Nghe thấy Nhạc Phàm nói muốn ra đi một mình mà không mang theo hai người Long Tuấn, bọn họ tức thì kinh hãi, vẻ mặt tái nhợt, trong lòng bàng hoàng trống rỗng.
Đinh Nghị vội vàng nói:
-Sư phụ không cần chúng ta nữa sao? Có phải là chúng ta đã làm sai chuyện gì rồi hay không?
Nói xong hắn liền quỳ xuống.
Nhạc Phàm vội đỡ lấy Đinh Nghị :
-Nam nhi đứng giữa trời đất, phải bất khuất bất phục, không khổ đau không sợ hãi. Còn nhớ chuyện ban đầu đã hứa không?
Đinh Nghị sửng sốt, chợt nhớ lại lúc đầu chính mình đã từng hứa với Nhạc Phàm rằng sau này sẽ không quỳ lạy. Nhất thời trong lòng hắn dâng lên một trận ấm áp, nhưng lại cũng mang theo phần cay đắng.
Nhạc Phàm thản nhiên nói:
-Ta có chuyện cần phải hoàn thành. Các ngươi cũng có con đường riêng phải đi. Nếu chúng ta còn có duyên thì sau này nhất định sẽ có ngày gặp lại.
-Nhưng.....
Đinh Nghị còn muốn nói thêm gì đó, Nhạc Phàm đã ngắt lời:
-Con đường mỗi người phải đi đều không giống nhau. Nếu các ngươi đã bước đi được bước đầu tiên, vậy thì cần phải kiên trì. Những thứ nên dạy các ngươi, ta đều đã dạy rồi. Từ nay về sau ....
-Đủ rồi!
Long Tuấn đang đứng yên lặng một bên, đột nhiên hét lớn lên, cuồng loạn nói:
-Người đã không cần chúng ta nữa ... không muốn chúng ta nữa ... cũng giống như đám người trước kia, ghét bỏ chúng ta, sợ chúng ta liên lụy, cho nên người không cần chúng ta nữa, có đúng hay không? Có đúng hay không hả....?
Long Tuấn cùng Đinh Nghị từ nhỏ đã chịu đựng đủ mọi khổ sở. Mặc dù đã kiên cường vượt qua, nhưng tính cách cực đoan khiến bọn họ sinh ra tâm lý "căm thế hận tục". Loại người như vậy, yêu thì sâu vô cùng mà hận thì càng lớn hơn. Sự xuất hiện của Nhạc Phàm không thể nghi ngờ chính là bước ngoặt trong cuộc đời hai người bọn họ, làm cho hai người lần nữa được trông thấy ánh sáng hy vọng. Trong lòng bọn họ, sớm đã coi Nhạc Phàm là người thân duy nhất. Hôm nay, người thân duy nhất ấy lại muốn "vứt bỏ" mình. Điều này làm sao có thể khiến cho bọn họ tiếp thu được sự thực tàn khốc như vậy. Tình cảm kìm nén trong lòng, giống như núi lửa bùng lên trong nháy mắt, che lấp lý trí của hai người.
Sống chung lâu như vậy, Nhạc Phàm sao lại không có một chút lưu luyến cơ chứ. Chỉ có điều, hắn biết bản thân còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm. Hơn nữa con đường phía trước vạn phần hung hiểm, hắn cần phải kiềm nén phần tình cảm này, bằng không ....
Nhạc Phàm lạnh lùng nói:
-Đại trượng phu một lời nặng tựa ngàn cân. Lúc đầu khi dạy các ngươi võ công, các ngươi đã từng đồng ý rằng hết thảy đều phải nghe theo ta. Lẽ nào các ngươi muốn nuốt lời?
Long Tuấn ngẩn người ra, vẻ mặt phức tạp nhìn theo Nhạc Phàm ... Nhưng ngoại trừ ánh mắt kiên định và biểu tình lạnh lùng của Nhạc Phàm, hắn cũng không phát hiện thêm được điều gì khác.
