thể hướng về phía khiếu huyệt thứ tư.

Thần đình ở trán, mọi người thường nói linh quang vừa hiện, hai chữ linh quang này chính là chỉ thần đình, chiếu sáng tâm thần.

Khiếu huyệt này cùng với bách hội tương liên, vô cùng nhỏ, chỉ cần hơi chút không chú ý là sẽ bị thương nặng không thể nào bù đắp nổi, năm đó Vạn Liễu Hoài thi châm cho Nhạc Phàm cũng phải do dự hồi lâu mới dám hạ thủ.

Lúc này, Nhạc Phàm không có bạo lực giống như vậy, mà là nhẹ nhẹ bao phủ thần đình, sau đó từng chút từng chút bào mòn, mặc dù thời gian có dài một chút, thế nhưng lại an toàn hơn rất nhiều.

...

Kế tiếp chính là thần đạo... chính hậu tâm linh đài...

Thứ bảy chí dương... Thứ tám trung xu...

Hiện tại, nguyên khí trong cơ thể Nhạc Phàm đã hoàn toàn hóa lỏng, biến đổi về chất. Tám đại linh khiếu không chỉ hấp thu nguyên khí mà còn ngưng tụ lực lượng. Nếu nói lực lượng của Nhạc Phàm trước đây là lực nặng vạn quân, vậy thì lực lượng hiện tại của hắn có đủ sức nặng của mười vạn quân, lực lượng kinh khủng như vậy ai mà không kiêng kỵ...

Mắt thấy sắp thành công, Nhạc Phàm không dám có chút lơ là....

Khiếu huyệt cuối cùng chính là chỗ mệnh môn, mệnh môn chính là huyệt vị trọng yếu nhất trong chín đại khiếu huyệt, thông với toàn bộ kinh mạch, nếu như xuất hiện sai lầm, nhẹ thì nhập ma, nặng thì mất mạng.

Nhạc Phàm đem nguyên khí cẩn thận rót vào mệnh môn, không ngờ nó lại truyền đến cảm giác bài xích.

Thấy như vậy, Nhạc Phàm biết chuyện không thể thành, vội vã thu lại.

Mà sau đó, nguyên khí trong cơ thể Nhạc Phàm đều tự tản ra, tụ tập vào trong tám linh khiếu đã khai mở, dần dần ngưng tụ thành đan...

Đối với chuyệ này, Nhạc Phàm cũng không xa lạ, khi nguyên khí trong linh khiếu tụ tập tới một trình độ thì sẽ biến đổi về chất, hóa thành nguyên đan, không ngừng cung cấp nguyên khí và lực lượng cho Nhạc Phàm.

Tám đại linh khiếu kết thành tám nguyên đan, mỗi một viên đều thuần khiết như ngọc, không ngừng vận chuyển trong linh khiếu.

...

Nhạc Phàm từ trong nhập định tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt ra, hai đạo thần quang từ trong mắt hắn bắt ra.

Hắn cảm nhận một chút lực lượng của bản thân mình, so với trước cường đại hơn rất nhiều, chỉ tiếc, mệnh môn vẫn không có luyện hóa được, chín đại linh khiếu không được viên mãn, xem ra không thể tiếp tục, đành phải thử lại sau này.

Thế nhưng cho dù là như vậy, thu hoạch lần này của Nhạc Phàm thật lớn, không chỉ diễn biến ra một thế giới chân chính, hơn nữa trọng khai linh khiếu, tụ thành nguyên đan, lực lượng bạo tăng. Đương nhiên, đối với Nhạc Phàm mà nói, thu hoạch lớn nhất chính là sinh cơ đã hồi phục lại như lúc ban đầu, thậm chí trạng thái hiện tại so với trước đây còn tốt hơn rất nhiều.

Nhạc Phàm nắm tay, tùy ý đánh ra một quyền, không gian trong nháy mát bộc phát âm hưởng bị nghiền nát, phảng phất như cả không gian bị đánh vỡ.

Trong Y kinh có nói: Người như vũ trụ, khiếu huyệt như sao, tụ lực vô cùng, hóa thành thần minh.

Ý tứ của nó là nói, thân thể người giống như vũ trụ, mà khiếu huyệt trong cơ thể giống như ngôi sao, nếu như ngưng tụ ngôi sao thì sẽ sở hữu lực lượng vô cùng, giống như là thần minh trong thiên địa.

Như thế nào là thần minh? Đó chính là lực lượng cực hạn, tượng trưng cho sự cường đại.

Nếu như một khiếu giống như là thần minh, vậy thì tám đại khiếu huyệt còn lại cùng hợp thì sẽ đạt được lực lượng cường đại tới mức nào?

Giờ phút này, không chút khoa trương nếu nói, Nhạc Phàm quả thực có tư cách chống lại mấy vị Đại Tôn, chống lại ở đây không phải là phản kháng dưới áp bức mà là giằng co về phương diện lực lượng.

...

Hít sâu một hơi, Nhạc Phàm nhìn về phía hư không vô tận.

Mặc dù cốt mộ này được gọi là tuyệt địa, thế nhưng vẫn lưu lại cho người ta một đường sinh cơ.

Hiện tại Nhạc Phàm có thể khẳng định, cốt mộ này tuyệt đối không phải đường thông thiên gì, mà nhất định sự tồn tại của nó có một ý nghĩa nào đó. Mà không gian hư huyễn này cũng không phải là ảo cảnh, mà là do một đạo bản nguyên diễn biến thành thế giới. Thế giới này chính là thế giới nội tâm của mỗi người, một loại ý niệm, một loại ký thác, hoặc là phát tiết dục vọng.

Dứt bỏ tạp niệm, Nhạc Phàm đứng dậy đi về phía hắc động trong hư không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.