Tu Hành chính là nghịch thiên, lấy tranh làm đạo, nếu không có đại dũng
khí, đại nghị lực, đại trí tuệ thì làm sao có thể có thành tựu lớn.
Mặc Toàn sở dĩ không có chút do dự bay về phía đài cao, không phải là bởi
vì thắng bại, mà là vì rèn đúc tâm tính cùng với ý chí của mình.
Thiên Đạo không lừa dối, nhân tâm cũng vậy, nếu như ngay cả điểm ấy dũng khí
cũng không có thì dùng cái gì để vượt qua cảnh giới hiện tại?
Tu
hành vốn là thứ không thuận buồm xuôi gió, không tiến chính là lùi, nuốn thu được thành tựu tốt hơn kẻ khác thì phải nỗ lực hơn so với kẻ đó,
trả giá nhiều hơn kẻ đó, đây chính là thiên lý, là thiên đạo.
- Di! Mau nhìn kìa, lại có người lên rồi.
- Cái gì? Không ngờ lại là một tiểu cô nương!
- Lá gan của tiểu cô nương này thật lớn, dám là người thứ hai đi lên.
- Nha đầu kia óc bị vào nước sao? Nhanh như vậy đã không nhịn được mà đi lên, nàng cho rằng mình là ai?
- Cũng không thể nói như vậy, cô nương này tuổi còn trẻ mà đã bước vào
Thiên Đạo trung cảnh, thiên tư tất nhiên là không tồi, hình như nàng
chính là người đầu tiên thu được tư cách bách thủ chi tranh, không chỉ
có kỳ bảo, còn có thần thông thuật, nói không chừng có thể kiên trì tới
cuối cùng.
- Kiên trì tới cuối sao? Ngươi cho là những tu sĩ khác đều là bù nhìn sao? Nàng có thể đứng vững trước người thứ nhất, có thể
đứng vững trước người thứ mười, người thứ một trăm sao? Ngươi quá ngây
thơ rồi!
- Vậy cũng không chắc, không có nửa điểm lo lắng, làm
sao nàng dám đi tới, tiểu cô nương này không giống như là một người
không có đầu óc a.
- Nếu như nàng không phải là kẻ không có đầu
óc thì chính là người tự đại. Hắc hắc, thanh niên bây giờ chính là thích xung động, quả nhiên là đúng như vậy.
- Ồ, rốt cuộc cũng có người tiếp theo sao?
- Trời ạ! Ta không nhìn nhầm đó chứ? Là một cô nương a.
- Cô nương kia rốt cuộc là có địa vị gì, đám người Hoa Liên Tử tiền bối còn chưa lên nàng không ngờ đã đi lên trước rồi.
- Chưa thấy qua, cũng chưa từng nghe nói qua, hẳn là không có danh khí gì.
- Hẳn là nàng sớm biết bản thân không chiếm được Bách thủ vị cho nên mới cố ý đi ra náo động a!
- Hẳn là như vậy! Chỉ là tiểu nha đầu này quả thực có đủ dũng khí, nếu là người bình thường thì không dám làm như vậy.
- Hắc hắc, nàng làm thế này nói không chừng lại được đại tôn quan tâm, lại còn được mọi người kính trọng nàng a.
- Như vậy cũng được sao?
- Vì sao lại không được, thói đời hiện tại là thế, chỉ cần có thể thành công, ai quản ngươi dùng thủ đoạn gì?
- Hóa ra là như vậy!
Dưới đài loạn thành một mảnh, đối với hành động của Mặc Toàn khen chê không
đồng nhất, thậm chí còn không hiểu được hành vi của nàng.
Nhưng mà, Mặc Toàn lại khẩn trương, thế nhưng đến lúc sao lại giống như chưa từng nghe thấy.
Trong tiếng nghị luận ầm ỹ, nàng càng bay càng cao, xẹt qua vị trí chín mươi
ngươi, tám mươi ngươi. Thế nhưng nàng không có dừng lại, còn tiếp tục
bay lên cao. Vị trí bốn mươi người đầu tiên, ba mươi người, cuối cùng
nàng dừng lại ở vị trí thứ hai mươi bảy.
