Thương Thiên

Chương 41: Q.10 - Chương 41: Dạ tham Cổ linh quan (3)






Đó là một căn phòng rất rất tối, nói là căn phòng trái lại không bằng kêu là một cái lồng giam thì đúng hơn.

Nơi đây vách tường bốn phía đều đúc bằng sắt, âm u ẩm thấp, không giường không ghế, không cửa sổ không lối vào, trong không khí lại tràn ngập mùi bùn đất hôi thối tanh tưởi.

“Két...”

Bên ngoài một loạt tiếng động vang lên, cánh cửa sắt của địa lao mở ra, một luồng ánh sáng chói mắt xộc vào, bên trong vang lên tiếng xao động yếu ớt.

“Hắc hắc... Lại thêm hai tên "cây thuốc", vào đó chờ cho lão tử! Một người mặc áo bào đen đầu trùm bao vải gai đem hai gã "thử thuốc" đá vào trong địa lao.

"Lão ca, không ngờ đám tay sai đó thật hết sức nhanh nhẹn, mới đó đã đưa thêm hai tên "cây thuốc" tới đây rồi. Cứ như vậy, ta thực sự lại lo địa lao của chúng ta không đủ chỗ".

“Đám tay sai đó đã uống 'Trường sinh tục mệnh hoàn' do Đại trưởng lão luyện chế rồi, sao dám làm trái ý chúng ta, trừ phi là bọn chúng không muốn sống nữa, xem ra là muốn sống không được muốn chết không xong! Hắc hắc...”

"Thế sự hỗn loạn chính lại hay, bắt người ở khắp nơi cũng không ai quản, nếu là trước kia, chúng ta cũng đâu dám công khai hành sự trắng trợn như vậy".

“Hiện tại đang thời loạn, đám nhân sĩ giang hồ đó đâu để ý nhiều tới việc này. Có điều, chúng ta cũng chỉ có thể bắt một ít tép con về mà thôi, những tên có bối cảnh lại không được động tới, nếu không xảy ra loạn lạc thì hậu quả thật khó lường... Nhưng tin chắc rằng không lâu nữa, Đại trưởng lão sẽ nghiên cứu chế ra món đó, đến lúc đó ngược lại ta muốn xem xem còn có ai dám khinh thường Ngũ Độc giáo chúng ta nữa không”.

"Lão ca nói rất đúng, chẳng bao lâu nữa Ngũ Độc giáo chúng ta sẽ là Thiên hạ đệ nhất đại giáo, cái gì Chính đạo, Hắc đạo đều chỉ có nước đứng ở một bên mà nhìn thôi".

“Ha ha... Đi! Hai chúng ta đi uống vài chén chúc mừng chúc mừng, những người này đã trúng ‘Nhuyễn hồn hương’ do Đại trưởng lão đặc chế, chắc chắn bọn họ cũng không thay hình đổi dạng được đâu".

"Ha ha... Đại ca nói thật là, chúng ta đi, đi mau".

“Tiểu lão đầu ngươi trái lại đã nóng lòng rồi sao? Ha ha....”

“Két...”

Hai gã thủ vệ rời đi, cửa sắt lại bị đóng lên, lập tức bên trong căn phòng tối đen lại khôi phục im lặng, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy được mấy tiếng hô hấp yếu ớt.

“A Tuấn, nơi đây tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả”.

"Trước tiên chớ nói vội, mau đem Dạ minh châu ra soi xem".

Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng ôn nhu ấm áp, chiếu sáng toàn bộ gian phòng u tối.

Gian phòng không lớn, nơi góc tường ngổn ngang đầy người dồn lại một chỗ, già có trẻ có, trong đó còn có vài phụ nhân. Bọn họ thấy có ánh sáng phát ra, tất cả đều kinh hãi nhìn lại.

“Các người đều bị bắt tới đây sao?” Đinh Nghị hướng về mọi người hỏi, nhưng không có ai đáp lại. Xem bọn họ y phục xộc xệch, đầu bù tóc rối, mắt thất thần, mặt mày vàng vọt thân thể gầy gò, yếu ớt vô lực, nơi đây đâu còn một ai có bộ dạng bình thường. Quả nhiên là người không ra người, quỷ không ra quỷ.

"Tiểu Đinh tử, đúng là ngươi không nói láo! Xem hình dạng của bọn họ bây giờ, chắc là bị bắt tới đây, khó mà được bộ dạng như của chúng ta, trái lại tự đưa mình đến nơi đây?" Châm biếm một câu, Long Tuấn dò hỏi: "Các người đều bị Ngũ Độc giáo bắt tới để thử thuốc sao?"

Thấy ánh mắt sợ hãi của mọi người, đáp án khỏi phải nói cũng biết. Điều đó cho thấy thủ đoạn của Ngũ Độc giáo đích xác thật tàn nhẫn, có thể làm cho ai ai cũng đều biến thành bộ dạng kinh hoàng như thế này.

