Sau khi tiến vào sơn cốc, phảng phất như đi vào một thế giới khác.
- Đây là một trận pháp?
Sự rung động ngắn ngủi qua đi, Nhạc Phàm dần dần bình tĩnh lại. Chỗ này chính là Thiên Tuyệt Cốc, chẳng những vô cùng rộng lớn, cả sơn cốc bị chín ngọn núi cự đại vây quay, tạo thành một giới.
Chín là cực số, ý chỉ vô hạn, chín ngọn núi nối liền địa mạch, thiên địa chi lực cuồn cuộn không dứt, chỉ cần thiên địa nguyên khí vẫn còn thì trận pháp nơi này vẫn sẽ được vận chuyển, cho đến ngàn năm, vạn năm sau.
- Thật là đồ sộ! Thật vô cùng thần kỳ a!
Nhạc Phàm thầm tán thưởng, đối với người bày ra trận pháp này không khỏi sinh ra vài phần kính nể, kẻ sáng tạo ra trận pháp bực này quả nhiên là bác đại tinh thâm.
- Thế nào Lý huynh, chỗ này không tồi chứ?
Thấy Nhạc Phàm vẻ mặt khác thường, Mặc Toàn cười nói:
- Cửu thiên phong này chính do mấy vị Đại Tôn lấy đại thần thông dời tới, mà Đại Tôn sẽ ở trên ngọn núi, tu sĩ bình thường không thể đi lên được. Chậc chậc, di sơn hải đảo, chỉ sợ cũng chỉ có Đại Tôn mới có thủ đoạn như vậy. Còn có Đăng Thiên Nhai ở trung tâm, nghe nói là vài vị Đại Tôn hợp lực dùng những mảnh vỡ của Thiên Ngoại Tinh Thần mà luyện chế thành, có thể không cần dùng ngoại lực gì mà có thể treo lơ lửng ở không trung, quả là phi thường thần kỳ.
- Di sơn hải đảo, mượn lực hư không.
Nghe thấy lời đó, tâm thần Nhạc Phàm chấn động, trên mặt không hề có chút biến hóa gì, chỉ lặng lặng nhìn về phía trước.
- Ân?
Thấy sự dao động của trận pháp, trong lòng Nhạc Phàm không khỏi sinh ra một tia cảnh giác, hắn cảm giác được có người lấy thần niệm cường đại đảo qua thân mình.
- Lý huynh không cần khẩn trưởng, đây chính là chấp pháp trưởng lão tuần tra sơn cốc mà thôi.
Nói tới đây, Mặc Toàn dừng lại một chút, rồi chỉ vào mình nói:
- Lý huynh, ngươi đây là lần đầu tiên tới nơi này không bằng để ta dẫn đường cho ngươi?
- Ngươi giống như rất quen thuộc với nơi này? Ngươi đã từng tới đây?
- Đó là đương nhiên!
Mặc Toàn ưỡn ngực nói:
- Ngươi đừng nhìn tuổi ta không lớn, ta mười ba tuổi đã bước vào Thiên đạo chi cảnh, năm năm trước ta đã vào một lần. Ẩn Lâm đại hội chính là thịnh hội lớn nhất Tu Hành Giới, chỗ này chẳng những tùy ý có thể đổi một chút những thứ mình cần, mà còn có thể xem kẻ khác tranh phong, đối với tu vi của bản thân cũng có trợ giúp rất nhiều, giống như đối với những tán tu vô tông, vô thị nhưng chúng ta, đương nhiên không thể bỏ qua thịnh hội như vậy.
Mười ba tuổi có thể bước vào Thiên đạo chi cảnh! Thấy một thiếu nữ thiên tài như vậy, Nhạc Phàm quả thật đã bị đối phương làm cho giật mình, ngẫm lại, vào thời điểm mình mười ba tuổi, chỉ là một người lấy săn bắn mà mưu sinh,cả ngày vì để sinh tồn mà lo âu.
