Chính điện “Đại Hùng bảo điện”, khí thế nguy nga bất phàm, chính là trung tâm của Thiếu Lâm Tự, cũng là địa phương tăng chúng sớm tối tập trung tu hành.
Không gian chính điện rộng lớn vô cùng, gỗ sơn thếp vàng, tượng phật ngút mắt, quanh năm đèn đuốc sáng trưng. Phía trên ngay chính điện là tượng phật Thích Ca Mâu Ni, cao tới hơn ba trượng. Phật tượng ngồi xếp chân theo thế kiết già, tay trái đặt ngang trên chân trái, kết “Định ấn”, biểu ý thiền định; tay phải buông thẳng theo thân, chính là “xúc địa ấn”, thế tạo tượng này chính là “Thành đạo tượng”.
Hai bên tượng Thích Ca Mâu Ni có hai phật tượng khác, một già, một trung niên, chính là hai vị đệ tử của Phật. Người già là “Già Diệp tôn giả”, trung niên là “A Nan tôn giả”, đời sau xưng là phật nhị tổ.
Lúc này, nội viện Thiếu Lâm Tự đã hồi phục bình yên như trước, song tại Đại Hùng bảo điện hào khí vẫn sôi động.
Thủ lĩnh các môn phái chính đạo lớn nhỏ đều tề tụ tại đây, ý kiến xung đột, thủy chung vô pháp ra quyết định. Mà cầm đầu cửu đại môn phái tự xem là địa vị siêu nhiên, không cùng tranh luận, dẫn tới thủ lĩnh các phái khác tranh luận không ngớt.
“Võ lâm đệ nhất đại hội lần này ta thấy tốt nhất là không tới, trong đó có âm mưu quỷ kế gì cũng không chừng”
“Mẹ nó, anh hùng thiếp của Huynh đệ hội đã phát tới tay chúng ta, không đi chẳng phải là làm cho người ta cười nhân sĩ chính đạo đều là rùa rút đầu?”
“Rùa rút đầu? Thiên Phong Môn các người nếu có bản lãnh tự mình đi đi, chạy tới nơi này làm gì?’
“Ngươi…”
“Ta làm sao? Hừ, lão tử chính là xem thường loại người như thế, đừng có ra vẻ với lão tử”.
“Hừ… Nguyệt Hoa Bang các ngươi tốt thế sao không đi! Đương nhiên lại tốn khí lực ở chỗ này làm rùa đen”.
“Nghĩ Huynh đệ hội cũng không phải dễ động tới, tài năng ở chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã phát triển thành thế lực như thế, nói hắn không có thủ đoạn gì ai mà tin? Hừ hừ!”
“Không sai, chúng ta nếu tùy tiện đi tới, vậy so với chịu chết có gì khác nhau.”
“Vậy các người có biện pháp gì?”
“Ta thấy cần phải cẩn thận cân nhắc!”
“Rắm thúi! Nói chẳng khác gì không nói”
“Chúng ta không bằng tuyển đại biểu tới tham gia đại hội!”
“Đại biểu? Người nào tới? Ngươi nguyện ý sao?”
“Là rút thăm quyết định, đối với người nào cũng công bằng”.
“Công bằng cái rắm! Với chút thực lực của chúng ta, đi cũng chỉ làm tấm đệm!”
“Việc này cũng không phải không hay, Thiết Chưởng Bang người nói thật có chủ ý!”
“Ta là có chủ ý thế mới tới nơi này! Hắc…”
Võ lâm đệ nhất đại hội quan hệ tới thế cục của giang hồ sau này, càng tác động tới lợi ích của các môn các phái, tin tưởng rằng không ai là không quan tâm. Nhất là những tiểu bang tiểu phái chịu sự bảo hộ của chính đạo cửu phái, bọn họ mặc dù không có nhiều quyền phát ngôn, nhưng chính là tận lực vì bang phái mình mà tranh thủ lợi ích lớn nhất, tranh luận thế này cũng là thường tình.
“A di đà phật!” Một tiếng phật hiệu vang vọng cả đại điện, tiếng nghị luận huyên náo dần dần lắng xuống, mọi người cũng đều khôi phục sự tỉnh táo.
Phương trượng Diệu Hư đi vào giữa sân, chắp tay nói: “Phật nói vô tâm vô tranh chính là vô niệm, đã vô niệm hà tất cố chấp”.
“Vô lượng thiên tôn…” Võ Đang chưởng môn Tống Thanh cũng đứng dậy, lãnh đạm nói:
“Nơi này phật môn thanh tịnh, mọi người đều là đứng đầu một phái, mong các vị đồng đạo tự trọng thân phận, chớ để tranh luận không ngớt như thế, cuối cùng lại tổn hại thể diện”.