-Được! Người không cần chúng ta, vậy chúng ta đi là được. Chúng ta đi .... Hừ.
Long Tuấn hét lớn một tiếng, xoay người chạy đi.
Vẻ mặt Đinh Nghị cũng đầy thống khổ, nhưng vẫn chắp tay thi lễ đối với Nhạc Phàm, sau đó liền đuổi theo Long Tuấn.
-Kiên cường cũng không phải là người bình thường, kiên trì vững vàng không ngừng mới chính là nam nhi ....
Thanh âm trầm hậu của Nhạc Phàm văng vẳng vang xa, sau đó tiêu tan trong rừng cây.
------------------
Bên trong ngôi miếu hoang, Chu Tam cùng Chu Phượng đang ngồi điều tức.
Đột nhiên, "rầm" một tiếng chấn vang, cửa miếu bị đạp bay xuống đất. Tiếp theo chỉ thấy Long Tuấn cùng Đinh Nghị nổi giận đùng đùng tiến vào, trên mặt tựa hồ còn lưu lệ ngân chưa khô.
Hai người Chu Tam ngạc nhiên nhìn Long Tuấn cùng Đinh Nghị, thực không rõ vừa rồi hai người còn rất tốt, mà chỉ sau một lát bộ dạng lại như thế này, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi?
Chu Tam rất tinh ý lập tức liền phát hiện có chút gì đó không ổn. Hai người Long Tuấn đều đã trở về, nhưng sư phụ bọn họ thì lại không đi cùng, thế nên nàng thuận miệng hỏi:
-Sư phụ các ngươi đâu?
Chu Phượng cũng hiếu kỳ nói:
-Các ngươi sao vậy? Làm gì mà giận dỗi như thế? Ơ kìa! Mắt vẫn còn đỏ hoe, có phải là vừa mới khóc đúng không?
-Các ngươi câm miệng lại! Chuyện của chúng ta không cần các ngươi quản.
Long Tuấn đang trong cơn giận dữ, nên tự nhiên là sẽ không khách khí với hai người Chu Phượng.
Không chỉ Long Tuấn, mà ngay cả Đinh Nghị cũng thở dài buồn bực ngồi xuống một bên, không thèm để ý tới các nàng.
Chu Phượng cảm thấy ủy khuất, lập tức chuyển thành phẫn nộ. Một phen ý tốt của mình, không ngờ kết quả lại nhận được sự đối đãi như vậy. Đổi lại là người khác, sợ rằng cũng sẽ không thể kiềm chế được.
Chu Tam lạnh lùng nói:
-Cái tên tiểu tử thối nhà người, lại dám nói chuyện với chúng ta như vậy? Còn tưởng rằng mình là ai chứ! Có bản lĩnh thì tìm người khác mà trút giận. Quay sang chúng ta mà "oa oa" kêu loạn lên thì còn xem là nam nhân gì chứ! Thực đúng là "Chó cắn Lã Động Tân, không nhìn được người tốt"
(Lã Động Tân: là 1 trong "bát tiên", làm việc thiện giúp người nhưng lại bị chó cắn, câu này ý nói: không biết phân biệt người tốt)
-Mẹ kiếp ..... ngươi .....
Long Tuấn gầm lên một tiếng, đang muốn phản bác, nhưng yết hầu đột nhiên nghẹn lại, không phun ra được lời nào.
Chu Tam thấy thế thì cười lạnh một tiếng, châm chọc nói:
-Sao hả? Bị ta nói trúng rồi à, ngươi không phải nam nhân, bây giờ không nói được lời nào hả? Ha ha!
Long Tuấn căm giận nói:
-Ngươi nói không sai, con mẹ nó, ta còn xem là nam nhân gì chứ. Sư phụ đã đi rồi, không ngờ chính mình lại không có biện pháp gì cả. Bình thường gặp may thì luôn tự cho là bản thân cơ trí, nhưng đến thời điểm mấu chốt thì còn ngu hơn con lợn. Con mẹ nó, thực đúng là đồ chó má vô dụng! Mẹ kiếp ....
