Thương Thiên

Chương 2: Q.6 - Chương 2: Chém giết






Trong rừng cây tràn ngập độc vụ, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng kêu thống khổ thảm thiết, khiến cho người nghe sởn gai ốc.

Trải qua nhiều năm thử thách giết chóc, Viên Hải vốn cho rằng bản thân đối với sinh tử đã không còn sợ hãi, nhưng hôm nay hắn lại do dự chùn bước.

Những sát thủ này đều là tinh anh do tổ chức dày công đào tạo ra. Hôm nay nhìn bọn họ từng người một lần lượt chết đi, cho dù hắn là một kẻ máu lạnh cũng cảm thấy trong lòng đau xót.

Nhận được những tín hiệu bị tập kích từ thuộc hạ liên tục truyền đến, trong lòng Viên Hải đột nhiên sinh ra một loại ý nghĩ thối lui, thậm chí hắn đã bắt đầu hối hận vì kế hoạch ban đầu. Độc vụ chẳng những không thể tạo thành thương tổn, ngược lại còn trở thành phương thức yểm hộ cho đối phương. Hiện tại bọn họ không thể phát hiện ra tung tích của địch nhân, nhưng địch nhân thì lại có thể chuẩn xác giết chết bọn họ. Trường chém giết này tử thương thảm trọng, đã lâm vào thế cưỡi lên lưng cọp.

- Trưởng lão!

- Trưởng lão…

Trong một thời gian ngắn đã chết nhiều người như vậy, dưới sự thúc giục của thuộc hạ, Viên Hải đã không còn thời gian để suy nghĩ nhiều. Hắn lập tức đưa ra quyết định, liều chết đánh cuộc một phen. Dù sao người chết không thể hy sinh một cách vô ích, nếu không khi trở về hắn làm sao có thể ăn nói với tổ chức.

Viên Hải liền quyết đoán nói:

- Lập tức phát tín hiệu, tất cả mọi người uống giải dược xông lên! Người nào có thể giết chết Lý Nhạc Phàm, trực tiếp thăng lên một cấp.

- Rõ!

- Lên…

……

Sát thủ Huyết Y môn dần dần bức đến gần, tử thương cũng càng lúc càng nhiều.

Trong rừng đã sớm có cạm bẫy do Nhạc Phàm bố trí. Nếu như là lúc thường sử dụng, cao lắm chỉ có thể phát huy một nửa uy lực, nhưng dưới sự yểm hộ của độc vụ, ít nhất cũng có thể phát huy tám phần. Nhờ vậy đã ngăn cản sự truy kích của sát thủ phía sau.

Nhạc Phàm bắn xong mũi tên trong tay, lập tức đeo trường cung vào sau lưng, nhảy xuống đại thụ nhằm hướng đông nam mà chạy. Độc vụ trong rừng không hề có chút nào trở ngại đến bước tiến của hắn.

Nhạc Phàm cẩn thận di chuyển, lẩn vào giữa đám địch nhân. Hắn dựa vào đầu óc tỉnh táo và phán đoán chuẩn xác, một khi có cơ hội liền vung đao chém giết, không hề do dự.

……

“A…”

- Cẩn thận…

……

- Phía sau ngươi…

“A…”

……

Không thể không nói sát thủ của Huyết Y môn quả thật là gan dạ. Trong hoàn cảnh bất lợi như vậy, Nhạc Phàm toàn lực đồ sát, không ngờ còn có thể liều mạng phản kích, khiến cho Nhạc Phàm cũng trúng phải vài đao. Có điều, dựa vào ngoại công của Nhạc Phàm hiện tại đã đạt đến cảnh giới “đoàn cốt” tiểu thừa, dĩ nhiên là không đáng ngại.

Máu của địch nhân và máu của mình hòa vào nhau. Nhạc Phàm lúc này như Tu La sống lại trong biển máu, không ngừng gặt hái sinh mệnh của địch nhân. Chỉ gần một khắc sau, số người tử thương dưới cạm bẫy đã có hơn năm sáu người, chết dưới tay của hắn cũng có hơn mười người.

- Trưởng lão! Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta nhất định sẽ toàn quân bị diệt. Nên làm thế nào đây?

Một gã sát thủ bên cạnh lo lắng hỏi.

“Nên làm thế nào? Nên làm thế nào?” Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, sát thủ của Huyết Y môn chỉ còn lại không đến một nửa. Viên Hải nhìn thấy cảnh này trong lòng nóng như lửa đốt, lửa giận ngút trời, nhưng hắn cũng không biết nên làm thế nào.

……

“Vù…”

Trong lúc tất cả đang vô kế khả thi, một cơn gió nhẹ chầm chậm thổi qua, xua tan độc vụ.

Tiếng gió vi vu. Trong nháy mắt, độc vụ liền theo gió tản đi.

“Trời đã giúp ta!” Viên Hải quay đầu nhìn lại, vẻ mặt tràn đầy kinh hỉ. Hắn vội vàng bảo người bôi kịch độc vào binh khí, nhanh chóng xông lên.

Không có độc vụ trở ngại, tốc độ của bọn chúng không biết nhanh hơn bao nhiêu lần so với vừa rồi, chỉ vài lần nhấp nhô đã đuổi đến nơi.

……

Gió lớn nổi lên, xua tan độc vụ chung quanh làm hiện ra hai bóng người.

“A…”

Một tên sát thủ cặp mắt như chuông đồng, kinh hãi nhìn Nhạc Phàm, sau đó từ từ ngã xuống, trước ngực hắn còn cắm một thanh đoản kiếm.