Mà tư chất của Mặc Toàn như vậy nếu đặt ở trên giang hồ, tất nhiên là có một không hai vô cùng hiếm có, cho dù là ở bên trong Tu Hành Giới cũng là thiên kiêu chi tử là một kỳ tài ngút trời.
Hắn liếc mắt nhìn thiếu nữ trước mắt, nhạc Phàm cảm thấy người này không đơn giản giống như trong miệng nàng nói như vậy, chỉ có điều hắn không có tâm tư đi hỏi thăm chuyện của người khác.
- Vậy, ngươi dẫn đường đi!
Nhạc Phàm nhàn nhạt gật đầu, lúc này từ phía xa xuất hiện một nữ tử phụ trách tiếp đón.
Mặc Toàn vì quen thuộc với con đường cho nên quyết đoán cự tuyệt sự tiếp đón của nữ tử, tự mình dẫn Nhạc Phàm tới gần một ngọn núi phụ cận. Đợi hai người ly khai, người của Dung gia lại xuất hiện tại nơi đây.
- Thiếu gia, người này trong tay có Xích Ngọc dẫn thiếp, chúng ta không thể đắc tội hắn, đến lúc đó Đại Tôn trách tội, bằng với chúng ta khó mà có thể thừa nhận.
Trên mặt nam tử trung niên hiện lên vẻ lo lắng, trong lòng thấp thỏm bất an. Dung gia bọn họ tuy rằng thường làm việc có chút bá đạo, nhưng còn biết người biết ta, nếu thực sự đắc tội Đại Tôn, chỉ sợ cả thị tộc bọn họ gặp phải sự uy hiếp cực lớn.
Dung Nham trầm mặc không nói, thiếu nữ tóc hồng khuyên giải:
- Khoan thúc, đại ca, các ngươi không cần quá lo lắng, cái gọi là kẻ không biết không có tội, chúng ta trước đó cũng không biết hắn là khách mời của Đại tôn, huống chi chúng ta trong lúc đó chỉ có chút xích mích cũng không phải cừu địch sinh tử, cho dù sau này Đại Tôn trách tội, chúng ta dù có cúi thấp cái đầu, tuy rằng có chút mất mặt nhưng không có gì đáng lo.
Khoan thúc kia căm giận nói:
- Đáng giận nhất chính là đám Văn Nhân cùng Thuần Vu gia kia, bỏ đá xuống giếng, châm ngòi ly gián.
- Hừ! Bọn họ chính là cố ý tính kế chúng ta!
Trong mắt thiếu nữ tóc hồng lộ ra quang mang, hờ hững nói:
- Rõ ràng đồng thời cùng chúng ta tới nơi này, nhưng ngược lại lại xuất hiện cuối cùng, dù không có cái tên kêu là Lý Nhạc Phàm kia chỉ sợ bọn họ cũng có quỷ kế khác. Lần này bị người khác chê cười, cứ để cho bọn chúng đắc ý một chút, bất quá chỉ sợ bọn chúng cũng không đắc ý được bao lâu.
- Hắn rất mạnh!
Dung Nham nhìn thân ảnh Nhạc Phàm phía xa, trong lòng khó tránh khỏi có chút áp lực, nếu có cơ hội, hắn ngược lại có chút hy vọng cùng đối phương hảo hảo đánh một trận thống khoái.
- Chúng ta đi!
Thấy người tiếp đãi đã đến, ba người liền trầm mặc. Bên ngoài Thiên Tuyệt Cốc hết thảy lại khôi phục sự trật tự.
Vào thời điểm này một đoàn thân ảnh xẹt qua phía chân trời xa xa, ít nhất cũng phải có đến một trăm. Chứng kiến cảnh tượng như vậy, đám người bên ngoài không ngừng kinh hô.
Ngày mai mới là ngày ẩn lâm đại hội chính thức mở ra, dưới tình huống bình thường, các thế lực khắp nơi đều phái người đến trước chuẩn bị một chút, sau đso vào thời điểm đại hội bắt đầu mới xuất hiện.