Trong chính đạo, đều lấy hành động cửu đại môn phái mà theo, mà trong cửu đại môn phái, lại theo Thiếu Lâm, Võ Đang đứng đầu. Lưỡng đại chưởng môn nếu đã lên tiếng, những người còn lại tự nhiên là đành phải ngừng không nói nữa, bất đắc dĩ ngồi xuống.
Sau khi đã yên tĩnh lại, Tống Thanh nhìn tới mọi người, chắp tay đứng nói: “Ta hiểu tâm tình hiện tại của các vị, mọi người xa gần đều tới tụ tập thế này, đơn giản chính là hy vọng cửu đại môn phái chúng ta sau này có chỗ đứng mà thôi. Các người giờ lại tranh cãi như thế, nếu là để kẻ khác trông thấy, chẳng phải là cười chính đạo chúng ta vô đức? Được rồi, đại hội lần này chúng ta tất yếu phải tham gia. Chỉ bất quá, việc này quan hệ trọng đại, chỉ chút sai lầm chúng ta sẽ tự thâm hãm trong đó mà không thể thoát ra, cho nên mọi người mới cần tính kế kỹ càng”.
“Ồ!” Chưởng môn Hoa Sơn Nhạc Không cười nói:“Vậy Tống chưởng môn có đề nghị gì không?”
Vừa hỏi thế, thủ lĩnh các phái còn lại tới tấp phụ họa.
“Đúng rồi, Tống chưởng môn không để chúng ta tranh luận, ngài hãy nói ra chủ ý đi!”
“Diệu Hư phương trượng cùng Tống chưởng môn đức cao vọng trọng, hai người nói chúng ta nhất định nghe theo!”
“Đúng vậy đúng vậy! Chúng ta cứ theo Diệu Hư phương trượng, Tống chưởng môn mà hành động”.
“Được rồi! Mọi người yên tĩnh!”
Tống Thanh thản nhiên liếc mắt tới Hoa Sơn chưởng môn, đàn áp thanh âm mọi người mà nói:
“Huynh đệ hội cùng Võ lâm minh, Thiên hạ hội tranh đấu lẫn nhau chúng ta không cần phải tham gia vào, nhưng Võ lâm đệ nhất đại hội lần này chúng ta không thể không tới, hơn nữa đội ngũ càng cường đại càng tốt. Quyết định này mặc dù có chút hung hiểm, nhưng cũng chính là cơ hội tốt cho chính đạo chúng ta đại thịnh. Mọi người không ngại ngẫm lại xem, cho tới nay, chúng ta chính đạo chính là vẫn bị hắc đạo áp chế, biểu hiện bên ngoài, hắc bạch lượng đạo đối đầu nhau. Thế nhưng quan hệ lợi hại trong đó mọi người hẳn là rõ ràng… Không chỉ là hắc đạo, đến ngay Huynh đệ hội, Võ lâm minh, Thiên hạ hội, Thanh Vân thành, Thần Kiếm sơn trang, Cái Bang cùng Tứ đại gia tộc, có ai là dễ chọc? Chúng ta trước nhiều thế lực như vậy muốn vươn lên quyết không dễ dàng”.
Thấy mọi người ánh mắt mơ hồ nhìn mình, Tống Thanh dừng một chút, trong mắt ẩn chứa nét giận nói tiếp: “Từ cổ chí kim, tà bất thắng chính, vẫn là chính đạo dẫn dắt thế cục của giang hồ, nhưng hiện nay lại tại lụn bại trong tay chúng ta, thử hỏi mọi người làm sao cam tâm? Cho nên, chúng ta phải hợp thành Chính đạo liên minh, dưới tình huống không để thương tổn đến căn cơ môn phái, mà thành lập uy thế mạnh uy hiếp hắc đạo, dù là diệt không được họ, cũng phải cho họ biết chúng ta lợi hại… Chính vì sự đoàn kết với nhau, bần đạo tin rằng, ra mắt thế lực cường đại như thế, Huynh đệ hội cùng các bang phái khác tự nhiên không dám làm xằng làm bậy. Sau này trong giang hồ, không người dám xem thường chính đạo liên minh chúng ta, không chỉ chín phái chính đạo ta, mà cả các vị tại đây, cũng không ai dám xem thường mọi người!”
“Ồ…”
Tống Thanh lời lẽ một phen kích tình, dẫn tới mọi người trong lòng sóng cuộn trào dâng. Không ít người thầm gật đầu, nhưng cũng không ít người âm thầm tính toán được mất.
