Thương Thiên

Chương 50: Q.11 - Chương 50: Đao sát kinh tứ phương diệt






“Lại tới? Hừ, hồng mao súc sinh ngươi muốn chết mà!”

Thấy Tiểu Hỏa lại đánh đến, Vũ Văn Trường Sanh cười lạnh không thôi, trong tay hiện ra một thanh chủy thủ tinh xảo, dùng sức đâm đến!

"Cảng…"

Chủy thủ cùng lớp lông trên người Tiểu Hỏa cọ sát, cũng không có máu tươi nhỏ ra như dự đoán.

“Không hay!”

Tiểu Hỏa triển khai lợi trảo đánh đến, Vũ Văn Trường Sanh dựa vào thân pháp tuyệt chiêu hiểm hiểm tránh được, trong lòng vừa kinh vừa giận! Hắn như thế nào cũng không thể ngờ phong ngự của hồng mao súc sinh này lại lợi hại đến vậy, ngay cả chủy thủ sư huynh tặng mình cũng không thể xuyên qua lớp da lông của đối phương!

"Cảng…"

"Cảng… Cảng… Cảng…"

Liên tiếp đâm mấy lần, chủy thủ của Vũ Văn Trường Sanh cuối cùng vẫn không thể gây thương tổn cho đối phương. Bất đắc dĩ,h ắn không thể không tìm cách khác.

"Gầm gầm gầm…"

Bị người đâm liên tục lên mình, Tiểu Hỏa trong lòng giận không thể tả, nếu đối phương cũng như Nhạc Phàm, dùng nắm tay cùng lực lượng đấu với nó, tiểu tử kia cũng không có gì oán hận, nhưng Vũ Văn Trường Sanh này lại hết lần này đến lần khác dùng các kĩ xảo cổ quái trước mặt mình, vậy thì là chuyện khác rồi!

Tiểu Hỏa là mãnh thú, sự kiêu hãnh của thượng cổ huyết mạch không thể bị người khác vũ nhục! Dưới phẫn nộ, hắn bất chấp tiêu hao thể lực quá độ, lại biến thân! Hình thể hơi co nhỏ lại một chút, tứ chi dài ra, cơ nhục hiện lên… Nếu nói Tiểu Hỏa vừa rồi là một lão hổ hung mãnh thì bây giờ tuyệt đối là một con báo nhanh nhẹn!

"Tinh…"

Hồng ảnh như gió mà qua, Vũ Văn Trường Sanh né không kịp, bị trảo của Tiểu Hỏa làm bị thương tay trái, lưu lại một đạo trảo ngân thật sâu, chính mình ngược lại huyết nhục mơ hồ, máu tươi nhỏ ra.

“Ha ha ha, hồng mao súc sinh ghê tởm, hôm nay sẽ cho ngươi kiến thức một chút lợi hại của lão phu!”

Hận thanh qua đi, Vũ Văn Trường Sanh lập tức triệu hồi Kiếm quỷ đang chiến đấu kịch liệt, sau đó từ trong lòng lấy ra một vật kì lạ cho hắn ăn vào.

Thiết Huyết đột nhiên mất đi đối thủ, trong lòng đang cảm thấy buồn bực, nhưng vừa thấy động tác Vũ Văn Trường Sanh liền đuổi đến!

"Gầm gầm gầm…"

Kiếm quỷ vừa ăn vào, thân hình, khí thế đột nhiên tăng vọt, quần áo bị chắn nát, những đường gân màu xanh hiện lên khắp thân thể, nếu nói hắn vừa rồi gầy yếu thì bây giờ chỉ có thể dùng từ thật lớn để hình dung.

“Trời ạ! Đó là loại quái vật gì, sao có thể lợi hại như vậy?”

“Quỷ… quỷ mới biết được!”

Long Tuấn chỉ cảm thấy yết hầu khô nóng, nhịn không được nuốt nuốt nước bọt, Đinh Nghị càng khẩn trương vạn phần, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra!

“Đi tìm chết…“

Tâm tình Thiết Huyết trầm trọng, ma binh trong tay lại một lần nữa tụ lực mà phát!

Tiểu Hỏa đồng dạng cảm giác được khí tức nguy hiểm, lông toàn thân dựng đứng, rít gào tê liệt tiến lên.

“Kiếm quỷ, ngăn bọn chúng lại cho ta!”

Vũ Văn Trường Sanh ra lệnh một tiếng, Kiếm quỷ không chút khách khỉ tiến lên!

"Bùng…"

Tiểu Hỏa bị một quyền đánh ra thật xa, Thiết Huyết cùng hắn kịch đấu một chỗ, áp lực so với vừa rồi tăng lên mấy lần!

Vì phong ngừa vạn nhất, Vũ Văn Trường Sanh lại lấy ra một thanh trúc nhỏ, thổi ra vài tiếng âm điều chói tai, cơ hồ truyền khắp mặt đất.

"Vù! Vù! Vù! Vù!"

