"Cái gì!!" Âm thanh nhạc nhiên không ngừng, mọi người đều nhìn
lão tiên sinh với vẻ mặt khó tin. Chưa tới hai mươi đã đạt tiên thiên
chi cảnh! Đó là khái niệm gì? Khắp giang hồ, phóng tầm mắt nhìn lại cũng bất quá chỉ khoảng trăm người, đều là giang hồ tiền bối. Cho dù thập
đại cao thủ trẻ tuổi trên giang hồ cũng chỉ mới đạt tụ đính kỳ mà thôi…
chẳng lẻ thế đạo đã thay đổi?
Lão tiên sinh bất đắc dĩ nói: “Hiện tại toàn bộ đều là tin đồn, bất quá, ta cũng nghĩ là tin đồn trên giang hồ cũng có thêm thắt ít nhiều”.
"Nhiều cao thủ như vậy, tranh đấu sao lại không đặc sắc?" người vừa rồi hỏi lại.
Lão tiên sinh cười mỉm nói: “Cao thủ đương nhiên là nhiều, thậm chí các cao thủ ẩn danh cũng đã xuất hiện tham gia. Nhưng trận đấu giữa Lý Nhạc
Phàm với tiểu hoà thượng Không Thiên mà nói, đã thấy nhiều điều đáng
buồn”.
Mọi người đều ngạc nhiên, lão tiên sinh cũng đã thuật qua
một lần chuyện Lý Nhạc Phàm đấu với Không Thiên, mặc dù ngắn gọn nhưng
không kém phần đặc sắc.
Một lúc sau, mọi người lại trầm ngâm
trong mông ảo nhớ lại câu chuyện đặc sắc tuyệt luân đó, như là những
cảnh tượng đó xuất hiện trong đầu.
“Cốp!” âm thanh lại vang lên,
lão tiên sinh thức tỉnh lại mọi người tiếp tục nói: “Nói vào chính
truyện, các bang phái có thực lực, dĩ nhiên là Thiên Hạ hội, Vũ Lâm
minh, hắc đạo lục tông thực lực mạnh nhất. Bất quá, lại có quy tắc chia
ba người thành một nhóm, do vậy đã có nhiều cơ hội cho các bang phái
nhỏ. Thật ra còn có những người khác tham gia, bang phái mới quật khởi
trên giang hồ là Huynh Đệ hội, tập trung lãnh đạo cả trăm bang phái trên giang hồ, tham gia tranh đoạt Vũ tàng, đến cả Thanh Vân thành cùng Cái
bang tắc còn bị đẩy ra ngoài…” lão tiên sinh uống một ngụm nước để tiếp
tục giảng truyện.
“…trải qua một ngày một đêm tỷ thí, tàng bảo
chi đồ rốt cục rơi vào tay người đứng đầu hắc đạo Quan Mạc Vân. 'Vũ Tàng Trọng Quang' giết chóc tái hiện! Khi bốn mảnh bản đồ hợp lại cũng là
lúc giết chóc bắt đầu…
Trong đám đông, đột nhiên truyền ra một âm thanh thê thảm, cảnh tỉnh tất cả những người đang chìm đắm tại bảo
tàng. Sau đó, từng nhóm rồi lại từng nhóm hắc y cao thủ ăn mặc lạ lùng
đột nhiên tập kích… Lúc đó những người trong giang hồ tìm cách chống
trả, nhưng họ phát hiện ra bản thân không có lực phản kháng!
Đúng vậy, tất cả bọn họ đều trúng độc, mấy vạn người trong giang hồ ngã, chỉ có những người có công lực tuyệt cao mới có thể duy trì được…"
Những người ngồi nghe xung quanh kinh ngạc, không kềm được hỏi ngay? “Bọn họ là ai vậy?”
Lão tiên sinh sắc mặt ngưng trọng nói: "Bọn họ mặc trang phục rất lạ, bọn
họ hẳn là không phải là người Trung Nguyên… Không, có giả thuyết rằng
bọn họ không phải là người! Tất cả đều là ma quỷ! Bọn họ gặp người thì
giết, gặp phải cao thủ thì điềm nhiên dùng hỏa dược mang bên người cùng
đồng quy vu tận.
Tiên thiên cao thủ bị kềm chế, những người còn
lại bị trúng độc không thể phản kháng… giết chóc! Máu tươi tràn đầy chết chóc! Trong khoảng khắc, họ cảm thấy mạng sống của họ thật là mong
manh, thậm chí còn kém hơn cả cỏ cây. Người thì hô hoán, người thì kêu
cứu, không một ai hồi đáp. Chỉ một lúc sau, hàng vạn người trong giang
hồ đã chết hết ba phần…”
Toàn bộ yên lặng, thậm chí ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng, không khí trầm trọng của sự tuyệt vọng vây lấy mọi người.
Lão tiên sinh tiếp tục kể: “Khi mà mọi người đã tuyệt vọng, một tiên nữ đã
đến! Không sai, trong ánh mắt tuyệt vọng của mọi người, nàng đích thị là tiên nữ. Không một ai có thể quên được tên của nàng - Tuyền Thanh.
Nàng Tuyền Thanh này theo lời mọi người kể lại, mới mười bảy mười tám tuổi
đã đạt đến tiên thiên chi cảnh. Không chỉ như thế, nàng y thuật cao
minh, đúng là nàng có phương pháp giải độc mới có thể giúp cho người
trong giang hồ khôi phục lại… Chỉ bất quá, sau lại cuộc chém giết càng
trở nên kinh hoàng hơn! Song phương mắt đỏ rực, không sợ chết, không
hung hãn, đơn giản chỉ là chém giết…
Một người ngã xuống, máu tuôn khắp nơi, máu tươi phun ra, thấm vào lòng đất, làm đỏ hồng cả một vùng đất”