Tên nam tử trung niên lúc trước một thân trang phục màu đỏ, cơ thể vô
cùng khỏe khoắn kia chính là điện chủ Vũ Thần Điện hiện tại - Hạng Phách Thiên. Đúng như tên của hắn, cường thế, khí phách, làm cho người ta có
cảm giác uy vũ bất phàm.
Một tên nam tử khác tuổi tác
dường như lớn hơn hắn một chút, mái tóc ngắn, một thân huyền y chắp tay
đứng đó, hắn đứng ở đó giống như một cái cọc gỗ, không có bất luận một
tí sinh cơ nào, thế nhưng nhìn kỹ, trong ánh mắt của hắn thi thoảng hiện lên một tia kiếm quang, hắn chính là Kiếm Tông của Táng Kiếm Cốc - Yến
Bắc Kình.
Thiên Âm Bà Bà, là nữ nhân duy nhất trong bốn người, chính là đảo chủ hiện tại của Vô Ưu đảo. Kỳ thực, hai chữ bà bà
này không đại biểu cho bối phận của nàng, trên thực tế hình dạng của
nàng hiện tại vô cùng xinh đẹp, nhìn không ra một chút dấu hiệu lão hóa
nào cả, ngược lại lại có chút cảm giác phong vận thành thục.
Phong Đạo Huyền, Hạng Phách Thiên, Yến Bắc Kình, Thiên Âm Bà Bà.
Nếu như có người trong Tu Hành Giới nghe được tên của bốn người này,
tuyệt đối không dám có chút chậm trễ, bởi vì bốn người bọn họ đều đại
biểu cho tu sĩ có thành tựu tối cao của Tứ đại ẩn tông, Thiên Huyền chi
cảnh đại viên mãn, tu vi chỉ dưới Đại Tôn, trong Tu Hành Giứoi chính là
một đời tông sư, cho dù là môn đồ Đại Tôn nhìn thấy họ cũng không dám
tùy ý làm càn.
- Bốn người chúng ta, hẳn là đã có đến hai mươi năm không gặp ạ.
Hạng Phách Thiên thu hai tay khoanh trươ ngực, ánh mắt nhìn về phía xa xa, trong lời nói có chút cảm khái.
Phong Đạo Huyền nhàn nhạt gật đầu nói:
- Từ khi Cổ Vực lần trước mở ra đã tròn hai mươi năm qua đi, lần này Cổ Vực mở nói không chừng bốn người chúng ta lại phải luận bàn một phen.
- Ta cũng đang có ý này.
Yến Bắc Kình nheo mắt, trong mắt không ngờ lại phun ra nuốt vào hai đạo kiếm quang, chiến ý sắc bén sinh ra.
Vẻ mặt Thiên Âm lạnh nhạt nói:
- Ba người các ngươi muốn đấu sao thì đấu, tất cả đều không có quan hệ tới ta.
Ba người nghe vậy ngẩn ra, Hạng Phách Thiên kỳ quái nói:
- Thiên Âm, chuyện này sao ta không thấy giống tính cách thường ngày
của ngươi? Mới hai mươi năm không gặp, lẽ nào tính tình của ngươi đã
thay đổi?
- Đổi thì sao?
Thiên Âm liếc mắt nhìn đối phương nói:
- Mấy mươi năm nay ngươi tranh ta đoạt, thực khiến cho ta chán ghét, hiện tại ta muốn tu thân dưỡng tính có được hay không?
- Được, được, đương nhiên là được.
Hạng Phách Thiên cười hắc hắc nói:
- Chỉ bất quá, lần này Cửu Cực Đại La Bàn xuất thế, lẽ nào ngươi thực sự không muốn nó?
Biểu tình trên mặt Thiên Âm vẫn như cũ nói:
- Có muốn hay không cũng như nhau, các ngươi cho rằng, mấy vị Đại Tôn kia sẽ không muốn nó hay sao?
....