Xem xét đại khái hoàn cảnh xung quanh, Long Tuấn thấp giọng nói: "Tiểu Đinh tử, xem bộ dạng chúng ta đã tới đúng chỗ rồi, đầu tiên chia nhau đi kiếm xem có cách nào ra được không đã"

“Được.” Đinh Nghị khẽ gật đầu, lập tức tìm kiếm bốn góc xung quanh.

Một lát sau, hai người gặp lại, đứng đối diện nhìn nhau, lập tức lắc đầu bất đắc dĩ.

“Tiểu, hai vị tiểu ca đừng phung phí sức nữa, nơi đây bốn phía dùng đồng bôi dầu bao kín lại, ngoại trừ vài lỗ thông khí với bên ngoài, không còn gì nữa, không ra được đâu" Trong tiếng nói, một lão nhân già nua cố gắng đứng dậy nhưng suy yếu vô lực, xem bộ dáng là vừa nói những lời đó.

Đinh Nghị tiến lên đỡ lấy lão già rồi hỏi: "Tiền bối, chắc các người đều là người trong giang hồ phải không, làm thế nào mà bị bắt tới đây?"

Vốn lão nhân không muốn nói chuyện, cuối cùng lại thở dài rồi nói: “Cái gì mà tiền bối không tiền bối chứ, những người ở nơi đây đều như chết cả rồi, thậm chí còn sống không bằng chết, đã lâu rồi, ngay cả khí lực phản kháng cũng không có, chỉ có thể chờ chết...”

Qua đối thoại cùng lão nhân, Long Tuấn, Đinh Nghị cơ bản biết được tình huống nơi này. Những người này trong số bọn họ, tất cả đều là số ít những giang hồ nhân sĩ lẻ loi, không có quan hệ bối cảnh, cũng không có thế lực chống lưng, cho nên bọn họ có bị bắt tới nơi này đã nhiều ngày cũng không có thế lực nào hỏi đến, đương nhiên, nếu người có bang có phái có bối cảnh mà bị lặng lẽ ném đến nơi núi non hoang vu này thì đến thần cũng không biết quỷ cũng không hay.

Tại nơi đây cơ hồ mỗi ngày đều có người chết vì thử thuốc, sống lâu nhất cũng không quá nửa tháng, như lão nhân trước mặt này đã đợi ở đây quá mười ngày đã được tính là sống lâu rồi. Thoáng trầm ngâm, Long Tuấn dò hỏi: “Tiền bối, lão có biết nơi đây giam bao nhiêu người không? Người của Ngũ Độc giáo có khoảng bao nhiêu?”

"Các ngươi hỏi cái này để làm gì?" Lão nhân ngẩn ra, lúc này lão mới phát hiện hai thiếu niên trước mắt tựa hồ rất có tinh thần, nào đâu có chút dấu hiệu bị trúng độc?

Long Tuấn chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đương nhiên là muốn cứu người. Nói thật với lão, là chúng ta tự chạy vào đây, đến để cứu mọi người”.

"Cứu, cứu người?!" Mặc dù lão nhân bây giờ toàn thân vô lực, nhưng thần quang trong mắt vẫn kích động: "Ngươi, các ngươi là ai?"

Long Tuấn chỉnh lại vẻ mặt, nói vẻ thành thực: “Ta chính là trên giang hồ lần đầu tiên mới xuất quan - thiếu niên anh kiệt Long Tuấn... Long là long phi phượng vũ (rồng bay phượng múa), Tuấn là anh tuấn, võ công cùng tướng mạo đều rất...”

"Đủ rồi, đến lúc này rồi mà ngươi vẫn nói những lời nhảm nhí." Đinh Nghị trừng mắt khinh bỉ lườm Long Tuấn một cái, đơn giản nói thẳng: "Ta gọi là Đinh Nghị… họ Đinh là đinh, Nghị là nghị lực".

“...” Thấy trước mắt là hai thiếu niên cổ quái, vẻ mặt lão nhân rất thất vọng, xem ra bản thân mình không nên ôm ấp hy vọng gì.

Nhìn ra suy nghĩ trong lòng đối phương, Long Tuấn vội móc từ trong lòng ra một lọ gì đó, đặt ở trước mũi lão nhân cho lão ngửi…

“Ối! Thúi quá, thúi chết đi được! Lão nhân vụt lùi một mạch ra thật xa, ra sức bịt chặt mũi quát mắng: "Ngươi, tiểu tử thúi ngươi cho ta ngửi cái quái gì thế? Chẳng lẽ thấy lão đầu tử giờ đây đã bị khốn đốn đến thế này, giở trò đùa bỡn lão đầu tử ta phải không? Ngươi, các ngươi thật quá đáng!"

