Thương Thiên

Chương 5: Q.11 - Chương 5






Thấy không khí có vẻ trầm trọng, Vân Phương đột nhiên cười nói: “ Đúng rồi Lý đại ca, hai người đồ đệ của huynh bây giờ ở cùng với Tam đương gia của Thanh bang tại Lạc Dương… Cuộc sống đúng là rất tiêu diêu đó”.

“Ồ! Long Tuấn, Đinh Nghị…” Vẻ mặt Nhạc Phàm buồn phiền, đối với hai tên đồ đệ này không khỏi lo lắng: “Mấy ngày không có tin tức của bọn chúng, cũng không biết hai tên đó ra sao nữa”.

Vân Phương mỉm cười nói: “Lý đại ca, người thu được hai người đồ đệ thật tốt đấy. Bọn hắn hiện nay không tệ đâu, không những dám thiêu chỗ ở của Độc ẩn dược vương mà còn dám đối đầu cùng người của Ngũ độc giáo…”

Vân Phương lập tức đem việc phát sinh vài ngày trước nói cho Nhạc Phàm biết, khiến hắn cảm khái không thôi, thật không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà giang hồ đã phát sinh nhiều chuyện như vậy. Chỉ có điều hắn cũng không có ý định lập tức đi gặp Long Tuấn và Đinh Nghị bởi còn một số việc cần tính toán kĩ một chút.

Sau đó Vân Phương đem tình thế Lạc Dương hiện tại nói rõ cho Nhạc Phàm biết để có sự chuẩn bị trước.

“Lý đại ca, từ nay đến võ lâm đại hội chỉ còn ba ngày, không bằng huynh trước hết cứ ở chỗ này đi, ta còn có chút vấn đề muốn thỉnh giáo huynh”.

Nghe được thỉnh cầu của Vân Phương, Nhạc Phàm hơi do dự. Cũng biết đối phương muốn tốt cho mình, nhưng thân phận mình rất đặc thù, nếu để người khác phát hiện sợ rằng làm liên lụy đến người của Thần Ky các.

Biết được suy nghĩ trong lòng Nhạc Phàm, Vân Phương cầm tay hắn nói: “Lý đại ca, huynh quên Thần Ky các đại biểu cho cái gì rồi sao, nếu tin tức của huynh mà cũng không giữ kín được thì chúng ta về nhà cày ruộng cho xong”.

“Vậy… Được rồi!” Đối với nhiệt tình của Vân Phương, Nhạc Phàm cũng không đành lòng từ chối, chẳng biết làm gì hơn là gật đầu đồng ý. Dù sao mình cũng cần tìm một nơi thanh tịnh, chỗ này cũng rất thích hợp.

“Tốt tốt lắm!” Thấy hắn đồng ý lưu lại, Vân Phương cao hứng không thôi: “Vậy ta đi an bài đây”.

Đến bây giờ, Nhạc Phàm cũng tính là đã có chỗ ở tại Lạc Dương.

Trên dãy núi phía tây ngăn cách Hà Nam và Lạc Dương, núi cao trập trùng, mây mù quấn quýt.

Trên con đường núi vừa dài vừa hẹp, một nhóm năm người đang rảo bước vội vàng… Bọn họ chính là nhóm người của Đại Minh tam công chúa đang bị truy sát. Đương nhiên Thiết Nam và Tư Đồ Yến cũng nằm trong số đó.

“Tam công chúa, đi hết sơn đạo này là có thể tới Lạc Dương rồi”.

“Tốt lắm, phía trước có tòa miếu hoang, mọi người dừng lại chỉnh trang một chút.

“Hay quá, hay quá, Phượng nhi phải rửa ráy một chút”.

“Tốt lắm”.

Thích đẹp là thiên tính của nữ nhân, cũng là quyền lợi của bọn họ, dù hiện tại bị địch nhân truy sát, cũng chẳng ai muốn để người khác nhìn thấy vẻ chật vật khốn khổ của mình, nhất là tại thành thị phồn hoa nhiệt náo như Lạc Dương.

Bốn vị nữ nhân đã quyết định, Thiết Nam là nam nhân duy nhất ở đây tự nhiên là cũng không có quyền phản đối, chỉ biết lắc đầu cười khổ, hy vọng tốt nhất là địch nhân không đuổi đến quá nhanh.

“Bên trong có người!”

Vừa mới tới ngoài cửa miếu, Trương Tĩnh liền nghe thấy bên trong truyền ra động tĩnh dị thường, lập tức dừng bước. Thiế Nam vội vàng che phía trước mọi người, chú ý cảnh giác tình huống xung quanh!

Chẳng nhẽ lại là địch nhân mai phục? Lần này lại tới? Đối phương có bao nhiêu cao thủ?

“Ha ha ha…”

Đang lúc mấy người Chu Tĩnh Nguyệt đang nghĩ ngợi phân vân, bên trong phá miếu truyền ra một trận cười hào sảng: “Bằng hữu nào tới bên ngoài đó, sao không vào đi”.

“Ồ? Âm thanh này sao quen tai vậy” Chu Phượng hơi do dự nhưng vẫn cất bước tiến vào ngôi miếu cũ, Thiết Nam mấy người thấy vậy cũng vội vàng theo sau.