Thấy ba người trầm mặc, Thiên Âm lại nói:
- Nếu như không muốn làm quân cờ của người khác, thì chỉ cần nhảy ra
khỏi bàn cờ này. Vô Ưu Đảo của ta không ở trong Cửu Châu, căn bản không
cần phải nhúng chân vào, ta hiện tại ăn ngon ngủ ngon, tiêu diêu tự tại, tranh đấu trong Tu Hành Giới hết thảy không có quan hệ tới ta.
- Không ngờ ngươi lại có ý nghĩ như vậy.
Hạng Phách Thiên lắc đầu cười khổ.
Yến Bắc Kình cũng có chút bắc đắc dĩ.
Cuối cùng, Phong Đạo huyền thở dài một tiếng tức giận nói:
- Trong mắt Đại Tôn, thiên hạ chính là bàn cờ, vô luận là ai cũng không thể nhảy ra ngoài, trừ phi ngươi có thể trở thành Đại Tôn, sở hữu lực
lượng nắm giữ số phận của mình, bằng không tất cả những ý nghĩ của ngươi chỉ là nói suông.
- Phải không?
Thiên Âm vuốt mái tóc đen của mình nói:
- Con người có số mệnh, sống được bao nhiêu là tốt bấy nhiêu, đây chính là phúc khí. Mà người tu hành chúng ta vội vã trăm năm, không phải bế
quan thì chính là tu luyện, kết quả cũng chỉ có hai bàn tay trắng, thậm
chí còn có kết cục thân tử đạo tiêu. Các ngươi nói xem, Tu hành là vì
cái gì? Để trường sinh, còn là vì quyền lợi, hay là chỉ bởi vì đơn giản
tu hành là tu hành mà thôi?
Ánh mắt Phong Đạo Huyền lóe lên, thần tình kiên định nói:
- Tâm vững như bàn thạch, phá vỡ mê chướng, siêu thoát tất cả, mới chính là mục tiêu của chúng ta.
- Tâm vững như bàn thạch?
Thanh âm của Thiên Âm bình thản nói:
- Hồng trần vạn trượng đều là lời nói vô căn cứ, làm sao có thể phá
chướng? Núi cao còn có núi cao hơn, làm sao siêu thoát? Nhân sinh một
đời, cây cỏ một thu, lui xuống một lát mới là thiên đạo.
- Tâm có thể phá chướng, lực có thể siêu thoát.
- Thiên địa vạn vật đều có linh tính, không sinh thì bất diệt, không có đỉnh phong cũng không có vĩnh hằng.
- Trở thành Đại Tôn thì có thể đứng trên đỉnh phong, siêu việt thiên đạo đó mới chính là tồn tại vĩnh hằng.
- Trên Đại Tôn còn có thiên đạo, trên thiên đạo còn có vĩnh hằng, không biết trên vĩnh hằng còn có cảnh giới cao hơn không? Không biết ngoài
người trong tam giới còn có ai nữa không?
- Đạo phi
đạo, diệt thị đạo. Đường tu hành vốn là nghịch thiên mà đi, có mê võng
mới có truy cầu, một đường phá quan trảm tướng, tâm tính bất động bất
di.
Thiên Âm và Phong Đạo Huyền luận đạo, hai người Hạng Phách Thiên và Yến Bắc Kình ở bên cạnh lẳng lặng nghe.
Một lát sau, Hạng Phách Thiên nhẹ nhàng cảm thán nói:
- Xem ra, Thiên Âm hiện tại thực sự đã thay đổi rất nhiều, trước đây
quan điểm của nàng không cấp tiến như vậy, ngay cả mấy người chúng ta
đều phải nhường nàng ba phần, hiện tại không ngờ nàng lại hiểu rõ thế sự hơn chúng ta.
- Con người luôn luôn thay đổi.
Vẻ mặt Yến Bắc Kình bất động, không có biểu tình gì.
Hạng Phách Thiên nghe vậy, thần bí cười nói:
- Yến đầu gõ, nghe nói Thiên Âm hai mươi năm trước có thu một đồ đệ gọi là Cầm Thiến.