"Ồ! Bây giờ có phải tiền bối đã có tinh thần rồi sao?"

Thấy được ánh mắt quái dị của đối phương, lão nhân đột nhiên cảm thấy tinh thần có chút khác lạ, ngẩn người ra, lập tức thân hình đứng dậy tự kiểm tra một phen, phát hiện khí lực của mình hiển nhiên đã hồi phục rồi, mừng rỡ đến hồi lâu cũng không biết nên làm gì mới phải: "Ta... khí lực của ta đã hồi phục rồi, thực sự hồi phục rồi... không phải ta đang nằm mơ chứ?"

"Ta không phải nằm mơ, là thật rồi, đúng là thật rồi…" Giữa lúc lão nhân đang muốn cười to, Long Tuấn vội vàng bước lên phía trước bịt miệng đối phương: "Ta xin tiền bối nhỏ tiếng một chút, chẳng lẽ lão định dẫn tất cả người của Ngũ Độc giáo lại đây phải không?"

Đè nén tâm tình đang kích động, lão nhân quỳ xuống đất: "Tại hạ 'Quan Đông nhất đao' Cát Thiên Phong, đa tạ hai vị tiểu huynh đệ đã có ơn giải độc, lần này dù xem như phải chết, ta cũng sẽ không chết uất ức như vậy." Nói xong nước mắt rớt xuống.

Đường đường là một đấng nam nhi mà lại có bộ dáng như thế, có thể thấy được nỗi nhục nhã đã phải chịu đựng trong lòng!

Hai người Long Tuấn đang định nâng đối phương lên, lúc này toàn bộ những người xung quanh đều tiến lên.

"Cứu, cứu mạng…"

"Thiếu hiệp hãy cứu mạng ta..."

"Cầu xin thiếu hiệp hãy cứu chúng ta…"

"Thiếu hiệp..."

Thật may là tất cả mọi người đã mất đi khí lực, nếu không, cỡ một hai trăm người kêu gào thì còn không mau chóng làm chấn động sụp cả nơi này.

Long Tuấn liếc sang Đinh Nghị bất đắc dĩ: "Ồ! Thực là số khổ mà, trước tiên cứu người cái đã!" Sau khi trấn an mọi người, Long Tuấn nhớ lại tình cảnh vừa mới rồi không khỏi cười thầm. Rõ ràng giải dược là bãi phân lớn, hết lần này tới lần khác bộ dạng hưởng thụ của mọi người giống như là ngửi được tiên đơn, xem ra trong hoàn cảnh gian khổ người còn sống sót cũng không giống nhau.

Cát Thiên Phong lão nhân thấy mọi người đã khôi phục, quay về phía Long Tuấn nói: "Tiểu huynh đệ, người bị giam giữ tại đây, phần lớn là một số ít vị giang hồ lẻ loi, không có bối cảnh, không có thế lực, thấy từng đồng đạo bị hại, trong lòng chúng ta đã sớm cũng tuyệt vọng rồi. Chúng ta vốn không nghĩ tới sẽ có ngày thoát được, nhưng hôm nay, các ngươi đã cứu tính mạng của bọn ta, giúp chúng ta thoát khỏi nhục nhã, từ nay về sau, hai người các ngươi chính là đại ân nhân của chúng ta, chúng ta nguyện ý vì các ngươi xông vào dầu sôi lửa bỏng cho dù phải chết cũng không chối từ".

"Đa tạ ân công! Đa tạ ân công!"

Mọi người đều nhất loạt quỳ xuống lạy, Long Tuấn, Đinh Nghị ngược lại chẳng biết làm sao, người sau lúng túng nói: "Ngươi, các ngươi mau đứng lên đi, không phải là định làm cho chúng ta tổn thọ chứ? Cũng không phải kêu cái gì ân công đâu, chúng ta sao nhận nổi! Tất cả mau đứng lên đi…"

Cười ha hả, Cát Thiên Phong nhấc mình đứng dậy nói: "Ân công, tiếp theo sau đây chúng ta nên làm gì? Mạng của chúng ta là do các ngươi cứu, các ngươi nói làm gì chúng ta đều nghe theo các ngươi".

"Cát lão nói rất đúng, dù sao ở chỗ này chờ chết, không bằng xông lên đánh một trận!"

"Mạng của chúng ta là của hai vị ân công, dù phải chết cũng phải liều mạng cứu hai vị ân công thoát ra!"

"Chúng ta đều nghe theo ân công".

