Thương Thiên

Chương 55: Q.14 - Chương 55: Đại tranh chi thủy (3).




Dưới bầu không khí sôi động này, bên tai không ngừng truyền đến tiếng nghị luận, hô hào.

Đi qua đám người tán tu, Nhạc Phàm và đám người Khấu Phỉ hướng về phía Thiên Đạo liên minh đi tới.

- Nhạc Phàm, các ngươi cuối cùng cũng đã tới!

Thiết Huyết mang theo Đồng Tường và Trữ Uyển Can chủ động tiến ra đón, mỉm cười gật đầu nói với những người khác, sau đó dẫn tới vị trí của Thiên Đạo liên minh.

Một nhóm hơn mười người đi tới cũng không có khiến cho nhiều người quan tâm lắm, chỉ có mấy đạo ánh mắt bất thiện chợt lóe lên, đều đến từ một nơi. Đối với chuyện này, đám người Nhạc Phàm lại không hề hay biết.

Thiết Huyết thấy Mặc Toàn đã ở trong nhóm người, vì vậy hắn chắp tay nói:

- Thiết Huyết chúc mừng Mặc Toàn cô nương thuận lợi đạt được Bách Thủ vị.

- Đa tạ Thiết Minh chủ, Mặc Toàn chỉ là có chút may mắn mà thôi.

Mặc Toàn vội vã đáp lễ, không có một chút ngạo mạn nào. Trong lòng nàng vô cùng hiểu rõ, có thể thống lĩnh hơn trăm vị tu sĩ Thiên Đạo cảnh, không phải là hạng người bình thường, huống chi đối phương chính là bằng hữu của Nhạc Phàm, trong ấn tượng của nàng, một khi đã là bằng hữu của hắn, không có ai là kẻ đơn giản.

Trong lúc hai người đang khách sáo, một thân ảnh bỗng nhiên từ phía sau lưng Cừu Hận Huyết chạy ra.

- Lý lão đại, ta lại được gặp ngươi rồi, một ngày không gặp như cách ba thu, thật khiến ta mong nhớ đến chết...

Giang Tiểu Phong vẫn bộ dáng cà phất cà phơ như trước, da mặt vô cùng dày, ngay cả Long Tuấn cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cừu Hận Huyết thấy hắn như vậy, trên mặt vô cùng xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ trên mặt đất chui xuống. Truyền nhân của Vạn Ác Cốc a, hắn hiện tại nhất thời lại nghĩ đến thẹn với chúng phụ lão hương thân của Vạn Ác Cốc.

Nhạc Phàm đã sớm quen thuộc với tính cách của Giang Tiểu Phong cho nên không thèm để ý tới hắn, thế nhưng Tiểu Băng Nhi thiếu chút nữa lại bị hắn dọa. Tiểu nha đầu này tự nhận mình kiến thức rộng rãi, lại không nghĩ tới trên đời còn có người không coi trọng mặt mũi như vậy, khiến cho nàng giật mình không ngớt.

- Lý lão đại, lẽ nào đây chính là nữ nhi của ngươi? Quả nhiên lớn lên vô cùng xinh đẹp, lại nhu thuận, hoạt bát khả ái, thông minh, quả thực là lan chất huệ tâm a.

Giang Tiểu Phong không chút khách sáo ca ngợi Tiểu Băng Nhi, từ ngữ nào cũng nói ra được, khiến cho đám người chung quanh không khỏi có cảm giác xung động muốn tiến lên đánh vào mặt hắn.

- Thu hồi điệu bộ của ngươi đi.

Nhạc Phàm cau mày, có chút không vui. Nếu không phải hiện tại đang trước mặt Tiểu Băng Nhi hắn quả thực muốn một cước đá Giang Tiểu Phong bay đi, càng xa càng tốt.

- Khụ Khụ.

Giang Tiểu Phong ho khan hai tiếng, sau đó đứng thẳng người, bày ra bộ dáng đứng đắn, sau đó mỉm cười nói:

- Tiểu muội khỏe chứ, lần đầu tiên gặp mặt cho nên có điều thất lễ, xin muội đừng phiền lòng, không nên thấy đó là kỳ quái...

Thấy tiểu cô nương lẳng lặng nhìn hắn, Giang Tiểu Phong còn tưởng đối phương bị khí chất của mình hớp hồn, trong lòng vô cùng tự hào, tiếp tục bày ra bộ dáng đạo mạo:

- Tiểu muội muội, tất cả những gì ngươi vừa xem đều là giấc mơ, quên nó đi a, đó là một đoạn hồi ức không đáng có, chỉ có quên nó đi mới thấy hết những vẻ đẹp của ca, thiếu chút nữa quên tự giới thiệu, ca ca ta tên là Giang Tiểu Phong, Giang trong giang hồ, Tiểu là nhỏ, Phong trong Phong Điệp Phiêu Linh. Tên này của ta vô cùng đẹp, vô cùng tiêu sái, lại rõ nét, đại khí mà không mất đi vẻ bên trong, lại có điểm ưu thương. Thế nào? Cũng không tệ đó chứ?