Yến Bắc Kình kinh ngạc nói:
- Từ lúc nào ngươi cảm thấy hứng thú đối với đồ đệ của người ta.
- Ngươi không cảm thấy rất trùng hợp sao? Thu đồ đệ, tính tình thay đổi.
Hạng Phách Thiên cười nói:
- Nhị đệ ta Hạng Thiên Vũ từng có gặp mặt một lần, nghe nói nàng là một tiểu gia hỏa rất thú vị.
Yến Bắc Kình có chút hiểu ra: ý ngươi muốn nói, tính tình của Thiên Âm thay đổi chính là bởi vì đồ đệ của nàng?
- Liệu có thể khác sao?
Hạng Phách Thiên không phủ nhận nhún vai.
Trong lúc hai người này nói chuyện, một đạo khí thế nhẹ nhàng mang theo oai thiên địa của toàn bộ Thiên Tuyệt Cốc, tập kích tinh thần mọi
người.
Giờ phút này, thời gian phảng phất như đọng lại, một loại khí tức không thuộc về thế giới này tràn ngập chung quanh.
- Ồ? Đó là...
Thiên Âm và Phong Đạo Huyền bị kinh động, ngừng lại.
Cùng lúc đó, Hạng Phách Thiên và Yến Bắc Kình nhìn lên trên đỉnh Huyền
Thiên Phong, một quang trụ kim sắc phóng lên cao, thẳng lên phía trên
Thiên Tuyệt Cốc.
Trên bầu trời truyền đến từng đợt âm hưởng ầm vang, như là sấm dậy.
- Hóa cảnh thành giới!
Yến Bắc Kình cực kỳ chấn động, sau đó mày kiếm giương lên, ánh mắt lộ ra chiến ý nồng đậm.
Bên cạnh hắn, chiến ý của Hạng Phách Thiên cũng nổi lên:
- Khí tức này, chính là lão nhi Hiên Viên Bạch kia! Lúc này mới hai mươi năm, không nghĩ tới hắn đã đột phá.
Phong Đạo Huyền vẻ mặt ngưng trọng, lập tức cảm khái:
- Hóa cảnh thành giới chính là ngộ ra Thiên hư, tuy rằng hiện tại Hiên
Viên Bạch còn chưa có tự hình thành một giới của mình, nhưng hắn đã có
cảm ngộ, thành tựu Đại Tôn chỉ còn cách nửa bước xa. Xem ra, hắn đã đi
trước chúng ta một bước a!
Trong bốn người, người bình tĩnh nhất chỉ có Thiên Âm, không chỉ có riêng biểu tình của nàng, mà còn có cả nội tâm của nàng.
Hóa cảnh thành giới, đại tôn vị, đó chính là thứ mà Thiên Âm từng nỗ
lực truy cầu. Vì thế nàng nỗ lực bằng chính tuổi thanh xuân của mình, nỗ lực bằng cảm tình của mình, nỗi lực để sở hữu thế lực của mình, thế
nhưng hiện tại trong lòng nàng đã không còn loại truy cầu kia. Ở Vô Ưu
Đảo ngắm nhìn nước chảy mây trôi, hoa nở hoa tàn, mà Cầm Thiến kia chính là toàn bộ sinh mệnh của nàng.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ nghịch ngợm của Cầm Thiến, trong lòng Thiên Âm lại cảm thấy ấm áp.
Đúng lúc này, trên Huyền Thiên Phong có hai đạo quang trụ nhằm phía
trên bầu trời mà phóng tới, một đen một trắng, so với quang trụ màu vàng lúc trước yếu hơn vài phần, thế nhưng hai đạo quang trụ này thả ra hắc
sắc tinh thuần vô cùng rầm rộ, mang theo lực lượng cùng sự chấn động vô
biên.
- Di? Đó là khí tức của Văn Tông Thanh và Bạch Tố Vân!