Mà hiện tại lập tức xuất hiện nhiều người như vậy, sao lại không bất ngờ cơ chứ. Chỉ là mọi người không biết rõ người tới là của thị tộc nào.
Những thân ảnh nhất tề hạ xuống, chúng tu sĩ chung quanh nhất thời thối lui, tạo ra một khoảnh đất trống đằng sau, tức thì một đoàn người sát khí bừng bừng xuất hiện ở giữa sân.
Mọi người thấy vậy, ánh mắt cả đám hiện lên vẻ kinh ngạc, những người này ăn mặc vô cùng quê mùa, lại càng không giống người cũng những thị tộc. Một đám người kỳ quái như vậy, nhìn như thế nào cũng không giống tu sĩ.
Đúng vậy, những người này đều không phải là tu sĩ mà là một đám cao thủ giang hồ do Thiết Huyết cầm đầu.
Không thể không nói, người trong giang hồ có thể bước vào hàng ngũ cao thủ Thiên Đạo thì đều không phải là kẻ tầm thường. Mấy ngày này trải qua Thiết Huyết tự thân chỉ điểm, một đám cao thủ giang hồ này chẳng những thực lực tiến triển lớn, mà còn nắm giữ thủ đoạn ngự không phi hành.
Đối với tu sĩ mà nói, biết ngự không phi hành mới chính thức được coi là tượng trưng cho cao thủ Thiên đạo. Đồng thời hơi thở trên người bọn họ cũng phát sinh biến hóa rõ ràng.
- Đây, đây chính là Thiên Tuyệt Cốc sao? Cảm giác cũng không có gì đặc sắc lắm a.
- Cả sơn cốc đều bị vụ chướng bao phủ thì có thể thấy cái gì? Bất quá sơn cốc này giống như bị một cỗ lực lượng nắm lấy, một chút thần niệm cũng không có biệt pháp đi vào, cũng không biết bên trong như thế nào nữa.
- Gấp cái gì, dù sao chúng ta cũng có thể lập tức đi vào đó, đến lúc đó khắc sẽ thấy.
- Vậy, không nhất định, bên ngoài nhiều người như vậy, không biết phải xếp tới khi nào.
- Quả thực những người này rất nhiêu,
- Lão nương ta từ trước tới nay không ngờ trong thiên hạ có nhiều tu sĩ đến như vậy, quả thực là đại khai nhãn giới a!
- Ài! Mấy người chúng ta ở trong giang hồ được gọi là Thiên đạo cao thủ, người nào mà không phải là đại nhân vật uy chấn một phương, không nghĩ tới đặt ở đây chỉ là một tiểu nhân vật ở dưới đáy chót, không đáng nhắc tới.
- Cao thủ Tu hành giới quả thực là không ít a, xem ra chúng ta sau này phải thu cái đuôi làm người rồi.
- Thiết Huyết minh chủ nói rất đúng, nếu mọi người trong giang hồ chúng ta không đoàn kết, sớm hay muộn chỉ có kết cục là bị kẻ khác nô dịch.
- Hừ! Chúng ta hiện tại học tập Thiên đạo tâm pháp, tiến bộ thần tốc cũng không nên tự coi nhẹ bản thân mình.
- Đúng vậy, chúng ta từ tầng lớp dưới mà đi lên, rồi một ngày nào đó chúng ta nhất định sẽ có chỗ đứng trong Tu hành giới.
- Nói rất đúng!
Thấy đám người vừa tới nhỏ giọng đàm luận, chúng tu sĩ chung quanh không khỏi quăng đến ánh mắt tò mò khác thường, thì ra đám người đối phương quả thực không phải là tu sĩ, mà là một đám gọi là người trong giang hồ.1
Chỉ có điều, trong vài lần Ẩn Lâm đại hộc khi trước, thường sẽ có người của thế tục hiện thân, bởi vậy mọi người cũng không thấy có gì là bất ngờ quá.
Một hồi xôn xao qua đi, thanh âm của đám người dần dần tan biến, cũng không ai lại đi quan tâm chuyện của mấy người trong giang hồ này.
