Lúc này tại Kinh thành, có thể nói là rất an tĩnh.
Bốn cửa ra vào thành đều bị phong tỏa, ai cũng không được phép rời thành. Trên tường thành vệ binh trấn thủ, đội ngũ tuần tra khắp nơi.
Cửa sổ quán trà, tửu lâu đóng chặt, dân chúng qua lại vội vàng trên đường cái, cho dù là gặp mặt người quen cũng chỉ là bắt chuyện một chút thôi, không dám dừng lại lâu. Trước đó vài ngày, lại thêm một trọng thần trong triều đã bị xét nhà diệt tộc, hiện tại không ai dám lên tiếng phản kháng.
Cả tòa Hoàng thành trong ngoài bao phủ một tầng âm u! Bóng tối trầm trọng, dù cho là ai cũng mơ hồ cảm thấy được một sự kiện rất đáng sợ đang xảy ra… Đại Minh sẽ có thay đổi!
Nội viện Hoàng cung ca múa yên bình, khắp nơi cười đùa vui vẻ.
Trong đình, Thái tử Chu Khang đang ôm tuyệt sắc mỹ nhân trước ngực, tay cầm cốc vàng, vẻ mặt vui sướng nẳm nằm nửa ngồi trên ngọc y, cuộc sống như vậy thật không thể nào sung sướng tiêu dao hơn nữa. Chỉ bất quá ngồi ở vị trí này, có đôi khi cuộc sống tốt đẹp này sẽ không biết mất đi lúc nào, nhất là đối với một vị trí cao như vậy.
Tiếng bước chân đột nhiên truyền đến, phá tan sự hài hòa trong nội viện.
Thái tử Chu Khang thần sắc chuyển lạnh nhạt, chậm rãi buông mỹ nhân trong lòng ra, ra hiệu cho toàn bộ lui xuống.
"Vi thần Tổng quản Cẩm y vệ Trịnh Hoa Hùng…"
"Vi thần Thống lĩnh Cấm vệ quân Nghiêm Đình Kiệt…"
"Vi thần Chỉ huy sứ Quân vệ Trần Phạm…"
"Vi thần Tổng quản Lục phiến môn Khổng Tất…"
"… tham kiến Thái tử điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế" Đồng thanh bái hạ, đó là những thống lĩnh binh lực của cả Kinh thành.
"Tốt lắm, các ngươi đều đứng lên đi".
"Tạ điện hạ" Bốn người đứng dậy, vẫn cúi đầu như cũ.
"Bổn cung đã nói qua, chỉ cần theo bổn cung làm việc, bổn cung tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi…" Thái tử Chu Khang không nhanh không chậm đánh giá bốn người nói: "Bây giờ, các ngươi cũng đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?"
Bốn người nhìn nhau, rồi lại cùng bái hạ nói: "Chúng ta nguyện vì Thái tử điện hạ mà nguyện làm khuyển mã".
"Tốt tốt tốt! Ha ha ha ha…" Thái tử Chu Khang tinh thần phấn chấn, đứng lên nói: "Nhất thống thiên hạ, giang sơn trong tay, bổn cung tất nhiên sẽ không quên công lao của bốn vị khanh gia. Khi thành sự, các ngươi chính là nhất phẩm công thần của Vương triều Đại Minh ta".
"Vi thần tạ ơn điện hạ, nguyện vì Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Bốn người vội vàng cho thấy tâm tính, vẻ mặt cũng không đồng nhất, có bất đắc dĩ, có kích động, có bình tĩnh, duy chí có một điểm giống nhau là trong mắt bọn hắn lộ ra một chút sợ hãi.
"Ha ha ha ha…"
Đợi bốn người lui xuống, lại có người đến.
"Lão thần tham kiến Thái tử điện hạ".
"Tần thừa tương miễn lễ".
Thái tử Chu Khang thấy người đến, mặt lộ vẻ mừng rỡ, đem chuyện phát sinh vừa rồi báo cho đối phương.
"Xem ra thật sự là trời phù hộ Thái tử điện hạ" Tần thừa tướng cười nói: "Lão thần vừa nhận được tin tức của Tống vương truyền tới, tất cả đều được an bài thỏa đáng, chúng ta có thể ra tay rồi".
“Ừm!" Thái tử Chu Khang cảm thấy kích động, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Ta cũng muốn ra tay nhưng tên Ngao Nghĩa kia lại canh gác Hoàng cung quá nghiêm ngặt, mỗi ngày đều bố trí thủ hạ theo lão gia nầy không rời nửa bước, ta cũng vô phương khống chế! Thật là đáng hận. Lão bất tử đáng ghét đó ngày nào không chết thì ta không yên”.
"Thái tử điện hạ cần gì phải buồn rầu" Tần thừa tướng nói: “Tống vương đã chuẩn bị hết rồi, hiện tại trong ngoài Hoàng cung trong ngoài đều là người của chúng ta, việc gì phải bận tâm đến một nhúm người như vậy… Huống hồ, lần này Tống vương còn phái đến một vị dị thuật sư tới tương trợ, đại sự sẽ thành thôi!"
"Có chuyện này thật sao?”
