Trước cửa tướng quân phủ, không khí dị thường ngưng trọng.
Mấy trăm binh lính bày trận nghênh địch, chỉ vì hai người đứng đối diện.
Hai người đối phương không biết lai lịch, đột nhiên từ trên trời hạ xuống, chỉ tên điểm họ muốn gặp hai vị đại soái của mình, làm binh lính bảo hộ tướng quân phủ, tự nhiên rất khẩn trương.
"Ta nói Tiểu Ngũ tử, chúng ta trực tiếp đi vào không phải là được rồi sao, ngươi không nên ở chỗ này chờ cái gì đưa tin cả."
Lão giả đầu bóng loáng suy nghĩ cảnh tượng trước mắt, trên mặt một bộ biểu tình phẫn nộ: "Xem đi! Lão nhân gia ta cũng có tuổi rồi, còn phải chịu tội này!”
"Lỗ sư thúc đợi một chút, đừng sốt ruột mà."
Trung niên nho sĩ ở một bên thấy thế trấn an nói: "Bây giờ không giống như xưa, Long Tuấn và Đinh Nghị bọn họ đã không còn là hai hài tử chứ hiểu thế sự năm đó nữa, làm nhất phương chi chủ, bọn họ cũng có tôn nghiêm của bọn họ, nếu chúng ta tùy tiện đi vào, chẳng phải là làm xấu đi quan hệ đôi bên. Vả lại…"
"Biết rồi, biết rồi!”
Lão giả đầu bóng loáng cắt ngang lời đối phương nói: "Tiểu tử ngươi, không học được bao nhiêu bổn sự từ sư phụ ngươi, nhưng mồm mép thì học đủ mười tầng! Nếu không nhìn mặt mũi của Lý Nhạc Phàm, lão phu đã sớm đi vào bắt hai tên đó ra rồi.”
Nói đến Lý Nhạc Phàm, lão giả đầu bóng loáng mày nhăn lại, trên mặt không khỏi thêm vài phần cảm khái: "Suốt mười năm Lý tiểu tử rốt cục đã có tin tức! Chỉ là không nghĩ tới, tiểu tử này vừa xuất hiện đã làm ra động tĩnh lớn như vậy!”
Trung niên nho sĩ cười khổ lắc lắc đầu, cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Giữa lúc hai người đang nói chuyện, Long Tuấn và Đinh Nghị bước nhanh từ trong tướng quân phủ ra.
"Ngũ Tử tiên sinh, Lỗ tiền bối! Thực là các người! Các người như thế nào đến đây?!”
Thấy hai người, Long Tuấn và Đinh Nghị nhiệt tình nghênh đón, đồng thời vẫy binh lính hai bên lui xuống, không khí ngưng trọng tức khắc tan thành mây khói.
Mười năm không gặp, Lỗ Thứ và Ngũ Tử phong thái vẫn như cũ, hai người Long Tuấn liếc mắt liền nhận ra đối phương. Tuy rằng Tạ Tiểu Thanh và đám người Bộ Vân Thiên có tử cừu, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng bọn họ cùng những người khác trong thánh vực kết giao. Dù sao hệ phát trong thánh vực quá nhiều, tự nhiên loại người nào cũng có.
Lỗ Thứ buồn cười trừng mắt nhìn: "Thế nào, lão nhân đến chơi, các ngươi còn không chào đón a?"
"Đâu có, đâu có!"
Long Tuấn cười trừ nói: "Tiền bối có thể tới là phúc khí của tiểu tử, tốt nhất là thường xuyên đến một chút, đến lúc đó còn có thể giúp chúng tôi một tay, hắc hắc!”
"Ngươi xú tiểu tử gian xảo này, dám tính toán trên người lão phu. Bất quá, rất hợp khẩu vị của ta, ha ha ha ha…"
Một trận cười to qua đi, Lỗ Thứ nhìn hai người Long Tuấn từ trên xuống dưới, thần tình kinh ngạc nói: "Oa oa oa, nguy! Hai tên tiểu tử các ngươi sẽ không ăn cái gì đại lực thần hoàn gì đó chứ? Cả một đám huyết khí cuồng bạo không dừng, khí thế cũng cùng trước kia hoàn toàn không giống rồi!”
Ngũ Tử hơi vỗ trán, đồng dạng tán thưởng không thôi: "Không nghĩ tới mười năm không gặp, hai vị tiểu huynh đệ hôm nay đã có tu vi như vậy, thực đáng mừng!
"Hắc hắc, chút bổn sự ấy của chúng ta làm sao có thể đánh đồng với thánh vực thiên chi kiêu tử (con cưng của trời - DG) được chứ!"
Long Tuấn cười ha ha, Đinh Nghị trầm ổn cười nói: "Tất cả mọi người đừng đứng ở đây nói chuyện nữa, chúng ta vào bên trong ngồi tán gẫu đi! Hai vị nhanh bên trong mời.