Mọi người hoàn toàn trợn mắt, một người bình thường, vì sao lại có thể vô sỉ tới mức này? Giang Tiểu Phong này hết lần này tới lần khác lại làm được, hơn nữa lại còn vô cùng tốt.

Ba.

Nhạc Phàm lần này không cần nói nhiều, trực tiếp một cước đá bay Giang Tiểu Phong. Trước mắt mọi người hiện tại, Giang Tiểu Phong đã tiêu thất.

Một cước này thật đã a! Mọi người thầm nghĩ, nếu như khi nãy Nhạc Phàm không một cước đá bay hắn, chính bọn họ khẳng định sẽ không nhịn được mà xung động, đến lúc đó Giang Tiểu Phong còn sống được hay không không ai có thể đảm bảo.

Nhạc Phàm nhìn chung quanh, một bóng hình xinh đẹo hiện lên trong mắt Nhạc Phàm.

- Lý Nhạc Phàm, đã lâu không gặp.

Quan Tâm nhàn nhạt đối mặt với Nhạc Phàm, vẻ mặt lạnh nhạt, thế nhưng trong mắt lại có chút phiền muộn của một nữ nhân.

Đối với lời của nàng Nhạc Phàm chỉ gật đầu, không hề nói gì.

Quan Tâm thầm thở dài, lập tức quay về phía đám người Khấu Phỉ nói:

- Quan Tâm ra mắt các vị tiền bối.

- Được rồi, tiểu nha đầu, không cần đa lễ như vậy.

Khấu Phỉ cười hắc hắc, mấy người Không Văn cũng vui vẻ đáp lại.

Tuy rằng nói chính tà thế bất lưỡng lập, trắng đen phân minh, thế nhưng đối với đám tiểu bối này bọn họ cũng không giữ tư thái cao cao tại thượng của những kẻ bảo thủ, tự nhiên sẽ không nói cái gì mà trắng đen phân minh.

Mọi người hàn huyên một phen, Thiết Huyết lúc này mới mở miệng nói:

- Chư vị, nhân thủ của các thế lực khắp nơi dã đến, hiện tại Thiết mỗ tuyên bố người của Thiên Đạo liên minh xuất chiến, hi vọng mọi người chuẩn bị cho tốt.

Ánh mắt Thiết Huyết đảo qua đám người, nói tên những người tham chiếm.

Mọi người đại khái đã biết được ai xuất chiến, ai không, tuyến cao thủ thứ nhất tự nhiên có Thiết Huyết, Quan Tâm, Lý Nhạc Phàm, Vương Sung, Thích Minh Hữu, Khấu Phỉ, Không Văn, Thái Tiêu, Điêu Minh, Cửu Huyền, Mạc Bắc. Những cao thủ còn lại là Đồng Tường, Trữ Uyển Cao, Trác Không Văn, phu phụ Phó Suất, Long Tuấn, Đình Nghị và tỷ muội Chu gia, tổng cộng vừa đúng hai mươi người.

Đủ mười một vị cường giả Thiên Đạo đỉnh phong, đội hình khổng lồ như vậy, cho dù là Tứ tông Thập thị cũng không thấy nhiều. Sau khi an bài người tham chiến, Thiết Huyết lại nói về tình huống của các thế lực kia một phen, giới thiệu cho mọi người một chút về Tứ đại ẩn tông, thập đại thị tộc, sáu thế lực lớn, trong đó có những cao thủ nào, thực lực của họ ra làm sao, còn những chuyện gì đáng chú ý đều được hắn nói ra.

Nghe nhiều tin tức như vậy, mọi người không khỏi bội phục năng lực của Thiết Huyết, trong thời gian ngắn mà lại có thể thu thập nhiều tin tức tình báo như vậy. Sau khi cảm thán, mọi người đối với tình huống của Tu Hành Giới lại thêm nhận thức sâu sắc.

Nói tới thế lực, ánh mắt Nhạc Phàm không tự chủ nhìn về phía Thiên Môn, tiếc nuối nhất chính là hắn cũng không nhìn thấy được thân ảnh mà hắn ngày nhớ đêm mong, thậm chí cả đám người Băng Nguyệt cũng không có xuất hiện, xem ra đám cường giả này không đến phút cuối sẽ không xuất hiện.

