Thương Thiên

Chương 62: Q.13 - Chương 62: Đao si tới






Biên quan, ngoài năm mươi dặm đông của Đại Đồng Thành là nơi trú đóng của quân đội triều đình.

Trời về khuya, bên trong soái doanh có một nam tử trẻ tuổi đứng ở trước sa bàn, ánh mắt nhìn thẳng Sơn Hải Quan, hắn chính là vương gia dị tính (không cùng họ vua - DG) trẻ tuổi nhất - Thái Thúc Nguyên.

Chuyện về Thái Thúc Nguyên cũng có thể coi là truyền kỳ, mười hai tuổi từ trong chiến trường sinh tử lập chiến công. Mười bốn tuổi lãnh binh một phương đánh bại Thổ Phiên. Mười sáu tuổi được Thiên Vũ hoàng đế sắc phong làm "Phục Uy đại tướng quân", lập vô số chiến công, bình loạn giang hồ, tung hoành ở trong các đại thế lực. Mười tám tuổi được gia phong thành Phục Uy vương, quyền thế ngập trời, trong triều người không người nào không kiêng nể. Nhưng tới hôm nay, những chuyện trước năm 12 tuổi của hắn cũng vẫn còn là chuyện thần bí.

Khác với truyền thuyết trong dân gian, Thái Thúc Nguyên cũng không phải một nam tử râu ria thô tục, ngược lại còn hào hoa phong nhã, có phong độ của người trí thức, nếu người không biết hắn thì nhất định sẽ cho hắn là một thư sinh nho nhã.

- Triều đình hẳn là phải phái người đến rồi chứ!

Càng suy nghĩ, biểu tình của Thái Thúc Nguyên càng trầm trọng.

Sơn Hải Quan thất thủ, Lặc Thô tộc nhập quan, trực tiếp uy hiếp tới kinh đô, như thế nào lại không có người lo lắng?

Chẳng qua, đêm trước khởi hành, Chu Khang Cảnh tựa hồ đã sớm dự liệu được chuyện phát sinh, cho nên cũng đã bí mật nói chuyện với Thái Thúc Nguyên một phen. Chuyện này dính líu rất rộng, thân là đại tướng quân, Thái Thúc Nguyên đồng dạng cảm thấy không biết nên làm thế nào.

- Khởi bẩm tướng quân, người của kinh đô vừa tới, có mang theo ngọc long mật lệnh của hoàng thượng...

Nghe tiếng từ ngoài doanh truyền vào, tinh thần Thái Thúc Nguyên nhất thời rung lên, trầm giọng nói:

- Mau mau truyền hắn vào!

- Tuân lệnh!

Một bóng người đi thẳng vào trong soái doanh.

Người tới một thân áo bào trắng, đeo mặt nạ, toàn thân tản ra một cổ khí tức thần bí. Nếu như hắn không có ngọc long mật lệnh thì binh sĩ sợ đã sớm đem hắn áp chế xuống.

- Đa Phong tiên sinh! Tại sao lại là người tự mình đến?

Thái Thúc Nguyên thấy người tới, nhất thời vui mừng, lời nói ẩn chứa kính ý.

- Đa Phong ra mắt đại tướng quân.

Đa Phong chắp tay, nhưng nhìn vẻ phi thường tùy ý.

Đã biết rõ đối phương, Thái Thúc Nguyên cũng không câu nệ gì. Ngược lại cười nói:

- Đa Phong tiên sinh tới đúng lúc lắm, Sơn Hải Quan thất thủ, kinh đô nguy nan, không biết là tình huống của hoàng thành hiện tại như thế nào?

Dưới mặt nạ, Đa Phong thản nhiên nói:

- Chuyện kinh đô hoàng thượng đã có an bài, đại tướng quân không cần lo lắng. Lấy năng lực của hoàng thượng, nội loạn không thể xảy ra, chẳng qua là triều đình có chút sinh động mà thôi.

- Bình định là chuyện nhỏ, hoàng thành mới là chuyện lớn!

Thái Thúc Nguyên lắc đầu nói:

-Chuyện biên quan có thể tạm hoãn, nhưng hoàng thành lại không thể không để ý!

Đa Phong vẫn không thay đổi ngữ khí:

- Đại tướng quân chỉ cần bình định biên quan, đến lúc đó thiên hạ quy tâm, ngoại tộc tất nhiên là không công tự phá.

- Binh quốc là đại sự, tuyệt không phải đơn giản như vậy, hôm nay thiên hạ đại loạn, chỉ một quyết định cũng có khả năng cải biến toàn cục, với trí tuệ của tiên sinh, không có khả năng nhìn chưa ra dã tâm của Lặc Thô tộc. Nếu lần này kinh đô thất thủ, e hằng họa khôn cùng tận.

- Đại tướng quân quả thật rất tỉnh táo.

Đa Phong thích thú cười nói:

- Lặc Thô tộc hướng dã tâm tới cả Thần Châu, bất quá bọn họ nếu muốn đụng tới kinh đô, cũng phải nhìn qua Thánh Vực. Tuy Lặc Thô tộc có Ma Môn sau lưng, nhưng Thánh Vực và Ma Môn kiềm chế lẫn nhau, chuyện dính líu tới triều đình thì không dễ dàng gì vọng động.

