Trên đấu trường, hơn bảy ngàn tù nhân mặt đầy vẻ phiền muộn. Mấy tháng vừa
rồi qua huấn luyện và quyết chiến bọn họ đã sớm quen với việc liều mạng
giết người, thậm chí có chút vô cảm. Vẻ mặt không có chút hi vọng gì vào tương lai, bọn họ trong lòng đều cảm thấy tuyệt vọng.
Dư Lương
đứng trên bục cao, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Trên chiến trường nếu ngươi
không giết người, tất sẽ bị người giết. Muốn sống sót là phải giết
người, nếu các ngươi sợ thì chỉ có chết mà thôi. Ta hỏi các ngươi, các
ngươi có muốn sống sót trở về không?" Lời cuối cùng được y quát lên
khiến cho mọi người chấn động.
"Muốn..." Mấy ngàn người đồng
thanh hô vang, tựa như tiếng trống, lại tựa như tiếng nước đổ ầm ầm.
Thanh âm cực lớn, nhất thời mọi người trên đấu trường đều cảm thấy khí
thế to lớn.
Dư Lương thỏa mãn gật đầu nói tiếp: "Tốt! Giờ thìn sẽ xuất phát. Bây giờ toàn bộ mọi người hãy tự đến kho mà nhận binh khí...
Đao chính là binh khí sở trường của Nhạc Phàm, hồi săn thú dùng đao đấu với dã thú hung mãnh đã trở thành một thói quen chiến đấu của hắn. Không
may là mỗi khi chiến đấu với người khác, trên người hắn lại không có một loại binh khí nào. Lần này hắn phải chiến đấu cật lực để sinh tồn. Chỉ
là đối tượng đã có sự khác biệt, trước đây đối thủ chỉ là dã thú, còn
hiện tại chính là con người.
Mấy tháng nay, Nhạc Phàm mỗi ngày
đều tập luyện múa đao, bởi vì lực khí tăng lên không ít cho nên hắn cảm
thấy thanh trường đao mỏng nhẹ vô cùng. Mỗi lần múa đao đều có cảm giác
như để nó rơi mất vậy.
Bất quá sau khi suy nghĩ Nhạc Phàm cũng
hiểu ra. Từ khi vào Tử Dịch Doanh, mọi người đều được xem như sẽ đi tìm
cái chết, binh khí tốt cũng chỉ lãng phí. Đã không ai có thể chắc chắn
về chuyện sinh tử, tự nhiên không thể có được binh khí tốt được.
Vung tay múa thanh đao đã gỉ sét, Nhạc Phàm lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Thanh đao mỏng thế này trên chiến trường nếu bị gãy thì thật nguy hiểm, nếu là
thanh đao trước đây của mình thì thật là tốt. Xem ra cần phải lấy hai
thanh mới được".
"Đại nhân, ta muốn lấy hai thanh đao". Nhạc Phàm nói.
Viên khố ti (người giữ kho) đang đứng bên ngoài kho binh khí, đột nhiên nghe có người muốn lĩnh đao, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu tử tóc bạc đang đứng trước mặt.
Khố ti sững người một lúc, rồi liền
cười quái dị nói: "Bọn "trư la" (lũ heo) các ngươi dù sao cũng chỉ là đi tìm chỗ chết, cần nhiều binh khí không phải là quá lãng phí sao. Hừ!"
Trư la (con heo) đúng là cách gọi tử tù trong Tử Dịch Doanh, ám chỉ con
người không có một chút danh dự nào, ngay cả đến heo cũng không bằng.
Nhạc Phàm nghe thế liền nhíu mày, mục quang lạnh lùng nhìn thẳng viên khố ti.
Khố ti thấy thế trong lòng run lên, bản năng toàn thân vội co rụt lại,
nhưng suy nghĩ một chút, hắn lập tức phản ứng lại, phát hiện bản thân
không ngờ lại sợ một tên "trư la", lập tức nóng mặt lên quát lớn: "Xú
trư la, nhìn cái gì, muốn tạo phản à? Mẹ nó, không giáo huấn ngươi thì
ngươi lại nghĩ mình là đại gia à?" Nói xong hắn liền rút ra một cây roi, vụt mạnh vào Nhạc Phàm.
"Dừng tay!" Một âm thanh nhẹ nhàng truyền lại.
Khố ti dừng tay nhìn lại phía phát ra âm thanh.
Lúc này Đông Vũ đi tới, nhìn chằm chằm vào viên khố ti lạnh lùng nói: "Đưa cho hắn hai thanh đao!"
Khố ti thấy người đi đến là Đông Vũ, cả người liền đứng ngay ngắn lại, xấu
hổ ho khan hai tiếng rồi nói: "Đã như thế, ta nể mặt Thiết Huyết mà cấp
cho ngươi vậy". Nói xong hắn quay người đi vào trong kho.
Nhạc Phàm chẳng thèm để ý, nhận lấy đao rồi quay sang nói với Đông Vũ: "Cám ơn huynh".
Đông Vũ khoát tay nói: "Không cần. Cầm đao nhiều ngược lại ảnh hưởng đến sự
linh hoạt của thân thể. Mặc dù ta không biết ngươi mang nhiều đao có tác dụng gì, nhưng ta biết ngươi không làm chuyện vô nghĩa".
Nhạc Phàm nhìn hắn nói: "Huynh dường như rất hiểu ta?"
"Có vài người chỉ cần nhìn qua một lần là có thể biết rõ. Cũng có người cho dù sống với họ cả đời cũng không thể hiểu rõ nổi".
Nhạc Phàm nghe thế liền gật đầu ra vẻ đồng tình.