- Đại ca, trước kia ngươi luôn nói với ta, Tu Hành Giới rộng lớn như thế nào, tu sĩ lợi hại như thế nào, lúc đó ta còn không có cảm giác gì, nhưng hiện tại chứng kiến nhiều Thiên đạo cao thủ như vậy, ta mới biết được hóa ra bản thân mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Đồng Tường đứng ở bên cạnh Thiết Huyết thỉnh thoảng phát ra từng tiếng cảm thán. Trước kia hắn luôn cho rằng giang hồ to lớn, một Thiên Địa Minh cũng khiến hắn vô cùng bận, hiện tại đại khai nhãn giới, hắn mới biết cái gì gọi là trời cao, cái gì gọi là thế giới rộng lớn.
- Ha ha, mạnh thì có người mạnh hơn, núi cao thì còn có núi cao hơn, trước kia quả thực ta đã là một con ếch ngồi đáy giếng.
Thiết Huyết tự giễu cười, thản nhiên nói:
- Kỳ thật thế giới này rất lớn, Tu Hành giới cũng chỉ là một trong những bộ phận đó mà thôi. Trên thế gian này còn có rất nhiều địa phương mà tu sĩ không thể giao thiệp được, nơi ấy cạnh tranh tàn khốc, chém giết thảm thiết hơn nữa.
Dừng một chút, Thiết Huyết khoát tay nói:
- Đi quá xa rồi, có vài thứ hiện tại cho dù có nói với ngươi cũng không quan trọng, về sau chậm rãi ngươi sẽ biết.
Đồng Tường gật gật đầu không nói thêm gì nữa, hắn biết sau lưng đại ca có một cỗ thế lực phi thường khổng lồ, trong lòng cất giấu rất nhiều thứ, nhưng đối phương không nói hắn cũng không hỏi nhiều. Dù sao, ai cũng đều có bít mật thuộc về riêng mình.
Ninh Uyển Can lẳng lựng đứng ở phía sau Thiết Huyết, thân mặc một chiếc váy bằng lụa mỏng màu xanh, tựa như tiên tử bị rơi xuống trần gian, lặng lẽ đứng đó, khiến người ta thương tiếc.
Sau khi nàng nghe Thiết Huyết nói, đôi mi thanh tú không nhịn được nhíu lại, ánh mắt chợt ảm đạm, dương như trong lòng nàng có rất nhiều tâm sự.
- Hài tử, không nên suy nghĩ nhiều.
Một âm thanh thương tiếc vang lên, người an ủi chính là Lê trưởng lão lai lịch thần bí kia.
- Gia gia không cần lo lắng, Can nhi không có việc gì.
Nỗi lòng của Ninh Uyển Can bình phục, duỗi tay kéo cánh tay Lê trưởng lão, lúc này mới khiến hắn an tâm.
Ở bên cạnh, Phượng trưởng lão khẽ thở dài một tiếng, lập tức khôi phục trạng thái nghiêm túc, vẻ mặt có chút lãnh khốc.
- Đại ca, chúng ta hiện tại nên làm gì bây giờ?
Đồng Tường nhìn vào cảnh tượng biển người trước mặt, không khỏi cười khổ nói:
- Nhiều người như vậy, nếu như xếp hàng, không biết đến khi trời tối liệu có thể vào cốc được không.
- Không ngại, hiện tại ta có tiếp dẫn thiếp do thánh vực đưa tới, có thể trực tiếp nhập cốc.
Thiết Huyết khẽ cười, tiếp theo mời Cừu Hận Huyết, Quan Tâm cùng những cao thủ có thực lực mạnh đến.
Sau một hồi trao đổi, Thiết Huyết đang muốn dẫn chúng nhân sĩ giang hồ tiến vào sơn cốc, không ngờ lại có một đám người từ trên trời đáp xuống. Phóng mắt nhìn ra đại khái có khoảng hơn hai mươi người.
Người tới lần này trang phục hoa lệ, áo gấm trang sức, nhất là người cầm đầu, một thân trường bào màu vàng, hiển lộ khí chất bất phàm.