Trong chính đạo, trừ chín đại môn phái, còn lại các bang phái tất cả đều không có tư cách thượng đài, bất quá nhiều tiểu thế lực như thế ngưng tụ một chỗ, chính lại là một cỗ lực lượng không thể khinh thường. Đây cũng chính là vốn chống lưng của bọn họ.
Việc này nếu thành, chính đạo không thể nghi ngờ sẽ định ra vị trí độc nhất vô nhị trên giang hồ, mà chính đạo cửu phái chính là người nhận được lợi ích lớn nhất. Đương nhiên, các bang phái còn lại đều như thuyền theo nước lên cao. Nhưng nếu lần này thất bại, chín đại môn phái tổn thất không lớn, mà tổn hại trầm trọng nhất lại là các tiểu bang tiểu phái, quả nhiên là kế hoạch tính toán rất tốt có lợi không có hại. Bất quá, cho dù bọn họ biết được đối phương có tính toán cũng đành chịu không tránh được, giang hồ dù sao cũng là thế giới mạnh được yếu thua, lúc này nếu mà rời khỏi, chỉ sợ sau này rất khó sống.
Côn Lôn chưởng môn Kha Tất cười híp cả hai mắt, đứng lên nói:
“Tống chưởng môn nói thật không sai, nhưng người như thế nào biết được người khác có bày sẵn cạm bẫy hay không? Nếu có, hắc đạo cao thủ cũng không phải dễ ăn, chênh lệch lớn như thế không phải có thể dùng số lượng để bù đắp. Cho dù chúng ta người đông thế mạnh, nếu là lọt vào cạm bẫy của kẻ khác, còn không phải là đi bao nhiêu chết bấy nhiêu”.
“Đúng vậy! Nếu là cạm bẫy, chúng ta đi chỉ sợ là đến để nạp mạng”.
“Không đi? Không đi cũng không được! Sau này thế cục của giang hồ sẽ ở trong tay bọn họ, tiểu bang tiểu phái chúng ta cũng là từ từ bị thôn tính, cơ nghiệp của tiền bối sẽ bị hủy hoại trong chốc lát…”
“Đi cũng không được, không đi cũng không được, bảo bọn ta phải như thế nào mới tốt?”
“Ài…”
Mọi người nghe vậy nhìn nhau, trong mắt không giấu được tâm lý khẩn trương.
“Ha ha ha…” Tống Thanh cười lớn, thức tỉnh mọi người: “Nhân tại giang hồ thân bất do kỷ, mọi người hẳn cũng hiểu điều đó, cần gì phải tự khổ sở như thế. Dù sao sống chết có mệnh, mọi người không bằng phóng tay đánh cuộc! Chẳng lẽ các vị quên, chúng ta không phải cũng có cao thủ sao?”
Cao thủ? Bạch đạo thập đại cao thủ! Mọi người mắt sáng ngời, sắc mặt cứ thế từ từ giãn ra.
“Hôm qua mọi người cũng đã ra mắt uy thế ba vị tiền bối, chẳng lẽ còn không có tự tin?” Tống Thanh mỉm cười gật đầu đầu: “Sư thúc ta Thái Tiêu đạo trưởng lần này xuất quan, chính là vì việc này mà đến, còn có sư thúc phương trượng đại sư là Không Văn thần tăng cũng như thế. Mà Đao si tiền bối mặc dù có chút phiền toái, nhưng võ công người ở đây ai ai cũng đã nghe đã thấy, tiền bối tốt xấu cũng là bạch đạo thập đại cao thủ, chẳng lẽ còn sợ gặp chuyện mà không lo”.
Nghe Tống Thanh nói thế, mọi người nhất thời tin tưởng dâng cao, có cao thủ như thế giữ trận, bọn họ lại còn gì phải băn khoăn chứ? Huống chi, kiến còn cắn chết cả voi.
“A di đà phật” Diệu Hư niệm một tiếng phật hiệu, rốt cục mở miệng:
“Tống chưởng môn nói rất hợp ý bần tăng. Phật vốn từ bi, nếu có thể không tranh đấu tự nhiên là tốt nhất, nhưng nếu có người muốn tàn hại võ lâm đồng đạo, cũng không thể trách phật cũng nổi giận. Nghĩ tới hắc đạo ngang ngược càn rỡ, hành sự cay độc, mà mặc bọn họ phát triển lên, lại không biết có bao nhiêu người vô tội bị hại dưới độc thủ bọn họ. Vì thế, lần này bần tăng quyết định xuất động hai trăm La Hán Thiếu Lâm, tám trăm tinh anh đệ tử đi trước, trấn áp các thế lực”.