Nếu đã tranh đoạt thì nên tranh vị trí tốt nhất.
Phía trước nàng chính là vị trí của hai mươi sáu vị cao thủ Thiên Đạo thượng cảnh, sự chênh lệch về cảnh giới không phải bằng vào tín niệm là có thể bù đắp được, bởi vậy Mặc Toàn đứng ở vị trí thứ hai mươi bảy, nàng muốn tranh vị trí thứ nhất trong các tu sĩ Thiên Đạo trung cảnh, cho dù bản
thân thất bại, lần này vô duyên với bách thủ vị, dù cho chết ở chỗ này,
nàng cũng không hối hận về quyế định của mình.
Lúc Mặc Toàn dừng
lại ở vị trí thứ hai mươi bảy, dưới đài lần thứ hai phát ra thanh âm hỗn loạn, nói cái gì mà không biết lượng sức, nực cười, tiếng cười nhạt
không ngừng bên tai nàng. Thế nhưng cũng không có bất kỳ một người nào
đi tới khiêu chiến.
Thời gian qua đi từng chút một, tâm cảnh Mặc
Toàn dần dần bình lặng, nàng đơn giản khoanh chân ngồi xuống, kiên trì
đợi đến khi có người khiêu chiến.
Giờ phút này, nội tâm Mặc Toàn
bình tĩnh trước nay chưa từng có, trong đầu một mảnh thanh minh, ngay cả tiếng tranh cãi, trào phúng bên tai cũng tiêu tán. Hiện tại nàng rốt
cuộc đã hiểu rõ đại dũng khí và đại nghị lực trong miệng đám người Khấu
Phỉ là gì. Chỉ có thể đứng ở trên này mới có thể chân chính cảm nhận
được cảm giác không màng sinh tử, thắng bại không quan trọng, tâm niệm
như một, truy cầu đại đạo.
Không ai cảm thụ được biến hóa của Mặc Toàn, bất tri bất giác, tâm cảnh của nàng rốt cuộc đột phá, siêu thoát
ra ngoài sinh tử, cảm ngộ thiên đạo, cảm nhận một tia cơ duyên thượng
cảnh.
Một tia cơ duyên này, đã hỗ trợ Mặc Toàn mở một cánh cửa
khác, đặt cơ sở vững chắc cho con đường đi tới cường giả sau này của
nàng.
Trên vị trí thứ nhất, hai mắt Thủy Thiện vẫn khép hờ, khóe
miệng lộ ra một tia tiếu ý, coi như đã hiểu rõ thiếu nữ cố chấp này.
Điểm này bọn họ có chút giống nhau.
Không chỉ là Thủy Thiện, kỳ
thực trong đám người cũng có không ít người minh bạch ý tứ của Mặc Toàn, chỉ là bất quá bọn họ không thể dũng cảm như Mặc Toàn bước ra một bước
này. Nói cho cùng, bọn họ tự biết bản thân mình, nói khó nghe một chút
thì chính là nhu nhược.
- Tâm tính của nha đầu kia quả thực không tồi, đó chính là mầm tốt a!
Khấu Phỉ nhìn về phía xa, không nhịn được mà gật đầu, đám người Vương Sung cũng lộ ra ý thưởng thức trong ánh mắt.
Chu Phượng thấy thế có chút lo lắng:
- Khấu tiền bối, thực sự không sao sao? Mặc Toàn tỷ tỷ có bị nguy hiểm hay không?
Chu Tĩnh Nguyệt chau mày, phụ họa nói:
- Suy nghĩ của ta cũng giống như tiểu muội, tiểu Mặc bất quá chỉ là tu sĩ Thiên Đạo trung cảnh, nếu như người khiêu chiến nàng nhiều đến lúc nàng kiệt lực nhất định sẽ có nguy hiểm.
- Nguy hiểm khẳng định là phải có.
Khấu Phỉ cười nói:
- Chỉ là, từng người tu hành phải có một đoạn kinh lịch, trong lúc sinh
tử tìm hiểu sự huyền diệu, ai cũng không giúp được nàng. Huống chi, tiểu nha đầu này lăn lộn trong Tu Hành Giới lâu như vậy, thủ đoạn bảo mệnh
nhất định là phải có.