Tiếng xé gió vang lên! Bốn đạo bóng đen từ xa xa hiện lên, nháy mắt liền xuất hiện bên cạnh Vũ Văn Trường Sanh bảo vệ hắn.

Long Tuấn, Đinh Nghị trừng mắt nhìn, đúng là bốn gã nam tử trang phục giống hệt kiếm quỷ.

Hay cho hắn! Một tên đã khó đối phó như vậy, bây giờ lại thêm bốn người, khó trách một tên với thân thủ tiên thiên chi cảnh như Vũ Văn Trường Sanh cũng dám ở võ lâm đại hội hiêu trương như thế, thì ra là có chỗ dựa cường đại. Hơn nữa nhìn vẻ mặt âm hiểm của hắn hẳn là còn gì đó phía sau.

“A Tuấn, làm sao bây giờ? Nhanh nghĩ biện pháp đi.”

“Ta… ta đang nghĩ biện pháp? Biện pháp ?Trời ạ, ta làm sao mà nghĩ ra biện pháp bây giờ !"

“Nhanh, nhanh gọi sư phụ trở lại!”

Long Tuấn cùng Đinh Nghị tâm hoảng ý loạn, nơi nào còn có cơ trí cùng quyết đoán?

Nêu chỉ là chính mình bị uy hiếp bọn hắn sẽ không khẩn trương như thế, như trên lưng bọn hắn lúc này lại mang theo sinh tử của rất nhiều người, áp lực to lớn làm cả hai thấy cực kì không thoải mái. Những người đó là bằng hữu bọn hắn, nếu có gì sơ suất bọn họ không biết mình có đủ dũng khí để gánh chịu trách nhiệm lớn như vậy hay không. Hai người đang sợ hãi, thật sự sợ hãi, nhưng bọn hăn vẫn không lùi bước, cũng không thể lùi bước!

Khổ sở! Khẩn trương! Run rẩy! Đổ mồ hôi!

Vũ Văn Trường Sanh hài lòng nhìn vẻ mặt Long Tuấn cùng Đinh Nghị, phảng phất như nhìn đám dê đang đợi xẻ thịt. Hắn chính là thích cái cảm giác cao cao tại thượng, nắm trong tay tất cả này.

Phía dưới đài cao, Nhạc Phàm thấy một màn như thế, trong mắt nhất thời xuất hiện một cỗ hàn ý lạnh như băng, chỉ thấy đao phong trực chuyển liền thoát thân, trực tiếp nhằm phía Tụ võ đài.

“Sư phụ…”

Long Tuấn, Đinh Nghị thấy Nhạc Phàm đứng che trước mặt mình trong lòng cũng nhẹ đi không ít.

“Lý Nhạc Phàm, ngươi quả nhiên vẫn dám tới đây”.

Vẻ mặt Vũ Văn Trường Sanh oán hận nói: “Ngươi ba lần bốn lượt phá hư đại sự tộc ta, lão phu hôm nay sẽ không để ngươi thoải mái. Đợi đó, ta muốn đem tất cả thân nhân, bằng hữu ngươi giết sạch, ta muốn ngươi thấy bọn chúng chết trước mặt ngươi, ta xem ngươi sẽ thế nào? Ha ha ha ha…“ Vũ Văn Trường Sanh điên cuồng cười không ngừng phảng phất như đã thấy bộ dáng thê thảm của Nhạc Phàm.

Đám người Khấu Phỉ vẫn bị đám cao thủ Liễu Sanh Vân Hạc cầm chân như trước,mặc dù bọn họ biết phía Nhạc Phàm nguy hiểm nhưng hữu tâm vô lực, mà Vương Sung đang muốn thoát thân tiến lên lại bị đoàn người ngoại tộc cản trở, trong thời gian ngắn cũng không thể thoát thân, ngay cả Thiết Huyết cùng Tiểu Hỏa cũng bị Kiếm quỷ ngăn cản.

Đến lúc này, đám người ẩn tông sao vẫn không xuất hiện? Chẳng lẽ bọn họ thật sự gặp chuyện gì ngoài ý muốn sao? Hoặc là nói bọn họ căn bản không quan tâm đến sự chết sống của những người trong giang hồ?

Cô lập không ai giúp, thế cục đối với đám người Nhạc Phàm phi thường bất lợi. Nếu ba người bọn họ đều bị cao thủ đối phương kiềm chế thì đám người Phó Suất, Chu Tĩnh Nguyệt cũng không còn hy vọng sống!

Sau khi tràng cười to kết thúc, Vũ Văn Trường Sanh lãnh lệ nhìn Nhạc Phàm nói: “Ta muốn ngươi sống không được, chết cũng không xong!”

“Câm mồm!” Dung sức đá một cái, Long Tuấn cao giọng mắng: “Chúng ta có thể thắng ngươi một lần cũng có thể thắng ngươi lần thứ hai! Đám người ngoại tộc các ngươi không thấy mình thối lắm sao?”

