Thương Thiên

Chương 32: Q.13 - Chương 32: Biên quan báo nguy (3)






Bận, dạo này bận, số ta thật là bận a!

Tuyết lớn bay tán loạn, nửa bước cũng khó đi.

Ngoài trăm dặm của Đại Đồng Thành, đại quân của Lặc Thô Tộc đang đóng quân.

Doanh trướng được chia làm tám phương. Lều trại có cùng một màu, nhìn trên cao xuống thì thấy giống như một hình tròn khổng lồ.

Mỗi phương cũng có ít nhất hai trăm lều trại.

- Sát!

- Sát! Sát! Sát!

Trên sàn đấu võ, cờ xí đón gió tung bay phất phới.

Chính hoàng kỳ, chính bạch kỳ, chính hồng kỳ, chính lam kỳ, tương hoàng kỳ, tương bạch kỳ, tương hồng kỳ, tương lam kỳ...

Binh lính Bát Kỳ tay cầm đao thương, chỉnh tề huy động. Sát khí lạnh thấu xương như muốn lấn át cả bầu trời lạnh lẻo!

Trên đài, Đa Nhĩ Cổn đứng chắp tay, lẳng lặng quan sát việc diễn luyện phía dưới. Hai trên trái phải của hắn, thống lĩnh Bát Kỳ tay cầm mã tấu, sống lưng thẳng tắp, trên mặt không khỏi để lộ ra vẻ tự hào.

Từ sau lần đại bại mười năm trước, đây là lần xuất chinh thứ ba của Lặc Thô Tộc. Mặc dù Đa Nhĩ Cổn cũng không cho rằng đây là thời cơ tốt nhất, nhưng hắn thực đã đợi không được nữa.

Tiểu hoàng tử trẻ người non dạ, thế lực bên ngoài rục rịch liên tục, những vương tử vương gia thì lại càng không an phận.

Nếu không phải là Đa Nhĩ Cổn dùng thủ đoạn lôi đình trấn áp, Lặc Thô Tộc chỉ sợ bây giờ đã không xong. Nhưng nếu muốn thống nhất cả bộ tộc, thì như thế cũng còn xa mới đủ, hắn còn cần có một chiến lịch sử.

Diễn luyện vừa xong, Đa Nhĩ Cổn hài lòng gật gật đầu. Binh lính Bát Kỳ chính là căn cơ của Lặc Thô Tộc.

...

Giữa trưa.

Trong quân trướng, Đa Nhĩ Cổn trực tiếp nhìn lên sa bàn, ánh mắt thâm thúy để lộ ra vẻ kiên định.

Mười năm rồi, một cái mười năm... Nhân sinh có thể có bao nhiêu cái mười năm?

Tuổi đã gần bốn mươi nhưng Đa Nhĩ Cổn vẫn không ngừng mơ mộng về một ngày mình có thể cưỡi tuấn mã rong ruổi suốt vạn dặm trên đất Trung Nguyên...

Sinh làm người anh kiệt, chết cũng phải làm người oanh liệt!

Mặc dù hắn cảm thụ được không ít ánh mắt khác thường, nhưng hắn vẫn nỗ lực đeo đuổi không bỏ giấc mộng của mình. Hắn tin rằng có một ngày chính mình sẽ khiến cho Lặc Thô Tộc trở nên vẻ vang, mở rộng bờ cõi ra vạn dặm, vĩnh viễn không phải chịu nổi khổ của nghèo khó, lạnh giá.

Thu hồi lại tâm tư, ánh mắt của Đa Nhĩ Cổn lại rơi vào trên sa bàn.

Lúc này, có một tướng quân trẻ tuổi thân hình cao lớn bước vào, nửa quỳ hành lễ nói:

- Chính Hoàng Kỳ thống lĩnh Cáp Lãng, tham kiến vương gia.

Được rồi, đều là huynh đệ vào sinh ra tử, Cáp Lãng ngươi cũng không cần giữ nhiều lễ tiết như vậy...

Đa Nhĩ Cổn đưa tay đem đối phương đỡ dậy, chậm rãi nói:

- Nói đi, tình hình Đại Đồng Thành hiện tại như thế nào?

Cáp Lãng cảm kích gật đầu, tiếp theo trầm giọng nói:

- Hồi vương gia, mấy ngày qua không khí của Đại Đồng Thành có chút hoan hỉ quá mức.

- Nga? Chuyện gì xảy ra.

Thấy Đa Nhĩ Cổn hơi nhíu mày, Cáp Lãng vội vàng nói:

- Theo thám tử hồi báo, đầu lĩnh của Đại Đồng Thành thường xuyên tụ họp, tựa hồ như đang thương lượng cái gì. Hơn nữa trong thành phòng ngự lại thêm nghiêm mật, người của chúng ta căn bản là không nghe được nửa điểm tin tức.

- Như vậy sao...