- Khấu lão gia tử nói không sai.
Long Tuấn tiếp lời:
- Bằng vào quan sát của ta, kinh nghiệm chiến đấu của Mặc cô nương phi
thường phong phú, tâm kế, thủ đoạn đều là nhất lưu, tu sĩ Thiên Đạo
trung cảnh muốn giết nàng cũng không hề dễ dàng, chỉ cần không gặp cao
thủ Thiên Đạo thượng cảnh, nàng hẳn sẽ không có gì nguy hiểm. Hơn nữa,
những cao thủ Thiên Đạo thượng cảnh sao lại làm chuyện mất mặt đi hạ thủ với tiểu nha đầu nàng, vì vậy các người không cần phải lo lắng quá mức.
Nghe hai người nói xong, tỷ muội Chu gia mới yên lòng.
Lại qua một lát, trên Đăng Thiên Thai lại không có lấy nửa điểm động tĩnh,
trong đám người lần thứ hai lại truyền đến tiếng xôn xao.
- Vì sao còn chưa đấu a? Nếu như là trước đây đã sớm đánh rồi.
- Không có biện pháp, người tham gia khi trước ít hơn, mọi người tự nhiên có thể thả tay mà đấm đá, thế nhưng hiện tại có nhiều người như vậy,
động thụ trước nhất định sẽ thiệt hại, ai cũng không muốn tiện nghi cho
kẻ khác, vì vậy bọn họ đều đang đợi kẻ khác xuất thủ.
- Thế nhưng cũng không được như thế này a! Tất cả mọi người đang nhìn, nếu không bắt đầu, thời gian một ngày đêm sẽ qua.
- Chuyện đó cũng không có biện pháp, tán tu trong Tu Hành Giới phải cẩn
thận thì mới giữ được cái mạng nhỏ của mình đến tận bây giờ. Càng là
người tu vi cao thâm, càng sẽ không đơn giản mạo hiểm. Ngươi không thấy
sao? Đám người Hoa Liên Tử tiền bối cũng không gấp, chúng ta gấp thì có
ích lợi gì?
- Vậy phải đợi đến khi nào a?
- Nói chung, loại tình huống này chính là so kiên trì, ai thiếu kiên nhẫn trước nhất định sẽ thất bại.
- Đây quả thực là lãng phí thời gian mà.
- Đúng vậy! Lẽ nào người có lá gan chết sạch rồi sao? Đây có còn là cao
thủ Thiên Đạo thượng cảnh sao? Vì sao ngay cả bóng lưng cũng không thấy.
- Hắc hắc, tất cả mọi người đều không lên, chẳng phải là càng tốt sao,
nói không chừng Thủy Thiện và tiểu cô nương kia sẽ trực tiếp thắng lợi,
vậy thì không cần phải so nữa.
- Nghĩ thật hay a, tất cả mọi
người đều không phải kẻ ngu, sao có khả năng để cho một tiểu cô nương ở
vị trí đó. Huống chi, đám người Hoa Liên Tử tiền bối nhất định sẽ xuất
thủ, bất quá chỉ là đang chờ cơ hội mà thôi.
- Vậy tới cuối cùng, trành diện cả đám người lao lên chẳng phải là vô cùng hỗn loạn sao? Nói không chừng còn có kẻ đục nước béo cò a.
- Vậy thì sao? Dù sao
đi nữa, Diệu Âm Tử tiền bối từng nói, toàn bộ phải dựa vào thủ đoạn cá
nhân, nếu như thực sự có năng lực, sẽ không sợ người khác chiếm tiện
nghi.
- Điều này cũng đúng.
- Di? Dường như chuẩn bị bắt đầu rồi.
Dưới ánh mắt kích động của mọ người, trong hơn chín trăm vị tu sĩ rốt cuộc có động tĩnh.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh trước sau mọc lên, hướng về phía hai giai vị khác nhau chạy đi.