Quả nhiên, đám cao thủ vừa tới chính là người của triều đình, mà kẻ cầm đầu ngoài Chu Khang Cảnh thì còn có thể là ai.
- Mau nhìn! Đó là người của triều đình.
- Ném con mẹ chúng đi! Bọn cẩu quan này sao lại đến đây chứ.
- Bọn họ hẳn cũng là tới tham gia Ẩn Lâm đại hội!
- Hừ hừ, bọn chúng còn muốn tham gia ẩn lâm đại hội, Tu Hành Giới nhiều cao thủ như vậy, ta chờ xem bọn chúng bị thu thập như thế nào.
- Đám cẩu triều đình, chờ cảnh giới của lão tử đại hành, trước tiên phải đòi cả gốc lẫn lãi trước kia.
- Gia hỏa đáng giận!
Vừa thấy người của triều đình vừa tới, đám cao thủ giang hồ trợn mắt nhìn.
Ngẫm lại lần trước trúng quỷ kế của triều đình thiếu chút nữa chết không có chỗ chôn, trong lòng ai mà không giận? Những lời ô uế từ trong miệng không ngừng tuôn ra.
Đám người triều đình vừa hạ xuống đất liền nghe có người mắng, quả thực bọn hắn không ngờ đám cao thủ giang hồ cũng ở trong này.
- Thiết Huyết sao?
Ánh mắt Chu Khang Cảnh nhàn nhạt đảo qua đám người trong giang hồ, một trận hàn khí đập vào mặt hắn, thấu tận nội tâm.
- Chu huynh, thật là xảo hợp a.
Thiết Huyết nhìn thẳng vào đối phương, khí thế tỏa ra, hàn ý chung quanh tức khắc biến mất, ngược lại lại biến thành uy thế nồng đậm, áp chế người của triều đình.
- Vừa vặn tới mà thôi.
Chu Khang Cảnh bất động thanh sắc hóa giải uy áp, hờ hững nói:
- Bất quá, tựa hồ Thiết Huyết minh chủ quả thực không chào đón ta?
- Chu huynh đồng dạng cũng không muốn gặp Thiết mỗ sao?
Thiết Huyết vừa nói xong, khí thế hơn trăm cao thủ giang hồ phía sau tức thì ngưng tụ, dường như có ý động thủ.
Hai bên Chu Khang Cảnh là Thái Thúc Nguyên cùng Thập Nhị Tinh Túc cung phụng triều đình cũng không khoan nhượng đều vận chuyển chân nguyên.
Song phương gặp mặt đã giương cung bạt kiếm, mang đến những ánh mắt kỳ dị của nhưng tu sĩ chung quanh.
Thiết Huyết cùng Chu Khang Cảnh đều phóng thần niệm, hung hăng va chạm vào nhau, ai cũng không muốn bị đối phương áp chế bản thân mình.
Chín khỏa châu lạc màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu Thiết Huyết, mang theo một cỗ uy thế phách tuyệt thiên hạ.
Cửu Huyền Diệt Thần Đồ, một trong năm đại kỳ thư thượng cổ, cửu là vô cực, huyền lại đại đạo, lấy vô cực cùng tín niệm diễn biến vô cực đại đạo, ngưng tụ Phá diệt chi châu, gặp phật giết phật, gặp thần diệt thần!
Phía đối diện, Chu Khang Cảnh mắt hiện tử quang, hình rông vờn quanh thân, khẽ than nhẹ một tiếng, kinh hãi tinh thần, giống như muốn hết thảy mọi vật trên thế gian đều thần phục nó.
Tử Long Chân Long Giám chính là một trong năm đại kỳ thư, lấy cửu ngũ chí tôn, ngưng tụ thành chân long khí, trở thành vua của muôn loài, thống trị vạn vật, vô pháp vô thiên.
Một ma diễn cuồn cuộn, một bên tử khí động trời.
Hai vị cường giả đều là hạng người có ý cảnh đại thành, nếu so đấu quả thật là khiến cho người ta sợ hãi.