Thái Thúc Nguyên gật đầu nói:

- Lời của tiên sinh ta đã hiểu, nhưng nhìn quốc thổ có thể rơi vào tay ngoại tộc, ta đúng là không cam lòng. Tiên sinh tự mình đến đây, hẳn là có kế hoạch gì?

- Không sai...

Đột nhiên có động tĩnh truyền tới từ ngoài doanh.

- Người nào!?

- Có thích khách! Có thích khách!

- Mau bắt thích khách!

Ngoài doanh ánh lửa tận trời, toàn bộ loạn thành một đoàn.

Nhìn ra ngoài trướng, sắc mặt Thái Thúc Nguyên trở nên âm u, tức giận hét:

- Người nào? Dám xông vào quân doanh của triều đình!

- Hắc hắc hắc!

Một tiếng cười quái dị, giống như sấm từ bốn phương tám hướng truyền đến:

- Tiểu oa nhi không cần giả bộ hung dữ, lão phu xông vào đấy, các ngươi có thể làm khó được ta sao? Lão phu không những là xông vào, mà còn muốn đốt cái địa phương rắm thúi của các ngươi! Hắc hắc! Lão phu đang lo không có lễ gặp mặt đồ nhi, ở đây liền bắt các ngươi cũng tốt lắm.

- Tốt! Tốt lắm!

Thái Thúc Nguyên cũng không có phản ứng quá khích, ngược lại tĩnh táo dị thường:

- Nếu đã tới, vậy thì lưu lại đi!

Vừa dứt lời, Thái Thúc Nguyên phóng mạnh người lên.

"Oanh long!"

Trên bầu trời, hai cổ lực lượng va chạm mãnh liệt, phát ra tia sáng chói mắt, âm thanh chói tai.

"Di!"

- Hảo tiểu tử, thực lực không tệ nha, cư nhiên lại có thể đối chiến với lão phu! Đáng tiếc lão phu còn muốn đi gặp đồ đệ, không thể cùng ngươi đánh một trận thống khoái! Lão phu phải đi đây... Ha ha ha!

Một bóng xám lóe lên, người nọ liền tiêu thất trong màn đêm.

- Đại tướng quân ngài không sao chứ?

Chúng binh sĩ nhao nhao kéo đến hỏi thăm.

- Ta không sao, các ngươi trở về vị trí đi.

Lúc này, Đa Phong cũng đi tới:

- Người nọ hẳn là tu sĩ thiên đạo, theo khí tức của hắn thì cho dù là cung phụng của hoàng tộc cũng sánh không kịp. Chỉ tiếc người này là địch không là bạn, lần sau gặp mặt chỉ sợ phải đại chiến một phen.

- Người này lấy võ nhập đạo, uy thế mạnh hơn tu sĩ đồng cấp mấy phần.

Thái Thúc Nguyên nén nén bài tay có chút tê dại, trầm tĩnh nói::

- Thiên hạ đại loạn, cao thủ ẩn thế cũng nhao nhao đi ra ngoài, lực lượng cá nhân quả thực là nhỏ bé.

- Người làm tướng, nhất định phải tự xét mình, đại tướng quân có thể nhận ra được điểm này, thật sự là đáng quý.

Đa Phong lại ngẩn đầu nhìn lên trời :

- Tinh tú đầy trời, động mà không loạn, trật tự thiên địa, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi...

Thái Thúc Nguyên lặng lẽ không nói, ánh mắt nhìn về phía chân trời, hồi tưởng lại thời xa xưa.

...

Phía đông Đại Đồng Thành có một bóng đen phá không lao tới.

- Người nào!?

- Có địch tập!

- Đáng đáng đáng...

Một hồi chuông báo động vang lên, bên trong Đại Đồng Thành nhất thời sôi trào.

- Hắc hắc, phản ứng rất tốt, gấp mà không loạn. Bất quá lão phu nhìn giống người xấu lắm sao? Sao đi tới chỗ nào cũng bị người ta đuổi đánh, hắc hắc!

Dưới bóng đêm, có một bóng người nhìn không rõ diện mạo, nhưng người này cao lớn uy mãnh, lại đeo một thanh đại đao, tạo ra một áp lực như núi. Người này tuyệt đối là cường giả, cho nên cũng không có ai vọng động, đều chờ đợi viện binh...

- Long Tuấn tiểu tử, Đinh Nghị tiểu tử, mau đi ra ngoài cho lão phu...

- Đi ra ngoài...

Một tiếng hét vang dội đất trời! Một hồi lâu sau, dư âm vẫn còn quanh quẩn bên trong Đại Đồng Thành.

Một lát sau, có mấy bóng người xuất hiện trên cổng thành, đúng là Long Tuấn, Đinh Nghị, Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi, Vân Phương và đám người Thích Minh Hữu.

- Các hạ... di! Người, người là tiền bối Đao Si!

Nhìn người tới, Long Tuấn lộ vẻ kinh ngạc.

Dù chưa nhìn rõ mặt, nhưng nhìn cây đại đao hắn cũng không khó đoán ra. Người tới là "Đao Si" Khấu Phỉ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.