“Không hay!” Nhạc Phàm nhìn thấy độc vụ tản đi, liền thuận tay vứt bỏ đoản kiếm, chuẩn bị rời đi. Nhưng địch nhân đã kịp đuổi đến, không cho hắn có thời gian chạy thoát…

“Véo véo…” Tiếng rít gió khe khẽ lao thẳng về hướng Nhạc Phàm, đúng là ám khí của địch nhân.

Ám khí tuy nhanh, nhưng trong mắt Nhạc Phàm lại chưa bằng một nửa tốc độ mũi tên của hắn, đây là sự chênh lệch về lực lượng. Bước chân xê dịch, hắn nhẹ nhàng lách người tránh khỏi ám khí tập kích, tiếp đó cắm đao xuống đất, mở miệng thở dốc.

Nhạc Phàm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ám khí bắn vào một cây đại thụ phía xa. Trong nháy mắt đại thụ bắt đầu khô héo, dần dần mục nát.

“Ám khí thật độc!” Nhạc Phàm nuốt một ngụm nước bọt, thầm nhắc nhở bản thân không được lơ là, nếu không hôm nay khó lòng thoát được.

……

Khi Nhạc Phàm dừng lại, Viên Hải chỉ cần hai bước nhảy đã đến trước mặt, chặn đường lui của hắn. Những sát thủ còn lại cũng lần lượt xông lên bao vây hắn lại.

Viên Hải cũng không thấy rõ diện mạo chân chính của Nhạc Phàm, chỉ thấy đối phươnt tóc trắng tán loạn, khuôn mặt đầy máu, điên cuồng hung ác.

- Lý Nhạc Phàm! Chúng ta quả thật đã đánh giá thấp ngươi. Có điều… ngươi vẫn phải chết!

Viên Hải nghiến răng nhìn chằm chằm vào Nhạc Phàm, giống như muốn đem kẻ trước mắt ăn tươi nuốt sống. Đã chết rất nhiều thuộc hạ, tất cả đều là lực lượng trung kiên của tổ chức, bảo hắn làm sao không giận dữ.

Quần chiến, Nhạc Phàm chưa bao giờ lùi bước. Cho dù gặp phải địch nhân lợi hại hơn mình rất nhiều, cũng chưa chắc có thể uy hiếp được mình. Một điểm này, hắn đối với bản thân rất có lòng tin.

Nhạc Phàm trừng mắt đảo qua bốn phía một vòng, lạnh lùng nói:

- Ta sẽ sống!

Vừa dứt lời, cả người hắn liền nhanh chóng lui về phía sau hai bước, rút đao giơ lên theo thế “Nộ Chiến thức”…

- Bày trận diệt sát!

Viên Hải quát lớn một tiếng, cả người bay vút lên, trong tay ẩn chứa nội kình lao thẳng về phía Nhạc Phàm.

Nhạc Phàm nhanh chóng bước theo bộ pháp, tránh khỏi một kích giận dữ của Viên Hải. Hiện tại hắn đã không còn dư lực để ngạnh tiếp.

Nhưng khi hắn vừa mới tránh đi, lập tức bị đám sát thủ còn lại vây khốn trong trận pháp.

“Thiên La” chính là sát trận chủ yếu của Huyết Y môn, càng nhiều người thì uy lực càng lớn. Có điều hôm nay nhị phẩm và tam phẩm sát thủ đã chết một nửa, chỉ có ba nhất phẩm sát thủ là không việc gì, có thể miễn cưỡng sử dụng trận pháp này, nhưng uy lực lại giảm đi rất nhiều.

- Giết…

……

Tránh nặng tìm nhẹ, lấy mạnh đánh yếu, đây là phương pháp quần chiến mà Nhạc Phàm lựa chọn lúc này. Chỉ thấy hắn di chuyển như con thoi bên trong sát trận, lần lượt kích sát địch nhân. Trận pháp căn bản không thể trói buộc được.

Mặc dù trên người bị thương nhiều chỗ, nhưng đối với Nhạc Phàm mà nói thì chẳng có nghĩa lý gì. Thất tình chi khí trong cơ thể hắn nhanh chóng vận chuyển, chỉ trong thời gian hô hấp vài cái đã chữa trị xong thương thế, ngay cả kịch độc trên binh khí của địch nhân cũng hoàn toàn bị thanh trừ ra bên ngoài cơ thể. Ngoại trừ cảm thấy từng cơn đau, ngoài ra không có gì đáng lo ngại.

“A…” Viên Hải nhìn thấy cảnh này, trong lòng nôn nóng, hét lớn một tiếng xông vào vòng chiến.

Nhạc Phàm đang muốn vung đao, chợt nhìn thấy một bóng người lao đến, vội lách người một cái, thân thể nhanh chóng xoay chuyển tránh sang một bên. Đao thế vừa ngừng lập tức lại công kích về một hướng khác…

Những sát thủ này ngay cả hộ thể cương khí cũng không có, đối diện với đao pháp như tử vong của Nhạc Phàm, căn bản không thể kháng cự được, lần lượt bị tiêu diệt.

“Đã chết! Đều đã chết…” Viên Hải cắn chặt răng, trong lòng đại hận. Thuật ẩn tàng ám sát của bọn chúng đối với Nhạc Phàm không hề có chút hữu dụng, hơn nữa tốc độ thân pháp cũng không bằng. Đối mặt với loại đao pháp hung hãn của Nhạc Phàm, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thủ hạ bị giết.

……

Nhìn tên thủ hạ cuối cùng bị giết trước mắt mình, Viên Hải đã lâm vào trạng thái điên cuồng. Hắn đã không còn quan tâm đến lời dặn dò của môn chủ lúc trước, liền cắn nát một chiếc răng trong miệng. Ngay lập tức, một vị cay nồng theo cổ họng đi vào, khiến cho hắn cảm thấy một lực lượng cường hãn trước nay chưa từng có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.