Đám người Phong Đạo Huyền không khỏi ngẩn ra, còn chưa đợi bọn hắn bình tĩnh lại, trên Tàng Thiên Phong cũng xuất hiện hai đạo quang trụ, vừa
vặn tương phản với hai đạo quang trụ ở Huyền Thiên Phong.
- Tả Tâm Minh và Liễu Nhân hòa thượng cũng đã thấu triệt, tốt, tốt, tốt!
Hạng Phách Thiên cười to nói:
- Hai mươi năm không gặp, xem ra tất cả mọi người đều không tịch mịch
a, chúng ta cũng nên tiến tới bắt chuyện cùng với cố nhân đi a! Ha ha ha
Trong tiếng cười lớn, Xích Diễm hỏa diễm quang thân Hạng Phách Thiên
tăng vọt, ngưng tụ thành một đạo quang trụ màu đỏ phóng lên cao.
- Xuy, xuy, xuy!
Ngay sau đó, Yến Bắc Kình ngưng tụ ra một đạo quang trụ màu cam, Phong
Đạo Huyền ngưng tụ ra một đạo quang trụ thanh sắc, mà Thiên Âm thì ngưng tụ ra một đạo quang trụ lam sắc.
Chung quanh U Thiên Phong đang bị một màn hắc vụ thật lớn bao phủ, quỷ dị, thần bí, làm cho người ta không thấy rõ chân thực.
Chung quanh không ngừng tỏa ra uy lực cái thế khiến cho những tu sĩ bình thường không dám tới gần.
Trên đỉnh núi, hai hắc y lão giả sóng vai đứng đó, ánh măt nhìn về phía quang tụ kim sắc trên Tàng Thiên Phong. Hai người bọn họ chính hai
người đứng đầu trong Ma Môn, đó chính là Ma chủ Hầu Quân Lâu và Kiếm ma
Độc Cô Vô Phong.
- Là Hiên Viên lão nhi!
Hầu Quân Lâu nhếch miệng, biểu tình trên mặt không có chút khó coi, trong mắt hiện lên một chút phức tạp không dễ phát hiện ra:
- Hắn rốt cuộc cũng đi trước ta một bước đột phá Thiên Huyền Chi Cảnh,
xem ra không bao lâu sau sẽ có một vị đại tôn mới được sinh ra.
Độc Cô Vô Phong thờ ơ, nhẹ nhàng vuốt trường kiếm trong tay, tựa hồ chuyện xung quanh không có quan hệ tới hắn.
- Hắc, hắc, hắc!
Hầu Quân Lâu phát ra một tiếng cười quá dị nói:
- Độc Cô lão quỷ, ngươi nhìn xem, thập đại cao thủ thiên hạ ngày hôm
nay lại tề tựu cùng nhau, quả thực là một chuyện không tồi, chúng ta
cũng nên tới đó giúp vui.
Độc Cô Vô Phong không chút
biểu tình gật đầu, một đạo quang trụ hình thù như kiếm khí phóng lên
cao, khí thế sắc bén dường như muốn phá vỡ phiến thiên địa này.
Hầu Quân Lâu thu hồi hôi khí đang lượn lờ quanh thân, một đạo quang trụ hôi sắc giống như cuồng phong, thôn phệ thiên địa chi lực chung quanh.
Mười đạo quang trụ giống như mười người to lớn, khí tức kinh khủng khiến cho Thiên Tuyệt Cốc chấn động.
Tỷ thí trên Đăng Thiên Thai từ lâu đã ngừng lại, những tu sĩ có mặt
hiện tại đều nhìn lên trên mười đạo quang trụ này không dời mắt.
Xuy! Xuy! Xuy!
Mười đạo quang trụ xuất hiện khiến cho mọi người sợ hãi than.
Trong khoảng thời gian ngắn, khí tức trong Thiên Tuyệt Cốc hỗn loạn
không gì sánh được, áp lực trong không khí khiến cho người ta ngay cả hô hấp cũng khó khăn.