Không bao lâu sau, một trăm cọc đá hầu như không còn, chỉ có hai mươi sáu vị
trí phía trên Mặc Toàn là trống không, không hề nghi ngờ, đó là vị trí
thuộc về cao thủ Thiên Đạo thượng cảnh. Cứ như vậy, bách thủ chi tranh
cơ bản chia làm hai loại, tranh đấu của Thiên Đạo thượng cảnh và tranh
đấu của tu sĩ Thiên Đạo trung cảnh.
Phía dưới còn hơn tám trăm vị tu sĩ, bọn họ đều tự tính toán thực lực của đối thủ, sau đó so với tình huống của bản thân, sau đó tình thế mới rõ ràng hơn rất nhiều.
Một lát qua đi, người thiều chiến vị trí thứ nhất đã xuất hiện.
Một thân ảnh cao gầy chậm rãi xuat hiện, hướng về phía vị trí cao nhất mà đi.
- Ai nha! Đó là Tùng Nguyên tán nhân!
- Không nghĩ tới người đi khiêu chiến thứ nhất lại là Nguyên Tử tán nhân, nhưng mà không ngờ nhất lại là khiêu chiến Thủy Thiện.
- Có trò hay để nhìn rồi, Thủy Thiện mấy năm nay ở Tu Hành Giới có thể
nói là phong quang vô hạn, ngay cả tông môn thị tộc đều phải nể mặt mũi
hắn ba phần, mà Tùng Nguyên tán nhân này là lão tiền bối nhiều năm, song phương tỷ thí, tuyệt đối là một hồi long tranh hổ đấu.
- Chỉ là
nói đi cũng phải nói lại, Thủy Thiện trước đây chưa từng có tham gia
Bách thủ chi tranh, không nghĩ tới lần này hắn chủ động xuất thủ, còn
cường thế chiếm lấy vị trí thứ nhất.
- Đó là đươn nhiên, lần này
Cổ Vực mở ra, ngay cả một ít lão tiền bối ẩn cư nhiều năm cũng không
nhịn được mà xuất thế, huống chi là người danh khí đang thịnh như Thủy
Thiện.
- Không biết Thủy Thiện và Tùng Nguyên tán nhân ai lợi hại hơn ai?
- Hắc hắc, không phải lập tức sẽ biết hay sao?
Dưới ánh mắt nóng rực của mọi người, Tùng Nguyên tán nhân chậm rãi rơi xuống vị trí thứ nhất trên đài cao, đứng đối mặt với Thủy Thiện.
Tùng
Nguyên tán nhân, tu hành tới hay đã hơn bảy mươi năm, nhìn hắn có vẻ già hơn tuổi, khuôn mặt giản dị, thân mặc trường bào màu nâu, nét mặt góc
cạnh, phong cách cổ xưa mà không mất đi sự hào hiệp.
- Các hạ chính là Thủy Thiện? Tùng Nguyên cửu ngưỡng đại danh.
Tùng Nguyên tán nhân chắp tay, nhìn từ trên xuống dưới đối phương, trong lòng cũng âm thầm đề phòng.
Thủy Thiện khép hờ hai mắt, nhưng vẫn mỉm cười nói:
- Tùng Nguyên tán nhân, ta đã từng nghe nói qua ngươi, năm năm trước vị trí thứ hai Bách thủ chi tranh.
- Đó là may mắn mà thôi.
Tùng Nguyên tán nhân lại nói:
- Kỳ thực tất cả mọi người đều biết, nếu không phải Cổ Vực mở ra, Thiên
Đạo cường giả chân chính cũng sẽ không lộ diện. Lần này mục đích ta tới
đây cũng không phải để tranh mà đẻ tiến vào Cổ Vực.
Dáng vẻ tươi cười của Thủy Thiện không có biến mất, chỉ là có chút ngoài ý muốn:
- Tùng Nguyên đạo hữu nói lời này là có ý gì?
- Không có ý tứ.
Tùng Nguyên tán nhân thở dài nói:
- Chỉ là nghĩ mà thấy kỳ quái, các hạ rõ ràng là cao thủ Thiên Huyền chi
cảnh, không cần so đấu cũng có thể trực tiếp tiến vào Cổ Vực, vì sao lại muốn chiếm một vị trí ở đây?