Nhìn vẻ mặt ảo não tự trách của Long Tuấn, Chu Tam cùng Chu Phượng trái lại không biết nói cái gì cho phải.
Nhất thời, trong ngôi miếu hoang lại trở nên trầm tĩnh.
.......
Trải qua một phen điều tức, "nhuyễn cân hương " trong cơ thể của Chu Tam và Chu Phượng đã tiêu tan hết. Hai nàng đứng dậy nhìn sắc trời bên ngoài vẫn là một mảng đen kịt, nhưng tâm tư trong lòng các nàng lại không hề buồn ngủ chút nào.
Chu Phượng đến bên cạnh Đinh Nghị, hiếu kỳ nói:
-Này! Sư phụ các ngươi đi thật rồi à?
Đinh Nghị thất thần gật gật đầu.
Chu Tam hừ lạnh một tiếng, nói:
-Đi thì cũng đã đi rồi, cũng không phải là chết, các ngươi không cần phải như vậy! Cứ giữ vẻ mặt đưa đám ấy để làm chi?
Chu Phượng cũng nói:
-Đúng vậy! Các ngươi không cần phải khổ sở thế.
Đinh Nghị lắc đầu nói:
-Sư phụ đi rồi, người không cần chúng ta nữa!
Chu Tam cũng rất hiếu kỳ chuyện giữa ba thày trò bọn họ, nên cố gạn hỏi:
-Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?
Đinh Nghị nhìn Long Tuấn, do dự một chút rồi nói:
-Sư phụ ta mang "huyết hại chi cừu" trên người, hơn nữa còn phải đi tìm thân nhân của người, đúng theo như lời mụ yêu quái kia. Con đường phía trước nguy hiểm trùng trùng, sư phụ lo lắng cho an toàn của chúng ta, cho nên đã đuổi chúng ta đi ... Nhưng .... nhưng người là thân nhân duy nhất của chúng ta, làm sao chúng ta có thể rời xa người chứ. Sư phụ không biết rằng: cho dù là chết, chúng ta cũng không muốn rời đi!
Thấy Đinh Nghị mím môi cố nén nước mắt trào ra, Chu Tam cùng Chu Phượng phảng phất như có thể cảm thụ được niềm bi thống lớn lao trong lòng hắn.
Đinh Nghị hít sâu một hơi, nói tiếp:
-Nhớ lại sư phụ đã từng nói với chúng ta: khóc cũng không đại biểu cho mềm yếu, nhưng ta cảm thấy bản thân vẫn không đủ kiên cường, chí ít ta không dám rơi lệ. Ta sợ bản thân lại giống như lúc trước .....
-…………..
-A Tuấn, ngươi nói xem: nếu như chúng ta đủ mạnh thì có lẽ có thể giúp được sư phụ, mà người cũng sẽ không đuổi chúng ta đi nữa phải không?
Long Tuấn nắm chặt tay lại, nện xuống đất một quyền, chua chát nói:
-Không sai! Ta cứ tự cho là đúng, học sơ sài được chút công phu của sư phụ, luôn muốn khoe khoang, ta không xứng ....
Chu Phượng trông thấy bộ dạng của hai người Đinh Nghị, nộ khí vừa rồi cũng xìu đi, tấm lòng cảm thông nổi lên, liền tiến tới an ủi:
-Đừng đau buồn nữa, đợi các ngươi tu luyện thành công, vẫn có thể đi tìm sư phụ các ngươi mà ....
-Tìm? Tìm... Đúng vậy! Biện pháp đơn giản như vậy, tại sao ta lại không nghĩ ra nhỉ!
Long Tuấn đột nhiên vỗ tay, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ nói:
-Tiểu Đinh tử, sư phụ không cho chúng ta đi theo cùng một đường với người, nhưng chúng ta có thể tự mình đi tìm ngươi mà!