Kỳ thật, Long Tuấn, Đinh Nghị tuyệt không quá hiểu rõ tâm tình mọi người vào giờ phút này, cho nên mới có cảm giác rằng đối phương có chút khoa trương, nhưng hai người lại không biết, có đôi khi chết so với còn sống còn tốt hơn! Cái kiểu ác độc hủy hoại tinh thần cùng thân thể đó, hành hạ khổ sở sống chết không xong, vào lúc bọn họ tuyệt vọng nhất, Long Tuấn cùng Đinh Nghị vô tình cứu giúp đem lại cho bọn họ hy vọng sống còn. Đại ân đại đức như thế, bảo bọn họ làm sao không cảm kích rơi nước mắt?

Đã trải qua rất nhiều chuyện, Long Tuấn cùng Đinh Nghị đã dần dần trở nên thuần thục thận trọng.

Sau khi đợi cho mọi người tỉnh táo, Long Tuấn lúc này mới mở miệng nói: "Trước tiên mọi người vận công điều tức, chờ cho khôi phục lại chúng ta sẽ nhất loạt xông ra chém giết."

Mọi người vẫn quỳ trên đất, Long Tuấn xoay qua Cát Thiên Phong nói: "Tiền bối..."

"Không dám không dám, ân công gọi ta lão Cát là được."

"Được rồi được rồi, tóm lại sau này ta kêu lão là lão Cát, lão kêu ta là A Tuấn vậy được chưa..."

Thầm mắng câu nệ cố chấp, Long Tuấn không chờ cho đối phương đáp lại đã hỏi thẳng: "Vừa rồi ta đã hỏi lão có biết nơi đây có bao nhiêu người bị giam? Hơn nữa ta muốn biết có bao nhiêu người của Ngũ Độc giáo? Nơi đây có mấy cửa ra có thể ra được?"

Suy nghĩ một chút, Cát Thiên Phong trả lời: "Số người bị đem đến nơi đây cũng có mấy trăm người, chia ra giam tại bốn căn địa lao ở Đông Tây, Nam, Bắc, về phần Ngũ Độc giáo có bao nhiêu người ở đây, ta cũng không rõ. Bất quá, theo ta nghĩ người ở nơi này sẽ không nhiều lắm, bọn chúng đối với độc dược của mình luôn luôn rất tự phụ, hẳn là sẽ không để lại quá nhiều người. Người khi đến nơi này đều bị mang bao trùm đầu, đi quanh co rất nhiều vòng, căn bản là không biết lúc đến bằng đường nào, muốn đi ra ngoài sợ rằng phải nghĩ biện pháp khác."

Đinh Nghị ngoạc mồm ra cười: "Tiền bối... Lão Cát yên tâm, huynh đệ của ta quỷ kế đa đoan, mọi người nhất định có thể thoát được".

Long Tuấn không khỏi ưỡn ngực, giơ tay tán thưởng với Đinh Nghị.

Thấy hai người đùa bỡn một chặp, không khí buồn bã bên trong địa lao dần dần giảm xuống, làm bớt không ít u ám.

Bên ngoài "Cổ linh quan" một mảnh vắng ngắt.

Đột nhiên giữa lúc đó, bóng cây lay động, một người rơi vào trong đại viện của "Cổ linh quan". Người này một thân áo bào nhàu nát rộng thùng thình, mái tóc điểm bạc bù xù, mặt mày xanh xao dữ tợn, nếu không phải thấy ngực của hắn phập phồng, sợ rằng còn tưởng là vừa gặp phải quỷ.

Nếu Long Tuấn, Đinh Nghị ở nơi đó, cho dù đối phương có biến thành tro cũng sẽ không quên bộ dáng của hắn, người này đã truy sát bọn họ hơn nửa tháng nay chính là "Độc ẩn dược vương" Hồ Bất Quy!

Long Tuấn cũng xem như lớn mật, sợ rằng Hồ Bất Quy không tìm được bọn chúng, trước khi đi còn cố tình tiết lộ tin tức mình sẽ tới "Cổ linh quan". Mà việc Hồ Bất Quy tìm đến cũng chứng minh tính toán của bọn chúng là chính xác, sau khi một người đã phát điên, đâu còn có thể suy xét cạm bẫy gì nữa. Đương nhiên, là một kẻ như Hồ Bất Quy cũng sẽ không để ý tới điều này, nếu không người trên giang hồ cũng sẽ không vì hắn là "Độc phong tử" mà phân biệt loại người khác thường này.

Nhìn quanh bốn phía, Hồ Bất Quy phát giác không khí có điều cổ quái, vung tay quét sạch độc phấn rơi đầy đất, sau đó gào thét một trận điên cuồng, phá vỡ sự yên lặng!

“Ra đây! Ra đây! Ra đây! Hai tên tiểu tử thúi mau xéo ra đây cho ta, lão phu biết chắc các ngươi đang ở đây, nếu không ra, lão tử cho một mồi lửa thiêu rụi nơi này! Mau cút ra đây cho lão tử... Ha ha...”

"Kẻ tới là người phương nào? Dám giương oai ở đây".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.