Lần này Phật tông chấn động, Diệu Hư thân là phương trượng Thiếu Lâm, tất nhiên là muốn quyết một phen. Trong suy nghĩ, tự mình nếu là có thể đem Thiếu Lâm phát triển thành đệ nhất đại môn phái, vậy còn không phải công đức vô lượng sao. Nói không chừng, lại có thể đi tới thánh địa phật tông tu hành. Mà Tống Thanh cũng suy nghĩ không khác, chính vì thế, Thiếu Lâm Tự cùng phái Võ Đang lần này thái độ thật là tích cực phi thường.
“Tốt tốt lắm!” Thanh Thành chưởng môn Dư Đoạn Hải liền phụ họa: “Nếu Thiếu Lâm, Võ Đang vì chính đạo đứng đầu, ta Thanh Thành đương nhiên nguyện ý hết sức cố gắng một phần lực, trọng chấn uy danh chính đạo”.
“Tốt a! Ta Côn Lôn phái cũng đồng ý”.
“Chuyện hay như thế, không đồng ý há là người lạc hậu”.
“Ta phái Nga Mi cũng nghe theo.”
“Vô Cực môn cùng chính đạo cùng nhau tiến thối”.
“Phái Thiên Sơn cũng như thế”.
“Hoa Sơn tự nhiên cùng đi”.
Có chín đại môn phái dẫn đầu, thủ lĩnh các bang các phái còn lại tự nhiên là cùng phụ họa theo, trong khoảng thời gian ngắn, Đại Hùng bảo điện không khí kích động vô cùng.
Ngay lúc mọi người hưng phấn, thì một thanh âm bén nhọn truyền khắp cả Đại Hùng bảo điện: “Ồ! Thiếu Lâm Tự thanh tịnh khi nào thì biến thành náo nhiệt như thế? Ha Ha”.
Âm còn chưa dứt, một đạo quang ảnh thoáng hiện trong đại điện, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, một lão đầu lưng còng đã xuất hiện tại trung ương.
“Nóng nóng quá … nơi này nhiều người như thế thật đúng là quá nóng a!”
“Vù vù…” lão đầu lưng gù tay vung lên, chung quanh không khí nhất thời thành lạnh lẽo.
Vừa rồi mọi người vẫn là nhiệt tình dâng cao, nhất thời thì tâm chùng xuống, giống như lửa nóng bừng bừng lại gặp nước lạnh mà dập tắt.
“Băng phá thần công!” Ở đây đều là đứng đầu một phái, tự nhiên kiến thức phong phú. Vừa biết thần kỳ công pháp này, liền đoán ra người tới là ai.
Mọi người vội vàng hành lễ: “Ra mắt Lão đầu đà Mạc tiền bối”.
“Lão đầu đà” cười hắc hắc: “Lão phu đã không còn đi lại giang hồ, còn tưởng mấy đứa nhỏ các ngươi đều đã quên mất lão già này chứ?”
“Đâu, đâu dám!” Tống Thanh nhanh chóng hồi đáp: “Mạc tiền bối chính là thập đại cao thủ chính đạo, chúng tiểu bối đều thụ đại ân của người, làm sao dám vong ân phụ nghĩa” Mọi người nghe vậy cũng liên tục phụ họa theo.
Lão đầu đà cất tiếng cười to, đang muốn lên tiếng, lại bị cắt ngang.
“Hoa phi hoa, vụ phi vụ,
Phi hoa phi vụ nhìn bất thanh,
Thế nhân giai thán tỉnh bất túy,
Ta thán thế nhân túy bất tỉnh”
(Hoa không phải hoa, sương cũng không
Sương hoa không định cũng không thành
Thế gian than oán tỉnh không say
Ta than thế gian say không tỉnh)
Một thanh âm trong trẻo, vang vọng trong đại điện. Một nam một nữ đồng thời bước vào đại điện, tới bên Lão đầu đà.
Mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trung niên nam tử trang phục thư sinh, tay phe phẩy quạt gấp, trên mặt tươi cười nho nhã, tiêu sái bất phàm. Nữ tử bên cạnh bạch y trắng như tuyết, phương dung yểu điệu, búi tóc thanh thoát, hàng mi cong vút, cả người toát ra vẻ thanh tân trong sáng, vẻ đẹp khiến cho người ta không thể nảy sinh ra ác niệm.
Diệu Hư cùng Tống Thanh nhìn nhau, không khỏi cười khổ, thầm nghĩ phiền toái rồi.