Đa Nhĩ Cổn đi tới đi lui, trầm ngâm không nói. Một lát sau, hắn nói:

- Còn kinh thành thì có tin tức gì không?

- Có ạ, hoàng đế Đại Minh đã phái Phục Uy Đại tướng quân Thái Thúc Nguyên, lãnh năm vạn quân trợ thủ biên quan.

Đa Nhĩ Cổn cười một tiếng đầy ý vị:

- Muốn lợi dụng bổn vương để thâu tóm Tĩnh sao, Chu Khang Cảnh toan tính thật hay! Bất quá, Tĩnh cũng không phải dễ ăn như vậy. Nếu như đến lúc cần thiết, bổn vương cũng không ngại giúp các ngươi một phen.

Bổng có tiếng truyền từ bên ngoài vào:

- Báo, Sơn Hải Quan Tổng binh Sài Quế sai người đưa tới thư mật tới, thỉnh vương gia xem qua.

- Sài Quế?

Đa Nhĩ Cổn vừa đọc lướt qua thư mật thì tinh quang trong mắt bạo trướng:

- Giỏi! Giỏi cho một tên Sài Quế!

- Vương gia, ngài đây là...

Cáp Lãng cẩn thận thăm dò, muốn nhìn lén xem nội dung của thư mật, không ngờ Đa Nhĩ Cổn đã đem nó vo lại thành đoàn, bóp cho nát bấy.

Hít một hơi thật sâu, tâm tình Đa Nhĩ Cổn cũng dần dần bình phục:

- Cáp Lãng, Trọng Kim đại quân của chúng ta đã xuất binh được hơn nửa tháng rồi sao?

Cáp Lãng tính tính một chút, sau đó gật đầu nói:

- Đã được hai mươi ngày.

Đa Nhĩ Cổn thản nhiên nhìn sa bàn nói:

- Trận tuyết này thật là lớn, thật đúng là trời không như người ta muốn! Trời không giúp bổn vương, nghĩ bổn vương sẽ buông tha ư? Hừ!

- Cáp Lãng, truyền lệnh xuống, bão tuyết vừa suy yếu, đại quân lập tức công thành.

- Tuân lệnh.

Bảy ngày thoáng một cái lại trôi qua, hết thảy mọi chuyện trong Đại Đồng Thành vẫn diễn ra bình thường. Nhưng việc cái tướng lĩnh liên tiếp tụ họp khiến cho người ta có thể ngửi ra một tia bất thường.

Trên cổng thành đông, một lão tướng quân và một thư sinh trẻ tuổi ngồi đối diện nhau, vẻ mặt nghiêm nghị.

Trước mặt hai người là một sa bàn cỡ nhỏ... Núi rừng đất hoang, kéo dài liên tiếp, thế cục không ngừng biến hóa, phảng phất như một chiến trường thu nhỏ.

- Đúng là gừng càng già càng cay mà!

Tướng quân trẻ tuổi bỏ cây cờ mốc xuống, cảm thán nói:

- Chiêu này của Trần lão tướng quân đúng là xoay trời lật đất, khiến cho Lăng Thiên không thể không bội phục. Cục này là Trần lão tướng quân thắng.

Được người khen ngợi, Trần lão tướng quân ngược lại cũng có không có cao hứng, mà bất đắc dĩ nói:

- Ta đây là một lão cốt đầu (lão già khọm), không phải là một lão hồ đồ. Cục này tuy thắng như cũng không có nắm chắc. Người trẻ tuổi thường là bộc lộ tài năng, nhưng thế cục của ngươi lại nội liễm khắp chốn, ẩn dấu đi mũi nhọn, nhiều khi cũng khiến ta nhìn không thấu.

Lăng Thiên lắc đầu, không chút để ý nói:

- Thôi diễn sa bàn chung quy cũng chỉ là luận binh trên giấy, hết thẩy cũng chỉ là tưởng tượng mà ra. Nếu so với một người trải qua trăm trận chiến như Trần lão, thì một thư sinh như Lăng Thiên sao có thể so với được.

Trần lão tướng quân thoải mái cười một tiếng:

- Đọc sách biết được nhiều kiến thức, nắm được đạo biến hóa. Hơn nữa trong loạn thế, ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu. Cũng giống như tiểu Thiên nhà ngươi thì lại càng khó có được!

- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, lão tướng quân quá khen.

Lăng Thiên từ chối cho ý kiến cười cười, trong mắt lóe lên một tia sáng không tên.

Việc gặp gỡ trong nhân sinh vốn là vô cùng kỳ diệu, vì một phần ân tình nho nhỏ, hắn đã dừng chân ở nơi này năm năm thời gian. Hồi tưởng lại mười năm trước, nếu như không có gặp được người kia thì hắn và tỷ tỷ đã sớm chết đi rồi. Mỗi lần lâm vào hoàn cảnh khó khăn, hình ảnh kia lại hiện lên trong đầu hắn.