Căn miếu không lớn, tàn tạ không kể xiết, trên vách mạng nhện giăng đầy, dưới tượng phật vỡ là một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau. Nam nhân chừng ba mươi tuổi, người khoác áo lam, nhìn qua anh khí bộc phát, nữ nhân kiều diễm động lòng người nhưng không mất vẻ đoan trang.

“Là… là các người?”

Trương Tĩnh thấy hai người trước mắt, đứng sững sờ tại chỗ. Chu Phượng liền tiến lên ôm lấy vị nữ tử nọ: “Nhan tỷ tỷ, Phượng nhi rất nhớ người…”

“Ha ha… Lão Phó, huynh xem cô gái này miệng lưỡi càng ngày càng ngọt mà”.

Đôi nam nữ này đúng là Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi. Nhạc Phàm rời khỏi biên quan không được bao lâu, bọn hắn cũng rời đi… Sau đó nghe tin Lạc Dương có võ lâm thịnh hội, tự nhiên cũng tới tham gia náo nhiệt.

“Thế giới này thật sự nhỏ hẹp, không ngờ tại đây cũng có thể gặp người quen. Từ lúc từ biệt ở biên quan, còn nghĩ rất khó có thể gặp lại chứ. Ha ha!”

Nhan Nguyệt Nhi buông tiểu nha đầu ra, ánh mắt hướng tới mấy người còn lại.

“Ha ha ha…” Phó Suất đứng dậy cười nói: “Có bằng hữu từ phương xa tới, không khỏi vui mừng. Duyên phận thật là kỳ diệu… Nào nào, mọi người ngồi xuống nói chuyện”.

“Trương Tĩnh ra mắt Phó đại hiệp, Nhan nữ hiệp.” Trương Tĩnh tiến lên hành lễ, đưa tay về phía Chu Tĩnh Nguyệt nói: “Vị này chính là Tam công chúa, lần trước còn muốn cảm tạ nhị vị tương trợ” Nói xong lại hành lễ.

“Không cần khách khí.” Nhan Nguyệt nâng Trương Tĩnh lên, nhìn Chu Tĩnh Nguyệt nói: “Vậy ra đây chính là Tam công chúa Đại Minh sao?”

“Nhan nữ hiệp cứ gọi ta là Chu Tĩnh Nguyệt… Tĩnh Nguyệt ra mắt Nhan nữ hiệp, Phó đại hiệp, cám ơn nhị vị lần trước cứu giúp…” Chu Tĩnh Nguyệt là công chúa những lại rất hâm mộ người giang hồ vô câu vô thúc, hôm nay gặp mặt hai người nổi danh hào hiệp trên gaing hồ, lại là ân nhân của mình, khó trách có chút kích động.

Phó Suất mìm cười, ánh mắt chuyển hướng tới hai người khác hỏi: “Vậy hai vị này là?”

“Bọn họ là Thiết Nam và Tư Đồ Yến…” Trương Tĩnh vội trả lời: "Chúng ta trên đường gặp nạn, được bọn họ cứu giúp…"

Tư Đồ Yến bẽn lẽn cúi đầu, nhẹ nhàng kéo kéo Thiết Nam đang sững sờ, sau đó hắn bỗng tỉnh ngộ đỏ mặt hỏi: "Các người… Các người chính là Phó Suất đại ca và Nhan đại tỷ sao!"

"Ồ!" Phó Suất ngạc nhiên hỏi:”Vị tiểu đệ này biết chúng ta sao?”

Vừa nói xong mấy người Chu Tĩnh Nguyệt liền mỉm cười, trên giang hồ người không biết Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi hai vị hiệp lữ không nhiều lắm. Bất quá Nhan Nguyệt Nhi không nghĩ như vậy bởi nàng thấy trong mắt đối phương hiện lên một vẻ thân thiết, mừng rỡ từ nội tâm.

“Đúng vậy!” Thiết Nam thành thật gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy! Ta, ta nghe Lý đại ca nhắc tới các người. Không… không ngờ tới chỗ này lại…”

"Lý đại ca?" Phó Suất ngẩn ra: "Ngươi nói chính là Lý Nhạc Phàm?"

"Đúng vậy, đúng vậy, chính là Lý đại ca. Hắn còn bảo ta phải học tập các người…"

Nghe thấy câu trả lời của Thiết Nam, Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi trên mặt lộ vẻ kinh hỉ, Chu Tĩnh Nguyệt ba nữ miệng mở to. Mấy người đi cũng nhau vài ngày, các nàng chỉ biết đối phương là một đôi tình lữ lưu lạc giang hồ, không hề biết đối phương với Lý Nhạc Phàm có quan hệ, hơn nữa nhìn dáng vẻ, quan hệ giữa bọn họ không hề tầm thường.

Hóa ra đều là bằng hữu, thế giới này thật sựu quá thần kỳ rồi!

Mấy người ngồi xuống, nói chuyện càng lúc càng sôi nổi.

Ngay lúc đó ngoài miếu truyền tới một loạt bước chân nhanh chóng bao vây xung quanh.

“Đám ruồi nhặng đáng chết kia”.

Trương Tĩnh bực tức nói ra miệng, quan sát tình huống.

Mấy người Thiết Nam cẩn thận đề phòng.

Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi nhìn nhau mà cười: "Xem ra lại có khách tới rồi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.