Đông Vũ nói: "Tốt. Thời gian xuất phát cũng đến rồi, hi vọng chúng ta có thể cùng sống mà trở về..." Nói xong hắn vỗ vai Nhạc Phàm rồi đi ra đấu
trường.
"Tập hợp!" Một tiếng quát vang lên, mọi người đều nhanh
chóng tập trung lại giữa đấu trường, tay cầm vũ khí sẵn sàng chờ xuất
phát. Nhạc Phàm đeo hai thanh đao ở hai bên hông, mặc dù có chút khó
chịu nhưng hắn cũng không để ý lắm, nhẹ nhàng vuốt ve viên đá nhỏ trên
cổ, lẩm bẩm nói: "Ta nhất định sẽ trở về..."
"Xuất phát!" Dư Lương ngồi trên chiến mã, phất tay dẫn đầu đoàn quân tiến về phía bắc.
Sa thành là cứ điểm quan trọng của biên hoang, là một trong những thành
thị chủ yếu của phản quân. Đây là nơi đóng quân của Sa vương Nhâm Hướng
Quân. Chỉ có công phá được thành này, quân đội Đại Minh mới có thể đóng
quân vững chắc tại cứ điểm quan trọng của biên hoang.
Sa thành
hai bên tả hữu đều dựa vào địa hình hiểm trở, tướng lĩnh quân đội Đại
Minh đã nhiều lần muốn tấn công nhiều đường nhưng đều thất bại. Dù sao
nơi đây cũng được ví như địa phương gần với địa ngục nhất, sự hiểm nguy
của tự nhiên thì bọn họ không thể chịu đựng nổi. Cho dù như thế hoàng đế Đại Minh cũng không bỏ qua, nếu để thế lực này trở nên mạnh mẽ, lãnh
thổ Minh Triều tất sẽ bị xâm phạm. Cho nên hoàng đế đã nhiều năm phái
binh thảo phạt, mặc dù chưa thể thành công nhưng cũng đã áp chế được
phản quân.
Sa thành mặc dù là cứ địa cô lập ở biên hoang nhưng
địch thủ cũng khó mà tấn công. Hơn nữa mỗi lần bị tấn công, kì dư các
thành khác đều phái quân đến chi viện, cho nên vẫn có thể đối đầu với
quân Đại Minh. Đương nhiên, đó chỉ là một nguyên nhân, còn có nhiều nhân tố khác ảnh hưởng đến đại cuộc, nếu không cho dù Sa thành có kiên cố
đến cỡ nào cũng không thể đối chọi lại được với vài chục vạn quân Đại
Minh lâu đến thế.
Nhạc Phàm đã từng cảm ngộ bản thân, giữa trời
đất, con người thật vô cùng nhỏ bé, và hiện tại trong lòng hắn lại càng
có ý nghĩ như thế.
Nhìn lên trên tường thành của Sa thành, một
đám thật đông cung thủ và đao thủ đứng đó, Nhạc Phàm cảm thấy áp lực lập tức gia tăng không ít, trong lòng đột nhiên có cảm giác vô lực. Nhưng
hắn biết bản thân không thể rút lui, nếu không sẽ không có một cơ hội
sống sót nào. Cho nên ánh mắt hắn trở nên kiên định nhìn về phía trước.
Công thành vốn cần chiến xa và các khí cụ tác chiến phối hợp mới có thể
chiến thắng dễ dàng. Nhưng biên hoang địa hình giới hạn, cho nên nơi đây không thể có các khí cụ tác chiến như chiến xa được. Lần tấn công này
rõ ràng là dùng đám "trư la" để làm bia đỡ đạn quan trọng.
"Đánh
trống!" Dư Lương ra lệnh. Lần này làm chủ tướng tấn công tiên phong, đã
nhiều tháng không chiến đấu, trong mắt y lấp lánh tia hưng phấn.
"Tùng...tùng...tùng...tùng..." Tiếng trống càng nhanh, Dư Lương bạt đao thật dũng mãnh, dụng lực giơ
lên, quát một tiếng thật lớn: "Xông lên!"
Nói xong, hàng ngàn người lập tức xông thẳng lên phía trước.
Trước tiên là hắc y tù nhân, bọn họ có nhiều kinh nghiệm, không ngừng né
tránh để tiến lên. Còn thanh y tù nhân đi phía sau, dùng thuẫn bài để
ngăn cản tên và đá bắn tới, rất khó khăn chầm chậm tiến lên. Còn đám
binh lính vẫn đứng yên không nhúc nhích.
"Vèo...vù...vù!" Tiếng
mũi tên bắn hòa lẫn với vô số âm thanh thảm thiết không ngừng vang lên
bên cạnh Nhạc Phàm. Trên chiến trường ngươi chết ta sống, xác chết khắp
nơi, máu nhuốm đỏ khắp mặt đất, mạng sống giống như con kiến mỏng manh
vô cùng. Tên bắn khắp nơi tựa như chiếm lấy cả nửa bầu trời, bóng đen
che phủ cả chiến trường.
Cảnh tượng thảm liệt như thế gây chấn
động mạnh vào tâm hồn Nhạc Phàm. Hắn thấy những người bên cạnh mình
không ngừng ngã xuống, trong đó có nhiều kẻ ở cùng doanh trướng với
mình. Mặc dù không kết giao gì, nhưng đã sống cùng một chỗ mấy tháng, mà hiện tại tất cả đều đã chết, chết ngay bên cạnh hắn, khiến tâm lý hắn
đã trở nên bi ai không nói nên lời. Hiện tại hắn đã minh bạch, trên
chiến trường thân mình lo còn chưa xong, đừng nghĩ đến chuyện giúp đỡ kẻ khác. Do đó hắn chỉnh đốn lại tâm trạng, gia tăng tốc độ tiến về phía
trước...