"Lý đại ca, cuối cùng cũng nghe được tinh tức của người... Sau khi chiến sự nơi này bình ổn, ta cũng nên ly khai."

Lăng Thiên mặc niệm trong lòng, đứng dậy hướng phía rào chắn đi tới.

Một bóng trắng lướt qua, đúng là một con bồ câu đưa thư đừng ở trên tay Lăng Thiên. Hắn gỡ cuộn giấy xuống, vừa nhìn vào thì ánh mắt đã thay đổi.

Trần lão tướng quân thấy hắn có chút khác thường thì bước nhanh tới hỏi:

- Tiểu Thiên, đã xảy ra chuyện gì?

- Sơn Hải Quan Tổng binh Sài Quế cư nhiên lại để cho Lặc Thô Tộc nhập quan.

- Cái gì!?

- Thiên hạ lại càng loạn rồi!

- Không tốt! Tin tức này phải lập tức báo cho mọi người!

Lão tướng quân sắc mặt lo lắng, kéo Lăng Thiên đi nhanh xuống tường thành. Chúng tướng sĩ thấy lão tướng quân và Lăng tiên sinh vội vã đi, đều không hiểu làm sao, bọn họ chưa từng thấy hai người bọn họ thất thố như vậy.

...

Thủ tướng Hoa Khuê đưa mũi khịt khịt vài cái, chuyển người về phía sau hỏi:

- Liêu Cường, ngươi có ngửi được mùi gì lạ không?

- Mùi lạ gì lão Đại?

Liêu Cường thử dò xét khắp nơi, có chút khó hiểu nói:

- Ta nào có ngửi được gì đâu! Lão Đại người ngửi được mùi gì?

Hoa Khuê khinh khỉnh nói:

- Đương nhiên là mùi vị của nguy hiểm! Ngươi xem, Trần lão tướng quân và Lăng tiên sinh đi vội vã như vậy, khẳng định là có đại sự, mà đại sự xảy ra không có mùi nguy hiểm thì có mùi gì.

- Người nói cái gì?

Hoa Khuê giương mày, định nói gì thì lại nhìn thấy "ba kẻ xúi quẩy" đi tới.

- Lão Hoa! Lão Hoa!

Vương Đại nhiệt tình bắt chuyện:

- Lão Hoa, người có biêt bọn người lão tướng quân đi đâu không?

- Đúng thế, đúng thế, cả ngày đều bận rộng, bọn họ đúng là có số khổ mà!

Vương Nhị mới vừa nói xong, Vương Tam lại nói tiếp:

- Hết bận liền hết khổ a, hắc hắc!

Hoa Khuê trợn trừng mắt nhìn ba kẻ dở hơi, quát lớn:

- Các ngươi không đi trực, còn tới tìm ta để làm gì?

Vương Đại vẫn nhiệt tình khoác vai đối phương nói:

- Lão Hoa, nghe nói tướng quân vài ngày trước có thưởng cho người "Tửu Ling Lunh", không bằng người lấy ra cho mọi người cùng hưởng thụ....

- Cút!

Hoa Khuê vung một chưởng gạt tay hắn ra, tức giận nói:

- "Tửu Linh Lung" là phần thưởng của Trách tướng quân cho lão tử. Ngươi đừng nghĩ có thể đụng tới một giọt. Có bản lãnh thì tự tìm Trách tướng quân xin đi. Muốn chủ ý vào rượu của lão tử, ngươi không có cửa đâu!

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, người đừng có nóng giận mà!

Vương Đại vội vàng nói xin lỗi, Vương Nhị cũng làm ra vẻ mặt đau khổ:

- Số chúng ta thật khổ, thật sự là khổ mà! Nếu không có lũ lụt Hoàng Hà, thôn chúng ta cũng không gặp tai hoạ, nếu thôn chúng ta không có gặp tai họa, cha mẹ chúng ta cũng không bị chết đói. Nếu cha mẹ chúng ta không chết đói, chúng ta cũng sẽ không đi tòng quân. Nếu không đi tòng quân, cũng sẽ không hại chết nhiều huynh đệ như vậy. Nếu không hại chết nhiều huynh đệ như vậy, chúng ta cũng không phải không có rượu uống, nếu không....

Càng nghe, Liêu Cường lại càng cảm thấy đầu choáng mắt hoa, còn Hoa Khuê thì lại tái cả mặt đi. Hắn đúng là không rõ, trên thế gian này sao lại có những kẻ không biết xấu hổ giống như bọn họ. Quả thực là cực phẩm trong những kẻ cặn bả!

- Đủ rồi! Đủ rồi! Đủ rồi!

Hoa Khuê cuối cùng cũng chịu đựng không nổi rống lên, đang muốn phát tiết thì lại nghe trận trận tiếng bước chân vọng tới!

- Có biến!

Vẻ mặt mấy người nhất thời trở nên nghiêm túc, đều hướng phía đài cao trèo lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.