Tiếu ý trên mặt Thủy Thiện càng đậm:
- Dường như Ẩn Lâm đại hội không có quy định, tu sĩ Thiên Huyền chi cảnh
không thể tham dự Bách thủ chi tranh a? Lần này phần thưởng có chút
phong phú cho nên ta dự định tới lấy cho đồ nhi ta một chút.
- Vậy a.
Tùng Nguyên tán nhân không nghĩ tới đường đường là cao thủ Thiên Huyền chi
cảnh, không ngờ lại không coi trọng mặt mũi, cái này bảo hắn làm sao đáp lại.
Rơi vào đường cùng, Tùng Nguyên tán nhân chỉ có thể đau khổ cười nói:
- Xem ra, lần này vị trí thứ nhất là của các hạ rồi, nếu như vậy Tùng Nguyên xin thối lui.
Dứt lời, Tùng Nguyên tán nhân xoay người rời đi, bay về vị trí thứ hai, tác phong vô cùng dứt khoát, không có chút do dự.
- Ồ? Như thế nào lại thế?
- Đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ không đánh? Thủy Thiện và Tùng Nguyên tán nhân kia rốt cuộc đã nói những gì a?
- Bọn họ vì sao lại không đánh? Ta còn đang muốn lĩnh ngộ cảnh giới của bọn họ đây a.
Tùng Nguyên tán nhân đột nhiên thối lui, khiến cho tu sĩ tứ phương kinh hãi
chết lặng tại chỗ! Bọn họ không rõ, vì sao Tùng Nguyên tán nhân thực lực mạnh mẽ như vậy ngay cả liên thủ cũng không liên thủ mà trực tiếp xoay
người rời đi. Trong mắt bọn họ, đều là Thiên Đạo thượng cảnh cao thủ,
cho dù có chút chênh lệnh cũng không đến mức như vậy a! Điều này cũng
quá khó hiểu đi a!
Đột nhiên phát sinh một màn nhưu vậy khiến cho những người đang muốn xem náo nhiệt hoàn toàn thất vọng, thậm chí còn
có kẻ âm thầm chửi bới không ngớt.
Tùng Nguyên tán nhân đối với
chuyện này căn bản thờ ơ, hắn tuy rằng là Thiên Đạo thượng cảnh cao thủ, thế nhưng vẫn như cũ dừng lại ở cửu phẩm, thủy chung không thể chạm tới cánh cửa Thiên Huyền. Đừng xem đây chỉ là một bước nho nhỏ, đối với đại đa số tu sĩ mà nói đây có thể là cánh cửa mà suốt đời không thể vượt
qua. Nếu như một ngày nào đó có thể bước vào cánh cửa Thiên Huyền, cảnh
giới và lực lượng đều có sự đề thăng về chất và lượng, cũng không phải
là thứ mà Thiên Đạo cửu phẩm có khả năng đối kháng.
Dưới Đăng Thiên Thai, khuôn mặt già nua của Hoa Liên Tử có chút suy nghĩ cúi đầu, ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Chỉ trong chốc lát, Hoa Liên Tử ngự không, hướng về phía vị trí thứ hai bay đi.
- Tại sao Hoa Liên huynh không đi thủ vị, lẽ nào muốn cùng Tùng Nguyên kia tranh vị trí thứ hai.
Thấy Hoa Liên Tử vọt tới, Tùng Nguyên tán nhân nở nụ cười nói.
- Tự nhiên muốn tranh mà thôi.
Hoa Liên Tử cũng không buồn bực, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Tùng Nguyên đạo hữu không phải muốn dùng lời nói ép lão phu đó chứ?
Ngươi có thể nhìn ra, lão phu tự nhiên cũng có thể nhìn ra. Ngày hôm
trước, Đại Tôn chi ngộ, trong tán tu có bốn vị cường giả phụ họa theo,
nếu như ta không có đoán sai, trong đó có ba vị cao thủ lân trước trong
hành trình Cổ Vực còn sống sót, mặt một vị khác chính là Thủy Thiện này. Người này không ngờ lại tiến vào Thiên Huyền chi cảnh, ta há có thể
dùng lực với hắn? Lão phu tuy rằng tự phụ, nhưng điểm ấy vẫn có khả năng biết.