“A Tuấn nói đúng, chúng ta không phải dễ đối phó như ngươi nghĩ!” Đinh Nghị cố tình phô trương nhưng lại có chút chưa đủ.

“Ngươi… ngươi… ngươi…” Tựa hồ động đến chỗ đau, Vũ Văn Trường Sanh tức đến tay chân phát run, chỉ vào đối phương nói: “Ta phải hành hạ các ngươi đến chết!”

“Hô…“

Hai mắt Nhạc Phàm khép hờ, hít sâu một hơi.

Chuyện cũ hiện lên trước mắt, bao nhiêu kinh nghiệm sinh tử trước kia đều không khó khăn như hôm nay. Không biết vì sao vào lúc này, trong nháy mắt, tư vị mất đi thân hữu làm xúc động đến tâm huyền của hắn, đó là cừu hận giấu ở sâu trong nội tâm, quyến niệm, phẫn nộ, khổ sở!

Nhiều năm trước kia Nhạc Phàm vô lực phản kháng vận mệnh bất đắc dĩ, vì vậy tại nhiều năm sau mới vì báo thù mà sinh ra hung thần Đao cuồng…

Hôm nay vì bằng hữu, vì những người đáng quý trọng, Nhạc Phàm không cam lòng bị vận mệnh đưa đẩy, hắn cần lực lượng của chính mình để chứng minh Lý Nhạc Phàm hắn có tư cách phản kháng lại vận mệnh! Thậm chí là có phải bỏ ra tính mạng của chính mình…

Hai mắt đột nhiên mở ra, ánh mắt đỏ rực như xuyên thấu bình chướng thế tục! Những hình ảnh mơ hồ đó tựa hồ như nhớ lại quá khứ …

"Giết!"

"Giết giết giết giết giết giết…"

Một tiếng gầm phẫn nộ vang vọng thiên địa, như là lời tuyên ngôn phản kháng, phát tiết sự bất mãn với trời cao!

Khí tức thê lương mà bạo lệ lại thêm hàn ý lạnh lùng nhất thế gian dần dần truyền ra bốn phía…

Tựa hồ bị một cỗ sát khí khổng lồ ảnh hưởng, tất cả mọi người đều ngừng lại, ánh mắt tụ hội lại một chỗ! Chỉ thấy Nhạc Phàm đề đao mà đứng, hai chân chậm rãi rời khỏi mặt đất, một thân y phục màu trắng không gió mà tự động chuyển động giống như một pho tượng ma thần vô địch.

Đồng tử huyết sắc, khí thế vô cùng!

Nhìn đôi mắt đỏ sậm của Nhạc Phàm, phía sau lưng Vũ Văn Trường Sanh sinh ra hàn ý nhè nhẹ, phảng phất như chính mình mới là con dê non mặc cho người cắt mổ.

Nhạc Phàm nhấc cao chiến đao trong tay, lực lượng thiên địa trong lúc đó bỗng tụ tập lại.

Đối mặt với áp lực to lớn, mọi người sẽ sinh ra ảo giác đáng sợ.

Tựa hồ mọi người đều cảm giác được bóng ma tử vong bao phủ! Nhạc Phàm phía trước là vực sâu vạn trượng, là cấm địa tử vong không ai có thể bước lên nửa bước!

“Không, không thể! Có tứ đại Kiếm nô bảo vệ ta sao có thể cảm thấy sợ hãi? Không có khả năng…” Vũ Văn Trường Sanh liều mạng lắc đầu: “Không đúng, đây nhất định là ảo giác, nhất định là ảo giác…”

Vì không cho nỗi sợ hãi trong lòng phát triển, Vũ Văn Trường Sanh không để ý hết thảy hạ lệnh: “Tứ đại Kiếm nô, giết cho ta! Giết hắn, giết hắn cho ta!”

Có chút dừng lại, sau đó tứ đại Kiếm nô như tên rời nỏ bắn thẳng lên bầu trời!

"Gầm…"

Yết hầu nhạc phàm phát ra tiếng gầm như dã thú, thân đao màu đỏ như nhuộm hồng thiên địa… Chính vì đao linh mà trường tồn, đao có thể tiêu diệt cả bốn phương!

Một đao này tuy không làm phong vân thối lùi, nhưng lại cắt đứt cả không gian!

Một đao này không làm thiên địa biến sắc, nhưng lại làm vạn vật trong thiên địa buồn bả thất sắc!

Một đao này là tính mạng nộ phóng, là tuyên tiết của lực lượng, là những truyền kì đã tan biến.

"Tinh tinh tinh…"

Thân đao cùng không khí ma sát xuất ra hoa lửa nhè nhẹ nhưng dường như lại muốn đốt lên sự phẫn nộ trầm trọng!

"Oành…"

Thao thiên cự diệt, như sấm chớp lôi đình!

Cả tòa Tụ võ đài đều bị huyết quang bao phủ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.