Từng đợt áp lực vô hình nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, uy áp khiến cho chúng tu sĩ chung quanh có chút khó thở.
- Lão thiên a! Không ngờ lại là cao thủ Thiên đạo thượng cảnh, ý cảnh thật mạnh a, bọn họ rút cuộc đến tột cùng là tu luyện loại công pháp gì?
- Hắn, bọn hắn rút cuộc là ai?
- Xem ra những người này đều là Thiên đạo cao thủ của thế tục.
- Thế tục tuy ít tu sĩ nhưng mỗi một lần xuất hiện đều nhấc lên sóng to gió lớn, không nghĩ tới lần này... Không ngờ lại có nhiều người đến đây như vậy, nếu mỗi người đều lợi hại như hai người kia, vậy quả thực là đáng sợ!
- Nghe nói đám thế tục này tranh đấu vô cùng hung hiểm, hay là tốt nhất nên tránh xa chúng một chút, tránh cho gặp tai họa.
- Quả thật là chí lý!
Chúng tu sĩ chung quanh thối lui về phía sau tạo thành một khoảng cách, sợ bị liên lụy.
Khóe mắt Thiết Huyết nhìn về một phía, tức thì mở miệng nói:
- Thế nào? Chẳng lẽ Chu huynh muốn động thủ cùng ta ở nơi này?
Chu Khang Cảnh đồng dạng cũng để ý tới tình hình chung quanh, trong lòng thay đổi ý nghĩ, nhàn nhạt cười nói:
- Ý nghĩ của Thiết Huyết minh chủ chẳng lẽ lại không phải là của ta?
- Tuy rằng Thiết mỗ có tâm muốn cùng Chu huynh luận bàn một phen, chỉ tiếc đây không phải là chỗ chúng ta có thể động thủ.
- Cũng tốt!
Hai người đồng thời thu liễm tâm thần,uy thế ngập trời lập tức tiêu tán, bầu không khí cũng dịu đi không ít.
Chu Khang Cảnh nói tiếp:
- Một khi đã như vậy, xem ra ta chỉ có thể tái ngộ với Thiết Huyết minh chủ trên Ẩn Lâm đại hội.
Thiết Huyết sảng khoái cười nói:
- Chu huynh sợ rằng sẽ rất khó cơ hội phân cao thấp với Thiết mỗ.
- Tại sao?
Chu Khang Cảnh nghe vậy rùng mình, Thiết Huyết híp hai mắt nói:
- Lý Nhạc Phàm cũng tham gia Ẩn Lâm đại hội, đến lúc đó, ân oán giữa các ngươi ngươi tự biết, nếu ngươi có thể sống sót ở trong tay hắn, chúng ta nhất định sẽ phân cao thấp.
- Hừ! Thiết Huyết minh chủ quả thật rất để mắt tới hắn?
Cái tên Lý Nhạc Phàm này giống như một cây gai độc trong lòng Chu Khang Cảnh khiến cho hắn không khỏi phiền muộn:
- Trước tiên không nói đến việc hắn bị thương, sinh cơ tán loạn, cho dù hắn có hồi phục như lúc ban đầu, vị tất đã là đối thủ của ta.
- Thật không? Có một số việc cũng không theo lý thường mà nói.
Thiết Huyết đối với Lý Nhạc Phàm phi thường tự tin, thản nhiên cười nói.
Sắc mặt Chu Khang Cảnh chợt lạnh, cũng không nói thêm gì nữa.
Rút cuộc hai bên không tranh đấu, vì thế Thiết Huyết mang theo một đám cao thủ giang hồ đi về phía lối vào.
Một đường đi tới, chúng tu sĩ đều nhường đường, không dám tiến lên ngăn trở.
Thiết Huyết lấy ra một ngọc bài lục sắc đưa cho thủ vệ, ghi tên vào sổ sách, sau đó đi vào sơn cốc.
Bọn người Chu Khang Cảnh cũng thế.
Đợi cho người của song phương ly khai, bên ngoài lại nhao nhao lên tiếng nghị luận.