Sau đó, ánh mắt Nhạc Phàm lại chuyển về phía Ma môn, thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong mắt hắn, người này chính là Bích Dao. Cách xa nhièu năm, hiện tại Bích Dao lại càng thêm xinh đẹp, toàn thân tỏa ra khí tức thành thục. chỉ là, khi nhìn nàng trong mắt Nhạc Phàm lại hiện lên hàn ý nhè nhẹ.

Bích Dao hiển nhiên cũng chú ý tới Nhạc Phàm, bốn mắt gặp nhau, lại lạnh nhạt thu hồi, có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Thế nhưng trong lòng của nàng lại vô cùng bất đắc dĩ. Nhưng có một số việc sai là sai rồi, đã tạo thành hậu quả không thể vãn hồi.

- Lý đại ca.

Một tiếng hô lớn vang lên, ba thân ảnh nhanh chóng vọt tới.

Đám người Nhạc Phàm nhìn lại, người đi phía trước chính là Phương Hàm, theo sau là Thiết Nam và Tư Đồ Yến.

- Phương Hàm? Bà chằn ngươi vì sao cũng tới? Không phải ngươi nói muốn vân du tứ hải sao?

Giang Tiểu Phong không biết từ chỗ nào chui ra, thấy Phương Hàm xuất hiện tức thì ngẩn người.

- Giang Tiểu Phong, vài ngày không thấy, miệng ngươi không ngờ vẫn "tiện" như vậy.

Phương Hàm không hề nể mặt đối phương nói.

- Ngươi nghĩ rằng ta muốn đến đây sao? Ta ở bên ngoài tiêu diêu tự tại, lười gặp đám người suốt ngày chỉ chém chém giết giết như các ngươi. Chỉ là chưởng môn sư bá lão nhân gia ngài mạnh mẽ kéo ta đến, cho nên ta cũng không có biện pháp.

- Ồ? Huyền Cơ lão nhân vì sao cũng tới đây?

Thiết Huyết nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên, khuôn mặt có chút tiếu ý nói:

- Đã sớm nghe qua đại danh của Huyền Cơ lão nhân, đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội bái phỏng, không nghĩ tới lần này lão nhân gia ngài cũng tới Thiên Tuyệt Cốc, xem ra lần này Cổ Vực mở ra, không hề thiếu chuyện xấu rồi a. Không biết sư bá ngươi hiện tại ở nơi nào?

- Chưởng môn sư bá không thích tranh đấu, vì vậy mới ở lại làm khách trên Huyền Thiên Phong, ta biết các ngươi ở đây cho nên đến xem náo nhiệt.

- Nhân vật như vậy không thể thấy mặt, quả thực vô cùng tiếc nuối.

- Ha ha, không sao. Chờ sau khi hết bận, ta đem hắn kéo qua đây.

Trong lúc hai người nói chuyện, Thiết Nam mang theo Tư Đồ Yến đi vêf phía Nhạc Phàm.

- Muội tử ra mắt Lý đại ca.

Tư Đồ Yến chân thành thi lễ, Thiết Nam áy náy nói.

- Lý đại ca, ngày trước bị gọi về cho nên không có thời gian ở cùng mọi người, thực sự là có lỗi.

- Vô phương.

Nhạc Phàm sao lại để tâm tới tiểu tiết như vậy, ngược lại lại vô cùng thân thiết nói:

- Bạch tiền bối cũng tới sao? Hiện tại hắn như thế nào?

Thiết Nam vỗ ót, hàm hậu cười:

- Lão nhân gia ngài vẫn tốt, ở ngay trên Huyền Thiên Phong, chỉ là hiện tại ngài đang cùng với Hiên Viên sư bá bế quan, vì vậy không thể qua đây.

Khấu Phỉ lại hỏi:

- Thiết tiểu tử, ngày hôm trước trên Huyền Thiên Phong người cảm ngộ cảnh giới Đại Tôn là ai?

Thiết Nam chính là chấp sự Thánh Vực, lại là đệ tử thân truyền của Bạch võ đế, đương nhiên đối với chuyện này vô cùng hiểu rõ, vì vậy hắn trả lừi:

- Ngày ấy người cảm ngộ cảnh giới Đại Tôn chính là Hiên Viên sư bá.

- Quả nhiên là hắn, người đã từng là thiên hạ đệ nhất nhân.

Khấu Phỉ cảm khái, trên mặt xuất hiện vẻ hồi ức.

Nghe được đáp án, không ít người hiện tại trong lòng đang cả kinh, sau đó lại bình thường trở lại. Hiên Viên Bách từng được coi như thiên hạ đệ nhất cao thủ trong giang hồ, có được thành tựu ngày hôm nay cũng không có gì đáng nói, mọi người hiện tại đang hiếu kỳ là Hiên Viên Bạch rốt cuộc có quan hệ gì với Thánh Vực.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện với nhau, lại có một đoàn người lớn đi về phía Thánh Vực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.