"Đúng vậy, thưa thái tử"
Vẻ mặt Thái tử Chu Khang chuyển sang mừng rỡ, hưng phấn nói: "Vậy chúng ta lập tức hành động, một bước định thiên hạ, ha ha ha…"
Tần thừa tướng cũng cười theo nói: "Đúng như vậy”.
Vua không thấy, sinh tử vốn là chuyện tầm thường, trong loạn thế mạng không bằng heo chó. (quân bất kiến, sanh tử bổn thị tầm thường sự, loạn thế mệnh tiện trư bất như)
Vua không thấy, thiên địa xem người như cỏ rác, hồng trần chỉ là như tro bụi (quân bất kiến, thiên địa bất nhân giai sô cẩu, hồng trần nhất thế hóa hôi hôi)
Lạc Dương, tại biên giới Tây Lĩnh, chim không bay, thú không chạy!
Một âm thanh tuyệt vọng vang vọng núi rừng!
Máu chảy khắp nơi, thi thể chất đầy đất, mùi máu tanh tràn ngập bầu không khí, từ trong rừng bốc lên một màn sương máu dày đặc, bao phủ toàn bộ nơi đây.
"Thiết Nam?! Thiết Nam!? Thiết Nam…"
Chấn động kịch liệt đã hết, Tư Đồ Yến sau khi trở người đứng lên thì thấy Thiết Nam áo rách nát, máu chảy không ngừng từ trên lưng, không còn nguyên vẹn. Chứng kiến cảnh như thế, Tư Đồ Yến vạn phần lo lắng chạy đến ôm lấy Thiết Nam, nước mắt rơi như mưa.
"Không xong rồi! Hắn đã bị nội thương” Chu Tĩnh Nguyệt thấy Thiết Nam thương thế nghiêm trọng, vội vàng lấy ra Hoàng cung bí dược "Bách lộ hoàn" đưa cho Tư Đồ Yến rồi nói: "Mau cho Thiết Nam uống đi".
"Ừm”.
"Bách lộ hoàn” quả nhiên kỳ diệu, sau khi Thiết Nam nuốt vào, thương thế lập tức bình ổn. Phó Suất cũng đến bên hỗ trợ hành khí vận công, làm cho dược lực mau chóng phát huy.
Sau một lúc, Thiết Nam đã tỉnh lại, nhìn thấy Tư Đồ Yến bình yên vô sự, không khỏi mừng rỡ nói: "Tốt, không sao là tốt rồi”.
"Huynh thật là khờ quá!" Tư Đồ Yến vừa khóc vừa nói, rồi nhào vào trong lòng Thiết Nam. Người sau chỉ có thể cười khổ nói: "Ta không sao, mọi người cũng vậy. Ha ha…”
"Hai tiểu oan gia các người cũng thiệt là, hết khóc rồi lại cười…"
Nhan Nguyệt Thi vẻ mặt hài hước nhìn Thiết Nam, thỉnh thỏang trêu chọc đôi câu, Chu Phượng vẻ mặt cũng quái dị, làm cho hai người cảm thấy xấu hổ không thôi.
"Ha ha ha…" Mọi người trong lòng thở ra một hơi, mọi nguy hiểm đã qua.
"Được rồi, được rồi ……" Phó Suất cười rồi lên tiếng: "Mọi người đừng ồn nữa, hãy đi xem tình hình trước cái đã”.
Cảnh vật xung quanh đều tan hoang và hỗn loạn, bây giờ muốn tìm đường ra cũng không dễ.
Sau khi quan sát xung quanh, Chu Tĩnh Nguyệt lên tiếng nói: "Trương đại nhân, có phải những người đó là thích khách của Ám Kiếm không?”
"Đúng vậy" Trương Xuyên gật đầu nói: "Những người đeo đai màu trắng đều là người của Ám kiếm, nhưng đám người phục kích kia thì không biết lai lịch ra sao?”
“Không biết lai lịch?" Chu Tĩnh Nguyệt do dự nói: "Nhìn hình dáng, có lẽ bọn chúng không phải địch nhân".
Trương Tĩnh ngắt lời nói: "Công chúa điện hạ, hiện tại tình huống nguy hiểm, chúng ta nên thoát ra rồi hãy nói”.
"Được rồi".
Sát lục! Tuyệt vọng! Thống khổ! Hối hận!
Binh lính thuộc "Lôi hỏa doanh" từng người một chết đi, nhưng Ly Hận trên mặt lại lộ ra nụ cười, giống như là đang xem một vở kịch đặc sắc vậy. Và quả đúng như vậy, nhiều tánh mạng mất đi chính là màn trình diễn đặc sắc nhất. Xem ra, những người này vô tình đã bị từ bỏ.
Tình huống hôm nay vượt khỏi khả năng khống chế của Văn Bân, vì vậy hắn chỉ có thể đứng nhìn mà thôi! Mặc dù đám binh lính này này không phải là thuộc hạ của hắn, nhưng cũng là người mà! Hắn mặc dù cũng là hạng người lòng dạ độc ác, nhưng cũng tự nhận mình không thể bằng đối phương được. Vừa nghĩ đến việc sau này phải cùng tên độc lang này hợp tác, toàn thân Văn Bân cảm giác lạnh lẽo dâng lên, thật sự là bây giờ có hối cũng không kịp!