Tùng Nguyên tán nhân sau khi nghe những lời đó liền thu liễm tiếu ý nói:
- Vậy ngươi nghĩ sao?
Hoa Liên Tử nói thẳng:
- Thiên Đạo chi tranh hung hiểm vạn phần, nhất là tu sĩ có cảnh giới như
ta và ngươi, mỗi một ngày đều chém giết sinh tử, sinh tử khó có thể biết trước, coi như là người thắng cũng phải trả một cái giá lớn.
- Đúng vậy.
Tùng Nguyên tán nhân gật đầu, Hoa Liên Tử lại tiếp tục nói:
- Kỳ thực mục đích của chúng ta giống nhau, đều là vì tiến vào Cổ Vực,
cũng không phải là vì tranh đấu mà tới, vì vậy lão phu cho rằng, chúng
ta dùng ý niệm giao thủ một chiêu, đến điểm là dừng, ai thua liền lui
xuống, ý của ngươi ra sao?
- Tốt!
Tùng Nguyên tán nhân tán thành nói:
- Như vậy cũng không tồi, cũng không tổn thương hòa khí mà có thể phân cao thấp, đây cũng hợp với ý của ta.
Hai người đã đạt thành hiệp định, nên không cần nói thêm nhiều lời nữa.
Ầm ầm.
Khí lãng như hồng thủy, thanh thế như sấm, hai cỗ uy thế khổng lồ xuất
hiện, xông tới tận trời, đó chính là lực lượng mà Hoa Liên Tử cùng với
Tùng Nguyên ngưng tụ mà thành.
Bầu không khí hài hòa bị đánh vỡ, mọi người phía dưới kích động không ngớt, vẻ mặt hưng phấn nhìn hai người trên cọc đá.
Chỉ thấy tay phải Hoa Liên Tử kéo ra, ý niệm khổng lồ trong nháy mắt thu
liễm, ngay sau đó một bàn tay thật lớn đột nhiên xuất hiện trên đỉnh
đầu, hướng về phía Tùng Nguyên tán nhân đánh tới.
- Tới tốt!
Hét lớn một tiếng, Tùng Nguyên tán nhân cũng lấy phương thức như vậy hóa ý niệm thành một bàn tay tiếp đón.
Rầm rầm, Oanh...
Song phương so đấu, không dùng tới bất luận một kỹ xảo và thần thông nào, thuần túy chỉ lấy ý niệm của mình mà so đấu với nhau.
Nếu ai bị đẩy lui thì chính là người thua.
Mọi người phía dưới thấy vậy đều mở to mắt lên, cao thủ Thiên Đạo thượng
cảnh so đấu không ngờ lại biến thành cái dạng này. Đây đâu phải là cao
thủ chi tranh, hoàn toàn giống như là lưu manh đánh nhau, so xem ai mạnh hơn a.
Ý niệm chi tranh, thường thường hung hiểm vạn phần, chỉ
cần một đạo ý niệm trong đầu tan rã, tâm thần chắc chắn sẽ bị thương
nặng.
Đương nhiên, loại phương thức "Văn đấu" này so với chân
chính chém giết thì an toàn hơn rất nhiều, chí ít phạm vi so đấu có thể
nắm trong lòng bàn tay.
Tiếng nổ qua đi, Hoa liên Tử và Tùng Nguyên đồng thời thối lui, sắc mặt tái nhợt.
Từ biểu hiện mà nói, đây chính là một hồi tỷ thí không phân biệt thắng
bại, thế nhưng trên thực tế, Tùng Nguyên tán nhân biết bản thân mình đã
thua. Hắn nhìn xuống ấn ký hơi vỡ vụn dưới chân, trên mặt lộ ra một chút không cam lòng.
Tùng Nguyên tán nhân cũng không có tiếp tục lưu lại, xoay người hướng về phía vị trí thứ ba đi tới.