Lỗ Thứ bất đắc dĩ nhún vai nói: "Thánh vực quả thật có mấy búp bê tư chất không tệ, đáng tiếc đều bị mấy lão gia hỏa sủng ái quá mức, không trải qua bao nhiêu tôi luyện, không có một thân tu vi, cảnh giới cũng kém xa. Ánh mắt của Lý Nhạc Phàm kia không tồi, nhận hai tên đồ đệ các ngươi, cũng thực ra không có bôi nhọ thanh danh của hắn.”
Từ ngữ khí của Lỗ Thứ, thái độ của Ngũ Tử có thể nhìn ra, bọn họ đã đặt Lý Nhạc Phàm ở vị trí ngang hàng trong lòng mình.
Long Tuấn và Đinh Nghị nhìn vào mắt nhau, nội tâm không khỏi sinh ra một tia cảm giác tự hào.
Đề cập đến Lý Nhạc Phàm, Lỗ Thứ đột nhiên hỏi: "Hai xú tiểu tử, có biết sư phụ các ngươi hiện đang ở đâu hay không?"
"Không biết.”
Long Tuấn lắc lắc đầu nói: "Chúng ta cũng là vừa nhận được tin tức của sư phụ, đang chuẩn bị rời biên quan đi tìm người.
Lỗ Thứ xua tay nói: "Ta thấy các ngươi cũng đừng đi, nếu hắn muốn gặp các ngươi, tự nhiên sẽ tới tìm các ngươi.”
Đinh Nghị lo lắng nói: "Nhưng hiện tại rất nhiều người có chủ ý với sư phụ, sư phụ một người ở bên ngoài thực sự rất nguy hiểm.
"Nguy hiểm?"
Lỗ Thứ da mặt co giật, quái thanh quái khí nói: "Hai tên xú tiểu tử các ngươi đến cùng có biết hay không, sư phụ các ngươi Lý Nhạc Phàm gia hỏa kia mới gọi là nguy hiểm! Một hơi diệt gần vạn người, lão nhân sống đã nửa đời người, giết người còn chưa bằng một nửa của hắn. Hắn không đi tìm người khác tính toán đã là không tệ rồi, ai còn dám đi tìm hắn gây phiền toái!
"Đâu!”
Long Tuấn vẻ mặt xấu hổ, Đinh Nghị gấp không ngừng gật đầu.
Bốn người vừa đi vừa tán gẫu, chỉ chốc lát sau liền tới rồi đại đường phòng khách.
Sau khi ngồi xuống, Long Tuấn thu liễm nụ cười nói: "Lỗ tiền bối, Ngũ Tử tiên sinh, các ngươi luôn luôn không ở thế tục đi lại, lần này lại tự mình đến, có phải là có việc gì quan trọng?"
Lỗ Thứ và Ngũ Tử nhìn nhau, lập tức mở miệng nói: "Tiểu huynh đệ nói không sai, lần này chúng ta đến xác thực có việc muốn nói."
Dừng một chút, Ngũ Tử tiếp tục nói: "Những năm gần đây, giữa các thế lực lớn cũng vẫn duy trì cân bằng vi diệu, thần châu chi địa mới không lọt vào tay giặc. Nhưng hiện tại, ngoại tộc cùng Ma môn đã đừng ngồi không yên, mà các thế lực khác đã như hổ đói đợi thời cơ, một khi chiến loạn bạo phát, tuyệt đối so với bất luận biến động nào trong lịch sử đều phải thảm thiết hơn! Đến lúc đó, tu sĩ chi tranh, thiên hạ đại loạn, lan đến sâu rộng, cuối cùng cũng đối với ai cũng không có lợi. Vì tránh cho mối họa vô cùng, các đại tôn giả thương nghị quyết định, lần Ẩn Lâm đại hội này, tất cả các cao thủ trong thiên hạ đã bước vào thiên đạo chi cảnh đều phải tham gia, rồi sau đó định luận thiên hạ.”
"Cái gì!?"
Nghe xong lời này, Long Tuấn và Đinh Nghị sửng sốt hồi lâu.
Về tình hình của Ẩn Lâm đại hội, hai người cũng biết một chút. Đó là thịnh hội khó có giữa tu sĩ, mỗi năm năm tổ chức một lần, do sáu vị tôn giả thần bí cao cao tại thượng chủ trì. Tuy rằng Long Tuấn không biết Ẩn Lâm đại hội chân chính là gì, nhưng hắn lại biết, mỗi lần Ẩn Lâm đại hội tổ chức, đều có rất nhiều tu sĩ ngã xuống, rồi sau đó quyết định phương hướng chuyển biến của lịch sử.
Có thể nói như vậy, Ẩn Lâm đại hội đó là một lần đánh bạc quyết định vận mệnh của thiên hạ!
Lấy lại tinh thần, Long Tuấn nuốt khan mấy cái, trầm giọng nói: "Ngũ Tử tiên sinh, ngài… Ngài nói, chúng ta cũng phải tham gia Ẩn Lâm đại hội lần này?"