Sau khi lấy ra cái khăn tay lau mồ hôi trên trán, Văn Bân mở miệng nói: "Ly … Ly đại nhân, tình hình như vậy có ổn không?”
"Hừ?" Ly Hận lạnh lùng liếc đối phương một cái, lạnh lẽo nói: "Chết thì cũng đã chết rồi, có cái gì không ổn. Dù sao một ngày nào đó bọn chúng cũng chết thôi, bây giờ chết như thế còn có giá trị hơn, không phải rất tốt sao?”
"Tốt… Rất tốt" Cảm nhận được áp lực, Văn Bân nào dám nói cái gì nữa, đành ngậm miệng không nghe không hỏi, dù sao nên làm cũng đã làm rồi, trách nhiệm này cũng không phải quy vào hắn.
"Ồ? Các ngươi muốn chạy sao?"
Nhìn thấy đám người của Tam công chúa đang tìm đường thoát đi, Ly Hận khinh thường nói: "Mặc dù có xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng lần này các ngươi chạy không thoát đâu. Kiến hôi vẫn là kiến hôi, không thể làm gì được… Tuy nhiên, có thể nhìn thấy ta thi triển ma đạo đại pháp, coi như các ngươi rất may mắn. Hắc hắc! Ha ha ha…"
Không có ai cảm giác được thời gian dần trôi, trong phút chốc, bầu không khí tựa hồ trở nên tĩnh mịch.
Chốc lát qua đi, binh lính của "Lôi hỏa doanh" cũng đã chết đi hơn phân nửa, máu đỏ nhuộm khắp rừng, trông giống như là địa ngục.
"Đã đến lúc rồi".
Ly Hận cười nói: "Văn công công, ngươi cảm thấy kỳ quái khi thấy ta để cho nhiều người chết như vậy, có đúng không?”
“Ngươi hãy nhìn lên trời xem”. Ly Hận chắp tay mà đứng, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, thì thấy phía trên khu rừng là một màn sương mù mông lung, hơn nữa màn sương mù này ngày càng dày ra, dường như bao phủ cả bầu trời.
"Đó là cái gì vậy?" Văn Bân nhìn bầu trời, tò mò, trong tâm cảm thấy hoảng sợ. Tiên thiên cao thủ mà cũng hoảng sợ sao? Trong ý thức của Văn Bân dường như biết có chuyện kinh khủng sắp phát sinh.
"Đây là bí mật…" Ly Hận tâm tình lúc này không tệ, có thể nói là rất tốt, vì vậy nói trực tiếp luôn: "Trước khi các ngươi động thủ tập kích Tam công chúa, ta đã bố trí tất cả. Cái này chính là ma đạo đại pháp Huyết quỳ tỏa hồn trận”.
"Ma đạo đại pháp? Huyết quỳ tỏa hồn trận?!" Văn Bân tronng tâm thất kinh khi nghe được cái tên này.
"Đúng, là ma đạo đại pháp. Vì vậy ta cần máu, thật nhiều máu để bố trí trận pháp này" Ly Hận khẽ khép hai mắt, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng: "Lấy máu để dẫn, luyện thành tuyệt trận, khiên thần tỏa hồn, diệt tận sanh linh… Đại trận này nếu bố trí thành công, thì tất cả mọi người ở trong trận pháp sẽ không một ai sống sót. Thậm chí…"
Ly Hận chưa nói hết câu nhưng Văn Bân đã có thể tưởng tượng được sự kinh khủng trong đó! Tim hắn ngày càng đập mạnh, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng.
Không biết có phải là sát khí quá nặng hay không làm cho Tam công chúa cảm thấy tâm thần bất ổn, đầu cảm thấy nặng dần ……
Mệt mỏi! Mê loạn!
Ảo mộng… Thật sự là ảo mộng…
Chân của mọi người bắt đầu bước chậm lại, dường như mất hết tất cả sức lực để bước đi.
"Không ổn rồi!"
Phó Suất với kinh nghiệm hành tẩu giang hồ nhiều năm, có kiến thức phong phú, nhìn mọi người xảy ra tình huống dị thường, liền có đáp án là: "Mê tâm thuật".
"Tất cả mọi người hãy tập trung tinh thần!"
Một tiếng nhắc nhở làm cho Tam công chúa và mọi người thức tỉnh, đề cao cảnh giác.
Ly Hận đứng ở phía trên nhìn thấy tình huống xảy ra như thế, lạnh lùng cười nói: "Các ngươi nghĩ còn có cơ hội thoát thân sao? Hừ hừ!" Nói xong, trên tay liền xuất ra một viên huyết tinh, rồi tung nó lên không trung.
"Huyết tinh" ở trên không trung không ngừng xoay chuyển, phát ra màu máu nhàn nhạt, dẫn động màn sương máu tụ trên khu rừng.
Sợ hãi!
Một nỗi sợ hãi không lời bao phủ tâm can mọi người.