“Không sai!”
Ngũ Tử trịnh trọng nói: "Không chỉ là các ngươi, cả thiên hạ tất cả tu sĩ đã bước vào thiên đạo đều phải tham gia, hơn nữa tất cả tu sĩ cũng tham gia. Thạch Kiền, Thanh Thiên và Mễ Triết bọn họ cũng xuất phát đi các ẩn tông, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thủ lĩnh các thế lực khắp nơi hiện tại chắc đều đã biết.
"A! Thạch đầu bọn họ cũng xuống núi rồi.”
Long Tuấn cùng Đinh Nghị nghe nói nhóm người Thạch Kiền nhập thế, trên mặt đều là kinh hỉ. Tuy rằng mười năm không gặp, nhưng tình cảm nồng hậu lúc trước của mấy người cũng chưa giảm chút nào.
"Đám Thạch Kiền cũng thường xuyên nhắc tới các ngươi."
Ngũ Tử cười nói: "Kỳ thực bọn họ vốn định cùng ta cùng đến đây, đáng tiếc gia tộc của Bạch sư thúc xảy ra sự cố cho nên bọn họ phải đến xử lý."
"Như vậy a?"
Hai người Long Tuấn hơi tiếc nuối gật đầu, bọn họ tự nhiên biết, Bạch sư thúc trong miệng Ngũ Tử chính là Vũ đế Bạch Tố Vân.
Tiếp theo, Đinh Nghị không hiểu hỏi: "Ngũ Tử tiên sinh, lần này Ẩn Lâm đại hội chúng ta phải tham gia sao? Vậy nếu không đi sẽ thế nào?"
Không đợi Ngũ Tử trả lời, Lỗ Thứ cười quái dị nói: "Hừ hừ! Hai tiểu tử các ngươi đừng có ý tưởng quái quỷ gì! Lần này cũng không phải đùa giỡn, lục đại tôn giả cùng lên tiếng, hậu quả nếu không đi sẽ rất nghiêm trọng!
Đinh Nghị nhíu mày nói: "Cái gì thế, mấy tôn giả đó cũng quá bá đạo rồi!”
"Kỳ thực, đây cũng là vì tốt cho mọi người.”
Ngũ Tử ôn tồn nói: "Hiện tại thế lực khắp nơi đều có thiên đạo cao thủ tương trợ, nếu tranh đấu tiếp, tuyệt đối thương vong thảm trọng, nếu có thể giải quyết vấn đề trong Ẩn Lâm đại hội, coi như là một chuyện viên mãn.”
"A Tuấn, ngươi thấy thế nào?"
Đinh Nghị chuyển hướng Long Tuấn, người sau bất đắc dĩ nhún vai nói: "Muốn đi thì đi, dù sao có người bao ăn bao ở không đi cũng thiệt hại, đi làm cho mấy gã tôn giả gì đó kia không còn gì để ăn luôn!”
"Tên tiểu tử thối nhà ngươi.”
Lỗ Thứ mắt trừng, buồn cười nói: "Nhìn kẻ không có chút đức hạnh nào như người, để Lý Nhạc Phàm thấy còn không bị tức chết sao!”
"Oa! Tử trọc đầu, ngươi dám mắng sư phụ ta!"
Long Tuấn đương trường phát tác, lỗ mãng làm Đinh Nghị không biết nghi hoặc: “Nói thế nào trở mặt liền trở mặt?”
"Ngươi dám mắng ta đầu bóng loáng!”
Lỗ Thứ sửng sốt, liền nghe Long Tuấn tiếp tục nói: "Không đúng không đúng, ngươi không phải đầu bóng loáng, phải là đầu trọc mới đúng!”
"Đầu trọc!?"
Lỗ Thứ sờ sờ đỉnh đầu, tức khắc thái dương nổi gân xanh: "Tiểu tử thối ngươi được lắm, không đánh ngươi không được!”
"Muốn đánh cứ đánh!”
Long Tuấn ánh mắt lộ ra một chút tiếu ý thực hiện được âm mưu, Đinh Nghị nhìn lại, làm sao còn không biết dự định trong lòng huynh đệ mình, vì thế hắn cũng hùa theo: "A Tuấn, ngươi thế nào có thể ăn hiếp lão nhân gia, ngươi xem Lỗ tiền bối cũng có tuổi rồi!"
"Lão nhân gia? Có tuổi!"
Hai từ bén nhọn thế nào, khắc thực sâu trong lòng Lỗ Thứ: "Tức chết ta rồi, hai tên xú tiểu tử các ngươi lại đây, cùng lão nhân ta khoa tay múa chân, nhìn xem xương cốt của ai cứng rắn!”
Long Tuấn cười xấu xa nói: "Vậy chúng ta sẽ không khách khí , hắc hắc!”
Nhìn vào ba người cười đùa, Ngũ Tử mặt lộ ý cười, cũng khó có được giây phút thoải mái như vậy.